Một câu chuyện về huyết thống - Chương 9
Chương 9:
“Finn ơi, thức dậy đi, cô ta đang ở đây!”
Tôi không hoảng sợ, cứ lăn người qua thật chậm rãi và duỗi người ra. Tôi nằm co người như một cái muỗng.
“Đúng rồi.” Tôi nói đơn giản. “Cô ta thực sự đang ở đây.”
“Chết tiệt chưa, Finn, đó là Raisa! Cô ta là người mà chú đã phái đi để giết em đó!”
Tôi cười khúc khích và nhìn sang Raisa. Tôi không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy cô ta ở đó. Cô ta đang ngồi bắt chéo chân trên một cái ghế dài, và bằng cách nào đó đã lặng lẽ đưa chân lên giường. Cô ta không đội mũ trùm đầu hoặc mạng che mặt, đang cắt và ăn một trái táo với sự bình tĩnh cố ý và có tính toán.
Tôi chưa hề thấy người nào ăn táo theo kiểu đe dọa trước đây. Nó hơi ấn tượng đấy. Chị Adewyn ngồi dậy, vừa đứng lên là chạy ngang qua căn phòng để lấy thanh kiếm rồi nhìn tôi với một vẻ xấu hổ thật đáng yêu.
“Bình tĩnh đi nào, chị Adewyn. Em đã nói với chị là em chỉ có duy nhất một người yêu trong suốt 5 năm qua. Đó là cô ta đấy.”
Những nỗ lực đe dọa của Raisa trở nên mất sức mạnh đôi chút khi cô ta nở một nụ cười nhẹ, vì sự thú nhận của tôi rằng tôi đã không có người nào khác trong suốt thời gian đó. Sau đó cô ta tiếp tục lườm mắt nhìn chúng tôi. À, thực ra là tôi. Đó là con cặc của tôi, đã dám thọc vào lồn của chị tôi.
Chị Adewyn nhìn tôi với vẻ bối rối.
“Raisa đang làm việc cho em à? Suốt thời gian này sao? Hèn gì em đã ở ngoài tầm mắt của mọi người.”
Tôi gật đầu.
“Raisa đang làm việc với em. Cô ta đây rồi. Em không nghĩ mình ở bất cứ vị thế nào để ra lệnh cho những chị em thân yêu của em. Thực ra thì em có thể đã bị chết vài lần nếu không có sự can thiệp của cô ta. Cô ta đã cứu mạng em. Chưa kể đến việc giữ em khỏi…à…phát điên.”
Chị Adewyn dò xét Raisa như thể nhìn thấy cô ta lần đầu tiên. Tôi biết rằng mấy bà chị của Raisa dễ dàng đánh giá thấp cô ta. Với sự khen ngợi dành cho Raisa, cô ta chỉ đơn giản là ngồi đó và ăn táo một cách tự mãn.
“Vậy.” Cuối cùng Raisa cũng lên tiếng. “Đây là kế hoạch của anh hả? Bỏ rơi em để trở lại với Băng Long?”
Em gái tôi nói câu sau một cách miễn cưỡng khi chỉ tay mơ hồ về phía người bạn tình của tôi với con dao trên tay. Mắt chị Adewyn mở ra rất to. Thật khó để nói là chị ta bị sốc hay tức giận với sự xúc phạm vô tình của Raisa.
Ô hô. Chuyện này không tốt chút nào. Tôi hy vọng đây không phải là lần đầu tiên chị Adewyn nghe đến biệt danh này. Đúng vậy, một con rồng băng giá. Quân đội gọi chị ta như vậy, nhưng họ nói nó với sự ấm áp hơn. Tôi quyết định rằng thẳng thắn và minh bạch là cách tốt nhất để ngăn một cuộc chiến trong phòng ngủ của tôi.
