Một Thời Ta Đã Yêu - Phần 43
Ngày ấy, Tiền, Thắng và Tú cùng nhập ngũ chung một ngày và được phân về đóng quân ở một đơn vị đặc công trên Hòa Bình, ba thằng nhanh chóng kết thân với nhau mặc dù mỗi thằng một quê. Lính ngày ấy khổ, tập luyện vất vả nhưng ăn không đủ no, luôn phải đi tăng gia làm thuê bên ngoài rồi có khi còn phải về nộp lại cho đơn vị. Được cái lính đặc công thằng nào cũng cao to vạm vỡ, sức trai 17, 18 như con trâu rừng hùng hục suốt ngày không biết mệt.
Đơn vị đóng quân bên này sông thì bên kia là cánh đồng ngô, khoai sắn của dân, ngay sát đó là nông trường. Hằng ngày, bộ đội huấn luyện diễn tập, những lúc nghỉ giải lao thường tụ tập cả lũ rồi gân cổ gào sang bên kia sông nơi các em thôn nữ đang làm đồng “ Đào ơi, em đang làm gì đấy?”, “ Mận ơi”, “ Mơ ơi, anh yêu em”
Cứ gọi bừa như thế biết đâu lại trúng, cuối cùng có một em tên là Vân đáp lời. Mà ngày đấy bộ đội thằng nào thằng đấy đói mồm lúc nào cũng há ra, gọi Vân mà nhiều khi bên này sông nghe cứ như các anh ấy gào lên “ Phân ơi… anh yêu em”. Buồn cười vãi cứt.
Mấy em bên này cũng không phải vừa, thấy bộ đội đặc công thì mê lắm, hùa nhau đáp lời “ Mấy anh có yêu … phân thì bơi sang đây…” rồi ôm nhau cười rũ rượi như lũ điên, làm các anh càng thèm .
Nhiều bữa cán bộ đi vắng, hai bên còn tổ chức đối đáp với nhau qua sông nữa
– Phân ơi… sao chân em trắng thế? Anh nhìn thấy cả lông.
– Hí hí, anh nhìn thấy gì cơ? Lông á.
– Ừ, vén quần cao lên cho anh nhìn tí được không?
– Vén lên đến mông này, có dám nhìn không?
Cứ thế, bên này bộ đội bên kia thôn nữ chiều nào cũng thi nhau gào rống lên như vậy, hôm nào mà không thấy bóng dáng bộ đội tập bên sông thì mấy em đứng ngồi không yên, còn hôm nào các em đến kỳ mệt không ra đồng thì các anh bộ đội cũng chẳng có hào hứng gì mà tập luyện, chiến đấu vì ai?
Cứ tán suông mãi cũng chán, 3T bàn nhau phải sang sông một phen, xem em Vân mặt mũi ra làm sao mà giọng nói nghe thánh thót ngọt ngào như mía thế, tiện thể bẻ trộm ít ngô về luộc cải thiện. Hồi chiều đã gạ gẫm rồi :
– Phân ơi, tối bọn anh sang nhé.
– Vâng… chúng em đợi anh ở bãi ngô, không gặp không về.
Lính đã nói là làm, nhập nhoạng tối ba thằng trốn ra bờ sông rồi nhẹ nhàng bơi sang bờ bên kia, đã có mấy em thôn nữ đợi sẵn, gặp nhau mừng mừng tủi tủi, mấy anh em đốt lửa nướng ngô ăn mừng ngày hội ngộ. Cuộc vui đang cao trào giữa tình quân dân thắm thiết, giữa những ánh mắt trao nhau long lanh bên ánh lửa bập bùng, tiếng ngô nổ tí tách thì ở đâu xuất hiện hai thằng dặt dẹo đạp xe từ trong làng ra, lè nhè quát :
– Mấy thằng ôn con kia ở đâu đến đây mà ầm ỹ hết cả lên thế.
Mấy em gái thì thầm “ Đừng dây với bọn trai làng này các anh ạ, kệ nó nói chán rồi đi mà”. Nhưng chúng nó quyết không đi, nó biết đấy là bộ đội nên tiếp tục chửi :
– Đm mấy thằng này điếc ah, biến…
Nước này thì các anh không nhịn được nữa, máu trâu nổi lên, lại có mấy em ở đấy lên càng hứng, Tú đứng bật dậy lao đến chỗ hai thằng kia :
– Bố mày đéo biến đấy, chúng mày làm dái gì được bố.
Á à, hai thằng trai làng nhảy xuống lao vào Tú nhưng mỗi thằng lĩnh trọn một đạp lăn quay ra đất, trong khi Tiền và Thắng vẫn ngồi im chưa thèm ra tay. Bị dính đòn, hai thằng kia cay cú cùng đứng dậy lao vào Tú quyết ăn thua đủ, thằng lao vào trước bị Tú đấm cho một quả vào mặt máu mồm máu mũi phun ra ào ào, hai thằng lên xe chạy mất còn dọa “ chúng mày nhớ đấy mấy thằng chó chết”
Các em gái làng chứng kiến trận đánh nhau sợ chết khiếp, run rẩy :
– Thôi các anh về luôn đi, bọn nó quay lại thì khổ.
