Một Chuyện Khó Quên - Chương 8
Những ngày vừa rồi tôi lại phải dùng thời gian vào việc cơm áo gạo tiền cho cuộc sống sinh tồn, với muôn vàn thứ ràng buộc hàng ngày. Thậm chí, mỗi lúc phóng xe qua hầm Kim Liên, tôi cứ ước bỗng dưng cái hầm này (vốn xây dựng chả ra gì) nó đổ sập mẹ nó xuống một cái cho mình đi đời luôn (hôm sau có khi lại được lên trang nhất của dantri.com cũng nên)…
Thế nhưng rồi cuộc sống lại vẫn cứ phải tiếp diễn, hết ngày này sang ngày khác. Câu chuyện về em nó ở Làng Hạ tuy chưa xa lắm nhưng nó vẫn còn đọng mãi trong tâm thức. Câu chuyện tiếp theo là sau tết, em nó biết tôi đã lên Hà Nội ôn thi (thật ra chỉ ôn vào thứ 7, chủ nhật thôi, còn ngày khác trong tuần tôi vẫn học cấp ba ở quê) và có lẽ cũng biết được hoàn cảnh của mình nên đã chủ động hẹn gặp tôi trong nhà nghỉ quen thuộc sau Chi cục Hải quan Diêm Điền. Lần ấy, nhìn em nó mặt mũi hốc hác, xanh rớt của con gái mới có chửa, lòng tôi quặn thắt.
Không cần phải rào đón nhiều, em nó bảo:
– Anh không cần phải nói gì nữa. Chuyện anh chưa thể lấy vợ em đã biết. Em buồn vì chúng mình không đi hết được đến đầu bạc răng long. Anh không phải lo gì cho em cả. Em sẽ giấu chuyện này để anh yên tâm học hành đỗ đạt. Về phần em, em có yêu cầu là em sẽ giữ lại đứa con này. Trẻ con không có tội tình gì, em chửa, em đẻ, em nuôi…
Tôi nghe những lời ấy như muối xát vào lòng. Thật không thể ngờ câu chuyện lại xoay ra một cách bi kịch như thế. Tôi ngồi ở mép giường, chết lặng. Cái giường nhỏ trong nhà nghỉ đã chứng kiến những cuộc ân ái nồng nàn mê mệt say sưa của chúng tôi giờ bỗng như rộng thênh thang và lạnh lẽo như nấm mồ chôn mối tình ngắn ngủi của chúng tôi. Còn nói gì được nữa khi mà tôi không thể làm gì hơn để cứu vãn cuộc đời dang dở và oan nghiệt của em. Cuối cùng, vẫn lại em nó là người lên tiếng:
– Thôi, dù gì chúng mình cũng đã từng yêu nhau. Đêm nay có lẽ là đêm cuối cùng, em sẽ chiều anh lần cuối cùng. Anh yên tâm, em sẽ không để phiền lụy đến anh nữa đâu.
Nói rồi, em đứng dậy, từ từ cởi từng lớp áo ngoài, áo trong, áo con rồi cởi quần cho đến khi không còn gì trên người. Em tiến lại gần tôi, lúc đó đã chết như một khúc củi mục. Em cởi áo khoác ngoài, áo sơ mi và cởi giầy để tôi tuột nốt chiếc quần bò cũ và đẩy tôi nằm xuống giường. Sau đó em chủ động nằm đè lên người tôi hôn tới tấp vào mặt, vào môi, em còn cắn 1 cái đau điếng vào tai tôi nữa. Mùi thân thể thơm lá xả, bồ kết quen thuộc của em dần dần đánh thức sự thèm khát trong tôi. Tôi lật úp người em nó xuống đệm, mặt vục vào 2 bầu vú đã bắt đầu nở ra và hơi thâm của em mà mút chùn chụt. Em nó ôm tôi rất chặt, 2 tay vòng qua lưng tôi. Bất giác, tôi quờ tay lên trên mặt em thấy nước mắt em giàn dụa. Em nói trong tiếng nấc nghẹn:
– Hãy yêu em lần cuối đi anh…
Xin hỏi anh em, gặp tình huống ấy anh em xử trí thế nào, còn tôi, tôi vùng dậy, dạng chân em ra, gục mặt vào bướm em mà mút, mà liếm, mà đưa qua đưa lại. Cơn sướng khoái của đứa con gái mới cấn thai lôi em trở về thực tại, em lại rên rỉ, nói những câu vô nghĩa và để tôi mặc sức vầy vò bướm em cho đến khi nước nhờn chảy ra ướt đẫm đám lông tơ, chảy rớt xuống đùi, xuống đệm. Được một lúc, chừng như không chịu được nữa, em nói nhỏ:
