My Memory - Chương 19
Sáng hôm sau nó dậy thì chẳng thấy gái đâu. Mới có 8h thôi mà… Hôm nay là chủ nhật… Đang định gọi thì thấy gái vừa đi vừa hát về phòng… Nó lườm lườm… Làm nó lo…
– đã bảo đi đâu cũng phải nói mà
– híc… Vợ xin lỗi… Vợ thấy chồng ngủ ngon nên không gọi… Đi mua đồ ăn sáng.. – Nhìn gái tội tội là nó lại xuôi
– Chồng xin lỗi…
– Hihi. Không sao ạ… Nhưng mà…
– …. Nó nhìn gái
– trời lại sắp dở chứng chồng ạ… Hihi
– vớ va vớ vẩn…
Nó nói xong là vớ mặc áo len đi vào phòng vệ sinh… Đi ra là đồ ăn đã sẵn sàng
– lần sau gọi chồng dậy đi ăn cùng. Sáng sớm ra lạnh mà cứ ăn mặc phong phanh đi ra ngoài… – Nó thấy gái mặc mỗi hai cái áo
– vâng… Hì hì – Gái cười tít mắt
Ăn xong thì gái bảo về nhà có việc… Nó ậm ừ xong hỏi bài vở. Gái bảo yên tâm. Vợ kèm…
Từ hôm qua tới giờ nó chưa nói gì với chị. Nó cũng nhớ chị nhưng có lẽ là nó nên im lặng… Mọi chuyện đã vậy thì nó chỉ có thể ở cạnh gái thôi. Và lại Bố chị cũng chẳng ưa gì một thằng nghèo như nó…
Nó cũng nghỉ làm ở quán chị. Sáng thứ hai nó với bố lên trường để xem có thể học được tiếp không thì ai cũng nhìn nó như vật thể lạ ấy… Ông hiệu trưởng nhìn nó cười khà khà
– không sao là tốt rồi… Tí theo tôi bỏ bảo lưu là xong… Ngày kia đi học…
Nó không biết sao ông hiệu trưởng lại tốt với nó đến thế. Nó đứng trên lan can nhìn sang lớp nó. Gái vẫn cắm cúi viết bài… Đâu đó là những tiếng cười của một lớp học…
Chiều nó lại về phòng đợi gái sang chơi. Gái kể với nó nhiều lắm. Gái bảo ai cũng biết chuyện của chồng rồi. Chồng giờ nổi tiếng lắm..
– Vợ kể linh tinh phải không?
– không. Hâm à? Thầy hiệu trưởng ấy…
Thế mà bảo giữ bí mật… Ông thầy này vui tính thật… Nó chơi nốt hôm sau thì lại phải đi học.. Bố cũng về nhà rồi… Nó đến trường Ai cũng nhìn nó với ánh mắt thông cảm… Nó cũng chỉ cười trừ… Đôi khi là một lời hỏi thăm khi ai đó đi qua nó… Cả những cái vỗ vai nhè nhẹ…
Nhưng đúng là đã không có vấn đề gì thì yêu mấy người cũng được… Có vấn đề thì yêu một người chẳng xong… Sau cái màn chào đón nó thì lại là những tin đồn thất thiệt… Nào là nó nhà giàu giả vờ nghèo.. Nào là con của thầy hiệu trưởng… Đúng là xã hội… Và cũng chính vì vậy mà nó nhận được vô số thư tình. Không nhận thì là kiêu mà nhận thì gái giận… Mà cũng phải công nhận là văn của mấy đứa con gái trường nó kinh khủng thật… Viết có quy mô lắm…
Gái thì khỏi nói… Giận lên giận xuống…
Cấm nó nhận thư dưới mọi hình thức… Nó cười khổ… Giờ ra chơi… Đang loay hoay tìm cái bút ngẩng mặt thì thấy con Tomboy… Vẫy vẫy nó lên sân thượng… May mà gái vừa ra ngoài…
– Mày có sao không? – quay sang nó
– Mày bị ngu à? Sao thì tao đứng đây à?
Nó chống tay vào lan can nói
– Nhà mày giàu lắm phải không?
