My Memory - Chương 25
Một mùi thơm thoang thoảng…
Nó nhận ra cánh tay cô giáo thò qua vai nó… Chống xuống bàn… Tay phải lấy cái bút viết xuống quyển vở nó…
– đây… Như này…
Nó bắt đầu bị sao lãng bởi cái mùi hương cơ thể… Cô cúi xuống thấp hơn chút thì đúng tầm mắt nó… Ở cái tư thế này thì gần như nó ”chết ngồi” luôn ở đấy… Nó nghe rõ tiếng thở của cô… Đều đều… Cô hình như cố tình cúi sát nó hơn… Thời gian như chậm chạp lại… Hồi hộp… Tim nó đập nhanh rõ rệt… Nó biết cô nghe thấy nhưng cô vẫn vậy… Viết viết… Nó không biết là nó nghĩ đúng không nhưng vậy thì không ổn rồi… Nó nhắm mắt lắc nhẹ đầu…
– Chị… Chị… cho em đi uống nước với… Em khát quá…
– À… Ừm… Để chị lấy cho… – cô đứng thẳng dậy… Ngại ngùng…
– vầng
Nó đợi cô đi thì mới thở mạnh… Nguy hiểm quá…
Cô giáo quay lại mang theo hai cốc nước ấm… Làn khói nhạt cộng với khuân mặt hơi ửng đỏ khi bị nó nhìn thẳng vào tạo nên một cái cảm xúc khó tả trong nó… Hmm… Một chút thích thú… Một chút muốn lại gần… Nhưng nó biết nó không được phép làm như thế… Vì nó còn gái…
Cô đưa nó cốc nước xong ngồi im lặng… Chờ đợi… Nó đã ít nói thì chớ nên cái không khí lúc đó càng làm mọi thứ trở nên căng thẳng hơn…
– mẹ chị đi đâu rồi? – nó mới nhớ ra là không thấy mẹ cô đâu nên lấy cớ để phá cái không khí đó
– à.. Chắc lại đi với câu lạc bộ văn nghệ rồi… – cô hơi ngắt ngứ
– người già có nhiều thú vui tao nhã chị nhở.. Sau này em cũng mong có một cuộc sống nhàn rỗi như thế… Chậc Chậc…- nó nhìn lên trần nhà gật gù…
– Ừm… Hì hì
Nó cũng hỏi về bố cô. Cô có vẻ buồn buồn. Nó hiểu được điều này… Không chi tiết nhưng nó hiểu đây là một câu chuyện buồn… Đang định hỏi sang chủ đề khác thì cô ngắt lời nó… Bắt đầu kể…
Hóa ra cô còn không biết mặt bố cô… Ông bỏ đi khi biết mẹ cô có cô… Nhưng các bạn biết đấy nghị lực của người mẹ thời đó nó lớn lắm.. không như bây giờ… Tội những đứa trẻ chẳng bao giờ thấy ánh mặt trời… Mẹ cô nuôi cô một mình đến tận bây giờ… Nó thì lại được ngồi nghe… Sở thích lạ lùng hay như nhiều người khác thường nói là một sự chia sẻ…
– một thằng đàn ông hèn… – Tiếng cô giáo kết thúc câu chuyện…
– Chị hận lắm hả? – nó mở to mắt nhìn cô
– tất nhiên rồi – cô nhìn nó ngạc nhiên
– điều này làm chị cảm thấy tốt hơn không? – nó hỏi tiếp
– ….
– em cũng gần giống chị… Mẹ em một mình nuôi em nhưng có điều khác là nhà em nghèo hơn nhà chị… Cái cảm giác có bố mà như không… Mới đầu em cũng ghét bố lắm… Những đứa trẻ nhà giàu hơn… Chúng nó gọi em thằng côn đồ này nọ… Có lần em đã đánh nhau.. nằm mất cả tuần… Nhưng mẹ em thường nói ” dù có thế nào thì người đó cũng vẫn là bố của con… Có thể là bố không tốt bằng những người bố khác nhưng không có nghĩa là con phải ghét… Con có cuộc sống của riêng mình và con phải sống tốt hơn để những người đầy đủ hơn con thấy con mạnh mẽ hơn họ… ”
– ….. – cô tròn mắt nhìn nó
– mẹ em…. Nói thế đấy… Không phải em đâu… – Nó nhận ra là nó đang giảng đạo… Cô nhận ra nó cuống thì cười…
– Chị có nói gì đâu? Hihi
– Chị cười cái gì? Em nói sai à?