“Đừng có hành xử như một bà bán cá ngu ngốc đến chết tiệt nữa, Raisa à. Em đã có những mảnh xương sườn bể nát trong người. Em đã bị mất…có thần linh mới biết là bị mất nhiều máu đến cỡ nào. Anh đã làm những gì có thể cho em, nhưng anh biết em cần phải nghỉ ngơi ít nhất là một tuần. Và anh không muốn gây nguy hiểm cho em thêm nữa bằng cách trốn tránh khỏi em hoặc cố mang em theo cùng. Nếu em chết thì anh sẽ không tha thứ cho bản thân mình. Vậy nói cho anh biết cái gì thực sự đang làm phiền đến em đi.”
Sự bực tức của Raisa rất là vụn vặt.
“À, anh Finn, là hoàng tử thì có thể ngủ với bất cứ ai mà họ vui lòng mà. Em hiểu chuyện đó chứ. Nhưng…nhưng họ phải giữ…giữ lời hứa của mình. Phải vậy không?”
Giọng nói của Raisa hơi run rẩy. Tôi hiểu rồi. Tôi nhìn vào mắt em gái tôi.
“Anh sẽ luôn giữ lời hứa của anh với em. Tất cả những lời hứa đó. Em là của anh cũng như chị Adewyn là của anh. Và em sẽ có nhiều hơn nếu thời thế ủng hộ chúng ta.”
Cô ta mỉm cười khi được trấn an. Sau đó cô ta nhảy bật lên trên đôi chân của mình. Em tôi có thể là một tên sát thủ chết chóc, nhưng ngay sau đó có thể là một cô gái bé nhỏ đang tập luyện những cú nhảy lộn nhào.
“Ồ.” Cô ta nói như thể vừa nghĩ ra điều gì đó. “Hai người có lẽ nên mặc quần áo vào đi. Có một người đàn ông ở bên ngoài đang chờ hai người đó.”
***
Sau khi lúng túng mặc đồ vào và nhìn nhau giữa ba anh chị em chúng tôi, cuối cùng tôi đã sống sót khi rời khỏi phòng ngủ để đi gặp Người Hướng dẫn. Anh ta nhướn lông mày khi trông thấy hai người phụ nữ xinh đẹp đi theo chúng tôi ra ngoài. Tốt thôi. Ít nhất cũng có ai đó ở đây bị ấn tượng bởi tôi.
Anh ta không cần biết cả hai người phụ nữ đó đang cảm thấy khó chịu với tôi.
“Tôi là người trông coi Johannes. Ba tôi đã gìn giữ những hang động này trước tôi và ông ta đã dẫn ba anh xuống đó, theo cùng cách mà tôi sắp dẫn anh xuống.”
Anh ta còn trẻ, có lẽ 20 tuổi, thấp người với mái tóc đen. Tôi bắt tay anh ta, sau đó anh ta dẫn chúng tôi ra khỏi những căn phòng ngủ. Chúng tôi đi xuống những lối đi lớn nhỏ trong lâu đài, qua những bậc thang xoắn ốc và những hội trường được chạm khắc từ lớp đá nền móng của tòa lâu đài này.
Đó là tất cả những thứ để đánh lạc hướng chúng tôi. Gia đình vị Công tước đã được giao nhiệm vụ thiêng liêng là bảo vệ hang động này, và thành phố Jorvik đã được xây dựng xung quanh nó. Thậm chí nếu những cái khác sụp đổ thì hang động vẫn được bảo vệ. Lời tuyên thệ của ông ta là như thế, trong bất cứ trường hợp nào.
Những người trông coi tòa lâu đài ít được biết đến hơn trong nhà của giới quý tộc, họ tự mình xuống hang động và không để lại bất cứ ảnh hưởng xấu nào. Họ chăm sóc bất cứ nhiệm vụ nào của cư dân, hoặc cư dân mong muốn. Họ hoặc không nhớ hoặc không bao giờ nói về những gì mình đã nhìn thấy hay giao tiếp. Trong mọi trường hợp, tôi bị nghiêm cấm hỏi điều đó.
