My Memory - Chương 24
Quán cafe chỗ nó làm hôm nay mới mở cửa. Vẫn như thường lệ sáng học chiều đi làm. Tối về đợi gái sang nấu cơm. Tháng 2 dương rồi mà trời lạnh hơn cả tháng 1… Gái với bố mẹ nó cũng bảo nó nghỉ làm đi mà nó tham nên cứ lần lữa… Có vẻ là tác động vào nó trực tiếp thì nó không nghe nên gái cũng chán chả nói nó nữa… Có hôm gái lục trong cái hòm của nó ra cái quyển giấy a4. Quyển đó theo nó đến tận bây giờ. Trong đó là những nhân vật game mà nó thích đôi khi là một người nào đó nó thấy ấn tượng nhưng đa số là rất hiếm….
– Chồng vẽ à? Gái giơ quyển giấy a4 lên hỏi nó
– Ừm… – Nó trả lời
– đẹp thế? Mà chồng định thi kiến trúc à?
– Ừ… – Nó gật gật
– chồng thi ngành gì?
– thiết kế nội thất hay đồ họa cũng được…
Cái ngành chết băm chết vằm này ngấm sâu vào máu của nó từ khi còn nhỏ…
– sau này con muốn làm nghề gì? – tiếng mẹ hỏi nó khi hai mẹ con đẩy xe hàng về…
Chắc tuổi thơ ai cũng từng được hỏi câu này… Có đứa thích làm bác sĩ… Có đứa thích làm công an… Có đứa lại thích làm phi công này kia… Nhưng vô hình chung đó là những ước mơ của cái tuổi dại khờ… Cái tuổi rong chơi cùng lũ trẻ cùng lứa… Suốt ngày tha thẩn với cánh điều, con dế, cỏ gà hay cả với đôi bàn tay đen xì sướt sát… Cái tuổi nghịch ngợm bị đòn lằn cả mông mà chẳng bao giờ biết chừa mặc dù vẫn sợ bị đánh…
– con sẽ làm kiến trúc sư… – Nó nhìn mẹ suy tư…
– Sao lại là kiến trúc sư? – mẹ ngạc nhiên
– con muốn xây nhà to đợi bố về với mẹ con mình… – Nó nói xong mẹ nhìn nó rơm rớm
– Ừ… Đúng rồi…
Thế là chiều muộn đó có hai cái bóng… Một to… một loắt choắt đẩy một vật thể đi trên con đường quen thuộc gắn liền với tuổi thơ nó… Cái bóng loắt choắt thỉnh thoảng đi chuyển nhanh hơn ra đằng trước xong quay lại nói gì đó với cái bóng lớn rồi lại đi sát cái bóng lớn cho đến khi mặt trời lặn hẳn thì cũng là lúc cả hai về đến căn nhà…
– Chồng… – tiếng gái làm nó giật mình
– hả?
– Vợ đang hỏi chồng mà chồng không nghe à? – Gái lườm nó
– Vợ hỏi gì thế?
– Chồng đang nghĩ đến con bé kia phải không? – Gái trừng mắt nhìn nó
– con nào? – Nó ngơ ngác
– con nào tự biết… Chồng chỉ thế là giỏi thôi… – Gái dỗi
– làm gì có… Có mỗi con này thôi mà sắp chết rồi còn hơi đâu mà nhớ con khác?
– ai biết… Đúng là đồ con dê… – Gái nói xong định đứng dậy thì nó kéo lại ôm chặt
– khổ quá… Đang nhớ cái hồi bé chứ nhớ con nào?
Nó lại kể cho gái nghe… Mà giờ nó mới để ý… Không biết từ bao giờ nó có thói quen kể hết mọi thứ cho gái nghe cả. Nhưng mỗi lần chia sẻ với gái làm nó cảm thấy… Mọi thứ an toàn lắm…
– mà vợ vừa hỏi gì thế? – nó siết nhẹ hai cánh tay đang ôm gái rồi nhả ra… Giữ hờ…
– Vợ bảo chồng là phải đi học vẽ đi… Không thì không đỗ được đâu…
– Sao lại thế?