– Anh địt em đi, cho buồi vào bướm đi, mạnh nữa lên, em van anh…
Câu nói của em càng kích thích tôi cao độ. Bây giờ đằng nào em cũng có chửa, chẳng cần phải vòng vo, giữ gìn gì nữa, tôi đút thằng cu vào bướm em, sâu ngập đến tử cung và dập mạnh. Lúc sau, chừng như thấy mỏi, em nó xoay người nằm nghiêng cho tôi đút vào từ phía sau, giống như kiểu làm tình của anh trai và chị dâu tôi vậy. Khoái cảm càng tăng lên khi em nó rướn hết sức đẩy mông lại phía sau để đón thằng cu của tôi lúc này cương cứng hơn bao giờ hết. Tôi cứ nhấp nhấp như thế rất lâu trong tiếng rên rỉ, tiếng khóc nhỏ nhoi, nỉ non của em cho đến lúc sướng quá, buồi tôi giật lên từng hồi với những dòng tinh trùng bắn sâu vào trong tử cung của em. Khi buồi đã mềm lại, em nó vẫn không cho tôi rút ra mà để yên trong bướm em một lúc thật lâu. Em nó cứ nằm đó, mặt cúi xuống, nước mắt chứa chan. Sự sướng khoái cùng nỗi đau khổ tột cùng khiến cả hai chúng tôi đều không thể thốt lên lời. Mãi sau, em nó từ từ quay người lại, lấy tay ôm lấy khuôn mặt tôi và đặt vào môi tôi một nụ hôn dài. Nước mắt em vẫn rơi, dính cả vào môi tôi mặn chát và cay đắng. Ai ngờ được tình yêu của chúng tôi lại kết thúc oái oăm đến thế. Chẳng biết làm gì hơn, tôi mân mê đầu vú của em như trẻ con nghịch vú mẹ vậy. Thế rồi, dường như cơn hứng tình quay trở lại, em cúi xuống, ngậm lấy chim tôi mút chùn chụt, đưa lưỡi liếm quanh cái đầu khấc. Chẳng phải chờ đợi lâu, chim tôi cứng dựng lên ngay tức khắc. Bấy giờ, sau khi mút chim xong, em xoay người, nằm sấp xuống, chổng mông lên, ý chừng như muốn tôi đút vào. Tôi nằm đè lên người em, áp sát, thằng cu chui tọt vào bướm thì em cũng nằm ép hẳn xuống đệm. Những cú nhấp lên nhấp xuống liên tục làm cơn khoái cảm tăng dần, tôi cứ làm thế lâu thật là lâu, cho đến khi em nó không kìm được nữa, kêu rên nhè nhẹ, giọng nói như mê đi:
– Anh, em sướng quá, anh rút ra đi…
Đang cơn sướng khoái, tôi cứ để kệ thằng cu nằm yên vị trong bướm em một lúc nữa rồi mới từ từ rút ra, tinh trùng và nước nhờn của em bám ra theo ướt nhòe nhoẹt. Tôi nhỏm dậy vớ cái khăn lau cho khô chim và em cũng thế, em lau xong chạy ù vào nhà tắm kỳ cọ. Tôi mặc quần áo xong nhìn ngắm cơ thể em mãi không thôi. Chao ôi, nếu ngày đó tôi chững chạc hơn, có tính tự lập hơn và quyết liệt hơn thì giờ này cơ thể mềm ấm quyến rũ của em đã nằm gọn trong vòng tay tôi rồi…
Trên đường về Làng Hạ, tôi cho xe chạy thật chậm. Em ngồi sau cũng không nói gì, chỉ ôm ghì lấy tôi, mặt úp vào lưng tôi, hình như em khóc… Đến đầu ngõ nhà em, tôi dừng xe, em xuống rồi bảo:
– Thôi, em đi. Chúc anh thành đạt và hạnh phúc!
Nói rồi, em chạy vội vào trong nhà, mái tóc đung đưa theo từng bước chạy gấp gáp cứ như là sắp trốn tránh một cái gì đó tai ương sẽ đè nặng lên cuộc đời em.