Cuối cùng, sau gần nữa tiếng đồng hồ, chúng tôi mở một cánh cửa bản lề ở phía trên thùng rượu trống rỗng khổng lồ với phần sau được làm giả. Chúng tôi đi xuyên qua đó khoảng 50 bước chân nữa, nhìn thấy một khối đá to lớn và thô kệch mở vào bên trong thành một hang động tự nhiên. Một đám lửa lớn cháy rực ở đây, và da đầu tôi ngứa ran bởi thứ ma thuật mà nó tỏa ra ánh sáng và sức nóng. Tôi tin rằng nó là một phần của những cách phòng thủ được ẩn giấu ở nơi này.
“Đến nơi rồi, thưa ngài. Phần còn lại là nhiệm vụ của ngài. Một khi ngài vào trong, chúng tôi không thể can thiệp vào cho đến khi ngài trở ra. Khi ngài rời khỏi hang động, chúng tôi có thể giúp ngài trở lại, vì vậy đừng lo khi trở ra đây. Chúng tôi sẽ chờ ngài.”
“Tôi có vai trò gì?” Chị Adewyn hỏi.
“Anh có chắc là không ai được theo tôi xuống đó không, ngay cả bạn bè tôi? Và anh bảo vệ tôi khi tôi trở ra. Thật kỳ lạ là tôi sẽ không ở trong trạng thái phù hợp.” Tôi nói.
“Còn tôi phải làm gì?” Raisa hỏi.
“Em sẽ giết Người Trông coi nếu anh không trở lại.” Tôi đáp.
“Cái gì?” Johannes than van.
Tôi nhìn anh ta, mắt tôi nhìn sâu vào mắt anh ta.
“Anh muốn nói gì với tôi không? Anh Tyr là người thông minh và chú tôi còn hơn vậy nữa. Nó giống như họ đã đặt bẫy cho ai đó mà họ không tin tưởng. Hoặc đơn giản là trả tiền cho anh để bỏ qua một thứ gì đó quan trọng. Giờ là cơ hội của anh, không hại gì khi anh cho tôi biết.”
Tôi nhìn thấy những giọt mồ hôi trên trán anh ta, rõ là anh ta đang bối rối.
“Chú…chú của ngài nói rằng nếu có bất kỳ kẻ nào tiếm quyền họ, thì tôi không được cảnh báo họ về những nguy hiểm của dòng suối, để cho họ uống nó và chết.”
Anh ta nuốt nước bọt một cách lo lắng. Tôi mỉm cười như một con sói.
“À, những kẻ tiếm quyền nên bị giết chết. Cả hai chúng ta đều biết, còn tôi là người thừa kế hợp pháp của ba tôi, vì vậy anh đã làm điều đúng đắn.” Tôi nói. “Nhưng cô ta vẫn sẽ giết anh nếu có mệnh hệ nào xảy ra cho tôi.”
Anh ta gật đầu, người run rẩy. Tôi nghĩ anh ta đã nói thật, nhưng có lẽ có khả năng đáng kể là bằng cách nào đó tôi sẽ bị chết hoặc nổi điên.
Đúng, chỉ có thời gian mới trả lời và tôi cảm thấy khủng khiếp khi chào từ biệt. Tôi bắt đầu Chuyến hành trình của mình mà không nhìn lại.
***
Hang động trải dài trước mặt tôi, dốc xuống khi nó mở ra, bóng tối trong hang hứa hẹn đầy sự đen tối. Một dòng suối chảy vào trong miệng nó, được nước mưa cung cấp và giảm dần sâu tít khỏi ánh đèn lồng của tôi. Vì lý do nào đó, việc không biết điểm đến cuối cùng của dòng nước này làm cho tôi cảm thấy bất an. Tôi cười trong giây lát bởi sự hèn nhát của bản thân, rồi bắt đầu đi xuống.
