My Memory - Chương 16
Bonus
Quá khứ xa…
Đã có bao giờ các bạn cảm thấy cô đơn chưa? Một buổi chiều tàn lặng lẽ loay hoay với những nỗi niềm của riêng mình?
Cuộc đời ai cũng có một câu chuyện rất thật và…
Nó cũng đã có… Một nỗi buồn… Và một nỗi đau…
Chắc ai cũng đoán được câu này ở đâu phải không? Nó cũng đã có một khoảng thời gian y như trong bài hát này…
Đó là một ngày mưa… Nó không nhớ lý do là gì cả… Nhưng hàng đêm sau đó nó vẫn còn nghe thấy tiếng bước chân chạy. Nó vẫn nhớ như in cái ánh nhìn đấy… Cả thế giới như sụp đổ…
Nó giật mình tỉnh… Lại là giấc mơ này… Gần một năm đã trôi qua mà cứ y như mới hôm qua vậy…. Nó toát mồ hôi… Nước mắt chảy… Nó không biết đây là lần thứ bao nhiêu nó khóc nữa. Tất cả là tại nó ích kỷ… Nó vô tâm… Nó tự cao và nó luôn cho nó là duy nhất…
Nó đến cái nơi mà chẳng ai muốn đến… Ngày nào trong suốt một tháng đầu tiên xảy ra nó cũng ra đấy ngồi… Nhìn… Cười… Và khóc… Nếu ai không biết thì có vẻ như nó bị điên… Nhưng ai biết cũng chỉ cười buồn thay cho một lời động viên…
Nhưng sau này khi mọi thứ lắng dần thì cứ đôi ba tuần nó lại ra đó… Nó chỉ muốn ở đó… Nó ước nó là người phải chịu điều đó… Nó cũng đã không dưới một lần tìm đến cái ngõ cụt của cuộc đời một con người…
Nhưng không… Vẫn còn một lý do và lời hứa nó phải thực hiện…
Nó cũng tự hỏi… Suốt phần đời còn lại… Liệu ai đó có tha thứ cho nó… Có ai đó sẽ cho nó sự thanh thản… Và có ai đó dám đi cạnh một người như nó… Ngoài người đó.
Nhật ký, ngày 19 tháng 2 năm 2013
Bonus continued
Nhật ký, ngày 15 tháng 8 năm 2009
Hôm nay là ngày đầu tiên đi học của mình. Chẳng biết là đỏ hay đen mà lao ngay vào cái bạn đẹp trai. Sướt cả tay mà vẫn cười tươi đỡ mình. Mà nhìn kĩ thì quen quen. Hóa ra là cái ông ngơ ngơ hôn đi nhập học. hẳn nào hôm đấy lớp ồ nhỏ. Lúc sau lên trường còn giúp mình qua mấy thằng bựa kia nữa… Cả cái kiểu cười đểu đểu mà vẫn cứ đẹp… Nên mình phải cho hắn lần sau không dám cười thế nữa luôn. He he. Nắm tay kéo mình lên lớp làm bọn lớp trêu suốt cả buổi. Lúc về thì phải rủ mãi hắn mới đi ăn kem. Kiêu ghê…
Nhật ký, ngày 17 tháng 8 năm 2009
Mình quyết tâm sẽ gọi hẳn là thằng dở hơi. Người gì đâu mà hấp ghê… Hấp lại còn sĩ.. Bị đánh mà khi biết chạy đi… Mình đã xuống ngồi cạnh quan tâm thế rồi mà còn thích làm cao trêu ngươi mình… Thế thì cho nghỉ luôn… Mà sao mình nghĩ về thằng dở hơi kia thế chứ?
Bực bội quá… Aaaaaaaa….
Chương 16
Và rồi cũng sang ngày mới. Hôm nay nó phải đi… Chị với gái vẫn ngủ… Chắc còn mệt… Nó đặt nhẹ hai cánh tay đang ôm nó xuống. Lách nhẹ dậy nhìn hai thiên thần của nó ngủ… Ngủ thế này thì ai dám bảo là đanh đá… Chị và gái ngủ trông hiền lắm… Nó cố gắng để nhớ…
Mà Lỡ giống trong phim hàn xẻng nó mất trí nhớ thì sao nhỉ? Nhảm nhí thật… Nó tự nhủ rồi cười trong khi đang mặc cái áo len và đi vào phòng vệ sinh… Mùa đông cái gì mà động vào nước cũng ngại… Uống ngụm nước lã đánh răng thôi mà buốt hết cả mồm… Chả nhẽ lại không đánh nữa… Nhưng lương tâm không cho phép nó bẩn. Nó đi ra ngoài thật nhẹ nhàng lấy cái ấm điện rồi đổ nước vào cắm. Nó quay lại nhìn phía giường thì thấy cái chân trắng muốt của gái thò ra ngoài. Nó đi ra kéo chăn lại cho gái thì bất ngờ gái và chị kéo nó xuống… Ôm chặt chẳng nói gì…Nó hiểu cái điều cả ba đang nghĩ.. Nó cứ nhìn lên trần nhà thôi…
Nó nghe thấy tiếng sụt sịt
– Đừng khóc mà… Chồng đang có tâm trạng tốt… – Nó cười buồn
– …. Chẳng có sự hồi âm của chị và gái
– Nín đi mà…
– …
– Mọi chuyện sẽ ổn thôi mà…
– Nếu không thì sao? – là Chị
Nó cũng chẳng biết là nên trả lời sao nữa. Nhưng nó biết một điều. Nếu mọi thứ không như mong muốn thì chị và gái vẫn sẽ sống.. Thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương… Vậy cũng tốt…
– Thời gian sẽ trả lời mà…
– ….
