Một câu chuyện về huyết thống - Chương 8
Chương 8:
Jorvik là một nơi bận rộn, ngay cả đối với mùa thu hoạch muộn. Bến cảng nhộn nhịp và những lò rèn nóng ran. Tuy vậy người dân đã ảm đạm và ngờ vực hơn lúc bình thường. Tôi đã quen với “sự thanh lịch” của người miền Bắc, và tôi biết có điều gì đó không ổn.
Bầu không khí nổi loạn quá dày đặc và bạn gần như có thể ngửi thấy nó. Ở khắp nơi bạn có thể nghe thường dân đồn đoán về nhà Vua, công tước Eorvane, và ngay cả các Phường hội của Thành phố. Ai nấy đều nghi ngờ có âm mưu của ít nhất là một người chống lại những người khác. Việc đặt cược vững chắc duy nhất của tôi là vị Công tước này đã sẵn sàng dẫn quân đội của mình tiến tới để giành lấy cơ hội tốt nhất, cho dù đó là độc lập, quốc phòng, hay thậm chí là cho vương miện của mình.
Khi đến nơi, chúng tôi đi thẳng tới Cung điện Ducal. Đó là một khối đá xám và những cửa sổ có dải màu, tọa lạc trên một ngọn đồi ở trung tâm thành phố. Chị Adewyn và tôi quyết định để cho Kyrza đến nói chuyện thay chúng tôi đến khi chúng tôi tới gặp Công tước Eorvane. Hai chị em tôi không biết chắc là sẽ được đối đãi kiểu gì hoặc nếu Công tước là người có liên quan đến sự biến mất của ba chúng tôi. Eorvane nói chung là người chính trực, khi những chuyện này xảy ra, nhưng tôi nghi ngờ tất cả những quý tộc về sự trung thành khi họ có cơ hội.
Khi đến nơi, phần lớn quân lính chúng tôi được lệnh chờ đợi bên ngoài sân. Nhưng “những người hầu cận” giống như Kyrza thì được phép ngồi chờ trong một căn phòng đầy đủ tiện nghi với những tấm thảm lông vũ, ghế sang trọng và một đám lửa sưởi ấm.
Tôi cởi găng tay ra và hơ tay trước lò sưởi, dù còn đội mũ lính. Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy ấm áp trong nhiều tuần qua, và tôi đã vui sướng tận dụng nó. Chị Adewyn đã cởi mặt nạ ra và nhướn lông mày nhưng không nói gì. Sự phản đối của chị ta trở nên rõ ràng khi Công tước và đoàn tùy tùng bước vào phòng và tôi đã không đứng dậy.
Công tước như một con gấu: cao to, vạm vỡ và râu ria. Bộ râu của ông ta bao phủ khắp khuôn mặt giống như cây thường xuân màu đen, và mái tóc mỏng của ông ta được bện xuống lưng. Ông ta ít nhất là 50 tuổi, nhưng có năng lượng và khả năng để uống rượu như một người đàn ông trẻ hơn nhiều.
“Kyrza, rất vui được gặp cô. Chúng tôi đã chờ tin tức từ Marche Grodayn trong một thời gian và…ừm…”
Ông ta làm tốt công việc che giấu sự ngạc nhiên của mình khi nhìn thấy chị Adewyn. Tất nhiên là ông ta biết chị tôi, và chị sẽ luôn được nhận biết ở bất cứ đâu bởi mái tóc trắng sáng của mình. Ông ta lờ tôi đi, và đó là những gì tôi mong muốn.
“Công tước Eorvane, ông có sự tôn trọng của tôi và những người trong gia đình tôi.” Chị Adewyn nói.
Chị tôi luôn là một cô gái biết tôn kính. Công tước thì lại không hoàn toàn theo kiểu cách ngoại giao.
“Adewyn này, gia đình của cô có một cách kỳ lạ để thể hiện sự tôn trọng. Chúng tôi đã yêu cầu được hỗ trợ trong việc hạ gục những người hàng xóm không vâng lời của tôi. Hầu như là cầu xin điều đó. Và tôi nhận được tin gì? Rằng nhà Vua, ba ruột của cô, đang hành quân tới đây để đặt Jorvik dưới thanh gươm! Tôi nên nhờ đến cô trong một chuỗi các sự kiện này. Có lẽ ông ta sẽ nghe tôi nếu con gái của ông ta ở trong tay tôi, hả?”
Chị Adewyn ngạc nhiên, và phải mất một lúc để trả lời. Chị ta đang kìm nén cơn giận của mình, nhưng chỉ vừa đủ. Tôi quyết định giúp đỡ. Tôi bật cười khá to. Công tước Eorvane nhìn về phía tôi, mắt ông ta rực sáng.
“Anh dám! Tôi có thể bắt giữ cô ta nhưng cô ta sẽ được đối xử tốt. Tôi bảo đảm với anh rằng anh sẽ dành thời gian trong chuỗi sự kiện này…”
“Nếu ông muốn bắt giữ một trong hai chúng tôi.” Tôi nói, từ từ đứng lên và cởi mũ ra. “Vậy thì ông sẽ cần hơn vài chục tên lính nữa. Phải là những tên khỏe mạnh, chứ không phải đám nhậu nhẹt bình thường của ông. Và có lẽ cần một viên thị thần để nhắc cho ông nhớ về những gì từng xảy ra với những vị hoàng tử bị câu lưu của gia tộc Thuần Huyết.”
Tôi thì trông khác biệt. Mái tóc tôi đã được cắt ngắn, và tôi để râu. Tôi đã ngưng sự tàn sát chỉ vài tuần trước và màu trắng tự nhiên đã bắt đầu xuất hiện. Ông ta phải mất một lúc để kiểm tra tôi.
“Hoàng tử Finn đây sao?” Cuối cùng ông ta nói, với một chút sốc. “Thần linh ơi, anh đây rồi! Anh thô lỗ đến chết tiệt! Tôi đã tưởng anh chết rồi chứ! Mọi người đều nghĩ vậy!”
Cứ như thế sự căng thẳng đã biến mất, nếu như nó từng ở đó. Chị Adewyn rất khó chịu với tôi, và đó là mặt lợi đối với tôi.
“Ngay cả tôi như vậy, nhưng hóa ra tôi chỉ ở Troyes.”
“Ở miền Nam người ta đồn rằng anh là một kẻ nổi loạn có thể đã bị đánh bay, nhưng ở đây chúng tôi biết anh sẽ không cố chiếm ngai vàng. Anh thông minh đến chết tiệt khi muốn bất kỳ quyền lực thật sự nào trong con đường sắc dục của anh.”
Tôi bật cười.
“Ông có nghĩ rằng chúng tôi có thể nói chuyện với ông ở chỗ riêng tư không? Chúng tôi cần sự giúp đỡ của ông.”
“Được chứ. Tất nhiên rồi!” Ông ta nhìn chị Adewyn, khá ngượng ngùng. “Tôi sẽ không bao giờ bắt giữ cô…Đó là một chiến thuật để cho cô nói chuyện chứ không có gì hơn. Đến đây nào. Hãy ăn uống trước khi chúng ta có thể bàn về công việc.”
