Mùa Nước Nổi - Chương 174: Đám cưới về trên làng quê (1)
Đôi bàn tay cô gái nhẹ nhàng, tỉ mỉ từng li từng tí một vuốt ngược từ phía dưới lên phía trên, đã từ lâu lắm rồi, cô vẫn sợ hai vú của mình bị sệ xuống, bởi nó vì nó quá no, tự trọng của nó theo lẽ thường sẽ làm nó trĩu xuống. Không phụ sự kỳ vọng của chủ nhân, hai bầu vú ấy mặc dù rất to nhưng không bị xệ xuống chút nào, tất nhiên cũng không thể vểnh lên theo kiểu vú sừng trâu mà chỉa thẳng ra phía trước như thách thức mời gọi. Đôi bàn tay búp măng xòe rộng ra úp trực tiếp vào đỉnh vú, ấy vậy mà chỉ có thể che được một phần rất nhỏ ở đỉnh vú mà thôi, còn đa phần thịt vú vẫn tông hông thừa ra bên ngoài.
Sau khi chăm sóc xong phần vú, cô gái lấy một ít sữa tắm cho vào lòng bàn tay rồi nhẹ nhàng đưa lên đám lông mu rậm rạp của mình rồi xoáy thành từng vòng tròn nhỏ. Sữa tắm bị lông lồn vần vò tạo thành một lớp bọt trắng xóa, các sợi lông đen nhánh hòa quyện với bọt xà phòng. Rồi cô gái vớt bọt trên mu kéo trượt xuống bên dưới, cô hơi khuỳnh hai chân để hai môi lớn âm hộ mở rộng ra, đặng cho bọt xà phòng tiếp xúc trực tiếp với cửa lồn.
Cứ thế, cô miết lên miết xuống từ trên mu, miết qua hột le xuống đến cửa lồn, tiện tay cô kéo bọt xà phòng vòng xuống dưới, tới lận lỗ đít mầu hồng nhạt rồi dùng đầu ngón tay trỏ hơi hơi chọc nhẹ vào trên trong hậu môn. Đó là những động tác cô thường hay rửa bộ phận kín đáo của mình, chỉ một đường thôi mà từ lông mu, âm vật, âm đạo đến lỗ hậu môn đều được rửa một cách cẩn thận, tỉ mỉ và sạch sẽ. Mà mỗi lần như vậy, cô không chỉ làm có 1, 2 lần mà làm hàng chục lần. Người nào vô tình nhìn vào thì còn tưởng là cô đang thủ dâm, bởi động tác cô đang làm giống như vậy thật.
Cô cẩn thận lắm, chăm chú lắm, bởi trong những động tác này, có một động tác rất có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng. Đó là việc rửa cửa lồn, cô nhẹ nhàng từng chút một miết lên miết xuống cửa âm đạo, cô cũng xoa nhẹ vào phía bên trong một chút, chỉ một chút xíu thôi, bởi nếu quá tay, cô rất có thể làm hại đến màng trinh ở bên trong. Thực ra mà nói, trinh tiết đối với cô không phải cái quý giá nhất, cô cũng muốn mất nó đi lắm, để khám phá những điều hấp dẫn kỳ thú trong tình dục, nhưng cô lại có tâm niệm, rằng mình phải giữ nó cho người thực sự xứng đáng. Người đó cô cũng biết là ai, nhưng sự đời lại chẳng như mình mong muốn, ấy thế nên, 24 tuổi, cô vẫn còn là gái đồng trinh.
Hết lồn, đến đít. Ngoảnh mông lại phía vòi hoa sen để cho nước xối xả vào đôi mông của mình, cô hơi khom người để chỉa đít ra đằng sau. Cô chổng mông thế nhưng đỉnh đít vẫn giữ nguyên hình bầu bầu, không tạo thành điểm nhọn. Nói như vậy để thấy là đít cô cũng hài hòa với ngực, chúng đều rất to, có lẽ mọi thứ nhậy cảm trên thân thể đàn bà của cô đều to, chỉ có vòng eo là nhỏ mà thôi.