Lại quay sang nó
– mày bị điên à? Nhà nghèo nhất luôn…
– mày chửi vừa thôi… Tao cũng là con gái đấy.. – quay sang nhìn chằm chằm vào nó… Giọng hơi tức
Ờ nhỉ… Con Tomboy cũng là con gái mà lâu nay nó cứ coi như đàn ông…
– ờ… Tao xin lỗi…
– đền bù đê… – con Tomboy được nước lấn tới
– tao có gì đâu mà đền với chả bù?
– có nhiều chứ.. – con Tomboy nheo mắt nhìn nó
– gì? Nó ngạc nhiên
– Mày làm người yêu tao đi?
Câu nói của con Tomboy làm nó đứng hình mấy giây… Như nhận ra nó đang cuống con Tomboy tiếp lời luôn..
– ha ha. Tao đùa đấy. Biết mày có người yêu rồi…
– Thôi.. Thế tao về lớp đây… Nó ghen ghê lắm
– ờ… Con Tomboy nhìn nó vẫy vẫy
Nó còn nghe được con Tomboy lẩm bẩm gì đó mà chả rõ.. Thôi kệ.. Về không gái lại nghi ngờ mặc dù chả có gì…
Những ngày tháng trôi qua lặng lẽ.. Hết tháng 1 đến nơi rồi… Nó cũng ít bị chú ý hơn… Tóc cũng đã dài ra nên không phải đội mũ nữa..
Nó cũng đã qua được kiểm tra học kì với số điểm tương đối cao… Nhờ gái kèm đấy. Công nhận gái học giỏi thật.. Thỉng thoảng nó cũng hay gặp chị… Chị xinh hơn… Và lúc nào cũng có anh chàng kia kè kè bên cạnh… Chắc là yêu rồi… Nó nghĩ vậy… Cảm giác cũng không đến nỗi tệ nhưng cũng chẳng vui vẻ được…
Gái giờ quản lý nó ghê gớm.. Thấy nó léng phéng là lại vùi dập nó luôn… Dữ dội thật… Nhưng cái gì quá thì cũng không tốt… Quản lý thế thì lâu dần cũng làm nó khó chịu… Đỉnh điểm có lần có đứa con gái hỏi bài nó. Nó cũng biết ý chỉ lên chỗ gái… Nhưng hai bà này ghét nhau… Sau một hồi nì nèo thì nó cũng phải đồng ý chỉ… Đúng lúc hăng say thì gái vào… Thế là giận… Không nói gì cả tuần… Dỗ một hai ngày thì được chứ ngày thứ ba thì nản lắm. Các bạn con gái chú ý điều này nhé… Dễ mất ny lắm…
Nó dỗ đến ngày thứ ba thì cũng chán. Nên nó lại kệ… Như ngày trước thì nó sẽ im lặng kệ. Nhưng giờ khi mọi thứ trở nên hiển nhiên là gái với nó đang yêu nhau thì kệ cũng chẳng được. Cảm giác khó chịu lắm…
1 Tuần sau, đang ăn cơm thì gái đi xe vào đứng trước cửa phòng. Nó biết nhưng vẫn kệ… Gái ngồi trước mặt nó…
– Chồng thích chơi trò im lặng không?
– ….
– Chồng nhớ đấy?
– ….
– Chồng thích thế chứ gì?
Ra đây là cái kiểu muốn được dỗ ấy mà. Đáng yêu lắm…
– Ra đây bảo – nó vẫy gái lại gần trong khi uống ngụm nước để kết thúc bữa trưa…
– làm gì? – gái lèm bèm nhưng vẫn ra chỗ nó…
Nó kéo gái đẩy nhẹ xuống giường… Và chuyện gì xảy ra thì ai cũng hiểu…
…………..
– Chồng đúng là quá đáng… – Gái nói khi đang gối đầu vào tay nó…
– …. – Nó nhìn gái
– Sao lại làm thế? – Gái nhìn nó đầy trách móc…
– Nó cứ dính vào đấy chứ?
– không biết. Từ mai cấm đi với con khác… – Gái vẫn khăng khăng
– Chồng không làm gì thật. Chúng nó hỏi thì chồng trả lời thôi…
– cấm trả lời… Không ăn đập… Vợ mách bố…
– ….
Cái này thì nó chịu…
– à chồng nhớ mai là ngày gì không?
– không có gì thay đổi thì mai là thứ hai – nó khinh khinh đáp..
– hai cái đầu chồng ấy… – Gái gõ đầu nó
– au… Đau chồng… Thế mai là ngày gì?
