My Memory - Chương 28
Nó lại uống tiếp… Dạo này nó cũng nát quá… Hở ra phát là rượu chè… Con Tomboy cũng uống nhiệt tình lắm làm nó cũng phải rùng mình…
– mà sao nhà mày to như cái biệt thự mà có mỗi mày ở thế? – nó giơ chén rượu lên quay sang hỏi con Tomboy
– một mình lúc nào? Bố mẹ tao vừa về quê… – con Tomboy uống xong nói
– tưởng…
– tưởng cứt… Mà mày gọi tao là chị đi… – con Tomboy hách dịch nó
– thế sao mày không gọi tao là anh đê?
– tao lớn hơn mày…
– tao không phân biệt tuổi tác đâu… – Nó cười đểu
Con Tomboy nghĩ một lúc xong nói…
– được… Nhưng có một điều kiện…
– điều kiện gì? Tao đùa mà… – Nó chỉ có ý muốn đôi co với con Tomboy thôi… Xưng hô với nó đâu quan trọng… Mà cứ mày tao đâm ra lại thoải mái ấy chứ…
– không… Nói là phải làm… Mày đàn bà à?
Động đúng vào cái máu của nó cộng thêm với mấy ông kia kích bác thì con Tomboy cũng trở thành ”em” của nó… Với cái điều kiện không thể dễ hơn nữa
cấm xưng hô mày tao… Nếu xưng hô mày tao với con Tomboy là sẽ phải gọi nó bằng chị…
Cái điều kiện như cho không ấy… Nhưng cái lúc ngà ngà là nó gật cái rụp chả cần suy nghĩ dù khó dù dễ… Con Tomboy thì cười tít mắt như là đạt được mục đích vậy… Nó cười… Nó thấy hình ảnh của gái trong đó… Tầm 9h ông nào cũng ngất ngây rồi… Xin phép đi về hết… Nó với con Tomboy thu dọn qua loa xong nó phi lên giường ngủ luôn… Vẫn không quên dặn…
– để đấy mai rửa… Về nhà đi… Khép cái cửa với cái cổng là được…
Líu cả lưỡi vào mới được một câu xong là nó ngủ luôn…
Đêm tỉnh vì háo nước… nó phát hiện ra có ai đó ôm nó từ phía sau… Giật mình từ vụ của cô giáo nó làm nó thở nhanh… May quá vẫn còn mặc quần… Với tay bật cái đèn ngồi dậy thì con Tomboy ngủ như cún con say sữa… Đáng yêu lắm… Chả bù cho ban ngày… Nhìn phòng nó đã được dọn sạch sẽ. Nó lại thấy thương thương con nhỏ… Chẳng biết có cắm ấm nước mà rửa không… Sờ tay thấy lạnh lắm như tay chị và mẹ nó vậy… Nó cũng chẳng biết Con gái tay lạnh chung tình hay khổ vì tình nữa… Nó nắm nhẹ bàn tay của nhỏ với ý định cho tay nhỏ ấm hơn…
…………….
– mẹ ơi… Sao tay mẹ lạnh thế ạ? – là nó đấy… Vẫn cái thời ngô nghê ở nhà lá xóm nghèo… Mùa đông năm nào hai mẹ cũng phải mang cái chậu sắt cũ ra đốt mấy khúc củi để sưởi ấm… Nhưng tay mẹ nào có hết lạnh?
– tay lạnh là do mẹ không khỏe? – mẹ trêu nó nhưng nó tưởng thật… Cứ ríu rít cạnh mẹ
– mẹ đừng làm sao mà… Mẹ làm sao thì ai nuôi con?
– hihi… Mẹ đùa thôi mà… Mẹ thương giống của mẹ nhất mà – mẹ nó cười hiền xong véo má nó…
– hì hì… – Nó cười tít mắt…
Cái thời hồn nhiên chỉ sợ không có mẹ… Nó lại đòi Mẹ lại bế nó vào lòng…
– lớn mà còn nũng…
– hì hì… Kệ con…
Đang mải suy nghĩ thì nhỏ dậy từ lúc nào… Nhìn nó…
– nhìn gì? – nó hỏi nhỏ
– nhìn anh… – nhỏ vẫn nhìn nó
– Có gì mà nhìn?
– thích thì nhìn…
– dở hơi…
– dở hơi vẫn có đứa nắm tay… – Nhỏ cười khúc khích…
Nó nhận ra bị hớ thì rụt tay lại làm nhỏ kêu lên..
– Em đùa mà… Nắm tiếp đi… Đang ấm… Đây nữa nè…
Nhỏ giơ nốt tay còn lại làm nó bật cười…
– đi uống nước đã…
Uống nước xong nó quay lại giường…
– lạ nhỉ… con trai tay ấm lại đa tình nhỉ? – nhỏ lại nói
– vớ vẩn… Chung tình… – Nó cãi
– Anh thấy anh chung tình hay đa tình? -nhỏ nhìn đểu nó…
– cái này.. – Nó bí…
– đào hoa cho lắm vào đi – nhỏ thò tay véo mũi nó…
– nghịch… Ngủ đi… – Nó cằn nhằn
– Nhưng… Em khát… – nhỏ lại hành nó…
– Rồi… Rồi… Nãy thì không chịu uống…
Nhỏ cười khúc khích…
– ngủ đi… Mai còn đi học đấy… – Nó thò tay lên tắt đèn xong cho tay lên gối đầu..