Đó là một bước đi thô thiển. Chắc chắn là góc độ không đủ để gọi là leo trèo, nhưng mặt đất gồ ghề kết hợp với bóng tôi và xu hướng dốc xuống khiến tôi bị vấp ngã rất nhiều lần và thậm chí có lần còn bị té đập vai xuống đất. May mắn thay, chỉ có niềm tự hào của tôi bị tổn thương, dù trán tôi bị chảy máu nhẹ. Điều quan trọng hơn là chiếc đèn lồng bị không hư hại.
Tôi tiếp tục đi xuống trong một khoảng thời gian có vẻ như cả tiếng đồng hồ, nhưng thực sự có thể không hơn 15 phút. Hang động bị trệch sang trái rồi sang phải, nhưng góc độ vẫn ổn định. Khi tôi tiếp tục đi thì dường như có một lớp sương mù trong không khí, có lẽ từ độ ẩm của dòng suối. Tôi tự thuyết phục bản thân rằng tiếng thì thầm mình đang nghe chỉ là tiếng nước đang chảy trên đá, nhưng trong thâm tâm tôi lại không tin như vậy.
Sau một giờ nữa trôi qua của việc đi xuống hang, tôi bắt đầu cảm thấy chán nản. Tôi không thể nói cho bạn biết lý do tại sao. Có rất nhiều cảm giác, và có vẻ như những cái bóng đang sống ở đây, nhấp nháy và nhảy nhót. Khi tôi rọi đèn vào chúng thì chẳng thấy gì là vật sống cả, nhưng mấy viên đá trên tường có những biến dạng vòng tròn thật đặc biệt, khiến nó trông như những hộp sọ có kích thước khác nhau xếp chồng lên nhau. Tôi cân nhắc đến việc quay lại.
Đột nhiên, tôi thật là khốn khổ vì nhận ra mình chỉ mang theo chủ yếu là nước và một ít bánh mì mà tôi đã ăn trước đó. Tôi không cảm thấy mệt mỏi trước khi thấy mình tự quỳ xuống và cơ thể trở nên càng lúc càng nặng nề, đến khi không còn cảm thấy gì nữa. Liệu tôi đã bị đầu độc hồi sáng nay chăng? Công tước đã cố giết tôi?
“Thoải mái đi nào, anh bạn. Anh đang làm rất tốt. Được rồi. Có thể anh sẽ không chết đâu.”
Sau đó tôi nhớ lại giọng nói vui vẻ đó. Tôi nhớ rằng người đó thực sự không phải là một người đàn ông, mà là một người đàn bà. Không, điều đó cũng không hoàn toàn đúng. Đó có phải là con người không? Tôi chỉ biết rằng chúng tôi đã ngồi và trò chuyện, trong một thời gian, có lẽ hàng giờ liền. Tôi đặt câu hỏi và lắng nghe, nghe được những câu chuyện và những sự thật kỳ lạ.
Dù có mệt đến mức nào, tôi cũng không thể nhớ được chi tiết. Không thể cho đến khi mối nguy hiểm lớn lao xảy ra với chúng tôi khi tất cả ập đến với tôi.
Trong lúc đó, tôi chỉ nhớ những lời nói rời rạc và chúng có rất ít ý nghĩa vì không có ngữ cảnh, và rằng tôi biết có những chi tiết quan trọng và tuyệt vời bị mất:
“Chẳng bao lâu, theo tính toán của tôi, mọi thứ sẽ làm cho thần Karrash đi xuyên qua các cánh cổng sẽ mở rộng cho chúng một lần nữa. Tôi sẽ không phù hợp với chúng. Chúng sẽ vượt qua, và nếu loài người không chuẩn bị và thống nhất lại…Quân của Belial không xem loài người là đối thủ hoặc thậm chí là một kẻ thù, mà chỉ xem là một nguồn tài nguyên…Những chị em, mẹ và con cái của bạn đều được bao gồm…Tất cả những cân nhắc khác, bao gồm những mưu mô nhỏ nhen và sự hận thù của bạn đều là thứ yếu…Anh của bạn…đã không hiểu được, mặc dù anh ta đã cố gắng. Hơi nước đã dẫn anh ta đi và anh ta đã thất bại trong Chuyến hành trình. Tôi đã đưa anh ta lên bề mặt, hy vọng ở đó bạn sẽ giới hạn anh ta ở đâu đó để cho anh ta không thể làm hại người khác hoặc bản thân…Giờ thì đi đi, và nói cho người của bạn biết rằng bạn đã trở về với hy vọng của ánh sáng và sự thông thái của bóng tối…”
Tôi không còn nhớ gì sau đó.