Chúng tôi được dẫn vào một phòng họp nhỏ nhưng sang trọng, nơi chúng tôi ăn thịt nguội và pho mát, uống rượu vang ngon. Không ai nói bất cứ điều gì quan trọng, và chúng tôi nói đùa nhau như thể tất cả là những bạn bè cũ. Ngay cả chị Adewyn còn kể một chuyện hài tục về người giúp việc có sữa và ba chàng hiệp sĩ. Câu chuyện thật vui. Nhưng mọi điều tốt đẹp phải kết thúc. Thức ăn đã được dọn sạch và chúng tôi còn lại một mình.
“Vậy.” Công tước nói. “Mọi thứ chắc phải nghiêm trọng khi có một vị hoàng tử và một cô công chúa tới đây để gặp tôi. Đặc biệt là khi một người đã chết và người kia kết hôn với người thừa kế ngai vàng.”
“Tôi không như vậy.” Chị Adewyn bất ngờ nói. “Tôi không kết hôn với người thừa kế, không còn nữa.”
Công tước Eorvane và tôi đều nhìn chị ta với vẻ ngạc nhiên. Đó không phải là điều đã từng xảy ra với người phụ nữ Thuần Huyết. Hầu như chưa bao giờ. Chị ta đỏ mặt và cả tôi lẫn Công tước đều không định ép chị ta nói ra. Hỏi một cách cụ thể sẽ là sự sỉ nhục chị.
“À.” Chị ta tiếp tục nói, tận dụng sự im lặng của chúng tôi. “Ba tôi đang mất tích. Ông ta được cho là đang ở đâu đó ở miền Bắc. Thậm chí có thể là ở đây. Và mọi chuyện ở nhà thì…ừm, họ không được bình thường. Chúng tôi cố liên lạc với ông ta để cho ông ta biết những gì đang xảy ra và thuyết phục ông ta trở về. Liệu ông ta có ở đây không?”
Công tước Eorvane ngồi xuống ghế. Rõ ràng là cả hai chị em tôi đều ngạc nhiên khi ông ta không nói năng gì. Sau một hồi lâu im lặng, ông ta mới lên tiếng.
“Tôi có thể thề với cô rằng tôi đã không gặp ba cô được hai năm rồi. Thậm chí sau này có trở lại Marche Grodayn, tôi muốn được nói chuyện với ông ta về những rắc rối ở đây. Ông ta đã đảm bảo với tôi rằng Tyr sẽ kéo quân lên phía Bắc và tất cả sẽ tốt đẹp. Nhưng điều đó không bao giờ xảy ra. Tyr và ông chú của cô không đến, và cũng không có quân đội nào đến. Ông ta đã mong ước thực hiện Chuyến hành trình sớm nhất có thể. Khi thực hiện xong thì ông ta về nhà. Ông ta chỉ nói hai câu với tôi trong toàn bộ thời gian có mặt ở đây. Hai người là những người đầu tiên của hoàng gia mà tôi nhìn thấy kể từ đó.”
Chị Adewyn nhìn tôi, trên khuôn mặt không có biểu hiện gì. Chị không biết về Chuyến hành trình. Chỉ có đàn ông mới được nói. Và rồi chỉ có hoàng tộc và những người đứng đầu những ngôi nhà quý tộc. Tôi sẽ cho chị ta bắt gặp những suy nghĩ sau đó.
“Ông ta có vượt qua không?” Tôi chỉ hỏi đơn giản vậy.
“Ông ta chắc chắn là sống sót để trở về nhà. Tôi đã biết được điều đó từ những Người trông coi, rằng chú anh cũng thực hiện Chuyến hành trình. Tôi biết đó không phải là cách mọi thứ được thực hiện, nói chung là vậy. Trừ khi anh có điều gì đó để nói với tôi?”
“Tôi không có gì để nói, cả hai chúng tôi đều vậy. Tất cả những điều này là…thật kỳ lạ. Ông sẽ giúp chúng tôi để tìm ba của chúng tôi chứ? Và để thỏa thuận với anh và chú tôi, nếu nói đến điều đó.”
“Finn này.” Ông ta nói, vuốt ve bộ râu của mình một cách chu đáo. “Tôi nghĩ anh cũng biết là ở miền Bắc này, người của chúng tôi đều trung thành với gia đình anh. Chúng tôi muốn thấy anh hãy tố cáo anh Tyr và thần linh sẽ giúp đỡ chúng ta và chú của anh, đặc biệt là cô Adewyn.”
Chị Adewyn trông rất hãnh diện. Quân đội yêu chị ta, vì vậy người miền Bắc cũng yêu chị ta. Chị ta luôn xông pha nơi chiến trường, không bao giờ trốn trong lâu đài hay mặc đồ như một quả bóng. Chị ta là người lý tưởng để đối phó với những người như Eorvane. Ông ta tiếp tục nói.
“Nhưng tôi không thể hỗ trợ Finn – Kẻ tiếm quyền. Thậm chí tôi còn không biết câu chuyện là đúng hay sai.”
Ông ta đã nói xong. Tôi giả định là như vậy, nhưng chị Adewyn thì không.
“Ông có thể hỗ trợ phiên bản nào của Finn?” Chị tôi hỏi một cách khéo léo.
Ông ta mỉm cười với chị tôi.
“Một câu hỏi hay đấy. À, giờ nói đến điều đó, tôi có thể hỗ trợ Finn – Người thừa kế hợp pháp. Thậm chí tôi có thể hỗ trợ Finn – Nhà Vua. Nhưng vì điều đó, anh ta phải tham gia Chuyến hành trình, phải không nào? Và sống sót mà không bị điên, tất nhiên rồi.”
“Tất nhiên.” Tôi đồng ý một cách gượng gạo. “Thật là xấu hổ nếu tôi chết. Được rồi, tôi sẽ tham gia Chuyến hành trình, và chị Adewyn sẽ là Vệ sĩ của tôi. Khi tôi trở về, chúng ta có thể nói chuyện về sự nổi loạn ở miền Bắc. Và tôi có thể đưa ra một số nhượng bộ cùng những sự đe dọa, rồi sẽ thấy rõ ai còn trung thành và ai không.”
Vị công tước gật đầu và mỉm cười lớn. Dù sao thì ông ta cũng hạnh phúc. Nếu ông ta ủng hộ tôi lên ngai vàng thì ông ta sẽ trở thành người ủng hộ chính của tôi ở miền Bắc, và tôi sẽ là người bạn thân nhất của ông ta. À, tôi không có ý định chiếm lấy ngai vàng, nhưng ông ta không phải là người tồi tệ nhất để kết bạn. Đường dài mới biết ngựa hay.
“Cả hai nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ đưa hai người vào phòng nghỉ. Ngày mai Người trông coi sẽ dẫn hai người xuống hang động.” Eorvane nói, dừng lại một lúc như thể đang nghĩ về điều gì đó. “Về phía ánh sáng, nếu các người không phát điên, không ai có thể nói trước được.”
Sau đó ông ta cười một tràng dài trong trò đùa của mình. Chị Adewyn cũng vậy, với sự mất tinh thần của tôi.