– Nhưng em chưa muốn ngủ… – Nó không biết nó hiểu đúng hay sai ý nghĩa câu này nữa… Nhưng nếu đúng thì nó không thể chấp nhận được…
– Ngủ đi… Anh chưa sẵn sàng cho một mối quan hệ mới… – tiếng nó đều đều
– vầng… – nhỏ lí nhí xong quay lưng lại với nó… Im lặng… Nó thì càng lúc càng thấy khó ngủ… Nhắm mắt mà nó chẳng thể nào vào giấc ngủ được… Bỗng có gì đó trèo lên người nó… Là nhỏ… Nó biết nhỏ đang nhìn nó… Nó nuốt nước bọt chờ đợi… Nó thấy cái hơi thở của nhỏ phả nhẹ vào mặt nó… Không gian tối nhưng nó cảm nhận rõ ràng nhỏ đang càng lúc càng gần lại… Đến khi môi nhỏ chạm vào môi nó thì gần như cảm xúc tuôn trào… Nó chẳng thể chống lại cái phần đàn ông trong nó nữa… Nhỏ quá hấp dẫn so với những gì nó tưởng tượng… Nhỏ hôn cuồng nhiệt hơn… Xuống cổ nó… Rồi lại lên môi… Nhưng có gì đó vụng vụng… Nó nghĩ vậy… Đôi tay nó xoa lưng nhỏ tiện thể kéo luôn cái áo nhỏ lên…. Bộ ngực của nhỏ không mặc áo lót nên đè thẳng xuống ngực nó… Cảm giác mềm mại… Nhỏ nằm đè hẳn lên nó duỗi tay để nó kéo cái áo ra… Nó đổi chỗ… Đè lên nhỏ… Hôn vào tai vào cổ rồi từ từ xuống ngực… Nhỏ ôm đầu nó rên khẽ… Đang định kéo cái quần của nhỏ xuống thì nó nhớ những gì đã xảy ra với cô… Cô khác hẳn với nhỏ… Cô mạnh mẽ mà nhỏ còn quá trẻ… Nó lại không có nhiều tình cảm với nhỏ… dừng lại 1 chút… Nhỏ như không hiểu kéo nó xuống… Nó gỡ nhẹ tay nhỏ nằm sang bên cạnh…
– Anh không thích em à?
– không phải..
– Vậy sao lại thế? – nhỏ nói như sắp khóc
– Anh không muốn em phải khổ… – Nó vẫn đều đều
– Em chấp nhận mà…
– chấp nhận gì?
– chấp nhận anh vẫn còn tình cảm với Ngân… – Nhỏ nói câu này làm nó càng không thể chấp nhận bản thân nó…
– Rồi nếu anh quay lại với Ngân thì sao?
– …..
– …..
Khoảng lặng giữa hai đứa… Nó không muốn nhỏ lại trở thành ”nó” thứ hai. Một cái vòng luẩn quẩn mãi chẳng có hồi kết… Nó kéo nhỏ lại gần nó… Nhận ra có giọt nước mắt… Thò tay qua cho nhỏ gối đầu.. Nhỏ ngoan ngoãn làm theo… Sụt sịt… Nó hôn nhẹ vào môi nhỏ…
– Để thời gian chứng minh… Đừng vội vã quá…
Sáng nó tắm sớm xong đưa nhỏ về phòng để thay đồ… Hai đứa đi ăn sáng thì vô tình nó gặp gái với nhỏ Thy… Gái nhìn nó… Cái ánh mắt trách móc… Nó chẳng nói gì… Vào quán và ăn bình thường…
Nếu gái và nó là hai cực đối chiều thì nó và nhỏ Tomboy lại là cùng chiều… Cả hai chỉ nói những gì cần thiết… Thi thoảng dở chứng thì nhỏ mới líu lo với nó… Nhưng nhỏ có lần chia sẻ với nó…
– Gặp anh làm em phải tập nói nhiều hơn… Vì cả hai đi với nhau mà cứ im im thì khác gì đưa đám…
Mấy hôm sau mọi thứ vẫn vậy… Nó cũng chẳng sang nhà cô nữa… Phần nó ngại… Phần vì nó muốn cả hai đều phải quên đi chuyện này…
Có người sẽ nói nó ngu… Nhưng các bạn nên nhớ rằng… Ai cũng có một cách sống và nguyên tắc sống riêng… Đừng bao giờ nghĩ đến việc bạn có thể lợi dụng ai đó một cách dễ dàng… Cuộc sống là một sự trao đổi… Có đi có lại… Bạn lợi dụng một ai đó thì ngay sau đó thôi… Sẽ có người lợi dụng lại bạn… Nếu ai đã đi làm rồi thì sẽ thấm nhuần cái tư tưởng này của nó… Còn nếu các bạn đang ngồi trên chiếc ghế của nhà trường với đôi mắt nâu đen truyền thống của người châu á. Hãy thử nhìn xung quanh đi… Đừng mải mê với những thứ phù