***
Có ai đó đang chạm vào vai tôi và nhẹ nhàng lắc tôi. Tôi thức dậy trong nỗi sợ hãi của thần thánh, đứng lên và la hét.
“Tôi đã trở về với hy vọng của ánh sáng và sự thông thái của bóng tối!”
Tôi nhìn quanh. Tôi đang ở trong phòng mình, trong lâu đài của Công tước. Raisa đang cố đánh thức tôi và giờ đây bị choáng váng và bất động. Chị Adewyn đang đứng và trông như sắp bàn luận với tôi. Bản thân Công tước thì đứng ở giữa phòng và đang ăn xúc xích. Người trông coi lâu đài thì chỉ mỉm cười.
“Tôi chưa bao giờ nghe những câu nói đó vang to đến vậy.” Ông ta nói. “Nhưng đó là thông điệp đúng đắn và được mong đợi. Anh ta đã hoàn thành Chuyến hành trình của mình một cách xuất sắc.”
Nói xong ông ta đứng dậy để rời đi. Tôi chạy tới trước chặn ông ta lại. Chắc chắn là trông tôi như một tên điên vì người bị phủ đầy bụi đá, một ít máu, và có lẽ là đồ nôn mửa nữa. Ông ta lùi lại trong giây lát vì sợ hãi. Tôi không trách ông ta được.
“Khi anh tôi và chú tôi trở lại, hai người có nói những lời đó không?”
“Cái gì?”
“Suy nghĩ đi, ông già! Cả hai người đó đều nói đúng như vậy không? Có bất kỳ sai lầm nào không?”
Ông ta trông khó chịu nhưng sau đó không do dự.
“Có những sai lầm. Nhưng…điều đó không phổ biến. Do hơi nước làm cho tâm trí của họ bị lẫn lộn.”
“Họ đã nói gì?”
“À, anh của anh thì nói ánh sáng là vô vọng và bóng tối là không thông thái. Còn chú của anh thì nói hy vọng của bóng tối và sự thông thái của ánh sáng. Thứ tự không phải là vấn đề, chỉ có bốn từ được nói là: ánh sáng, hy vọng, sự thông thái, bóng tối. Dù sao thì đó là những gì tôi đã nói.”
“Ông sai rồi.” Tôi nói, đột nhiên rất chắc chắn rằng mọi thứ còn tệ hơn nhiều so với suy nghĩ ban đầu của tôi. “Nhưng đó không phải là lỗi của ông. Kể từ bây giờ, Chuyến hành trình chỉ được xem là thành công nếu những câu từ được nói đúng như tôi đã nói. À, họ không cần phải hét to đâu, nhưng phải theo đúng thứ tự đó. Hiểu chưa?”
Tôi thực ra không có quyền yêu cầu người trông coi làm bất cứ điều gì. Ông ta độc lập với những vị vua và ý muốn nhỏ nhặt của họ. Nhưng ông ta đã nhìn thấy tôi trong cái nhìn sâu sắc thực sự của sự điên rồ, và gật đầu trước đi rời đi.
Bất ngờ tôi cảm thấy rất yếu ớt và ngồi sụp xuống giường thật nặng nề. Nhìn vào hai tay tôi, tôi ngạc nhiên vì nhận thấy mình đã được sạch sẽ. Tôi cảm nhận mặt mình và có một bộ râu mọc ra dài nữa inch.
“Tôi đã ngủ được bao lâu rồi.”
“Chỉ vài ngày thôi.” Công tước Eorvane nói thật bình tĩnh. “Chú anh ngủ lâu hơn. Tyr không ngủ chút nào. Tôi cho rằng điều đó sẽ khiến chúng tôi lo lắng.”