***
Khi chúng tôi vào phòng mình, nơi được bài trí rất tốt, cơn bão đang tích tụ giữa tôi và chị Adewyn đã được phá tan một cách nghiêm chỉnh. Về phần tôi, tôi phải nói rằng mình không làm gì để ngăn nó lại, đó không phải là khoảnh khắc đáng tự hào nhất của tôi.
Kyrza và những cận vệ của cô ta, cảm thấy rắc rối và đã biến mất nhanh chóng. Tôi ước gì có thể đi cùng họ. Tôi không muốn đối phó với chuyện này ngay trong thời điểm hiện giờ.
“Chuyến hành trình này là cái quái gì vậy? Tại sao em không nói cho chị biết về nó?”
Chị Adewyn yêu cầu. À, ít nhất thì chị tôi cũng không hét lên.
“Đó là thủ tục sau cùng của vương quyền. Về mặt kỹ thuật thì nó xảy ra trước khi lên ngôi vua, nhưng cũng có thể xảy ra sau đó. Nói chung thì nó không được chia sẻ với, ưm, phụ nữ. Thậm chí là những người phụ nữ trong hoàng tộc.”
“Tại sao lại không hả?”
Tại sao lại không, thực sự là vậy. Tôi có thể hiểu là không có lý do chính đáng nào cho điều đó, nhưng có một số người xấu. Tuy nhiên tôi không có tâm trạng nào để trở thành một người hòa giải.
“Vì đó không phải là việc của chị. Không phải là chị hiểu rằng chị là ai. Phiên bản ngắn gọn là nó cho thấy sự khôn ngoan tuyệt vời nhưng có thể giết chị hoặc làm cho chị bị mất trí nếu không trỗi dậy được. Có lẽ họ sợ rằng phụ nữ giống như chị sẽ thấy điều này như một cơ hội để mở rộng quyền lực hoặc chọn ai đó mình ưa thích để tồn tại.”
“Ý em là sao khi nói ‘giống như chị’?” Chị ta hỏi, tuy nhẹ nhàng nhưng thâm hiểm.
Đến lúc rồi, tôi suy nghĩ. Tôi phải nói gì đó trung thực nhưng không đốt nhà. Hoặc thậm chí chỉ cần ôm chị tôi. Nhưng tôi không thể làm những điều đó.
“Em cho rằng em có ý nói đến những kẻ mưu mô và dối trá.”
“Cái gì?”
“Chị nghe rõ rồi đó. Có phải chị định nói với em rằng anh Tyr đã loại bỏ chị giống như một cô gái điếm đã hết thời ở quán rượu?”
Nói thật, nếu chị ta mà đâm tôi vào lúc này thì tôi sẽ rất khó mà đổ lỗi cho chị.
“Sao em dám nói như vậy với chị hả? Chị đã tìm thấy em! Chị…chị đã tin em!”
“Tất nhiên rồi. Một vài năm đã quá muộn, nhưng ai mà biết được. Chị có tin em không? Hay chỉ cần người nào đó để buộc anh Tyr yêu quý của chị đưa chị trở lại và sau đó có lẽ sẽ chết một cách thuận tiện?”
Chị ta bước tới trước và tát tôi thật mạnh.
“Điều đó còn nhiều hơn như vậy nữa.” Tôi nói, thận trọng với cơn giận của chị. “Adewyn Kiêu hãnh, vừa trừng phạt đứa em trai bất cẩn của chị ta. Em không sợ chị nữa đâu, và em không thấy có lý do nào để giúp chị trở về với anh Tyr. Em sẽ đại diện cho ảnh đến khi chị làm thế.”
Tôi đi ra cửa. Tôi nghĩ rằng sẽ có một cái gì đó được quăng vào người tôi hoặc những lời lẽ đau đớn được hét lên về phía tôi. Hoặc thậm chí có thể nghe âm thanh của một cây kiếm được rút ra khỏi bao. Tôi sẽ thích hơn những thứ đó, vì sau đó tôi có thể tiếp tục giận dữ ngay lập tức.
Nhưng điều tôi không ngờ là chị ta lại nói dịu dàng và cay đắng, gần như là một lời thì thầm.
“Chị biết chị không phải là người em muốn. Chị biết chị là một người chị tồi. Làm ơn tha thứ cho chị.”
Tôi dừng bước và quay lại. Tôi không biết chắc tại sao mình lại như vậy nữa. Sau tất cả những chuyện này, tôi đã đối xử với chị tôi quá tệ hại. Tại sao giờ đây tôi lại quan tâm?
Chị co rút người lại, hai tay quấn quanh thân mình và nhìn xuống sàn nhà.
“Chị biết là chị nên hỏi thêm một số câu hỏi. Chị biết là chị nên làm…một điều gì đó. Một khi chị hiểu rằng em không bắt đầu một cuộc chiến thì chị biết rằng em không bao giờ có âm mưu giết anh Tyr. Nhưng em như là người đã chết, nên đã quá trễ rồi. Merwyd là người yêu thích của anh ta, và đã sinh ra một đứa con gái. Vì vậy chị…chị phải làm nhiều hơn để ở lại trong cuộc sống của anh ta. Chị biết mình không đáng giá giống như cô ta. Chị hiểu điều đó chứ, nhưng mà…nhưng mà chị không tệ chút nào. Ngay khi chị nghe tin em còn sống và chú mình đã phái sát thủ tìm em thì chị với Kyrza đi gặp em. Chị nghĩ rằng…ừm…có lẽ chuyện đó không quan trọng nữa.”
“Tiếp tục đi.” Tôi nói, đã cảm thấy một thứ tội lỗi mà tôi không quen thuộc lắm. “Chị nghĩ gì?”
“Chị nghĩ rằng đó là một cơ hội để bù đắp cho những gì mà mình đã không làm trước đây. Em sẽ không tin chị, nhưng thậm chí nếu anh Tyr không…không chịu buông tha em, thì chị vẫn cố tìm gặp em trước. Thật là may mắn khi chị quyết định đi lên phía bắc. Chị cho là em sẽ đi theo những tuyến đường hổ phách đến Jorvik, vì công tước Eorvane tin cậy em. Chị cứ tưởng…cứ tưởng rằng nếu chị bảo vệ em, phục vụ em, giống như một người chị tốt, thì em có thể tha thứ cho chị. Chị biết đó là sự ích kỷ.”
Suốt thời gian nói chuyện, chị cứ nhìn xuống để tránh mặt tôi. Thậm chí tôi còn băn khoăn hơn với hành vi này trong lần thứ hai. Điều gì đã xảy ra với người phụ nữ tự tin này khiến chị ta không thể nhìn tôi? Cứ cho là vậy, vì có một lịch sử không may giữa hai chị em tôi. Tôi biết trong tim mình rằng tôi là một người bướng bỉnh trong phức hợp nội tâm của mình. Sự thật là chị đã đến gặp tôi và đề nghị tôi giúp đỡ, và rồi tự đề nghị chị theo một cách khác. Chuỗi gắn kết duy nhất là tôi đã không hành động hoàn toàn ích kỷ và cố giúp mọi người.