– Chồng cứ như người giời ấy.. Thi mà chả tìm hiểu gì cả…
Sau một hồi giải thích thì nó cũng đã hiểu…
– Gian nan gớm… Chắc phải nghỉ làm rồi… – Nó tiếc
– Chồng nghỉ đi còn đi học… Học hành cho tử tế… Sau này lên đại học vẫn phải học tiếng anh đấy…
– Vầng… Mà muộn rồi… Đi ngủ vợ ơi…
– vâng…
Gái gần ra đóng cửa rồi đi đến nơi thì nó kéo xuống luôn… Gái cười khúc khích
– từ từ thôi chồng…
– Vợ có bỏ bùa chồng không nhể? – Nó nhíu mày nhìn gái
– Có đấy… Hihi…
– hôm nào dạy chồng nhé…
– thích ăn đập không?
– à… à không…
Hành trình lại bắt đầu… Gái hôn nó… Một nụ hôn thật sâu… Nó đáp lại nhiệt tình…
– chết vợ mất… Ưmm.. Ưmm…
Gái ôm chặt nó… Cấu mạnh vào lưng…
Nó cúi xuống hôn nhẹ vào cổ vào gáy gái rồi chìm vào giấc ngủ…
Sáng nó dạy sớm… Lâu rồi nó mới dậy sớm như vậy. Gái ngủ ngon lành quay lưng lại với nó vẫn gối đầu vào tay nó. Bàn tay nó và gái vẫn đan vào nhau… Bình yên…
Nó gỡ nhẹ tay ra… Nhổm dậy… Vén những sợi tóc rối của gái lên.. Hôn nhẹ vào má… Nó nhanh chóng nhẹ nhàng dậy đi vệ sinh cá nhân… Quay ra gái vẫn ngủ… 5h sáng rồi… Trời còn lạnh quá… Nó chạy vội ra quán bún mua hai bát mang về phòng.. Về phòng gái vẫn ngủ… Nó khẽ hôn vào môi gái… Gái hơi cựa… Nhìn Gái gái ngủ xinh lắm.. Giá mà nó giỏi văn hơn một chút nữa để có thể tả lại chi tiết khuân mặt của gái thì hay quá…
– Vợ dậy ăn sáng đi… – Nó thì thầm
– Ứ… Để vợ ngủ tí đi mà… – Gái nũng
– dậy đi còn đi học…. Nhanh chồng cõng…
– Vâng… – mặt vẫn nhăn nhó…
Nó cõng gái vào nhà vệ sinh… Xong đi ra ngoài… Bày bún ra…
– chồng ơi… – Gái gọi nó
– dạ…
Gái dạ nhiều làm nó cũng nhiễm theo mất rồi…
– Hihi… – Gái cười
– gì thế vợ?
– không sao ạ…
Gái đi ra ngoài ngồi xuống cạnh nó xong cười tươi…
– Cảm ơn chồng yêu ạ… Hihi
– hấp… Không phải cảm ơn… Ăn đi… – Nó véo má gái
– vâng…
Ăn xong nó lại lên trường cùng gái… Gái khoác tay nó líu lo suốt trên đường…
Đến chiều nó xin nghỉ ở quán. Ông chủ có vẻ tiếc nuối vì Mấy thằng lựu đạn kia không biết pha chế… Ông đồng ý đưa nó lương xong lại nói
– khi nào đi làm tiếp thì cứ ra đây nhé… Khỏi phải xin… thấy mày ngoan ngoãn nên chú cho thêm mấy trăm… Cứ cầm lấy.. không phải suy nghĩ…
Nó dạ vâng xong đi về luôn….
Thứ 7 thì gái bảo
– Không sang phòng chồng nữa… Tuần sau vợ có việc rồi… – nói xong là cười toe toét.. Có vẻ bí hiểm lắm…
Nó cũng à ừ xong lại ngồi nghe gái chém gió… Tự nhiên nó lại suy nghĩ gì đó…
Chủ nhật gái sang phòng nó sớm..
– Chồng ơi… Mở cửa cho vợ..
Nó đấu tranh tư tưởng lắm thì cũng mới dậy được. Ra mở cửa thì gái giơ cái túi đồ ăn sáng trước mặt nó.
– hôm nay cho chồng ăn bánh mì pate vợ làm thử…
Nó đi vệ sinh cá nhân xong ra ăn thì gái cứ nhìn nhìn… Nhưng công nhận là ngon thật…
– Chồng ăn xấu lắm à mà nhìn ghê thế? – nó hỏi gái
– không… Chồng nhận xét đi…
– ….. – Nó hơi nhăn nhó
– như nào chồng? – Gái thấy nó nhăn nhó thì có vẻ hoảng
– …..
– …..
– Còn cái nào nữa không? Ngon quá… Há há….