Đéo mẹ, lính đặc công mà lại sợ mấy thằng trai làng nát rượu ah, các anh vẫn hiên ngang :
– Bọn nó ăn đòn rồi không dám ra đâu, yên tâm, lính đặc công bọn anh không dễ bị bắt nạt đâu mà lo.
Dù sao các anh cũng có võ, mà lại toàn thằng cao to lực lưỡng nên tự tin có thừa là điều dễ hiểu… nhưng các anh không ngờ được.
Hai thằng kia bị trận đòn cay cú lên đã về gọi thêm tầm ba chục thằng thanh niên với dao, gậy và nỏ trong tay, lặng lẽ bao vây bộ đội, các anh không biết gì vẫn đang say sưa chém gió bên các người đẹp thôn quê….
Có ba thằng cầm gậy trên tay tiến tới, trong đó có một thằng vừa bị Tú đấm vêu mồm :
– Đ.M ba thằng chó kia, hôm nay chúng mày chết rồi.
Các em gái gào rú lên sợ hãi, Tiền trấn tĩnh :
– Các em đừng sợ, bọn chúng không làm gì các em đâu, cứ về trước đi bọn anh tự lo được, yên tâm
Để các em về rồi, ba thằng nháy nhau chia ra mỗi thằng xử lý một đối thủ, xong là phi xuống bờ sông bơi sang bờ bên kia là xong, nhưng không hề đơn giản như vậy, khi các anh chưa kịp động thủ thì Tú đã dính một mũi tên từ trong bóng tối bắn ra trúng bắp tay đau điếng, biết bị bao vây phục kích ba thằng co cẳng chạy về phía bờ sông, phía sau một lũ điên cuồng như chó dại hò hét đuổi theo:
– Đánh chết mẹ chúng nó đi.
Trước mặt là khoảng chục thằng như từ dưới đất chui lên chặn đường, các anh lao vào chiến đấu nhưng chỉ đánh được 2 thằng thì Tiền đã bị chém một phát vào cánh tay, còn Thắng dính nguyên một gậy vào vai khiến cho tay tê liệt, cả ba lại tìm đường thoát thân chạy thục mạng ra phía bờ sông. Chỉ có Tú là nhảy được xuống sông, còn Tiền và Thắng thì không kịp nhảy, hai tay tê dại có nhảy xuống cũng không bơi được chỉ có nước chết chìm, hai thằng chạy như điên dọc bờ sông về phía nông trường, vượt qua bao bùn lầy, lau sậy, gai góc … đến khi khuất hẳn ánh đèn pin chiếu dọi, nhìn lại chỉ thấy loang loáng vì bọn chúng vẫn tìm kiếm xục xạo.
Đau quá, không biết Tú có bơi được về bờ bên kia không, hai thằng rất lo lắng cho Tú, ở trong nông trường lúc này im ắng, chỉ nghe văng vẳng xa xa tiếng chó xủa, tiếng người hò nhau tìm kiếm. Máu ở cánh tay Tiền chảy ra nhiều quá, phải tìm cách băng lại thôi, cứ để chảy như này chả mấy sẽ mất máu mà chết. Hai thằng dìu nhau đi về phía có ánh đèn, đó là một căn nhà nhỏ trong nông trường, hình như có người ở trong, đến gần ngôi nhà chó sủa inh ỏi, thấy một ông cầm đèn pin ra soi :
– Ai đấy?
Hai thằng được ông lão cho vào nhà, đấy chính là ông già nó, khi ấy đang ngồi uống rượu:
– Bọn mày ở đâu mà lại chạy vào đây? Ăn trộm à mà bị đánh?
– Chúng cháu là bộ đội bên kia sông, sang bên này chơi bị trai làng đánh chứ đâu có dám ăn trộm.
Ông già lấy rượu mạnh lau vết thương rồi cầm máu cho Tiền, vừa xong thì nghe ầm ỹ ngoài phía xa xa, ông bảo :
– Hai thằng vào buồng chui xuống gầm giường nằm im, không được ra ngoài nghe chưa, để chúng nó bắt được là chết đấy.
Tiền và Thắng nghe lời nằm im nín thở chờ đợi ông lão ra gặp bọn kia. Nghe thấy oang oang :
– Ông có thấy mấy thằng bộ đội chạy vào nông trường không?
– Không.
– Rõ ràng chúng nó chạy về phía này mà
– Chúng mày cứ ra ngoài bãi mà tìm…
Nói rồi ông lại vào trong nhà ngồi uống rượu tiếp
Bọn chúng chia nhau ra ngoài bãi, ngoài vườn soi đèn loang loáng tìm nhưng không thấy tăm hơi, không chịu bỏ đi chúng quay lại xông vào trong nhà
– Bọn nó không có ở đây chứ?
– Tao bảo không có, chúng mày không tin ah.
Mấy thằng này rất hăng máu, như con thú khát máu đang tìm mồi nên không dễ dàng bỏ cuộc, có thằng còn nhăm nhe định lao vào buồng tìm nhưng ông già đã đứng giữa nhà cầm khẩu súng lên đạn lạch cạch :
– Trong đấy là buồng của tao, thằng nào bước vào tao bắn vỡ sọ.
Nghe ông nói thế mấy thằng kia khựng người lại, mặt cắt không còn giọt máu…