Một Thời Ta Đã Yêu - Phần 36
Hai đứa vẫn trần truồng ôm nhau rồi ngủ thiếp đi trong niềm hoan lạc, nó chỉ bị thức giấc khi nghe tiếng xả nước trong nhà tắm, em cũng giật mình bật dậy “ Thôi chết, Linh về rồi”. Em cuống cuồng mặc quần áo rơi vãi đầy dưới đất rồi chạy về phòng, mặc kệ, nó nhắm mắt ngủ tiếp…
Những ngày mùa đông, khi mà những cơn gió mùa đông bắc gõ cửa, những cành cúc họa mi trắng tinh khôi bừng sáng trên các con phố mỗi sớm, mùa đông năm ấy nó đã có em ở bên. Mùa đông, cái giá lạnh bên ngoài không thể che hết những ấm áp từ sâu thẳm trong tim, với những đôi lứa yêu nhau, thì mùa đông chính là mùa của yêu thương trao gửi, mùa của những cánh tay đan vào nhau trong gió lạnh, mùa của những kỷ niệm ngọt ngào.
Mùa đông không có nhiều nắng, nắng chỉ nhẹ nhàng le lói qua tóc em những buổi sớm mai, những lúc ấy nó lại rạo rực trong lòng một nỗi niềm khó tả. Đưa tay ôm trọn em vào lòng, như dấu em khỏi những cơn gió mang hơi lạnh đang len lỏi tìm kiếm, khắp các con đường lá rụng đầy trên hồ Tây, sương phủ giăng mờ.
Hà Nội mùa đông có mưa, tìm hơi nhau ấm áp bên tách cà phê trên căn gác nhỏ nơi góc phố, thì thầm như tiếng tí tách của từng giọt cà phê rơi. Em nhí nhảnh và hồn nhiên đến độ chưa cảm nhận được cái vị thơm lừng, bùi ngậy của cà phê, em chỉ thích cho thêm thật nhiều sữa, như thế gọi là sữa cà phê. Gió mùa về tê tái, len lỏi qua từng lớp áo dày cộp, làm cho tay ai kia lạnh cóng, khi ấy một lời hát cũng đã khiến ấm lòng.
Hà Nội mùa đông là thế, em ngồi sau xe nó cứ ôm chặt mà xuýt xoa “ Chao ôi.. lạnh quá”, thế mà lại cứ đòi lên cầu Long Biên, để hóng gió, để cho cái lạnh tạt vào mặt, để ngắm những cánh đồng lau trắng xóa trải dài như những con sóng, để chạy đến mỏi chân theo dọc những cánh đồng hoa cải vàng rực ven đê, để yêu thương… Để đến một lúc nào đó ngồi một mình và nhớ, bất chợt tự hỏi lòng mình “ Mùa đông ấy bao giờ trở lại?”
Mùa đông những buổi sớm lạnh căm căm nhưng cũng lần đầu đưa em lên chợ hoa Quảng Bá, dù chỉ để ngắm thôi, cũng thấy thích rồi.Tuổi 19 là thế, ngây thơ và hồn nhiên như những đóa hoa chúm chím nở, e ấp dịu dàng.
Em đôi khi vẫn hát cho nó nghe trong những chiều mùa đông ấy, một bài hát buồn da diết chẳng hợp chút nào với cái tuổi chớm đôi mươi :
Dòng sông cây cầu đã gẫy
Thôi đành ru lòng mình vậy
Vờ như…mùa đông đã về.
Sau cái đêm tuyệt diệu ấy, vườn hồng đã mở lối, nó và em thường xuyên trao nhau những ái ân bỏng cháy, bất cứ khi nào có thể, và tất nhiên rất nhiều lần bị con Linh bắt gặp, thế mà vẫn không chừa, làm sao mà kìm hãm sự sung sướng được, nhất là khi sự sung sướng lại luôn kè kè bên cạnh. Ban đầu nó không biết đâu, nhưng sau phát hiện ra con Linh hay rình trộm nó và Hiền chơi nhau, tự nhiên nó lại cảm thấy bị kích thích, thấy sướng hơn mới lạ.