Gái đập cho nó phát xong quay ra dỗi
– ghét cái mặt… Suốt ngày trêu vợ…
– hì hì… Xin lỗi vợ mà… Quay đây cho thơm một cái?
Không đợi gái trả lời nó kéo lại hôn luôn. Cái tay nó lại hoạt động linh tinh… Nhưng Đang hôn thì gái bất ngờ dừng lại…
– không được… Vợ đến ngày….
– Chồng xin lỗi nhé…
– không sao đầu ạ…. Hihi..
Gái nói xong là ôm nó luôn…
– à chồng lấy xe vợ tối đi học. Tí đưa vợ về luôn nhé…
– Ừm…
Buổi tối nó đi xe đến nhà cô giáo… Lạ là chả có cái xe nào… Nó định gọi cho con lớp trưởng thì mới nhớ là chưa có số… Đánh liều nó gõ cửa thì đúng lúc cô ra… Mặc nguyên bộ đồ ngủ trông như con khủng long con… Cô giáo thấy nó thì thoáng mừng xong đóng xầm cửa lại làm nó tí bị vỡ mặt… Nó thì vẫn chả hiểu cái đếch gì nên đành gõ cửa tiếp
– cô ơi… Hôm nay không học thì em về nhé…
– có… Đợi tí… Tôi thay đồ – tiếng cô vọng từ trong nhà ra… Giờ nó mới để ý nhà cô cũng đẹp như nhà chị vậy… Bộ cửa gỗ chạm khắc tinh tế… Toát lên cái vẻ sang trọng của ngôi nhà… Lúc sau cô đi ra mở cửa với quần nỉ và áo len…
– vào đi…
Hình như nhà vừa mới xây xong nên chưa quét sơn… Chưa có cửa cách âm… Nó đang ngó nghiêng thì cô vỗ vai
– nhìn gì? Lên phòng làm việc của cô
– hôm nay không ai đi học à cô?
– Ừm chả biết nữa nhưng một mình cậu tôi vẫn dạy… Không sao cả…
– ….
Lên đến phòng làm việc của cô. Nó bị ấn tượng bởi phòng cô xếp đồ nhìn khoa học lắm… Giá sách bằng gỗ được xếp gọn gàng từ quyển to đến nhỏ theo từng loại sách. Cứ cách mỗi quyển sách là có một mảnh nhựa nhỏ ghi tên sách và ngăn để không bao giờ để nhầm loại… Phòng thì nào lap nào máy tính bàn… Nhưng điều đáng nói là không có bàn học…
– phòng cô đẹp nhỉ? – nó hỏi cô giáo
– ở nhà thì gọi bằng chị cũng được. Tôi chưa già để làm cô của cậu đâu – cô giáo nó lấy quyển sách không nhìn nó
– Vầng… Chị… Mà có một mình em học thôi à? – nó ngại ngại với cách xưng hô mới
– chắc thế… Không thấy lớp em đâu… – cô vẫn không nhìn nó
– Sao không có bàn học à chị?
– dưới có… Nhưng mỗi em thì lên đây chị bật điều hòa cho ấm…
Sau khi lấy xong quyển sách thì cô cũng bảo nó ngồi vào bàn… Cô bắt đầu giảng về các thì trong tiếng anh rồi viết lên cái bảng ở trên giá… Nói thật là nó thấy có cái gì đó không đúng ở cô…. Đang lơ mơ thì nó bị vỗ vai…
– học nhanh… Nghĩ vớ vẩn gì thế?… Nhớ người yêu à?
Cái giọng đều đều… Nó thấy cái vẻ dữ dằn ở lớp của cô đi đâu hết rồi thì phải… Không bắt bẻ hành tỏi nó nữa…
– không… à… Cô… Không phải đâu chị… – Nó cuống nên nhầm hết từ…
– chị làm gì mà em run thế? – cô nhìn nó cười khúc khích… Xong kể chuyện linh tinh cho nó nghe…
Giờ mới để ý cô cũng hiền lành lắm. Nhưng là giáo viên mới nên nếu về trường mà không cứng thì sẽ bị bắt nạt…
Ngồi miên man một lúc thì lại học tiếp… Cô đặt ngồi đối diện với nó… Chống tay nhìn… Nó ngẩng mặt lên thì đúng lúc chạm vào ánh mắt của cô… Một thoáng ngại ngùng của cô… Mặt cô đỏ nhẹ lên…
– nhìn gì.. Làm bài đi…
– ….. – Nó cúi xuống làm tiếp
– …..