– đầu chồng làm sao đấy… Sinh nhật cũng quên… Mai sang nhà vợ ăn cơm..
Ờ nhỉ… Lâu lắm rồi nó chẳng còn nhớ ngày sinh nhật là gì nữa. Nó lại nhớ về xóm nghèo nhà nó lúc còn nhỏ… Cả xóm nghèo nên cái khái niệm sinh nhật với nó và lũ trẻ là một cái gì đó rất xa vời… Vì cứ đi thả diều với chăn trâu, hôm nào đi học thì thôi chứ nghỉ là lại đi thì cần gì phải biết đâu là ngày tháng nữa… Sáng đi chiều về… Mang cơm nắm theo… Nhà nó chẳng có trâu nhưng nó bon bon đi theo lũ trẻ… Hôm lấy củi… Hôm chặt măng… Chiều về thì buộc dây vắt lên 2 bên lưng trâu đi về… Cái thân thì bé tí tẹo con trâu đứng trước mặt là chả thấy tổ quốc ở đâu nữa rồi… Vậy mà cũng có sao đâu… Vẫn đều đều… Sau này lớn cũng chẳng quen tổ chức sinh nhật cho mình nữa…
– Chồng??
– hả? – nó giật mình
– Tối mai sang vợ ăn cơm…
– tuân lệnh…
– Hihi…
Tối hôm sau thì gái sang đón nó. Thỉng thoảng nó vẫn sang nhà gái ăn chực mà. Nhưng hôm nay hình như không có ai ở nhà… Gái bịt mắt nó kéo lên phòng… Dắt mãi mới lên được cái cầu thang… Lên phòng phòng gái… Nó biết vì nó ngửi thấy mùi thơm ấy… Gái chạy đi đâu đó.. Trước khi đi còn dặn nó cấm cởi… Đợi vợ 5′ đi đóng cửa… Nó cũng để im luôn… Lúc sau gái đi lên… Ôm khẽ nó… Cởi khăn ra và thì thầm
– Chúc mừng sinh nhật chồng…
Nó cũng biết là gái sẽ làm vậy… Nhưng thế này thì quá nhiều… Gái trang trí phòng của gái đẹp lắm cứ như thể là phòng tân hôn vậy… Thiếu mỗi ảnh cưới, chim bồ câu với chữ hỉ. Những ánh nến lung linh làm căn phòng ấm áp lên hẳn ở giữa cái hình trái tim do nến tạo nên là chiếc bánh sinh nhật có tên nó và gái… Trên tường thì một dòng chứ nhỏ tiếng pháp… Sau này gái nói cho nó biết là một lời hứa của gái dành cho nó…
Nó nhìn gái lâu lắm… Nó vui… Rất vui là đằng khác… Nó bật cười hạnh phúc… Ôm gái thật chặt…
– Cảm ơn vợ…
– Hihi. Ai bảo anh là chồng của vợ <3
Nó nhớ như in câu nói ngày hôm ấy…
– à chồng thổi nến và ước đi…
Nó ngồi xuống. Bê các bánh lên. Nhắm mắt. Nó ước nó và gái cứ mãi hạnh phúc như vậy… hít một hơi và thổi… Gái chẳng hỏi nó ước gì mà cắt bánh kem bón cho nó… Nó lại được dịp hạnh phúc nữa… Yêu gái lắm…
Giờ mới để ý gái lại mặc áo hai dây mỏng. Không áo con. Muốn xịt máu mũi quá. Nhưng thôi. Lại chết vì mất máu… không bõ…
Gái thấy nó vậy thì ngại. Đỏ mặt… Nó tiến lại gần… Mấy cây nên cũng tàn dần… Gái lấy cái điều khiển điều hòa chỉnh rồi nằm gọn trong vòng tay nó…
– Chồng yêu vợ… – Nó nhìn gái đắm đuối
– Vợ muốn mãi mãi là của chồng….
Hành trình lại bắt đầu… Nó và gái vẫn lao vào nhau… Quấn quýt đến tận gần đêm…
…………….
Nó nằm xuống cạnh gái. Hôn nhẹ vào môi gái…
– Chồng ơi…
– hả?
– Cứ mãi vậy nhé… Không muốn mất chồng đâu…
– Chồng cũng vậy…
Nó ôm gái vào lòng ngủ… Nhưng nó cũng hơi suy nghĩ về chị… Hmm… Nó tham lam quá chăng?