du rồi quên mất rằng cuộc sống còn nhiều trông gai lắm… Kẻ khôn là kẻ được mọi người công nhận là khôn chứ không phải là kẻ tự nhận mình khôn… Hai từ gian nan và vất vả chẳng thể làm nên một câu chuyện đời của một con người… Không ai là kẻ bất hạnh và chẳng ai là kẻ hạnh phúc… Đó chỉ là cái ảo tưởng về cuộc sống mà các bạn tự đặt ra sau mỗi lần vấp ngã… Các bạn tự nhận mình là kẻ thất bại. Nhưng đâu biết những kẻ thành công đã từng thất bại đến mức nào… Cuộc sống không ai cho không ai gì cả… Những kẻ sớm thành công đa số thường không biết cách đứng dậy sau vấp ngã… Nhưng Đứng dậy hay không? Đó vẫn là việc của các bạn… Không ai có thể can thiệp vào được…
Đến đây thôi nhé… Miên man quá rồi…
Chiều thứ hai… nó đang định ra quán cafe chơi thì có điện thoại… Là của mẹ gái…
– alo.. Con nghe -Nó mở lời
– Con đang ở đâu zợ?
– Con chuẩn bị ra quán làm ạ?
– con với Ngân có chuyện gì thế? – mẹ gái nói làm nó ngạc nhiên. Sau một s suy nghĩ thì nó cũng trả lời bình thường
– không có gì đâu ạ…
– Vậy tối con Ngân đón con qua nhà dùng cơm nha… – mẹ gái vẫn đều đều
– con bận làm bài tập nhóm mất rồi… Để bữa khác nha mẹ…
– không được… Chỉ hôm nay thôi…
– vâng… Vậy tí con tự qua ạ…
Nó tắt máy luôn… Chả hiểu chuyện gì đang xảy ra… Phong từng là người mà mẹ gái nhắc đến khi muốn chia rẽ nó… Gái cũng giải thích là mọi chuyện không như nó nghĩ đâu… Gái có lý do riêng… Nhưng nó hỏi thì lại không nói… Khó khăn chồng chất khó khăn…
Lúc gần tối thì có điện thoại của nhỏ… Nhỏ rủ nó đi chơi mà nó từ chối vì phải làm bài tập… Nhỏ cũng à một tiếng bảo cũng quên chưa làm bài tập… Xong líu lo một lúc là tắt máy…
Một lúc sau gái sang… Lừ lừ như tàu ngầm… Giọng khó chịu
– mẹ bảo sang nhà ăn cơm… Lên xe đi…
Nó đang gấp gọn đống quần áo trên giường nên quay ra nói
– Đang bận… Về trước đi… Tí sang…
– không… Làm xong thì đi cùng… – gái không tha cho nó…
– ….
Nó cũng kệ… không khí im lặng hình như làm gái không chịu được… Tí tí là thở dài…
– Anh yêu con bé đó phải không? – Gái nói
– Ừ
– Tại sao chứ? Em đã làm gì?
– cái này em tự hiểu… – Nó vẫn gấp quần áo
– Anh…. Ngày hôm đó chỉ là tình cờ gặp thôi – cái giọng trách móc
– Vậy nếu không tình cờ thì sao? Nó ném cái áo đang gấp dở xuống quay lại nhìn gái…
– Anh khinh em thế cơ à? Vậy cái lúc anh với chị Vy thì anh nghĩ em cảm thấy thế nào? Anh nghĩ em phải là người chấp nhận còn anh thì không chứ gì? Đồ ích kỷ… – Gái nói như thể dồn nén từ rất lâu rồi…
– …..
– Anh có cho em giải thích không hay là anh chỉ biết đi với con bé đấy?
– ……
– Anh tồi lắm… Em muốn cho anh bất ngờ mà giờ chính anh lại cho em cái bất ngờ khác…
– …….
– Mà thôi… Qua rồi… Em mệt mỏi rồi… Anh muốn làm gì thì làm… Em không muốn quan tâm đến chuyện này nữa… Anh nhanh lên sang nhà bố mẹ bảo gì ấy…
– …
Nó thì từ nãy tới giờ vẫn im lặng…
Đúng là thế… Gái luôn là người phải chịu thiệt thòi… Trước cũng vậy… Nó quyết định chọn chị thay vì gái… Nó nghĩ nó cần có trách nhiệm với chị… Và nó lại bỏ quên đi gái…
Giờ nó mới hiểu phụ nữ khi nổi giận thật sự thì dữ dội như thế nào… Nó thấy hoảng hoảng nên cứ im im làm theo lời gái thôi… Chả dại gì để mà lên báo lá cải cả…