“Đúng vậy.” Tôi đồng ý, nhưng không chắc làm thế nào tôi biết được những gì mình đã làm. “Nên như vậy đi. Anh ta đã thất bại. Anh ta đã thất bại và phát điên.”
Khi nói câu sau, tôi dán mắt vào chị Adewyn, phóng chiếu những gì tôi hy vọng là lòng từ bi. Chị ta vẫn nhìn đi chỗ khác.
“Tôi sẽ gọi nhóm lãnh đạo phương Bắc đến họp chứ?” Eorvane hỏi.
Ông ta đang nói đến những người cai trị những ngôi nhà quý tộc ở miền Bắc. Họ bướng bỉnh và hung bạo, nhưng họ cũng là những người ủng hộ nhiều khả năng nhất của tôi.
“Làm đi.” Tôi nói. “Và làm những gì có thể để có cuộc họp sớm. Có những điều còn quan trọng hơn là một mối hận thù nhỏ của hoàng gia đang xảy ra.”
Tôi không giải thích, bởi vì tôi không thể, nhưng tôi đặt nhiều sức nặng vào những câu từ của mình khi có thể. Tại sao tôi lại không nhớ được những gì đã xảy ra ở dưới đó? Tôi biết chỉ vài điều, và tôi cảm thấy chỉ vài điều. Đó là như vậy đó. Chết tiệt thật!
“Tôi sẽ đi ngay. Anh nên nghỉ ngơi đi nhé. Các chất độc sẽ không hoàn toàn rõ ràng từ hệ thống của anh trong vài ngày nữa. Tôi sẽ cho người mang bữa ăn tối đến cho anh và những chị em của anh, ơ…những người vợ của anh chứ.”
Eorvane nói, sau đó ông ta cũng rời đi và đóng cửa lại sau lưng mình.
“Raisa, em cho anh một phút được không?”
Tôi hỏi, mắt tôi chưa bao giờ rời khỏi chị Adewyn. Cô ta đảo mắt, nhưng đứng dậy để đi. Khi cô ta làm theo lời tôi thì tôi nói:
“Đừng đi xa. Đêm nay em sẽ ngủ chung giường với anh.”
Cô ta quay đầu nhìn tôi qua vai và làm duyên với tôi bằng nụ cười mong manh nhất rồi rời đi. Thần linh ơi. Họ đã dạy cho em tôi cái quái gì ở ngôi đền đó vậy nhỉ?
“Bây giờ em đang chia thời gian của mình giữa hai người hay sao?” Chị Adewyn hỏi, đang mỉm cười với tôi.
“Đúng đó. Mặc dù em không thể làm điều đó chính thức, tuy nhiên em sẽ đối xử với hai người chị em của em như những người vợ, chứ không phải là nàng hầu. Em hy vọng điều đó không làm phiền chị.”
“Ngược lại, chị thấy điều đó hấp dẫn đấy. Chị nghĩ em sẽ là một vị vua tốt.” Chị ta nói, sau đó thở dài thật sâu, mắt chị đượm buồn và mệt mỏi. “Cứ hỏi những gì em muốn hỏi đi.”
Tôi không chia sẻ đức tin của chị tôi rằng tôi sẽ là vua, nhưng bằng cách nào đó nó không làm phiền gì đến tôi. Hiện giờ tôi cảm thấy có nhiều thứ quan trọng hơn là sự tồn tại của tôi. Trên thực tế, nếu nó xảy ra thì bất kỳ những chị em nào của tôi cũng có thể cai trị một cách hiệu quả, bất kể luật pháp nói gì. Hiện tại tôi có nhiều câu hỏi quan trọng hơn.
“Có phải anh Tyr là người đã gây ra những vết sẹo trên người chị hay không? Anh ta làm chị bị thương phải không?”