– không… nói đúng… Mẹ chị cũng nói vậy… Nhưng trông em như ông cụ non ấy…
– Chậc Chậc… Em cũng già rồi mà… – Nó vuốt cằm
– đúng rồi… Quá già là đằng khác… – cô cười tít mắt
Cô lại nhìn nó… Cái ánh nhìn dành một người khác giới…. Và đâu đó là một chút đồng cảm… Nó thì chỉ muốn tránh những tình huống như này.
Nó lại đổi chủ đề… Câu chuyện lại bắt đầu miên man… Cô kể nhiều lắm. Còn nó thì cứ thỉng thoảng mới chêm vào đôi ba câu…
– Con trai môi đỏ nhể? – cô nheo mắt nhìn nó
– Kệ em… Chả sao… – Nó tỏ ra khó chịu
– Con trai môi đỏ thì dẻo mỏ với đào hoa lắm…
– em nói ít… Lại còn xấu trai… Đào hố chứ hoa hoét đếch gì?
– thế mà Hotgirl đổ cậu đấy… – cô nhìn nó
– cái duyên cái số nó vồ lấy nhau… Ai ngờ đâu? – Nó chống chế
– Nhưng đào hoa thường là những kẻ cô đơn thôi…
– …..
– …..
Lôi cái điện thoại ra xem thì cũng 9h30
– muộn rồi… Buổi sau học nhé chị… Em phải về phòng không nhà trọ đóng cửa mất… – Nó lấy cớ
– em ở trọ à? Tưởng nhà ở đây?
– đâu chị… Nhà em cách đây cả gần trăm ki lô mét ấy…
– thế mà đã đi làm rồi – cô nhìn nó ngạc nhiên
– khổ quá nó quen rồi Chị ạ… Giờ không đi thấy thiếu thiếu… – Nó cười tươi… Đi xuống nhà…
– Ừm… Vậy mai đi ăn sáng với chị không? – cô đứng tiễn nó ra cửa tay chống nạnh…
– uầy… Gái nhà em nó giận chết… – Nó nhăn nhó
– À… À… Các cô các cậu ghê thật… Tôi còn chưa biết yêu là gì… – cô lắc lắc đầu
– Điêu thuyền… Cả mấy năm đại học như thế… Mà nếu thật thì chị là động vật quý hiếm rồi đấy… Á… Á… Em đùa…
Nó nói xong là cô ra kéo má nó lôi lôi
– chừa nhé…
– Vầng… Vầng… Thôi em về đây… Trời lạnh mà véo má… Đau kinh…
– lần này tôi cảnh cáo thôi đấy… Cậu liệu hồn…
– …. – Nó chẳng nói gì nữa… Cười tươi
Sáng hôm sau nó qua nhà gái sớm để đón gái đi học thì chẳng thấy gái đâu… Gọi điện thì gái bảo đến trường rồi… Vậy mà không nói nó một câu. Nhưng thôi kệ… Nó đi xe về phòng cất xong lên trường… Gái vẫn như mọi ngày líu la líu lo… Nhưng ra chơi thì tót đi mất cùng nhỏ Thy.. Nó cũng ra ngoài uống nước thì đúng lúc gặp con Tomboy
– a… Thằng tó…
Chả ai bảo ai… Cả hai đứa lên sân thượng ngồi…
– mày với con ngân sao rồi? – con Tomboy tròn mắt nhìn nó
– Sao là sao? Vẫn thế… – Nó quay sang xong lại quay đi
– Ờ… Ờ…
Nó thấy cái sân thượng này sinh ra là để dành cho nó thì phải… Nó không thích ồn ào mà… Cứ chậm rãi mà sống là tốt nhất…
Ngồi hóng gió một lúc lạnh sắp chết thì hai đứa mới xuống… Gái lúc sau mới về… Ngồi cạnh nó làm bài tập gì đó… Nó cũng chẳng quan tâm… Thế này là bình yên lắm rồi…
Mấy ngày sau cũng vậy… Gái không sang phòng nó nên cứ túc tắc mà nấu cơm thôi… Đến thứ năm thì nó thấy nhớ nhớ với lại xe để phòng nó như này cũng không hay cho lắm nên nó gọi gái…
– alo – vẫn là giọng gái
– đang ở đâu thế? Không lấy xe à?