Với mông, cô gái cũng cẩn thận xoa xà phòng lên rồi mát xa tỉ mỉ, cô luôn chăm sóc mọi thứ trên cơ thể tỉ mỉ như vậy đó. Người đàn bà nói chung mà nói, thứ quý giá nhất mà họ sở hữu không phải là tiền bạc, không phải là chồng, không phải là sự nghiệp, không phải là những thứ vật chất tầm thường, chính là tấm thân của mình.
Ngắm mình trong gương, cô gái chớp chớp đôi mắt khó hiểu, xen lẫn sự tự hào về bản thân là một chút gì đó buồn buồn. Những người bạn cùng trang lứa, đứa nào đứa ấy đều có đã có người yêu, nhiều đứa có chồng có con rồi. Ấy thế những cô chưa một lần thực sự sống trong cái gọi là tình yêu như quan niệm thông thường, cô mới chỉ yêu đơn phương, trong suy nghĩ của cô, đó cũng là một dạng tình yêu. Có lẽ cô bị ảnh hưởng bởi những nhân vật và cô yêu thích trong các cuốn tiểu thuyết. Mà đã là tiểu thuyết thì đâu có phải là thực tế cuộc sống. Tình yêu tóm lại vẫn là sự kết hợp giữa âm và dương, giữa nam và nữ. Thiếu một trong hai chẳng thể gọi là tình yêu.
Cô gái nhẹ nhàng dùng cái khăn bông lau những giọt nước còn sót lại trên thân thể, cô cố tình làm thật chậm như chỉ sợ da thịt mình bị đau, bị xước. Bởi trên người cô, ngoài một vết sẹo nhỏ ở bắp tay do tiêm phòng lúc nhỏ, không hề có bất kỳ một vết tích nào cả. Từ bé, cô vẫn được bố mẹ cưng chiều như ngọc như ngà, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Đang làm thì ở ngoài cửa phòng tắm có bóng người, rồi có tiếng gõ nhẹ vào cửa phòng giục giã:
– Tiểu thư, nhanh lên con. Muộn rồi. Bố đang chờ kia kìa.
Vâng, cô gái trong phòng tắm chính là Tuyết “tiểu thư” của chúng ta. Tuyết “tiểu thư” có thói quen tắm vào mỗi buổi sáng, lúc mới ngủ dậy cô thường tắm rất kỹ, kỹ hơn lúc buổi tối. Hôm nay cô lại tắm kỹ hơn mọi ngày, bởi sau đây, cô có một công việc quan trọng, gặp lại một người bạn rất đặc biệt của mình:
– Vâng, con ra ngay đây.
Quấn khăn bông ngang bầu vú rồi thắt nút lại phía trước ngực, Tuyết “tiểu thư” bước ra khỏi phòng tắm. Cô chẳng ngại ngùng gì vì người chờ mình phía ngoài chẳng phải ai xa lạ, là mẹ của cô.
Ngắm nhìn con gái mình từ trong phòng tắm bước ra, đôi vai trần, đôi chân trần trắng muốt, cô Hồng tự hào lắm, con gái cô rất đẹp, đẹp ngay cả trong đôi mắt của phụ nữ như cô. Mỉm cười nhìn con, cô nói:
– Mặc quần áo nhanh đi con. Bố và dì Hằng đang đợi, xe cũng đến rồi.
Tuyết “tiểu thư” lững thững đi về phía tủ quần áo của mình, rồi lấy ra một cái váy mầu tím, cô ướm lên người rồi hỏi mẹ:
– Con mặc bộ này được không hả mẹ?
Với cô Hồng, con gái mặc bất kỳ cái gì cũng đều đẹp cả, người đẹp, khuôn mặt đẹp thì mấy thứ quần áo chỉ là làm nền mà thôi:
– Đẹp, đẹp. Nhanh lên con.
Ấy vậy nhưng Tuyết lại cất cái váy đó đi, mà lấy cái váy khác ra, mầu hồng nhạt rồi ướm ướm lên người thử nhìn vào trong gương, cô kết luận:
– Thôi, con mặc cái này, cái mầu tím kia sợ không hợp.
Cô Hồng thở dài ngao ngán:
– Tiểu thư của tôi ơi, có cần phải kỹ lưỡng như vậy không? Chỉ là đi dự buổi lễ nhỏ thôi mà.
