My Memory - Chương 14
Nó cứ suy nghĩ thôi. Suy cho cùng thì nó nợ gia đình gái một mạng. Dù sống hay chết
Giá mà gái hận nó, hay thậm chí là chửi bới nó thì nó sẽ cảm thấy nhẹ nhàng đằng này gái chấp nhận nó. Làm nó càng phải suy nghĩ… Nó chỉ muốn yêu một người thôi. Vì bản thân ai cũng ích kỷ. Chẳng ai là muốn chia sẻ người mình yêu thương cả. Nó cũng vậy. nó cũng đã có suy nghĩ yêu ai thì trừ khi người đó quay lưng lại với nó thì nó mới bỏ cuộc… Nhưng mà…
Đến tối thì nó đang quyết định gọi cho gái. Thì gái gọi cho nó
– alo.. – là giọng gái
– …..
– em biết anh ở đó mà… Trả lời đi…
– Tôi muốn gặp Ngân… Quán cafe xxx 7h nhé…
– Vâng…
Nó ra quán trước 30′. Chọn một chỗ trong góc. Ngắm nhìn mọi thứ… Nó muốn thưởng thức cafe. Lâu rồi chưa uống… Gái ra thì nó vẫy tay… Gái xinh hơn… Hình như chia tay xong con gái đều xinh hơn thật…
– Ngân ngồi đi…
– ….
– Cho mình một cam ép nhé… Ít muối nữa… Nó gọi bồi bàn. Nó biết mà…
– ….
Gái thì vẫn im lặng… Nhìn nó… Nó lại nhìn ra ngoài đường…
Chị bồi bàn mang nước ra… Nhìn nó cười… Nó cũng cười lại… Phép lịch sự tối thiểu…
– …
– …
– Ngân nên tìm một người khác… Tôi đã làm việc có lỗi với Ngân… Và lại… Ừm… Nên tôi thấy mình không đáng… Còn nhiều người khác tốt hơn tôi mà…
– …
– Đừng cố chấp nữa… Tôi biết là Ngân không chấp nhận được chuyện này đâu… Và chính Tôi cũng không chấp nhận được bản thân tôi… Và Trong mối quan hệ của cả ba nữa… Tôi nợ Ngân và cả gia đình Ngân…
– ….
Từ lúc nó nói thì gái chỉ nhìn nó… Nó đang nghĩ.. Có lẽ những ngày qua làm cho gái phần nào đó quên nó thật… Nó buồn…
Gái là người mạnh mẽ và nó muốn để gái mạnh mẽ hơn…
– Anh cứ định như vậy mãi à? – câu trả lời của gái làm nó giật mình… Chả nhẽ nó nghĩ sai??
– ….
– Anh định chơi trò phim ảnh này đến bao giờ nữa? – Gái hỏi tiếp… theo nó thấy thì gái tỉnh lắm
– Ơ… Hả?
– Anh nghĩ là làm thế thì em sẽ tránh xa anh sao? Anh nghĩ anh cao thượng vậy thì tốt cho em hả? Anh có bao giờ nghĩ đến cảm giác bị bỏ rơi là như nào không?
– …..
Một loạt các câu hỏi làm nó đứng hình… Cảm giác của nó là mất hứng… Cực kì mất hứng… Nó cũng chuẩn bị trước khi đến đây rồi mà? Sao lại bị lật ngược tình thế thế này?
– Ngân…
– Anh ngu lắm… Em sẽ không bỏ cuộc đâu… Em quyết định rồi… – Gái nói xong thì cười…
– ….
Gái bắt đầu kể….
Nó sốc… Hóa ra là gái và chị đã gặp nhau… Chỉ cách đó gần chục tiếng đồng hồ… Nó không tin… Nhưng giờ thì nó phải tin… Và nó mới hiểu… con gái lúc nào cũng hơn con trai một cái đầu… Đừng coi thường… Như nó nhé…
Lại một cái vòng luẩn quẩn. Chẳng biết bao giờ… chuyện này… mới dừng lại…
Gái muốn đưa nó về nhưng nó từ chối. Nó muốn đi bộ… Và nó không muốn trở nên quá thân thiết với ai… Khó nghĩ… Chưa biết mọi thứ như nào… Nên… Theo nó có lẽ chỉ cần vừa đủ…
Đi về trên con đường quen thuộc. Nó tưởng tượng ra con đường ở xóm nghèo nhà nó… Con đường đất đỏ… Ngày nào nó cũng cùng với lũ trẻ chăn trâu đi thả diều.. Nhà nó nghèo nên không có trâu…
Có lúc cả lũ lại cùng nhau đi lấy củi… Mấy cái bóng bé lóc nhóc leo lên quả đồi… Chân tay thì lẻo khẻo nhưng leo lên mấy thân bố đề nhanh thoăn thoắt…
Có lúc cả lũ rủ nhau đi bẫy chim… Nó nhớ thằng Bủm ( tên ở nhà) là cái thằng lớn nhất lúc đó… Cầm theo cái lồng sập mà hắn tự làm… Mặt oai như cóc… Thằng bé cứ huênh hoang là chắc chắn sẽ bẫy được làm nó với lũ trẻ trông bẫy như trông vàng từ trưa đến tận gần tối mịt mới dám gỡ về. Chim thì chẳng thấy chứ đom đóm với lươn thì thằng nào cũng bị… Nó cười…
Về đến phòng thì chị gọi…
– Alo – nó nói
– Chồng về rồi à?