– mai vợ qua lấy nhé… Vợ bận chút…
Nói xong là gái tắt máy luôn…
Nó cũng mới nhớ là sắp valentine… Không biết nên tặng gì cho gái… Ngồi suy nghĩ mãi không ra thì nó quyết định đi siêu thị… Khổ… đi nửa đường thì mới nhớ quên điện thoại. Định quay lại lấy xong lại thôi vì cũng chẳng có ai gọi… Ra đến nơi thì còn khổ hơn… Đúng là nhiều tư tưởng lớn gặp nhau nên cứ phải chen chúc để mua… Cái hàng đồ lưu niệm chật ních người là người… Nó quyết định vãn khách sẽ mua nên tranh thủ làm lon nước… Đang mua thì nó nhìn thấy ai giống gái ở tầng dưới đang ôm tay một người nào đó… Đẹp trai… Công tử… Tình cảm lắm… Nó cứ nhìn về hướng đấy để xác định đúng lúc cô gái đó ngẩng mặt lên… Là gái… Gái nhìn thẳng nó… Nó như chết lặng….
1s… 2s… Rồi 3s… Nó quay đi chen vào cái đám đông đằng trước rồi đi về bằng lối gửi xe… Nó biết gái chả có anh em họ hàng gì cả… Bố gái giống như bố nó đều là con một thì lấy đâu ra anh em họ?
Nó rối… Thật sự là rất rối… Nó không muốn tin…
Nó về phòng cất xe xong ra quán cũ… Đúng lúc gặp ông chủ
– cho cháu xin cốc cafe chú nhé
– tiên sư thằng này… Vào mà pha… Xin xỏ làm gì? – Ông chủ thấy nó là mừng ra mặt
– hề hề… cháu xin…
Nó vào quầy chào mấy thằng lựu đạn xong Pha một cốc cafe đen bỏ vào ít đá… Ra bàn trong góc ngồi… Suy nghĩ… Không biết đó là ai…
Tính nó là vậy… Ai nói ngu cũng được… Nó không thích phải tranh giành… Chắc chắn là sẽ đau nhưng nó hiểu những gì không phải của nó thì mãi mãi không bao giờ là của nó… Nó suy nghĩ về bản thân… Nó nhận ra nó là ai…
– Hầy – con Tomboy làm nó giật mình
– …. – Nó ngước lên nhìn xong lại cúi xuống uống tiếp…
– Sao thế? Mày không định mời tao à? – Con Tomboy bắt đầu bẻ hành nó…
Nó không nói gì. Đẩy cốc cafe sang chỗ con Tomboy xong nhìn ra của sổ…
– tao không thích dùng chung…
– tự gọi đi… Tao trả tiền… – Nó vẫn nhìn ra cửa sổ
– mày bị sao thế? Con Tomboy ngó ngó nó
– mệt…
– ….
– ….
– mày… – Con Tomboy định nói gì đó xong lại thôi
– gì?
– thôi… – mặt buồn buồn
Nó cũng mặc kệ… Nó đang nghĩ xem đó là ai… Và người đó là gì của gái…
Không gian im lặng… Quán chỉ có vài người…
Nó đang rối thì con Tomboy lại lay lay tay nó…
– này…
Nó đang định quát thì nhìn thấy mặt con Tomboy tội tội thì lại xuôi..
– mày để cho tao suy nghĩ một lúc đi… – Nó cằn nhằn
– Phong đấy… – Con Tomboy nhìn thẳng vào nó
– ai? Nó ngạc nhiên
– người mà con ngân đi cùng ấy… – Con Tomboy lí nhí..