“Điều đó không ích kỷ đâu.” Tôi nói và ôm lấy chị. “Đó là sự cao quý. Chị là người quý phái mà. Em xin lỗi. Em…em đã rất tức giận, và em đã đẩy hết nó sang chị. Chị không phải là nguyên nhân của bất cứ rắc rối nào của em, không hề.”
Lúc đầu chị Adewyn có căng thẳng khi cảm thấy tay tôi ôm quanh chị, nhưng sau đó chị đã tan chảy vào trong tôi, quay người lại và vùi đầu vào ngực tôi. Thật khó để nhớ ra là đôi lúc chị ta thấp hơn tôi. Chị ta luôn là chị gái của tôi, mạnh mẽ và kiêu hãnh, không sợ phải chịu trách nhiệm và làm những gì cần phải làm.
Tôi cảm thấy một sự ẩm ướt ấm áp xuyên qua chiếc áo lính của mình, và tôi nhận ra là chị đang khóc thầm lặng lẽ. Tôi không biết phải làm gì khác nên dẫn chị vào trong phòng ngủ rồi đóng cửa lại. Mặc dù ngược với danh tiếng của tôi, tôi không hề nghĩ tới tình dục trong lúc này. Hầu như tôi chỉ muốn sự riêng tư, vì vậy chị ta có thể hành xử theo cách thế mà chị cần đến và không để cho Kyrza với đám lính biết. Tôi đặt chị ngồi xuống giường và ngồi tựa đầu vào đầu giường. Không cần nhắc, chị đã nằm xuống và tựa đầu vào lòng tôi.
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn có màu trắng tinh khôi của chị tôi. Tôi luôn yêu kiểu tóc cắt ngắn như trẻ con như thế, vì nó làm cho chị trông táo bạo và, à, khiêu dâm nữa, đặc biệt là khi chị bảo tôi cởi quần áo ra và lên giường với chị. Tôi đã quên là nó mềm mại như thế nào, cảm giác như thế nào khi tôi rà mấy ngón tay xuyên qua nó. Tôi định hỏi chị một câu nhưng nhận thấy chị đang ngủ. Chị ngáy.
Tôi đoán là tôi biết ai tin tưởng ai. Tôi cảm thấy sự xấu hổ hợp lý bởi hành vi trước đây của mình, và để cho chị ta ngủ. Quan sát khuôn mặt của chị, thư giãn và bình tĩnh, cũng có ảnh hưởng đến tôi.
Tôi nhớ lại khi xưa hai chị em tôi đã ăn nằm với nhau, khi tôi nằm trên giường với chị tôi lúc còn là một chàng trai rất trẻ. Chị đã dạy tôi rất nhiều về việc làm hài lòng phụ nữ, và chị làm người yêu dâng hiến cũng giỏi như làm huấn luyện viên. Tôi cảm thấy một chút đau khổ khi chị nói với tôi rằng chị sẽ ở với anh Tyr, và thời gian bên nhau của chúng tôi chắc chắn sẽ kết thúc. Có lẽ đó là lần đầu tiên tôi thực sự bực bội anh tôi. Tôi đã che giấu điều đó khá tốt, hoặc tôi nghĩ là vậy. Dù vậy chú tôi đã nhìn thấy điều đó. Ổng ta nói với tôi khi hai chú cháu ra ngoài uống rượu. Lúc đó tôi tưởng chỉ là thể hiện sự thông cảm, nhưng giờ thì…
Sự mơ màng của tôi bị phá vỡ khi chị Adewyn thức giấc. Bất ngờ chị ngồi dậy, mặt chị đỏ bừng.
“Ồ” Chị tôi chỉ thốt lên như vậy.
“Sao hả chị?”
“Chị, ưm…không định ngủ thiếp đi như vầy.”
“Chị cần phải vậy mà. Em không phiền đâu. Nó cho em một cơ hội để ngắm chị, để nhớ lại em cảm thấy về chị như thế nào, và chị thực sự như thế nào.”
Chị quay mặt khỏi tôi, và giọng nói của chị bỗng run rẩy.
“Chị cứ tưởng là em không cần chị.”
“Em cũng tưởng như vậy. Nhưng em sai rồi, em thường như vậy mà. Em hay sai lầm khi em chỉ là một đứa con trai nhỏ tuổi hơn chị.”
Chị tôi cười nhẹ nhàng. Đó là sự chân thành và dễ bị tổn thương. Tôi thích tính cách của chị.
“Em không bao giờ là một kẻ nhỏ hơn. Không có ai trong số mấy chị em của em nghĩ như vậy cả. Chị biết vậy mà.”
Nói xong chị quay lại đối mặt với tôi. Tôi vươn tay ra vuốt ve khuôn mặt chị thật nhẹ nhàng, cảm thấy làn da của chị vừa mềm mại lại vừa thô ráp ra sao khi ở trong sương gió và thời tiết khắc nghiệt. Chị nghiêng mặt vào bàn tay tôi, và rồi, chị nhìn vào mắt tôi, và hôn nó.
“Em sẽ làm cho chị là của em chứ?” Chị Adewyn hỏi tôi.
Đó là một câu hỏi đã được truyền tải. Chị tôi muốn nhiều hơn là cảm giác về thể xác. Tuy vậy tôi vẫn gật đầu. Bây giờ tôi cảm thấy rõ ràng hơn một chút. Tôi đã khám phá ra, trong khi quan sát chị đang ngủ, rằng tôi muốn nhiều hơn là được sống sót trong tình trạng ẩn danh thoải mái.
“Em sẽ lấy chị, nhưng em sẽ không thả ra nếu làm như vậy. Em không thể để mất bất cứ ai khác cho anh Tyr nữa. Nếu chị vẫn còn yêu anh ta, thì em sẽ làm bất cứ điều gì có thể để giúp đỡ và bảo vệ chị, nhưng em sẽ không làm gì thêm nữa.”
Tôi nhận thấy rằng mình đã lo lắng khi nói như vậy. Thậm chí sau tất cả những gì đã trải qua, tôi vẫn lo lắng như một thiếu niên tương tư vì sợ chị tôi sẽ từ chối tôi.
Chị nhìn tôi, với sự pha trộn giữa khao khát và buồn bã.
“Lẽ ra chị nên yêu cầu hai chị em mình chạy trốn trước khi chị bị phản bội. Chị đã yêu anh Tyr, nhưng giờ thì không còn như vậy nữa. Chị không nghĩ rằng mình đã thực sự yêu anh ta trong nhiều năm. Chị cố thuyết phục bản thân rằng mình đã làm vậy, nhưng chị yêu em. Chị chưa bao giờ thực sự ngừng yêu em. Em có một cách chọc tức khiến cho đàn bà phải lụy tình với em đó, ngay cả hoặc có lẽ đặc biệt là khi em không định làm như thế.”
Tôi cười.
“Chị đang nói đến sức hút của em là tình cờ hả? À, em cho rằng nó còn tốt hơn là không có gì hết. Như em đã nói đó, em yêu chị, do đó em sẵn sàng…”
Mặt chị tôi thể hiện bất ngờ theo cách làm tôi tưởng mình đã nói điều gì đó sai. Chị giơ tay lên, đưa lòng bàn tay về phía tôi.
