Một Thời Ta Đã Yêu - Phần 52
Nhà thờ đá Phát Diệm, một công trình Kiến trúc khá độc đáo, giao thoa giữa văn hóa Đông Tây, mang nét Kiến trúc kết hợp giữa Phật giáo và Thiên chúa giáo. Ấy vậy mà, người bên Phật lại không thể lấy được người bên Đạo, sao quá đau lòng.
Lịch trình của đoàn là tham quan thực tế và sáng tác tại Ninh Bình trong vòng 2 tuần. Được mấy ngày thì Hiền gọi điện
– Anh à, anh đang ở đâu đấy? Mình gặp nhau được không?
– Anh đang ở Ninh Bình rồi.
– Sao lại ở NB, anh đi đâu à?
– Anh đi thực tế hai tuần.
– Hai tuần? Sao anh không nói gì với em?
– Định nói hôm sinh nhật nhưng không gặp được em.
– Sao anh không gọi điện nhắn tin báo cho em một tiếng.
– Anh có gọi nhưng em không nhấc máy, anh cũng nhắn tin rồi mà em có trả lời đâu, mà cũng quan trọng gì.
– Không quan trọng? Anh coi em là gì của anh?
– Anh nghĩ em bận việc nên không muốn em phải suy nghĩ.
– Anh, anh thật là, anh không còn quan tâm đến em nữa thì đúng hơn.
– Không phải thế.
Hiền khóc, nức nở trong điện thoại, giọng em run lên thổn thức :
– Anh à, bao nhiêu lâu rồi anh không lên thăm em, điện thoại nhắn tin anh cũng chẳng gọi, anh quên em nhanh đến thế ư? Hay anh giận vì em mải đi hát, đi kiếm tiền không quan tâm đến anh, anh có biết tại sao em phải làm như thế không, anh nghĩ em thích lao đi kiếm tiền như một con thiêu thân vậy sao, những lúc em mệt mỏi, em chán chường, em buồn vì chuyện gia đình thì anh có biết không?
– Thôi em đừng khóc nữa.
– Kệ em, chỉ với anh thì em mới khóc thôi, em vẫn luôn nhớ đến anh , vậy mà…huhu
Tâm trạng rối bời, nó chẳng nói được gì trong lúc ấy, thôi để cuối tuần nó sẽ về, sẽ gặp em, nó sẽ đưa em đi chơi, sẽ hâm nóng lại tình yêu. Nó nghĩ và thương em, bấy lâu nay em dành cho nó quá nhiều tình cảm, còn nó thì, bây giờ không cảm thấy rung động như ngày trước nữa.
…
Chiều thứ 7 nó về, vì muốn tạo cho em một sự bất ngờ nên nó không báo trước, nó chỉ nhắn tin hỏi “ Tối nay em có đi đâu không”, em nhắn lại “ Em hơi mệt nên tối nay em ở nhà thôi”
Vậy là tốt rồi, nó sẽ đến và đưa em đi chơi, hai đứa lại vi vu trên phố mùa Thu như ngày nào, như những buổi đầu tiên ấy. Nó háo hức phóng xe đến nhà em, bồi hồi như chàng trai lần đầu hò hẹn.
Nhưng nó thoáng chột dạ khi thấy chiếc xe ô tô quen quen đậu trước ngõ nhà em, xe của lão Trần. Nó dừng lại và đứng khuất từ xa theo dõi, không hiểu lão ta đến đây làm gì nhỉ, bao câu hỏi hiện lên trong đầu, lòng dạ nóng bừng như lửa đốt… Rồi em cũng xuất hiện, xúng xính và tươi tắn như Cám đi trẩy hội, em bước vào ngồi trong xe, cửa đóng sập lại chiếc xe lao vút đi, chỉ còn lại nó với bao nỗi bàng hoàng , ngổn ngang, giằng xé tâm can
Sao lại như thế? Em nói em mệt nên ở nhà cơ mà, hay em nói dối, em lừa dối nó để đi chơi với lão già kia rồi. Càng nghĩ nó càng uất ức, nó không ngờ em lại thay đổi nhanh chóng như vậy, miệng thì vẫn nói em nhớ anh, em yêu anh, lúc đấy nó không đủ tình tĩnh để suy xét, nó nghĩ rằng em cũng bắt đầu thay đổi, cũng rung động trước một người khác, như nó, nhưng sao lòng vẫn cay.
Nhấp chén đắng trên môi, cho quên sầu mà sao không quên được, hình ảnh em tươi vui nói cười bên lão già kia làm cho nó uất ức, máu sôi lên, bao nhiêu thứ đen tối xấu xa được nó tưởng tượng ra, tại sao? Hay chỉ vì tiền.
Về phòng trọ, nó mệt mỏi mở cửa vào phòng, đúng lúc bắt gặp Thúy, nó lại thấy run lên hồi hộp.
– Anh bị làm sao thế anh Hoàng?
– Anh đi sinh nhật bạn, có uống ít rượu
– Anh có ổn không?
– Không sao đâu.
Nó nằm trên giường suy nghĩ, không thế vứt bỏ những hình ảnh ấy ra khỏi đầu, tiếng nhạc ầm ĩ, tiếng nói cười, cái mùi khói thuốc ngột ngạt như trong cái quán hôm sinh nhật em cứ ùa về, rồi hình bóng em trên sân khấu, rạng rỡ trước những lời bông đùa trêu ghẹo của đám dê già hám gái đang xăm xoi vào mông, vào ngực em. Nó không kiềm chế được và nôn đầy ra nhà.
Thoáng tỉnh giấc khi mà mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên bàn là cốc nước chanh có lẽ Thúy đã pha sẵn, em ngó sang thấy nó đã tỉnh:
– Lần sau không uống được thì đừng có uống anh ạ, em pha cho anh cốc nước chanh giải rượu đấy, anh uống đi nhé.
…
Hôm sau nó về lại Ninh Bình thật sớm, mang theo bao nỗi u uất trong lòng. Liên tiếp mấy ngày, Hiền gọi điện nhưng nó không nghe máy, nhắn tin nó cũng không trả lời. Hiền đã gửi cho nó không biết bao nhiêu là tin nhắn…
“ Anh à, em gọi mãi sao anh không nhắc máy?”
“ Anh có sao không, em lo quá”
“ Anh, nhắn lại cho em đi”
“ Anh giận gì em à? Sao không thèm trả lời em một câu”
Đó là một tuần dài đằng đẵng, nó sống trong tâm trạng rối bời, suy nghĩ miên man, rốt cuộc thì nó với Hiền là như thế nào? Cứ kéo dài như thế này mãi vậy sao? Thôi, em đã muốn thế, thì tốt nhất nên giải thoát cho nhau, để cho em thoải mái sống cuộc sống của em, như thế là tốt nhất.