Tôi cố giữ cho giọng nói của mình bình thường, nhưng ít nhất thì chị cũng nghe được trong đó một chút giận dữ của tôi. Tôi đã đủ già và đủ thông minh để biết rằng có nhiều điều bất công về thế giới này. Một trong số đó là phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ trong giới quý tộc, luôn bị xem là kém cỏi và phục tùng đàn ông. Bất kể là đàn ông vô giá trị như thế nào cũng có khả năng kiểm soát phụ nữ. Tuy nhiên, cùng với đó là giáo lý của tổ tiên chúng tôi, đã cho rằng một người đàn ông của dòng dõi Thuần Huyết phải luôn luôn bảo vệ những người phụ nữ trong gia đình mình. Làm tổn thương một người phụ nữ hay trẻ em đơn giản sẽ bị xem là thứ sinh vật đáng khinh nhất.
“Đó là lỗi của chị, thật đó.” Chị Adewyn bất ngờ nói. “Chị đã khiêu khích anh ta. Anh ta rõ ràng là không được khỏe, và ảnh đã ra lệnh cho chị dẫn một số kỵ binh đi đốt cháy những làng mạc nơi có một Nam tước đã từ chối đóng thuế. Chị đã nói với ảnh…à, chị nói ảnh là một kẻ ngốc và điều đó sẽ chỉ làm mọi thứ tồi tệ hơn. Tốt nhất là nó sẽ khiến anh Tyr trở nên điên rồ, nhưng đây không phải là thời điểm tốt nhất. Vì vậy… vì vậy ảnh đã nói một từ. Nó rõ ràng là ma thuật, nhưng chị không quen thuộc thứ đó. Chị nhớ là có một thứ ánh sáng rất lớn có màu xanh lục nhạt bùng nổ phía sau mắt chị. Và rồi chị không còn biết gì nữa.”
“Sau đó chị tỉnh dậy trên một cái bàn, có lẽ chị vẫn còn ở Marche Grodayn. Nó được làm bằng đá. Chị cảm thấy rất lạnh. Lúc đầu chị không hiểu gì cả, nhưng sau đó chị nhận ra rằng mình đã bị lột trần truồng và bị trói chặt bởi sợi dây thừng thô ráp. Chị đang nằm úp mặt xuống. Thần linh ơi…nếu có ai đó nhưng mà em đã hỏi thì…chị sẽ không…”
Chị dừng lại một lúc và thở. Tôi không muốn làm gián đoạn chị, nhưng tôi bước đến và ngồi cạnh chị trên chiếc ghế dài, kéo chị lại gần tôi. Khi chị đã bình tĩnh lại đôi chút, chị tiếp tục.
“Chị không thể nhìn thấy anh Tyr. Ảnh không bao giờ để cho chị nhìn thấy ảnh. Chị không bị bịt mắt nhưng đầu chị…nó bị trói xuống nên chị chỉ có thể nhìn thấy theo một hướng. Ảnh không nói gì, chị không nhớ nó là gì, và sau đó có một cơn đau nóng ran. Chị tưởng mình sẽ chết, có lẽ chị bị ngất xỉu khi cơn đau tràn ngập các giác quan. Chị đã từng bị thương trong những trận chiến trước đó, nhưng cảm giác này không có gì giống như thế. Chị cảm thấy…mỗi giây mà anh ta làm điều gì đó, chậm rãi, chậm rãi đến chết tiệt, đang khoét một đường dài vào lưng chị. Chị đau đớn dữ dội lắm. Chị biết mình yếu đuối, vì chị đã phải gào thét. Chị van xin. Chị cầu xin. Chị đề nghị làm những chuyện mất phẩm giá như thế để chị biết…chị biết rằng anh ta sẽ đến để thưởng thức.”