“Chị…chị rất vui. Nhưng có điều gì đó khiến chị cần phải cho em thấy. Nó có thể làm cho chị…ít hấp dẫn khi là một người vợ tương lai của em hoặc làm vợ lẽ. Vì vậy em nên biết về nó trước khi thực hiện bất cứ lời tuyên thệ nào.”
Chị Adewyn đã từng là một người con gái và chị gái biết nghe lời. Tôi không biết chị định cho tôi thấy điều gì, nhưng tôi đã chuẩn bị tinh thần. Không quá nhiều để nghĩ mình có thể phải từ chối chị, mà vì tôi không muốn thể hiện bất cứ phản ứng nào khiến chị nghĩ là tôi ghê tởm chị. Gần đây tôi đã làm tổn thương chị tôi quá đủ rồi.
Chị Adewyn hơi đỏ mặt, từ từ cởi nút chiếc áo khoác nhà binh và tháo nó ra. Chị mặc một chiếc áo lính màu trắng lỏng lẻo bên trong, và chị cởi nó ra, thế là những ràng buộc để giữ vú chị không di chuyển quá nhiều đã được tháo gỡ.
Nói về vú chị Adewyn, nếu có gì thì, nó còn đẹp hơn so với hình ảnh tôi nhớ về nó. Lần cuối cùng hai chị em tôi ở với nhau như những người yêu đã hơn bảy năm trước. Tôi cho rằng vú chị đã phát triển hơn một chút. Cặp vú của chị tôi đang phô bày ra ngoài và giờ đây khá dễ dàng để nhìn thấy chị thật sự nữ tính như thế nào, khi đường cong trên hai bầu vú chị dẫn đến hai núm vú nhỏ xinh có màu hồng. Hiện giờ núm vú của chị đã cứng lên, thể hiện sự háo hức của chị. Sự rắn chắc của cơ bắp chị vẫn còn đó, đặc biệt rõ ràng hơn trong làn da rám nắng tự nhiên của chị, nổi bật trên cánh tay và bụng chị. Tôi không thể nhìn thấy gì bên dưới quần dài của chị, nhưng tôi biết mông chị có cơ bắp rắn chắc. Tóm lại, chị rất ham muốn bất cứ ai yêu thích bầu bạn với phụ nữ, và tôi đã nhầm lẫn với lời tuyên bố trước đó của chị đến khi chị quay người lại.
Mặc cho ý định trái ngược của tôi, tôi vẫn hơi há miệng ra khi nhìn thấy những vết sẹo, khiến chị nhìn xuống đất một lần nữa và tôi cảm thấy mình giống như một kẻ khờ khạo đúng nghĩa. Tuy nhiên, chúng không hề trông ghê tởm. Tôi bị sốc.
Trên lưng của chị tôi hằn lên một loạt những cái rãnh không đều, gần như lởm chởm. Chúng chạy từ vai xuống đến thắt lưng của chị. Những vết sẹo khủng khiếp, rõ ràng đã được chữa lành. Nếu ai không biết rõ thì sẽ đoán là chị đã bị tra tấn bằng hóa chất. Tuy vậy tôi biết tốt hơn, rằng những vết thương đó đã bị phép thuật gây ra. Đó là một loại phép thuật hắc ám, thứ được ma quỷ và những kẻ ngu hay sử dụng.
“Ai đã gây ra chuyện này?” Tôi lặng lẽ hỏi.
“Không quan trọng đâu.” Chị trả lời quá nhanh, một lời nhận xét mà chị thường nói với người khác hoặc với chính mình.
“Có chứ.” Tôi nói, với sự bình tĩnh khiến tôi cũng ngạc nhiên. “Vì em sẽ giết chết bọn chúng.”
Chị nuốt nước bọt, bối rối, nhưng không trả lời. Tôi đưa chị lên giường và đặt tay lên cánh tay chị, và rồi vuốt nhẹ lên một trong những vết sẹo đó. Mục đích của tôi là cho chị tôi thấy tôi không hề ghê tởm chúng. Khi tôi chải nhẹ lên vết sẹo đầu tiên, chị bỗng co giật.
“Chị bị đau hả?”
Chị gật đầu.
“Tất cả mấy vết sẹo đều làm chị đau như vậy à?”
Chị lại gật đầu. Tôi nhìn thấy những giọt nước mắt lăn xuống hai bên má chị. Tôi điên tiết gần như vượt ra khỏi những lời nói.
“Không có gì làm cho nó được dịu lại sao? Hay là chữa lành mấy vết sẹo?”
“Chúng đang được chữa trị…nhưng phải rất lâu đó. Hàng ngày chị đều bôi lên đó một loại thuốc mỡ. Đôi khi chị nhờ Kyrza giúp đỡ, cô ta trung thành và không tiết lộ bí mật của chị. Chị có đến một đền thờ chữa bệnh, nhưng họ không thể giúp gì được. Dù sao thì, mỗi tháng những vết sẹo đó nhỏ hơn một chút. Thầy lang nói với chị là vài năm nữa chị sẽ không cảm thấy về chúng nữa.”
“Thần linh ơi, chị Adewyn, làm thế nào mà em lại tránh xa chị khi điều này xảy ra với chị?”
Tôi không có ý định để chị trả lời, nhưng chị quay lại và mỉm cười với tôi, nước mắt của chị lại trào ra.
“Em sẽ làm gì? Trở về nhà và bị chết vì cố cứu chị à? Cái chết vô nghĩa và dũng cảm đó là dành cho những người đàn ông khác. Tin chị đi, khi chị nói rằng những vết sẹo này là một sự trả giá nhỏ để được nhìn thấy em còn sống. Và được nghe em nói rằng em yêu chị.”
Tôi thở dài và đưa hai tay lên ôm giữ đầu chị để tôi có thể nhìn vào đôi mắt chị, và để cho chị không thể quay đi chỗ khác. Tôi cần chị hiểu là tôi nghiêm túc như thế nào khi tôi tuyên thệ.
“Chị là tài sản của vị hoàng tử này. Không ai khác có thể có được chị mà không phải giết chết em.”
Nước mắt của chị giờ đây đã tuôn trào, và chị bật ra một tiếng nức nở. Tôi kéo chị vào lòng và ôm lấy chị, cẩn thận để không chạm vào những vết sẹo trên lưng chị.
“Em…em sẽ bôi thuốc mỡ lên chúng ngay bây giờ được không? Nếu nó không làm cho em cảm thấy…ơ…tệ hại. Nó sẽ không làm cho chị bị đau trong vài giờ, và nó sẽ dễ dàng hơn cho chị em mình để…để làm tình.”
Chị đi tới chỗ để túi đồ của mình và lấy ra một cái lọ nhỏ, rồi chị đưa nó cho tôi. Sau đó chị nghĩ ngợi trong một lúc, rồi cởi quần dài và quần lót ra khỏi người. À, chị tôi không còn cạo lông lồn nữa, nhưng chùm lông lồn của chị khiến tôi muốn quăng chị xuống và thọc lưỡi vô trong lồn chị. Đó là thứ đầu tiên tôi nghĩ tới.