Tuyết nhón chân xỏ cái quần lót lọt khe hàng hiệu của mình vào, nó mầu hồng, trùng với mầu váy mà cô dự định mặc, vừa kéo lên đến háng, chiếc quần chỉ vừa che đủ khe bướm và chùm lông phía trên, Tuyết phải vén mấy sợi lông vào bên trong, còn phía sau, toàn bộ mông đít hở ra, bởi đằng sau chỉ là một cái dây. Nàng bĩu môi nói với mẹ:
– Kệ con! Với mẹ thì nhỏ, với con thì to. Hihihihi!!!!
Cô Hồng thở dài thương cho số phận của con, mà nghĩ lại cũng thấy có chút gì đó may mắn, chứ nếu con gái mà đến được với người nó yêu, cô Hồng sẽ gặp phải cảnh dở khóc dở cười, “mẹ con chung chồng”:
– Hây zà! Mẹ cũng chẳng thấy ai như con. Một lòng một dạ với nó, ấy vậy mà …….
Giờ đến cái áo lót đồng bộ với cái quần, Tuyết mặc vào, nhỏ xíu à, chỉ che rộng hơn cái núm vú có một tẹo. Nhìn cô mặc bộ đồ lót này, nếu ai yếu mắt thì sẽ tưởng là cô không mặc gì. Xong đâu đó, Tuyết mặc váy rồi nhờ mẹ kéo khóa đằng sau:
– Kệ con! Mẹ không hiểu đâu. Hi hi hi!!!!!
– “Roẹt!”, khóa chiếc váy được mẹ kéo lên, Tuyết “tiểu thư” xoay một vòng trước gương, hài lòng với sự phối đồ của mình. Cô mặc kệ lời mẹ nói, mặc kệ tất cả, bởi đơn giản, triết lý về tình yêu của cô khác với tất cả mọi người. Với cô, yêu không nhất thiết là phải đến với nhau, yêu, đơn giản là làm cho người mình yêu hạnh phúc. Thế là đủ.
– Mẹ! Mình đi thôi. Nhanh không bố và dì đợi.
———-
Xóm Bãi hôm nay như một ngày hội, ngày hội thực sự của tất cả mọi người. Hôm nay là một ngày đặc biệt, sau bao nhiêu ngày tháng vất vả với đồng ruộng, hôm nay là ngày đầu tiên thu được thành quả. Hợp tác xã nông nghiệp sạch Thủy Tiên hôm nay làm lễ xuất đi chuyến hàng đầu tiên. Nơi tổ chức buổi lễ này chính là trụ sở của Hợp tác xã, nhà của Nghĩa.
Mặc dù chưa đến giờ tổ chức, nhưng bà con xã viên đã tề tựu đông đủ, ai ai cũng mặc bộ quần áo đẹp nhất của mình, khuôn mặt hớn hở, tươi cười, nói chuyện ríu ra ríu rít không ngừng. Vụ mùa đầu tiên sản xuất theo mô hình mới, năng suất thực tế chưa đạt được như kỳ vọng ban đầu nhưng cũng mười phần cũng đạt được đến 8, và cái quan trọng nhất, sản phẩm làm ra đã được mang đi kiểm nghiệm và đạt được tất cả các chỉ số an toàn vệ sinh thực phẩm, được dán tem nhãn mác trên từng loại quả, loại cây, loại rau.
Ở ngoài cổng nhà Nghĩa, 2 chiếc xe tải thùng kín đông lạnh đỗ hiên ngang, trên thân xe có dòng chữ nổi bật “Hợp tác xã nông nghiệp sạch Thủy Tiên – Xe chở sản phẩm rau an toàn”. Bà con đang xếp thành một hàng dài, chuyền tay nhau từng bó sản phẩm từ trong khu nhà bảo quản lên xe. Nhìn cách họ cầm mớ rau, quả bầu mới thấy sản phẩm được nâng niu như thế nào. Cũng bởi, để sản xuất ra được nhưng loại quả, loại rau này, họ đã một nắng hai sương, không quản tiếc công ngày đêm chăm bón, quý và trân trọng cũng là phải thôi.