Hôm ấy, Cương lại đến đón Linh đi học, mà chẳng biết có phải đi học không hay là lại đưa nhau đi đâu không rõ, có ông trời mới biết. Nó ngồi trong phòng ngoan ngoãn lại chuẩn bị lấy đồ ra vẽ, đợt này ngoan ít đi chơi, xuống dưới trường thì xa, có mấy thằng bạn thì toàn mải mê cắm đầu vào gái gú, đi chơi cũng ngại, hơn nữa mấy hôm nay lại mưa phùn, không muốn bước chân ra khỏi cửa tí nào, có tiếng em Hiền eo éo trong nhà tắm :
– Anh ơi… anh.
Nó ở trong phòng nói vọng ra:
– Gì?
– Em nhờ tí.
– Nhờ cái gì? Cứ nói đi.
– Anh đi ra đây
Nó đi ra cửa nhà tắm đứng “ gì đấy?”
– Anh lấy hộ em bộ quần áo em để trên giường trong phòng với.
– Sao không ra mà lấy.
– Lạnh lắm… anh lấy hộ em đi mà.
Nó vào phòng hai đứa, con gái gì mà lôi thôi, quần áo vứt cả đống trên giường, toàn quần lót áo lót không, chả biết cái nào mà lần.
– Lấy cái nào? – Nó nói vọng ra.
– Trên giường đấy anh.
Nó vơ đại bộ quần áo mặc ở nhà ra định đưa cho em, em mở cửa phòng tắm thò mặt ra :
– Không phải cái này, đây là của con Linh… lấy cho em cái quần lót ý.
Lại vào tìm, ba bốn cái quần lót trên giường, nó lấy đại một cái màu hồng
– Nhầm rồi, của Linh mà.
– Thôi anh không lấy nữa đâu, kệ em đấy.
Nó cầm cái quần lót hồng hồng nhỏ xíu mang vào phòng trả lại chỗ cũ, cầm trên tay thứ này không thể tránh khỏi những ý nghĩ xấu xa, giơ lên nhìn, cũng đẹp phết đấy nhỉ? Con cháu mình cũng biết cách ăn mặc khiêu gợi, cứ tượng tượng ra cảnh con Linh mặc mỗi cái quần lót nhỏ xíu này mà con chim nó lại cứng lên, chặc, lại béo thằng chó Cương thôi, con cháu mình nhìn ngon nghẻ thế cơ mà.
Em tắm xong đi vào quấn mỗi cái khăn to tướng quanh người, hai cái bắp chân thon thon lộ ra trắng muốt, cái mông cong lộ rõ cứ tớn lên
– Sao bảo lạnh cơ mà, không mặc quần áo vào ah.
– Anh có lấy cho em đâu… ui lạnh quá, anh ôm em một tí cho ấm đi.
– Lên giường mà đắp chăn vào.
Em nhảy tót lên giường nó nằm đắp chăn, được một lúc thấy em đỡ run hẳn, thò mặt ra bảo :
– Nằm trên giường anh ấm thật đấy.
– Ấm thì cứ nằm đi, ai cấm đâu.
– Hay tối nay em ngủ ở bên này với anh nhé.
– Thôi, về bên kia mà ngủ với con Linh ý, anh ngủ một mình quen rồi, có người khác nằm cạnh không ngủ được đâu.
– Thật không?
– Thật… làm sao mà ngủ được… hehe
– Á à…chỉ được cái nghĩ bậy bạ thôi nhá
– Hihi, chả thế ah?
– Trời lạnh thế này ôm anh ngủ thì thật là thích, nhưng con Linh nó không chịu đâu, tối nào nó cũng phải ôm em mới ngủ được đấy, con hâm.
– Hai đứa les ah.
– Còn lâu nhớ… Anh, không lên nằm với em à? Mai em về quê đấy, anh ở đây tha hồ đi chơi nhớ, anh mà đi với con nào em lên em giết.
– Ghê nhỉ?
– Ghê chứ… Anh lên đây nằm với em cho ấm đi.