– khó quá chị ơi… – Nó nhăn nhó
– khó gì… Dễ nhất rồi
Cô ra đằng sau nó… Một mùi thơm thoang thoảng…
Review
Thì hiện tại
Mấy Hôm nay nó bắt đầu có những giấc mơ lạ… Cánh đồng hoa hướng dương vẫn còn đó… Nhưng không hiểu sao nó không thể nhích được đôi chân… Cứ như ai giữ lại vậy… Càng cố bước thì nó càng kiệt sức… Nó cúi xuống nhìn thì đôi Chân nó bị cuốn bởi những cành dây mà nó chẳng biết là gì nữa… Nó ngồi xuống gỡ thì càng gỡ càng bị chặt… Nhưng cảm giác đau đớn thì hoàn toàn không có… Nó ngẩng mặt nhìn xung quanh thì phát hiện có hai cái bóng tóc dài phất phơ trong gió đang nhìn về hướng nó… Quen thuộc lắm…
Giật mình tỉnh giấc bởi tiếng gọi của mẹ… Mồ hôi ướt đẫm cái áo phông mỏng
– Con vừa gặp lại người đó mẹ ạ…
Review cuối
Thì hiện tại
– mấy giờ rồi bố?
Nó hỏi mà mắt nó cứ ríu lại… Mí mắt như có ai buộc chỉ kéo xuống…
– 6h rồi… Thầy vừa gọi bố bảo cho mình vào rồi… – giọng bố mừng mừng…
Nó ngồi dậy thì cơ thể nặng trĩu… Vai nó thì cảm giác như vừa thoát khỏi công việc bốc vác…
– Vầng…
Nó rửa mặt cho tỉnh thì hai bố con sang bên nhà ông thầy… Gõ cửa…
– vào đi…
Ngôi nhà ngói đơn giản mà bên trong rất nhiều tượng. Phật có qủy có mà nó cũng chẳng biết ai là phật và ai là qủy nữa…
Đang lơ ngơ thì ông thầy mặc bộ quần áo nhà chùa nâu đơn giản bảo bố con nó ngồi xuống cái sập… Xung quanh là rất nhiều tượng… ban thờ chạm khắc tinh tế nằm ngay chính giữa trên cái giá gỗ lớn với rất nhiều thứ…
– thế có chuyện gì… Nói tôi nghe… – tiếng ông thầy
– Thưa thầy là….. – Nó bắt đầu kể
– Ừm… Không giấu gì hai người… Đêm hôm qua có đứa con gái tầm 16 17 tuổi khóc trước cổng xin tôi giúp người ngày mai – tức là hôm nay ấy… Sẽ đến gặp tôi… Chiều nay hai người đến thì tôi định không làm… Vì tôi cũng già rồi… Sợ mất lòng người âm nên những người có vong theo là tôi tránh hết… Nhưng nhìn cậu – Ông thầy quay sang nhìn nó – Tôi thấy nặng quá… Và lại cô bé hôm qua làm tôi suy nghĩ nhiều… Không làm không được… Hai người qùy xuống đây… Chắp tay đợi tôi làm lễ…
Tiếng gõ mõ đều đều khi bố và nó qùy xuống cạnh thầy… Nhắm mắt… Nghe tiếng mõ làm nó cảm thấy cơ thể như dịu lại…
Tiếng mõ lúc sau dừng lại… Ông thầy quay ra nhìn bố con nó lắc đầu…
– Ngoài cô bé hôm qua tôi cũng thấy có hai người nữa.. cả hai đều chết trẻ rất xinh… Một người nhìn giống như cậu vậy nhưng làm quan to ở dưới nên tôi không dám xem… Còn một người nữa thì tôi không biết phải nói là hại cậu hay giúp cậu nữa và cái rắc rối bây giờ là từ cô gái này mà ra… ngày mai hai bố con lên chùa cùng tôi gặp sư thầy… Sư thầy ở lâu trên chùa nên chắc sẽ có cách… Nếu không được thì tôi đành phải mất lòng người âm vậy… Còn đêm nay cứ ở nhà tôi…
– …..