Nó mở to mắt nhìn con Tomboy… Trong nó lại có một cái gì đó khó tả… Mọi thứ hỗn độn lại và rối như tơ vò… Nó nhớ lại cái lần đầu tiên mẹ gái gọi cho nó… Chả lẽ những ngày qua mọi thứ chỉ là giả dối? Và nó chỉ là người thứ ba phá đám? Hay đơn giản mà nói đây là trò chơi của gái dành cho nó? Hàng loạt những câu hỏi…. Nó chẳng biết nên giải quyết câu hỏi nào trước…
– Sao mày biết? – sau một lúc suy nghĩ thì nó quay ra hỏi con Tomboy
– hồi tao học lớp 10. Nó cũng định tán tao mà… – Con Tomboy đều đều trả lời
– ….. – Nó im lặng
– mày không tin tao à?
– …..
– Tao thích mày thật nhưng đéo bao giờ tao phải lừa gạt mày để lấy thứ tình cảm đấy… Mày làm tao cảm thấy tao nhỏ mọn và thủ đoạn quá… Tao về…
Con Tomboy đứng dậy đi về luôn… nó cũng kệ… Trong đầu nó là bao nhiêu trường hợp có thể xảy ra và nó nghi ngờ cả con Tomboy…
Có một số loại người như nó… Dù sự thật có lù lù ra đấy thì cũng không muốn tin và không thể chấp nhận ngay được… Đấy là lúc con trai yêu thật lòng… Hay đơn giản hơn là nó đang cố chấp… Khờ thật…
Ngồi suy nghĩ mãi mà chẳng thấy khá hơn… Nó lại vào quầy pha chế cho quán đến hơn 10h tối mới chào ông chủ đi về… Ông chủ định trả công nó thì nó nhất quyết không lấy… con đường về phòng nó hôm nay xa hơn… Nó chưa nghĩ thông… Nó lại đi ra bờ hồ… Dừng chân ở quán cóc ven đường… Ngồi và ngắm nhìn… Có người từng nói với nó về điểm dừng của mọi sự việc trong cuộc sống… Nó tự hỏi điểm dừng của mỗi một sự việc là đâu? Có phải do con người quyết định hay là đó là một định mệnh của mỗi con người khi sinh ra đã là thế… Nó nghĩ về những người xung quanh nó… Rồi lại trống rỗng… Nó về phòng khi kim giờ suýt soát số 12… Căn phòng nó vẫn vậy… Mở cửa ra vẫn còn đó chiếc xe máy của gái… Cái điện thoại báo có cuộc gọi nhỡ và 1 tin nhắn… Nó biết là của ai… Nhưng nó không muốn xem… Im lặng… Lần này… Nó ghét cái không khí ấy… Nhưng thôi.. Ngủ đã mai tính… Hôm nay đến đây thôi…
Tắm xong Nó nằm ụp xuống giường vơ cái chăm trùm đầu và bắt đầu ngủ…
Hôm sau nó mang xe sang nhà gái trả sớm… Mẹ gái hôm nay ở nhà vẫn trêu chọc nó… Gái có lẽ vẫn chưa dậy nên nó bắt xe ôm về phòng… Về đến nơi là nó lấy sách vở bỏ vào cặp rồi đi mua đồ ăn sáng về phòng… Nó không muốn đi học sớm… Sát giờ vào lớp nó mới đi… Nó thấy gái… Gái không nói gì… Tránh ánh mắt của nó…. Mắt nó trùng xuống… bước qua đi về bàn cuối ngồi… Làm con nhỏ lúc trước chuyển chỗ cho nó cứ cằn nhằn… Nó chỉ cười… Gần vào lớp thì thấy bé học sinh mới đến… Thấy nó ngồi cuối thoáng ngạc nhiên nhưng đâu lại vào đó… Nó vẫn vậy… Chỉ im lặng… Những tiết học lề mề trôi qua… Nó cũng đã suy nghĩ kĩ… Nó là kẻ phá đám rồi…