My Memory - Chương 30
”Cứ khép mình vào quá khứ…. Chạy ra khỏi những nỗi buồn nào không tên…
Cứ cho mộng mơ tan dần cùng theo đêm… Rồi mai nhạt nắng gió sẽ mang đông về…
Nếu đó là vì yêu em… Thì anh còn giấu nỗi buồn vào ánh mắt…
Cứ im lặng dẫu vẫn ngập tràn suy tư….
Và nếu ngày đó… Anh có thể giữ em lại…
My girl… Trust me”
Cuộc đời con người thật sự là lạ lùng… Có những thứ chẳng ai giải thích được cả… Trước những cơn bão bầu trời thường bình yên đến lạ…
Mọi thứ giữa nó và gái bắt đầu trở nên rắc rối hơn… Nó và gái cãi nhau nhiều hơn… Giới trẻ bây không như người thời trước… Họ cũng chiến tranh lạnh khi giận hờn… Nhưng họ lại chọn cách bỏ đi thay vì ở lại..
Họ không biết trước khi làm bất cứ việc gì thì điều đầu tiên là phải học từ ”nhẫn”
Một từ dễ hiểu mà có mấy ai học được đâu.. Và đó là sai lầm lớn nhất của cuộc đời nó…
Ngày 27 tháng 12 năm 2013…
Mùa đông… Gái và nó chiến tranh lạnh đã gần tháng… Nó thật sự không nhớ đã nói và làm gì với gái… Nó chỉ nhớ nó đã đi ra ngoài… 11h đêm cùng ngày nó thấy nóng ruột… Thật sự là nó có một nỗi lo vô hình nào đó.. Gái chưa về… Bỗng nó có điện thoại… Đôi tay nó run lên… Đánh rơi cái điện thoại… Chẳng suy nghĩ nhiều nó lấy cái xe phi thẳng ra đó… Không mũ và độc một cái áo mỏng… Ra đến nơi… Nó chết điếng… Thả tay khỏi cái xe máy nó đi đến chỗ gái… Nó không tin… Gái nằm đó cạnh chiếc xe tải…
– Đừng mà… Đừng nhắm mắt mà… Thở tiếp đi mà… Vợ… Còn bé Bích đang chờ em mà…
Nó ôm cái xác lạnh lẩm bẩm trong vô vọng… Không biết là bao lâu nhưng nó cứ lẩm bẩm mãi vậy… Đôi mắt nó dại đi… Nó không quan tâm đến những thứ khác nữa…
Đám tang cô gái trẻ diễn ra ngay sau đó… Ai cũng xót thương cho số phận của cô gái xấu số… Mẹ gái quằn quại bên cạnh cái quan tài… Đối diện với nó…
Nó cứ ngồi nhìn… Ai hỏi cũng kệ… Ai nói gì cũng kệ… Tai nó ù đi… Nó không khóc nhưng chẳng muốn nghe gì nữa… Tất cả là tại nó… Chỉ vì nó không giữ gái… Hạnh phúc tưởng chừng như đến tận tay nó trong suốt quãng thời gian còn lại thì chỉ cần vài giây để biến mất…
1 tháng sau đám tang gái… Ngày nào cũng vậy… Nó đi bộ hàng km để ra cái nơi mà không ai muốn đến… Chỉ để được ở gần gái… Nhìn cái bia mộ mới được đặt vẫn còn nguyên đó di ảnh của gái… Nó bật cười nhưng nước mắt trào ra sau đó… Đôi khi nó ngủ quên luôn ở đó và tỉnh dậy thì đang ở nhà… Nó bắt đầu nghĩ đến những cách giải quyết nhanh chóng cho tình trạng này… Bước vào trong phòng vệ sinh… Hình ảnh nó trong gương hốc hác… Nó ghét khuôn mặt này…
– Rụp
Nó lấy tay đấm vào cái gương… Những mảnh nhỏ li ti găm vào tay nó… Máu bắt đầu rỉ ra… Mảnh gương rơi xuống chậu rửa mặt… Nó nhặt lên… Nắm chặt… Kết thúc được rồi… Nó nhớ gái quá… Nó đưa tay chuẩn bị cắt thì bố gái đi vào… Giật mảnh vỡ gương trên tay nó làm tay bố gái bật máu…
Nó bắt đầu rơi vào tình trạng trầm cảm nặng… Những giấc mơ hàng đêm vẫn ùa về… Nó thấy gái nhưng càng dồn thì gái càng xa nó… Nó nghe rõ tiếng bước chân của ai đó vào sau đó là một ánh sáng phi đến phía nó… Ánh đèn của ô tô… ánh đèn tắt là nó thấy gái ở đó… Đôi mắt nhìn nó đầy trách móc… Nó như hóa điên sau mỗi lần như thế… Và nó không nhớ nó đã làm những gì trong suốt thời gian đó… Có lẽ là 4 tháng… Mẹ nó vẫn kể với nó về khoảng thời gian đó… Có khi thấy nó cầm con dao gọt hoa quả nhìn nhìn rồi đi lên phòng là phải kéo nó lại… Rồi đến cái mức phải cho về quê, nhốt nó vào trong phòng trống xích cả chân tay vào tường…