Tôi cởi đồ ra khi chị nằm úp xuống giường. Chị ngoái đầu nhìn tôi một cách thèm muốn.
“Ồ. Chị đã quên mất. Em đã có thêm cơ bắp. Và sẹo nữa.” Chị nói khi duỗi người ra và tựa đầu lên gối.
“Đúng vậy. Đời lính đánh thuê sẽ là như vậy. Em còn may mắn hơn hầu hết những người mà em biết. Em thề có thần Sari là chỉ có một vết sẹo liên tục trong lúc này.”
Tôi cưỡi lên chị, đặt trọng lượng của tôi lên mông đít có hình dáng quyến rũ của chị. Tôi không cố che giấu sự cương cứng của mình trước sự hiện diện của chị. Những vết sẹo trên lưng chị thật là kinh khủng, nhưng chúng không làm giảm đi vẻ đẹp của chị tôi. Chúng làm cho chị có vẻ dễ bị tổn thương, và đánh thức những thôi thúc tiềm tàng lâu ngày trong tôi để bảo vệ và chăm sóc cho chị. Chắc chắn là chị có khả năng tự đứng vững, nhưng điều đó không có nghĩa rằng tôi không thể giúp đỡ cho chị.
Tôi bôi thuốc mỡ vào tay và làm ấm nó. Tôi thấy rằng nó có hiệu ứng hơi mát. Sau đó tôi bắt đầu bôi nhẹ lên khắp lưng chị. Lúc đầu chị có căng thẳng, không biết là do đau đớn hay sợ hãi, nhưng chị đã nhanh chóng thư giãn. Tôi xoa lưng chị thật nhẹ nhàng, đảm bảo che đi mọi phần của từng vết sẹo. Chị đã rên nhỏ trong cổ họng. Sau đó tôi lau tay mình lên cái áo choàng đã bỏ của tôi, và bắt đầu xoa bóp những cơ bắp trên mông đít săn chắc của chị, rồi đến làn da mềm mại trên đùi chị, và cuối cùng là hai bắp vế non quyến rũ của chị. Chị rên rỉ và hơi thở trở nên rời rạc.
“Đã lâu rồi sao?” Tôi hỏi.
“Ý em hỏi chuyện xoa bóp hay địt? Không quan trọng đâu, câu trả lời là ‘đúng’ cho cả hai. Chị cá là em có cả đống đàn bà trong chiến dịch.”
Chị Adewyn nói câu cuối với một chút cay đắng được giấu kín.
“Không. Em chỉ ngủ với một người đàn bà trong…à, em đoán chắc là đã 5 năm rồi. Và thậm chí sau đó là khá bất thường.”
Chị cười khịt mũi.
“Thôi mà, em không cần phải nói dối chị. Chị là chị gái của em mà, và,…ồ cái đệt, em làm chị sướng quá…và em cũng biết là chị sẽ cho phép em làm bất cứ thứ gì mà em muốn với chị. Vậy thì có bao nhiêu nào, chỉ có một người thật không?”
“Thật mà. Có một người thôi à. Câu trả lời sẽ không thay đổi bất kể là chị hỏi bao nhiêu lần đi nữa. Em rất quan tâm đến chị, nhưng cách đó không làm cho hai chị em mình luôn ở bên nhau đâu nhé.”
“À, chị cho rằng em không có bất kỳ lý do gì để nói dối chị. Em đã thay đổi theo nhiều cách hơn là chị tưởng. Thần linh ơi, chị nhớ đôi bàn tay của em quá. Chị còn nhớ em đã dùng nó như thế nào để làm cho chị đạt cực khoái vào những buổi sáng khi mình không có nhiều thời gian. Mỗi ngày em càng giỏi hơn nhiều sau đó.”
Mắt chị vẫn nhắm nhưng chị đang mỉm cười với ký ức đó. Tôi cũng vậy. Có rất ít thứ mang lại cho tôi niềm vui hơn khi so với các chị em của tôi.
Để kết thúc, tôi vươn một tay xuống giữa hai bắp đùi non mềm mại và nhẹ nhàng vuốt ve hai mép lồn của chị. Lồn chị rất ướt và chị tạo ra một tiếng rên lớn ở sâu trong cổ họng.
“Ôi thần linh ơi. Chị đã sẵn sàng cho em rồi đó. Finn ơi, chị đã sẵn sàng muốn chết luôn rồi nè. Em…em có muốn chị mặc áo vào trước không?”
Tôi tinh nghịch đánh chị, cẩn thận không đánh nơi gần những vết sẹo trên lưng chị.
“Không. Em muốn nhìn thấy tất cả cơ thể của chị đến chết tiệt luôn. Em không đòi hỏi chị phải che giấu vì em. Đùng bao giờ xấu hổ khi có em. Thậm chí chị còn đẹp hơn kể từ lần cuối cùng em nhìn thấy chị.”
“Nói dối.”
Chị nói khi tôi rời khỏi chị để chị có thể lăn người lại. Chị đang mỉm cười khi nói vậy.
“Giá như có cách nào đó để em chứng minh cho chị thấy em ham muốn chị nhiều như thế nào. Có một số kiểu địt mà mình có thể làm cho cả hai cảm thấy hài lòng và yêu thương. Ồ, em đoán là em sẽ làm chuyện đó…”
Khi châm biếm nhẹ như vậy, tôi bắt đầu di chuyển tới chân giường trước khi chị Adewyn ném một cái gối vào đầu tôi với độ chính xác chết người. Tôi cười sau khi bỏ nó xuống sàn nhà.
“Quay lại đây và chăm sóc cho chị của em đi nào. Chị ta đã…chết tiệt thật, chị đang rất là nứng lồn, chị…ôi cái đệt…đúng rồi, địt đi…Ôi thần linh ơi, giống như vậy đó, làm ơn đừng có ngưng lại nha…”
Tôi cắt ngang lời nói của chị bằng cách tiến thẳng đến và vùi mặt vào khe lồn ẩm ướt của chị, giống như ý muốn của tôi từ khi tôi gặp lại chị. Mùi lồn oi nồng của chị, đã quen thuộc từ lâu đối với tôi trong những đêm cô đơn của tôi, đã lấp đầy mũi tôi. Và vị lồn của chị…thần linh ơi, lồn chị có mùi vị xạ hương nhưng tinh khiết, thứ hương vị của sự thèm muốn, già dặn chín muồi và đậm đà sâu sắc.
Tôi không dùng kỹ thuật hay thủ thuật nào cả. Tôi chỉ thọc lưỡi vào và dùng mấy ngón tay để khám phá bộ phận sinh dục của chị tôi trong khi chị thở dốc và ngoằn ngoèo, rên rỉ bên dưới tôi. Tôi banh lồn chị ra bằng mấy ngón tay, và đẩy lưỡi vào sâu trong lỗ lồn chị hết mức có thể. Sau đó tôi búng lưỡi lên hột le của chị và bú nó vô trong miệng mình. Tôi nếm mọi phần của hai mép lồn chị. Tôi đang chết khát và chị là mùa xuân duy nhất. Tôi cảm thấy chị gồng người và nghiền lồn lên mặt tôi. Tôi ngừng lại trong giây lát và rồi tiếp tục trở lại. Mỗi lần tôi đưa chị lên gần đến cao trào, nhưng tôi từ chối đưa chị lên tới đỉnh.