“Nhưng anh ta chỉ cười. Chị không biết ảnh đang cắt hay dùng…dùng dụng cụ nào đó. Dù nó là gì, thì đó là phép thuật. Chị biết điều đó. Anh ta niệm thần chú hoặc đọc những thứ đó cho chị nghe, và nó không có ý nghĩa gì với chị. Thậm chí dù chị hiểu được ngôn ngữ đó, thì chị cũng không luôn như vậy. Cuối cùng, anh ta ngừng lại, và cơn đau đã dịu bớt. Sau đó… sau đó anh ta nói một từ thần chú và chị bị ngất đi…”
“Chị thức dậy trên giường mình, chấn thương mới của chị đã bị băng lại, nhưng vẫn vô cùng đau đớn. Sau đó, nó xảy ra thường xuyên hơn. Chị luôn ngủ trên giường hoặc ở nơi khác, và thức dậy ở nơi chết tiệt đó. Và anh ta lại niệm thần chú, rồi cười khi chị hét lên và cầu xin ảnh. Chị nói với ảnh là chị yêu ảnh.”
“Cuối cùng thì chị cảm thấy đã đủ rồi. Chị là vợ ảnh nhưng chị sẽ không chết như thế. Chị đi gặp chú và nói với chú về cách mà chị bị đối xử, những phép thuật kỳ lạ và mọi chuyện. Em có biết chú nói gì không?”
Tôi lắc đầu. Tôi đã làm vậy. Tôi suy nghĩ mông lung, quá tức giận nên không thể thốt lên thành lời.
“Ổng cười và nói rằng anh Tyr đang cố hết sức để chuẩn bị cho tôi trở thành một…một cô dâu tốt cho…”
“Quỷ.”
Tôi nói, kết thúc suy nghĩ của chị tôi. Tôi nhớ đến cái tên này trong hang động.
“Sao em biết?” Chị Adewyn hỏi, đột ngột ngồi lại với tôi, sự sợ hãi hiện lên trong mắt chị.
Tôi lắc đầu.
“Em đã…được cảnh báo về anh ta, bằng cách nào đó chứ? Em xin lỗi. Em không nhớ gì nhiều từ Chuyến hành trình. Em biết rằng anh Tyr cũng đã được cảnh báo, nhưng nó khiến cho anh ta phát điên. Em không biết tại sao nữa.”
Tôi với tay ra. Chị nao núng một chút, khiến tôi buồn, nhưng tôi lại hiểu lý do tại sao. Tôi nhẹ nhàng ôm đầu chị. Tôi nhìn vào mắt chị, nói với chị gần như là một lời thì thầm.
“Em cần chị hiểu một điều. Những gì anh ta đã làm với chị là lỗi của ảnh. Chị không hề khiêu khích ảnh. Sớm muộn gì ảnh cũng làm chuyện đó với chị, bất kể chuyện gì xảy ra. Chị là một người em gái tốt và là một người vợ tốt với ảnh. Em biết điều đó. Em không biết ảnh đối xử với chị như thế nào trước khi ảnh tham dự Chuyến hành trình, nhưng khi trở về, ảnh đã…tàn nhẫn quá mức. Ảnh đã vi phạm lòng tin của chị và tra tấn chị. Ảnh làm cho chị nghĩ rằng chị yếu đuối trong khi không phải như vậy. Tất cả những điều này là không thể tha thứ được.”
Đến lúc này thì chị tan chảy vào vòng tay tôi và khóc nức nở. Chị không nói gì và tôi cũng vậy, trong một thời gian thật lâu. Tôi sẽ không bao giờ cho phép chị tôi bị tổn thương như vậy một lần nữa. Tôi cảm thấy một thứ gì đó trong tôi đang khuấy động, lần đầu tiên trong nhiều năm trời. Cái cảm giác mình là một phần của một gia đình, và đang liều mạng để bảo vệ nó.
Anh Tyr sẽ chết, hiện giờ anh ta giống như một con vật đang bị thương. Chú tôi cũng sẽ bị giết chết, trừ khi tôi đã quá nhầm lẫn. Tôi hoặc một trong những chị em của tôi sẽ ngồi trên ngai vàng. Không có cách nào khác.
Hiện giờ, câu hỏi duy nhất đã trở thành là làm thế nào để thực hiện điều đó.