Một Thời Ta Đã Yêu - Phần 49
Bẵng đi một thời gian, nó dần quên đi lời mời của ông Tiền, nhưng bỗng một hôm Hiền thỏ thẻ bảo nó :
– Hay là em qua quán anh Tiền hát được không anh?
Tự dưng sao em lại muốn như vậy nhỉ? Nó suy nghĩ, chắc là cái máu văn nghệ sĩ trong em nổi lên, em đam mê ca hát, hay vì tiền?
– Sao tự dưng em lại muốn đi hát ở đấy?
– Em thấy hát ở đấy cũng tốt mà, vừa rèn luyện được giọng, lại có thêm thu nhập, em muốn tự mình kiếm ra tiền
– Nếu em nghĩ như vậy thì anh cũng sẽ ủng hộ, nhưng để anh hỏi ông Tiền xem cụ thể thế nào đã
– Vâng, anh hỏi cho em nhé.
Nó đến gặp ông Tiền và hỏi, ông ý mừng húm
– Tốt quá, chú cứ bảo nó đến đây, tuần hát 2 tối, mỗi tối anh trả 500.000, ok chưa?
– Anh cho bao nhiêu cũng được, Hiền đi hát để học hỏi thôi mà.
– Ok , quyết định vậy đi.
Ông anh đưa cho nó 2 triệu bảo là cho em nó tiền mua sắm quần áo, dặn là phải bảo em nó ăn mặc đẹp đẹp, trang điểm lên tí thế mới giống ca sĩ. Nó về đưa cho Hiền và nói y nguyên lời ông anh, ai dè Hiền bảo :
– Anh yên tâm, đứa bạn cùng phòng em nó biết rồi, mới cả mấy chị trong đội văn nghệ cũng đi hát quán, các chị ấy hướng dẫn.
Vậy tốt quá, nó cũng thấy an tâm.
Nhiệm vụ của nó bây giờ là tuần hai buổi tối đưa đón em đi hát, vẫn trên con 81 cũ kỹ Kim vàng giọt lệ, nó đến ngồi trong một góc của quán nhâm nhi ly cà phê và phì phèo thuốc lá, đôi khi là ly rượu khi có hứng, cái bàn quen thuộc đó ông Tiền dành riêng cho nó, chỉ hôm nào nó không vào ngồi thì lễ tân mới bố trí cho khách.
Ngày qua ngày, nó chứng kiến sự đổi thay của Hiền tỉ lệ thuận với lượng khách của quán ngày một đông lên, Hiền càng lúc càng trở lên sành điệu, ăn mặc đẹp, trang điểm lộng lẫy, và giọng hát mê đắm lòng người. Nó thì vẫn thế, vẫn là chàng sinh viên Kiến trúc với áo phông, quần bò rách bụi bặm.
Quán càng đông, Hiền lại càng nổi, bây giờ không chỉ đơn thuần là sinh viên Nhạc họa nữa, Hiền sắp trở thành ca sĩ đến nơi rồi. Cái đam mê nghề nghiệp ấy, khi đã ăn vào máu thì khó mà dứt ra được, hơn nữa đam mê lại kiếm được ra nhiều tiền thì ai mà chẳng ham.
Hôm ấy như thường lệ nó ngồi uống cà phê ở cái bàn quen thuộc nghe em hát, ông Tiền đến cùng một người nữa, có dáng vẻ là ông chủ, rót 3 ly rượu Tây ông ý giới thiệu :
– Đây là anh Trần, bạn của anh, mới ở bên Đài Loan về, hiện đang làm chủ mấy cái quán cà phê với nhà hàng trên phố.
– Em chào anh.
– Còn đây là Nhất, kiến trúc sư tương lai như tôi đã nói với ông đấy.
Sau màn bắt tay chào xã giao là màn uống rượu xã giao, dăm ba câu chuyện nó muốn ói vì mùi nước hoa kinh quá, đại loại là :
– Anh muốn mời Hiền qua hát cho quán của anh, Tiền nói là hỏi qua ý kiến của cậu, về vẫn đề thù lao thì em yên tâm, anh Tiền trả thế nào, anh trả gấp đôi, trên phố thì phải khác chứ…
Đm, nó nghĩ thầm trong bụng, mình có phải ông bầu của Hiền đéo đâu mà đem chuyện này ra bàn với mình, mới học năm nhất chưa xong, hát hò lắm thế này thì chả mấy mà nghỉ học chứ đùa à. Nó bảo :
– Cái này em sẽ bàn lại với Hiền.
– Ok, bàn lại với Hiền nhé, anh cũng nói với Hiền rồi.
Đm nói rồi thì bàn gì nữa nhỉ? Lúc đưa Hiền về nó cũng kể lại chuyện ông Trần đề cập lúc tối
– Ông ý nói với em rồi hả? Em thấy thế nào?
– Em chưa biết, theo anh thì em có nên đi hát ở quán ông ý không?
– Anh nghĩ cứ từ từ, tạm thời cứ hát ở đây thôi, còn phải học nữa chứ.
– Vâng.
Có một chuyện xảy ra mà khiến cho mọi chuyện đảo lộn tất cả. Thời điểm ấy trên quê nó đang vướng vào vòng xoáy của tệ nạn lô đề, tín dụng đen, càn quét khắp mọi ngõ phố, thôn làng. Bố mẹ Hiền cũng dính vào vụ đấy, nó nghe anh Thắng kể bố mẹ Hiền dính đâu khoảng 2 tỉ, phải bán nhà trốn lên Sơn La không dám quay về. Thảo nào dạo ấy nó thấy em khá là buồn, tâm trạng em không được tốt, lại nghỉ đi hát cả tuần nói về quê có việc, nó cũng vô tâm không hỏi kỹ là việc gì cả. Hôm đón em ở bến xe em bảo không có chuyện gì đâu anh, ổn cả rồi nên nó không hỏi nữa.
Biết chuyện gia đình em gặp khó khăn, nó cũng chẳng giúp được gì, chỉ biết luôn bên em, an ủi và động viên em thôi.
– Em buồn lắm anh ạ, nhà em mất sạch rồi chẳng còn gì.
– Thôi, đừng buồn nữa em, cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa, em phải cố gắng lên, cố gắng học thật tốt, sau này đi làm kiếm tiền phụ giúp bố mẹ, bây giờ có buồn phiền cũng giải quyết được gì đâu em.
– Vâng.
Em quyết định đi hát lại, lần này nó chẳng thể cản nổi em, công việc đưa đón em hằng ngày bây giờ cũng do người khác đảm nhiệm.
– Anh a, anh không phải đưa đón em nữa đâu, hôm nào em hát trên phố thì có người ở quán qua đón, còn hát dưới anh Tiền em tự đi cũng được anh ah, để anh khỏi vất vả
– Vất vả gì, đi nghe em hát là chủ yếu.
– Hihi… được hát cho anh nghe, em thấy vui lắm.
Nó thấy mình vẫn luôn phải là chỗ dựa của em, bởi tình cảm em dành cho nó là quá nhiều, hơn nữa ở cái chốn thị thành này bây giờ, ngoài nó ra em có ai thân thuộc đâu.