“Ôi cái đệt. Làm ơn đi…làm ơn đi Finn, để cho chị…Chị cần nó dữ lắm rồi em ơi.”
Thậm chí chị còn cố tự sờ soạng mình để hoàn thành nhưng tôi không cho phép chị làm điều đó. Những lời nói của chị biến thành những tiếng nấc và rên rỉ. Sau đó tôi bắt đầu dùng mấy ngón tay để địt chị một cách nghiêm túc, móc chúng lại để vuốt ve điểm G của chị. Tôi liếm hột le của chị trong khi bú nó vào trong miệng.
Bị từ chối quá lâu, cơn cực khoái của chị Adewyn bắt đầu ở sâu bên trong chị, bắt đầu với cái lồn của chị đang siết chặt vào mấy ngón tay tôi. Hai chân chị thắt chặt trên vai tôi giống như một cái mỏ cặp. Hai tay chị bắt đầu nắm lấy mái tóc ngắn của tôi và đẩy đầu tôi xuống mạnh hơn bao giờ hết. Lưng chị bắt đầu cong lại và chị rùng mình, đầu chị lăn lộn bất lực trên gối. Chị than van những tiếng kêu động vật đơn giản của sự thèm muốn khi cơn cực khoái tràn vào người chị và theo cách của chị, cũng nhiều như tôi đã có. Khi những tiếng than van trở thành những tiếng nức nở, tôi vẫn tiếp tục làm việc trên cơ thể chị. Cơ thể của chị đang run rẩy và căng thẳng, cuối cùng đã sụp đổ và mềm nhũn ra một cách tự nhiên.
“Ôi…thần linh ơi…Finn ơi…thần linh ơi…”
Tôi bò lên nằm cạnh chị, mỉm cười tự mãn với chị trong khi vuốt nhẹ lên mái tóc chị. Tôi vui khi chị không thể nói thành câu. Bất ngờ chị nghiêng người qua và hôn tôi, thật mãnh liệt và nồng nhiệt, cái lưỡi nhanh nhẹn của chị đang thọc vào trong miệng tôi. Chị ôm đầu tôi để cho tôi không thể thoát khỏi chị, và đột nhiên chị lăn người lên tôi, cưỡi lên tôi và đôi chân dài nhiều cơ bắp của chị kiềm giữ tôi lại. Con cặc cứng đang thoi thóp của tôi bị ghìm giữa háng tôi và bộ phận nữ tính đang ướt sũng của chị. Tôi rên rỉ lớn tiếng, một cách vô tình. Cái đệt. Tôi muốn chị tôi rất tệ, và chị biết điều đó.
“Em chọc chị ác lắm biết chưa. Giờ đây em đã trở thành một người tình giỏi hơn trước rồi. Chị chưa bao giờ lên đỉnh giống như vậy từ khi…ừm, chị không biết nữa. Có bao giờ như vậy chưa nhỉ?”
Chị tôi đã trở lại chính mình, tự tin và năng nổ, điều đó làm cho tôi hạnh phúc hơn cả niềm vui mà tôi mang đến cho chị. Chị Adewyn mà không có sức mạnh của mình thì sẽ giống như một con sư tử cái không có răng nanh. Điều đó không đúng và tôi sẽ làm cho người đã gây tổn thương cho chị tôi phải chịu đau khổ.
Ý nghĩ của tôi về sự trả thù đã bị gián đoạn khi chị bắt đầu chà khe lồn lên xuống trên cặc tôi. Đến lượt tôi rên rỉ vì đòi hỏi và gặp khó khăn khi suy nghĩ.
“Sao hả? Em có thích vậy không, hả em trai? Em có nhớ cái lồn của chị mình không?”
“Nhiều lắm, em nhớ nó nhiều lắm…Ôi cái đệt…Em nhớ chị, chị Adewyn ơi. Em không bao giờ ngừng…ôi cái đệt…yêu chị.”
Tôi đã không thực sự muốn nói điều đó. Thật đáng kinh ngạc với sự thật rằng…bạn hãy tự hình dung đi, với cảnh tượng khi chị gái của bạn đang chà xát những nếp gấp trơn ướt của mép lồn lên cặc bạn và không để cho bạn đút cặc vào trong. Chị tôi ngừng lại một lúc, rồi nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
“Có thật không Finn? Em vẫn yêu chị suốt từng đó năm sao? Thậm chí…thậm chí khi em biết rằng em không thể có chị?”
“Em thật xấu hổ vì điều đó. Em ghét bản thân mình vì điều đó. Em đã bực tức anh Tyr mặc dù hai người vẫn là anh em. Nhưng đúng vậy, em đã yêu chị từ trước khi chị chia tay em. Em muốn chị ngay khi được nghe lại giọng nói của chị. Nhưng em không muốn cho chị biết điều này vì em không bao giờ muốn bị tổn thương một lần nữa.”
Chị Adewyn nhổm người lên trong giây lát, và rồi đặt tay lên má tôi. Sau đó chị từ từ và dịu dàng cúi xuống để hôn tôi. Nó không phải là nụ hôn thô ráp hay đam mê. Nó là nụ hôn từ tốn và quan tâm.
“Đừng lo Finn à. Chị gái của em ở đây để chăm sóc cho em, ngay bây giờ. Không còn trêu chọc nữa nhé.”
Nói xong chị nắm lấy thân cặc tôi theo cách chắc chắn nhưng dịu dàng mà chỉ có chị mới biết cách, và dùng hai đầu gối để nhổm người lên phía trên cơ thể tôi. Khi chị dán chặt mắt chị vào mắt tôi, chị xác định vị trí của mình trên người tôi, và rồi từ từ ấn lồn chị xuống cặc tôi. Tôi đưa hai tay lên ôm lấy hông chị, cố chống lại cơn thôi thúc muốn kéo chị xuống nhanh hơn. Tôi nghĩ là chị sẽ ngăn tôi lại nếu tôi làm vậy. Không phải vì có thể làm chị bị đau, mà vì chị muốn lôi mọi thứ ra, để làm cho tôi ra mạnh hết mức với khả năng của chị.
“Ôi cái đệt, chị Adewyn ơi. Chị làm em sướng quá.”
Khi lồn chị trượt vào cặc tôi, các cơ bắp trong hang lồn chị siết chặt cặc tôi, làm cho tôi sướng đến đau đớn. Cuối cùng, cặc tôi lấp đầy lồn chị hoàn toàn. Tôi rên rỉ, chị thút thít, nhưng chị không chuyển động nữa. Khi tôi cố dùng tay để di chuyển chị thì chị liền nắm lấy hai cổ tay tôi và kéo chúng ra khỏi.