Hôm sau bố con nó cùng ông thầy đi từ sớm… Đi bộ hơn 30′ thì mới tìm được xe ôm… Một chuyến đi mới… Ngôi chùa cổ ẩn hiện qua những tán cọ non… Cả ba người đều cúi chào sư thầy… Tuổi cũng đã cao nhưng vẫn còn rất nhanh nhẹn… Các nói chuyện điềm đạm đậm chất người nhà chùa… Sư thầy nghe kể xong thì bảo mọi người đợi. để một mình vào trong… Một lúc sau ra. Sư thầy vẫn điềm đạm nói
– Đây là tiền duyên giữa hai cô cậu. cô bé này bị bệnh mất sớm… Nhưng vì một lời hứa nên vẫn còn lưu luyến với trần gian này…
Nó nghe ông thầy nói thì nó cũng gần ngộ ra nhưng nó không biết là nó đã hứa điều gì mà đến mức phải như vậy…
– Con thật sự không hiểu cho lắm thưa sư thầy…
– cuộc sống có luôn có sự luân hồi… Nhân quả… Con người sau khi chết đi thì tùy theo cái nghiệp ở dương gian đã làm để được chuyển sinh… Nhưng cũng có những người chưa thể chuyển sinh vì vẫn vướng nợ trần… dân gian gọi là duyên âm…
– Nhưng thưa sư thầy…. – tiếng của ông thầy…
– Tôi biết rồi… Nếu muốn giải quyết chuyện này thì chỉ có cách gặp lại người cũ..
Trước khi đến đây nó cũng đã đi nhiều nơi… Nó biết người đó là ai… Nhưng hầu hết những người xem cho nó xong đều nhìn nó lắc đầu…
– vong không muốn nhập đồng…
Hôm sau thì nó làm y như lời sư thầy dặn dò hôm qua. Tắm rửa sạch sẽ… Mặc bộ quần áo nhà chùa làm nó cảm thấy cực kì dễ chịu… Rất thoải mái là đằng khác…
Nghi lễ bắt đầu… Nó được ngồi giữa vòng tròn bằng nến… Trong căn phòng kín… Xung quanh là sư thầy và các nhà sư khác.. Nó ngồi khoanh chân… Thả lỏng… Tiếng gõ mõ vang lên đều đặn kèm theo là tiếng kinh phật từ từ đưa nó vào giấc ngủ…
Nó nhận ra đó là ngôi trường cũ lần đầu nó biết thích nhỏ… Nó nhìn thấy nó đang bắn bi với mấy thằng cùng lớp… Nó thấy hồi hộp… Không… Không phải nó… Đây là kí ức của ai đó đang muốn nó thấy… Nó nhận ra khi nó không thể cử động và nói được…
Mọi thứ tua nhanh hơn… Nó thấy nó đang chơi cùng ai đó… Bãi đất trống quen thuộc… Nó nhận ra đây là kí ức của em…
– Phương – Nó cố gắng gọi nhưng không được…
Nó lại nghe thấy tiếng cười của em… Và cả của nó… Bỗng có tiếng nói… Là của em…
– hứa với tớ đi…
– tớ hứa sẽ luôn bên cậu cho đến suốt thời gian còn lại – là tiếng của nó…
Lại là cánh đồng hoa hướng dương ấy… Em kéo nó chạy nhanh… Thật nhanh… Qua cả cánh đồng hoa hướng dương… Nơi đó có một ngôi nhà màu hồng… Em thích màu hồng… Em đứng lại nhìn ngôi nhà… Nó cũng nhìn em rồi nhìn ngôi nhà…
– Anh thất hứa… Anh không còn nhớ đến em nữa… – tiếng của em
– ……
Nó hiểu ra cái điều nó đã làm… Một lời hứa nó đã không bao giờ thực hiện được từ cái ngày em ra đi vì cơn bạo bệnh… Ho lao… Em bị cách li và nó chẳng thể nào gặp em được…
– Anh xin lỗi…
– Mọi chuyện đã ổn rồi… Em cảm thấy mãn nguyện rồi…
Em nói xong cười rồi biến mất đâu đó… Mọi thứ trở lại một màu đen… Nó tỉnh lại trên chiếc giường đơn sơ của ngôi chùa… Nó hỏi lại mọi thứ… Sư thầy cũng kể lại và dặn dò nó làm thêm một số việc…. Cơ thể mệt mỏi… Nó chìm vào giấc ngủ vì ngày mai phải về trở lại với công việc… Mặc dù nó không muốn về một chút nào…
…………
Lời hứa có thể là cách lấy lòng tin dễ dàng nhất… Nhưng đừng lợi dụng lời hứa nếu không thể làm được….