Tôi cứ đứng chết lặng như thế một lúc lâu rồi mới uể oải quay xe đi về. Về đến nhà rồi, tôi mới giật mình: suốt tối nay, tôi đã không hề nói một lời nào với em!
Vài ngày sau, như là kế hoạch đã định trước, tôi vùi đầu vào học ôn thi đại học ở cả trong trường cấp ba lẫn “lò luyện” trên Hà Nội. Rồi câu chuyện học hành thi cử nặng nề với áp lực lớn đã cuốn tôi đi, lấy hết thời gian, tâm trí của tôi, cũng không còn cơ hội để nghĩ đến em nữa. Mấy tháng sau, tôi đỗ đại học. Cả nhà mừng lắm, ông bà nội tôi sai bố mẹ tôi sửa lễ rất to để ra đình làng, chùa làng và nhà thờ họ bái tạ, rồi thì làm đến gần 2 chục mâm cỗ khao bà con anh em rất rình rang. Trong mắt mọi người, tôi là niềm tin chờ đợi của cả làng, cả họ. Rồi khi tôi học năm thứ nhất, đến tết Nhâm Ngọ – 2002, nhân sang chơi chúc tết nhà một thằng bạn cùng tuổi, tôi mới được biết câu chuyện về em sau ngày chia tay tôi. Số là một thời gian sau, khi cái thai đã lớn, mọi người phát hiện ra em có chửa, bố mẹ em gặng hỏi nhưng em nhất quyết không nói ai là “tác giả” của cái bào thai oan nghiệt đó. Sau cùng, bố em giận quá, đánh em một trận, lôi hết quần áo của em mang lên thớt chặt thành từng đoạn rồi đuổi em ra khỏi nhà. Em úp mặt khóc đi người không đến tá túc nhờ nhà mấy đứa bạn gái. Sau đó, theo sự giúp đỡ của một chị cùng làng, hiện đang làm ở Lâm Đồng, em vay tiền mua vé xe vào trong đó. Được chị đồng hương giúp đỡ, em xin được một chân làm hàng gia công chờ ngày sinh nở. Rồi em sinh 1 đứa con trai kháu khỉnh, nặng 3,2kg. Thằng bạn tôi bảo, nó chưa nhìn thấy đứa bé đó nhưng chị gái đồng hương viết thư về khoe rằng, nhìn mặt cháu, chị ấy biết bố nó là ai rồi. Nói xong, cu bạn nhìn thẳng vào mặt tôi.
Còn biết sao được nữa, tôi cúi gằm mặt lảng tránh ánh mắt của thằng bạn. Vậy là em đã giữ lời hứa khi trước, em không phá thai, em sinh con, nuôi con một mình mà không hề đả động gì đến tôi. Nắm lấy tay bạn, tôi khẩn khoản hỏi nó địa chỉ của em (chỉ là để viết thư vào hỏi thăm và xin lỗi thôi, chứ hồi đó tôi là sinh viên lấy đâu tiền phụ giúp em được), nhưng thằng bạn nói nó cũng không có, nó đã hỏi chị gái đồng hương nhưng chị ấy bảo em không cho địa chỉ, sợ phiền phức, cũng là sợ quá khứ xưa hiện về ảnh hưởng đến học hành, đến sự nghiệp của tôi.
Mãi đầu Tết Canh Dần – 2010 này, sau khi mọi chuyện đã nguôi dần, em dẫn con về quê (lúc này nó đã 8 tuổi), tôi cũng về quê dịp ấy, nghe tin vội hớt hải chạy sang Làng Hạ đứng gần ngõ nhà em đứng rình, mong nhìn được mặt 2 mẹ con em để quỳ sụp xuống mà tạ tội. Đợi mãi, không thấy gì, tôi định quay về thì bỗng điện thoại báo có tin nhắn:
“Anh, mọi chuyện đã qua thì hãy để nó qua. Anh đã có gia đình hạnh phúc là em vui rồi. Anh về đi, đừng tìm mẹ con em nữa.H”. Hoảng hồn tôi vội gọi lại thì đầu bên kia chỉ là giọng nói vô cảm quen thuộc: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”. Sau đó hàng tháng trời tôi cứ ôm khư khư chiếc điện thoại, liên tục bấm số máy nhắn tin của em nhưng mãi mãi, tôi không bao giờ gọi được cho số máy ấy nữa….