Nó không biết là đã bao nhiêu lần Giấc mơ ấy lặp lại… Nhưng Nó bừng tỉnh khi nghe thấy tiếng khóc của trẻ con… Nó đã quên mất điều gì đó chăng? Đúng vậy… Nó vẫn phải tồn tại… Nó vẫn còn mục đích cần phải thực hiện…
– Bích…
Nó cất tiếng nói sau gần nửa năm im lặng. Khi bố mang cơm vào cho nó… Sau câu nói ấy là hàng ngày nó phải đi bác gặp bác sĩ tâm lý… Nó bắt đầu nhớ mình là ai… Nó nhớ những thứ khác nhưng đâu đó một số kí ức cho đến tận bây giờ nó chẳng thể nhớ hết được…
Ngày đầu tiên trở lại với cuộc sống đúng nghĩa của một con người… Nó muốn bế bé… Cái cơ thể quá nhỏ bé… Quá mỏng manh làm nước mắt nó trào ra… Nó cười…
– ít nhất là bố còn có con… Trong suốt thời gian còn lại…
Nhưng công việc của ông bố đơn thân không hề đơn giản… May là hàng xóm nhà nó có chị mới sinh… Nên bé được ăn sữa nhờ… Ngày tháng trôi qua… Bé đã gần hai tuổi… Bập bẹ biết nói… Và từ đầu tiên nó dạy cho bé là
– Mẹ…
Bé nói xong cũng là lúc nó bật cười hạnh phúc… Nước mắt nó chảy… Bé quàng tay ôm cổ nó… Nó giật mình… Đôi tay bé bỏng…
– Con gái của bố giỏi lắm…
trở lại với công việc… Nó quyết định không thi đại học mà ở nhà đi làm nuôi bé và… Được ở cạnh gái… Tội lỗi của nó bao giờ nguôi ngoai thì nó mới đi xa… Giấc mơ đó vẫn ám ảnh nó… Nhưng nó chấp nhận…
Nó bắt xe ra thành phố… Bế bé theo để ông bà ngoại được gặp cháu… Nó cũng gọi trước cho bố mẹ gái rồi… Ra đến nơi thì ai cũng nhìn nó như lạ lắm vậy… Có lẽ nó đã biến mất quá lâu rồi chăng? Bố mẹ gái vỗ vai hỏi thăm mọi thứ rồi mẹ gái trách nó sao không sớm ra để bà được bế cháu… Đi suốt nên không có thời gian vào thăm… Nhớ cháu lắm… Bé nhìn thấy bà ngoại thì gọi
– mẹ…
Mẹ gái nhìn bé rồi nhìn nó… Bật khóc ôm bé vào lòng… Nó gật đầu cười…
Nó lại bắt đầu công việc cùng bố gái… Bố gái làm nội thất… Công việc của nó vẫn là đi theo học hỏi để có những ý tưởng thiết kế… Nó cũng đã đi học thêm một khóa về thiết kế nội thất để có thêm kinh nghiệm…
Bố nó cũng quyết định cho cả mẹ nó ra đây để tiện việc chăm cháu và đi làm… Giờ nó mới biết mối quan hệ của bố nó không tầm thường chút nào…
Đã hơn một năm từ thời điểm đó… Bé cũng đã biết đi… Có lẽ được gái phù hộ nên bé khỏe mạnh lắm… Nó vẫn lên thăm gái thường xuyên… Đôi ba tuần một lần… Và một tháng thì ít cũng phải 4 lần… Nó kể cho gái nghe về bé… Từng chút… Từng chi tiết một… Nó tìm trong phòng gái thấy một cuốn nhật ký đang viết dở… Nó không dám đọc hết… Từng kỉ niệm hiện về… Những dòng nhật kí dừng lại ở ngày 26 tháng 12 năm 2013. Nó quyết định sẽ viết tiếp… Nó sẽ viết về bé… Về cách mà bé lớn… Có lẽ nếu bé biết chuyện bé sẽ hận nó nhưng chưa phải là bây giờ… Giấc mơ hàng đêm nó vẫn gặp bây giờ chỉ thi thoảng mới lặp lại… Cảm giác vẫn như mới ngày hôm qua vậy… Nó vẫn bật khóc mỗi lần thấy ánh mắt của gái…
Nó cũng bắt đầu có chút thực lực nên được chuyển xuống công ty ở đà nẵng… Bố mẹ gái và bố mẹ nó động viên mãi nó mới đi… Đến vùng đất mới gặp những con người mới… Ai cũng không tin nó có một con… Mãi đến khi nó gọi cho bé nói chuyện bi bô vài câu thì mới tin…