– mấy người…. Haizz
– hihi
– cười gì?
– không có gì nhưng vợ không thua đâu… Vợ có việc. Bye chồng nhé…
Nói xong là chị tắt máy…
Nếu chị mà biết bố chị cấm thì chắc chắn sẽ thất vọng lắm… Mà nó có gì đâu để chị với gái phải tranh nhỉ? Nhà nghèo… Bệnh tật… Thừa đủ yếu tố để quyết định xóa tên nó khỏi cuộc đời rồi… Và có lẽ làm thế thì nó sẽ không phải bận tâm…
Hai ngày trước khi đi của nó. Nó chỉ cầu mong mọi thứ sẽ ổn. Bố nó mới về để bảo với mẹ. Lấy thêm quần áo để ngày kìa đi…
Nhưng cứ lúc nào nó suy nghĩ thì chị với gái lại oai oái. Sáng sớm đã sang phòng đập cửa rồi… Ban đầu thì nó còn cười trừ chứ lần thứ n thì phát phiền ra… Nó cũng kệ luôn… Lấy lý do đi mua đồ ra net ngồi… Quẩy dotA cho thanh thản… Nhưng mà max phế… Buồn vồn…
Trưa thì chị với gái lại oai oái gọi nó về ăn cơm. Đang thua nên nó lại càng bực
– nốt game
Xong là tắt máy… Một lúc sau thì gái với chị mò ra… Điều cuối cùng nó nhớ là nó đang lên nốt trượng xanh cho yunero và Phụp… Chị reset máy…
– Có về không?
Gái cũng vào hùa
– nhẹ nhàng không muốn hả?
Thằng trông quán thấy gái với chị thì mắt sáng lên… Chẳng biết có chảy rãi không… Thế thì bẩn lắm… Thế là nó kéo vội hai người về…
Về phòng thì đồ đạc ngăn nắp đầu ra đấy. Cơm đã sẵn… Nó biết giờ mà hỏi ai làm thì lại oai oái ngay… Nên thôi… Hết sức mặc Kệ… Nó ngồi xuống ăn luôn… Chị với gái chẳng biết sao lại cãi nhau… Nó bực…
– Hai người làm cái gì vậy? Hai người thấy tôi chưa đủ khổ à?
– ….
– ….
– Hai người không thấy tôi không đáng à? Đã Nghèo lại còn bệnh… Có điều gì để hai người mong chờ thế? Đừng có lấy tôi làm trò chơi… Ai đi ai ở lại… Tôi không cản…
Nó nói xong thì đi ra ngoài… Nó chẳng muốn mang bản thân ra so sánh với ai cả… Nhưng nếu có ai mong chờ ở một người như nó thì chắc chỉ có chuyện cổ tích thôi…
Tắt nguồn điện thoại. Ra net khác chơi…
Đến 6h tối mới về phòng.. Trời mùa đông 6h đã đen như mực…. Hai cái xe máy vẫn ở đó. Có điều vị trí hơi sai sai… Thấy nó về thì như thấy mẹ đi chợ về… Chị và gái có vẻ bớt căng thẳng hơn… Nhưng có gì đó không được đúng cho lắm… Cái nụ cười ấy.. Nó thấy ở đâu rồi thì phải…
– Chồng Vào đi ạ…. – Gái cười
Một cảm giác lạnh sống lưng…
Nó vào thì cơm nước chẳng thấy đâu… Chị thì ngồi trên giường trước..
– Có ý định gì thế? Nó hỏi
– Ông to gan phết nhỉ? Chị nói
– ….
– Đi chơi cả buổi chiều. Không về nấu ăn… – giờ đến lượt gái
– ….
Nó ngu toàn tập. Mọi thứ thay đổi như chong chóng… Cần một lời giải thích? Chị tiếp tục
– Còn đứng đấy à? Nấu cơm đi để bọn tôi nấu thức ăn…
– ….
Giờ mới biết sự im lặng nó quý giá đến nhường nào… Mãi đến bữa nó mới dám nói
– Hai người suy nghĩ kĩ chưa vậy?
– kĩ gì? Đồng thanh
– Chả hiểu nổi… – nó lẩm bẩm
Nó nói xong là bắt đầu ăn tiếp… Ăn xong đang định ra net chơi thì chị lôi cổ lại xong bắt ở phòng…
– Hai người bắt tôi ở nhà làm gì?
– ở nhà là ở nhà… Cấm cãi… – Chị lên giọng. Từ sau cái hôm bị tát đến giờ nó vẫn hãi… Đang ngơ ngơ thì chị gọi tiếp…
– Chồng….