“Ồ? Em hơi bực bội rồi phải không nào? Đang ở bên trong chị mình nhưng không thể làm những gì mình muốn hả?” Chị tôi trêu chọc.
“Thần linh ơi, chị Adewyn, tại sao chị lại làm như vầy với em?”
Tôi hầu như không thể thoát ra được, ngay cả khi tôi biết câu trả lời. Tôi đã hơi bị cám dỗ trong việc dùng phép thuật để chuyển thế sang chị nhưng trong trạng thái bị phân tâm, tôi lại mạnh hơn so với dự định.
“Vì chị muốn nghe em nói điều đó. Nói đi, rằng chị sẽ cho em những gì mà em muốn. Và hơn thế nữa.”
“Em cần chị, chị Adewyn à. Và bây giờ em cần cái lồn của chị. Làm ơn đi chị…”
“A” chị nói, bắt đầu nhấp nhổm lên xuống. “Đó mới là cậu bé ngoan của chị. Chị nhớ em…ôi thần linh ơi, nó đang van xin kìa…Và con cặc chết tiệt này của em.”
Tôi mạnh mẽ hơn lần cuối cùng mà hai chị em tôi đã làm tình với nhau. Tôi ôm lấy hai bên hông chị và bắt đầu đẩy chị lên xuống cặc tôi, chú ý không làm đau chị. Những tiếng rên rỉ và tiếng kêu ré của chị chỉ khuyến khích tôi làm nhiều hơn. Lần đụ đéo cuối cùng của chúng tôi thật chậm rãi, gợi tình và hơi buồn. Bây giờ thì không như thế. Đây là phiên địt vui vẻ và thô ráp của hai chị em tôi, giống như chèo thuyền qua một cơn bão. Chị cưỡi tôi đủ mạnh để tôi nhận ra rằng tôi đã bị bầm tím nơi hai tay chị nắm lấy ngực tôi, và nơi hai mông đít đầy cơ bắp của chị đang va đập lên đùi tôi. Nếu chị có móng tay dài thì có thể tôi đã bị chảy máu rồi.
Cơn đau chỉ làm tôi thấy tốt hơn. Tôi cần chị tôi, thực sự là tôi không chỉ nói ra những lời nói ngọt ngào. Tôi cần chị và tôi cần phải gieo hạt giống của tôi vào sâu trong người chị. Tôi cảm thấy cách đó trước đây rồi, nhưng thành thật mà nói thì trước đây tôi chưa bao giờ thực sự bị thúc đẩy bởi sự thôi thúc phải thụ thai cho một người đàn bà. Lúc này tôi muốn điều đó còn hơn cả không khí và nước.
Tôi cảm thấy cái lồn của chị tôi đang co thắt quanh thân cặc tôi. Cơ lồn của chị túm lấy cặc tôi trong chốc lát, và tôi có thể nói rằng cơn cực khoái đã làm cho chị ngạc nhiên. Tận dụng sự rối loạn tinh thần của chị, tôi ngồi dậy và lăn chị nằm ngửa ra. Rất may là thuốc mỡ đã giữ cho chị không cảm thấy cơn đau đớn nào. Tôi cũng không dịu dàng gì nữa. Chị thở dốc ngay cả khi tiếp tục lên đỉnh. Tôi đặt đùi chị lên bụng tôi, gác hai bắp chân chị lên vai tôi. Tôi muốn địt chị tôi thật mạnh và sâu, và tôi đã làm như vậy.
Tôi bắt đầu giã cặc vào ra trong lồn chị một cách tàn bạo. chị giơ hai tay lên ôm lấy thân tôi, và tôi nắm lấy hai cổ tay chị và giữ chặt một cách thô lỗ.
“Finn ơi, em địt chị mạnh quá. Chị chưa bao giờ sướng như thế này. Làm ơn bắn tinh vô lồn chị đi, tình yêu của chị. Biến chị thành của em trở lại đi nào. Sở hữu cái lồn ướt của chị mình đi. Địt chị đi.”
Những lời nói của chị khiến tôi làm mạnh hơn, và nghe chị kêu tên tôi khiến tôi hoang dại vì thèm muốn. Tôi không nói được lời nào, chỉ có thể càu nhàu và rên rỉ. Những tiếng rên rỉ của chị bắt đầu gia tăng trở lại, đến khi chị bắt đầu khóc than với từng cú nắc dã man của tôi. Tôi nên lo lắng rằng mình đang làm chị đau, nhưng giờ thì tâm trí tôi đã vượt ra ngoài những mối quan tâm như vậy.
Cái lồn chật khít của chị đang bóp chặt lấy cặc tôi trong cơn cực khoái của chị. Tôi xuất tinh thật mạnh. Tôi gần như bất tỉnh, đây là điều mới mẻ đối với tôi. Từng luồng tinh dịch từ cặc tôi bắn vào lồn chị liên tục, vào sâu trong đó và giữ hạt giống của tôi ở đó. Tôi tưởng tượng tử cung của chị đang bị lấp đầy bởi tinh trùng màu mỡ của tôi. Lồn chị đang siết chặt lấy khắp thân cặc tôi, co thắt quanh cặc tôi. Lưng chị cong lại khi những tiếng hét cuối cùng của chị vang lên trong căn phòng nhỏ. Lồn chị đang tắm cặc tôi với thứ chất lỏng ấm nóng của chị, trước khi chị sụp đổ một cách ẻo lả trên tấm chăn.
Những người hầu phòng chắc chắn đã nghe được tiếng rên la của chị tôi.
Cuối cùng, sau khi chị đã vắt đến khô cạn tinh dịch của tôi, tôi lăn người ra khỏi cơ thể chị. Chị thốt lên một tiếng nhỏ buồn rầu khi cặc tôi rời khỏi lồn chị, và thứ chất lỏng tình dục hòa trộn của chúng tôi đang trào ra khỏi lỗ lồn chị. Khi tôi nhìn xuống, chị nhìn chằm chằm vào tôi một cách hiền dịu và nở một nụ cười dịu dàng trên môi, dường như đồng ý với tôi.
Tôi nằm bên cạnh chị, và chị cuộn người rúc sát vào tôi, tựa đầu lên ngực tôi. Đây là lần đầu tiên chị tôi làm như thế trong nhiều năm trời. Tôi cảm thấy sự kết nối cũ của hai chị em tôi đã trở lại, và với sức mạnh còn lớn hơn trước. Tôi cảm thấy được yêu thương.
“Ôi thần linh ơi. Từ giờ em không thể rời xa chị, không thể sau những gì em vừa làm với chị.” Chị nói.
Rồi chị cười, sâu trong cổ họng, và lại rúc vào ngực tôi. Chẳng mấy chốc chị thở chậm và đều. Chị đang ngủ.
Tôi vẫn tỉnh táo lâu hơn một chút. Tôi không sợ những giấc mơ của mình hoặc lo lắng về những gì trong ngày sẽ mang lại, và tôi chỉ muốn được ở với chị tôi như thế này, trong sự yên bình. Nó vẫn là một trong những kỷ niệm tốt đẹp hơn của tôi.
Những sự kiện của ngày hôm sau sẽ làm tôi vui mừng vì điều đó.