– Thôi dậy đi… Cắm nước rồi… Dậy đánh răng rửa mặt nhanh không bố sang giờ…
– dạ…
– vâng…
Cùng một nghĩa mà trả lời cũng phải khác nhau… Đang lấy máy gọi bố thì chị gọi với ra
– Chồng ơi… Ăn gì vợ đi mua?
– Thôi.. Chồng không ăn đâu..
– Chồng không ăn là đói đấy chịu sao được? – Gái nói
Ngày xưa thì mấy khi nó ăn sáng đâu mà từ ngày quen hai con người này thì cái thói quen của nó cũng đổi luôn… Không ăn đói hoa mắt…
– mua bánh mì vợ nhé… Bánh mì không thôi nhé
– Vầng… Mua sữa luôn nha – Gái hỏi
– cũng được…
Cuối cùng nó cũng gọi được cho bố. Chắc hôm qua say chổng vó lên rồi. Do bay chiều nên thời gian cũng thoải mái…
– Chồng tắm không? – Chị đi ra khỏi phòng vệ sinh hỏi nó luôn… Tay vuốt đuôi gà ra đằng trước… Nó cực kì thích con gái làm cái hành động này… Nhìn đáng yêu kinh khủng…
– Chồng nhìn gì mà ghê thế? Hôm qua chưa đủ à? – Chị thấy mặt nó đờ ra thì hơi ngượng…
– à à không… À có… Tắm chứ… – nó cuống nên trả lời bừa
– hì hì… Yêu chồng quá… – Chị cắm nước xong thì nhảy ra chỗ nó…
– Chồng thiên vị – Gái cũng đi ra
– ờ rồi… Ra nốt đây… Cân hết – nó vẫy gái… Gái ngồi nốt bên đùi còn lại…
– Cứ vậy chồng nhé… – Chị cười buồn
Không gian lại im lặng… Nó đang cố nghĩ về những điều vui vẻ… Nó không muốn ai đó thấy nó yếu đuối nữa… Nó cần mạnh mẽ hơn
– sữa thì có rồi.. Thế bánh mì đâu? – nó hỏi đểu
Chị với gái nghĩ một lúc mới hiểu thì quay lại cấu nó… Một câu nói ngu đấy… Đã bị cấu còn bị ăn chửi..
– dâm dê…
– đê tiện…
Nhưng nó vẫn vui… Ai cũng cười. Xong Chị với gái lại chạy ra đầu ngõ mua. Tiếng cái ấm điện reo báo sủi làm nó giật mình khỏi suy nghĩ… Nó chuẩn bị mấy bộ quần áo và chọn một bộ để tắm… Nó tắm xong cũng là lúc cả hai về… Nào bánh mì nào sữa.. Cả pate các kiểu… Chị bảo
– Chồng ăn nhiều vào không đói…
– Ừm.. Chồng biết rồi
7h thì bố sang. Nhìn cái mặt vẫn ngái ngủ mà ngủ mà đến tội. Chả biết ai đưa ai đi đây? Nhưng cũng đừng trách bố nó vô tâm. Bố nó muốn quên đấy… Nó hiểu mà… Bố có bao giờ để nó thấy bố khóc lóc đâu… Chưa một lần…
Cất hành lý xong thì gái và chị gọi taxi chờ cả 4 ra bến xe. Ra đến bến thì cả 4 lại lên xe tiếp… Nó hỏi một câu hỏi hết sức ngu
– ơ… Không về à?
– đuổi chứ gì?
Sau câu nói đấy thì cả ba người thi nhau miệt thị nó… Đừng nghĩ nó ngu… Nó hồi hộp lắm nên nó cố làm trò thôi… Có lẽ đây là lần nó nói chuyện lâu nhất trong suốt những ngày ở đây…
Đi xe hơn 4 tiếng thì đến sân bay… Chị với gái gục vào vai nó ngủ… Đã say xe mà vẫn cố đi… Thương quá Nó chẳng nỡ gọi dù vai mỏi nhừ. Mãi đến nơi thì nó mới đánh thức hai người dậy. Nhìn mặt nhợt nhạt quá…
– uống sữa đi này… – nó đưa cho cả hai
– cảm ơn chồng…
– Chồng là nhất…
– vâng… vâng… Uống đi rồi tí về cẩn thận…
Chuyến bay của nó là lúc 2h chiều. Gái và chị thì cũng đỡ hơn… Lại bô lô ba la trên trời dưới biển… Bố lại được dịp cười… Nhưng đâu đó nỗi buồn vẫn ở trong mắt bố… Nó thì vẫn im lặng lắng nghe và cười…
Tiếng của nhân viên hướng dẫn vang lên đều đều. Cuối cùng cũng tới giờ bay. Đối với nó thì cảm giác thật lạ lùng. Nhưng Nó chỉ mong sao mọi thứ trôi qua nhanh hơn. Để nó không phải thấy chị hay gái khóc…
Chị nhìn nó buồn buồn
– Vợ đợi chồng…
– Vợ cũng thế…
Gái và chị khóc. Nó ôm chặt cả hai. Nó phải mạnh mẽ hơn nữa….
– Yên tâm đi… Mà không chúc gì à?
– …
– …
– Chồng sẽ không sao đâu mà…
Nó dỗ dành cả hai… Việc duy nhất hiện tại nó có thể làm được…
– chúc chồng bình an..
– Chồng thượng lộ bình an nhé…
Chị với gái lau vội nước mắt nhìn nó cố gắng nặn ra nụ cười
– Ừm… Chồng đi nhé…
Một chuyến bay. Một câu chuyện. Một nỗ lực hay một sự tuyệt vọng???