Một câu chuyện về huyết thống - Chương 7
Chương 7:
Hiện tại
“Thật vậy sao? Anh định ném đi vũ khí duy nhất của mình hay sao? Tôi đã dạy cho anh tốt hơn thế kia mà.”
Một giọng nói khác cất lên, âm vực cao hơn một chút. Nói trong họng. Giọng nữ. Chỉ huy. Tôi cũng nhận ra cô ta, tất nhiên rồi. Thậm chí cặc tôi cương lên vì nó không thực sự quan tâm đến việc tôi đang gặp bao nhiêu là rắc rối.
“Ơ…cái đệt.” Tôi khẽ nói. “Chuyện này thật là quá bất công.”
Tôi buông lỏng thế đứng của mình. Con người này, ít nhất thì, tôi thực sự không muốn giết chết.
Với sự thoải mái dễ dàng, cô ta đã xuống ngựa. Sau đó cô ta rút kiếm ra và đưa nó cho Kyrza trên đường đi. Tôi quyết định cũng làm giống như vậy, bỏ Caliban ra và nó trôi nổi ở đó. Đó là một mẹo nhỏ mà chủ yếu tôi sử dụng để tìm kiếm những người bí ẩn và gây ấn tượng. Tôi giáp mặt cô ta ở khoảng cách 20 bước chân, gần nữa đường giữa cây giáo của tôi và quân lính của cô ta.
Cô ta tháo chiếc mũ lính ra. Tôi thở dài, buồn bã, hoài niệm và đã đoán trước được.
Chị Adewyn vẫn xinh đẹp như trước đây tôi từng nhớ. Có lẽ còn hơn nữa khi chị tôi đã phát triển thành một người có cơ thể đầy gợi cảm. Chị ta có mái tóc ngắn và có màu trắng tinh khiết, nó đã mướt mồ hôi và được buông thả phóng túng khỏi chiếc mũ lính kia. Chị ta có vóc dáng cao so với một người phụ nữ, nhưng không cao bằng tôi. Bộ giáp đẹp của chị ta không thể che được hình dáng quyến rũ của chị, ít nhất là không hoàn toàn. Tôi biết rằng bên trong đó là những cơ bắp săn chắc nhưng cũng dốc mềm. Chị ta có đôi hông cong thật là thể thao và cặp vú đẹp, không to nhưng xinh xắn với hai núm vú đỏ sẫm. Làn da của chị ta có màu nâu và hơi tối hơn da tôi. Tôi tự hỏi chị ta có còn kiêng tình dục hay không. Tất cả những điều này làm tôi nhớ lại một cách dễ dàng.
Chị Adewyn có nét đặc trưng quý tộc từ anh ruột của mình và có tính cách kiêu hãnh. Tôi không muốn nhắc đến anh Tyr ngay trong lúc này và lòng trung thành của chị ta với anh mình, nên tôi đã đè nén cơn thịnh nộ của mình xuống.
“Tại sao chúng ta không đánh nhau?” Tôi hỏi.
“Vì chị không đến đây để đánh nhau. Và vì em không muốn chết đâu.”
Tôi cười. Thật là cay đắng, nhưng trung thực.
“Thời gian đã đổi thay tất cả. Em không muốn đánh nhau với chị vì em không muốn giết chết chị. Nếu chị không lên tiếng thì chắc chắn giờ đây em sẽ rất hối hận.”
Chị tôi nhướn lông mày một cách ngờ vực.
“Không quan trọng. Chị đến đây để tìm em chứ không phải để giết em hoặc bắt giữ em. Chị…chị không phải ở đây để thay mặt cho ba, hoặc anh Tyr. Thực sự là không phải như vậy.”
“Vậy thì ai?”
“Cho chị. Cho em. Cho vương quốc này.”
“Chị sẽ phải giải thích cho rõ ràng hơn nữa.”
Đến lượt chị ta thở dài. Tôi nhận thấy rằng trong suốt cuộc trò chuyện nhỏ của chúng tôi, chị ta gặp khó khăn khi nhìn vào mắt tôi. Đó là một sự xấu hổ khi mắt chị có màu xanh đậm của nước biển trong một cơn bão. Tôi không biết sự trầm lặng ít nói của chị ta là do sự lừa dối hay cảm giác tội lỗi.
“Chị không thể. Chị muốn như thế. Nhưng chúng ta có cần phải làm điều này không? Ý chị là, chúng ta có thể cắm trại và ngồi trong lều rồi chuyện trò…giống như trước đây, được chứ? Trước khi…trước khi…”
Chị ta ngừng nói và đưa tay ra sau để xoa đầu theo cách mà chị ta hay làm mỗi khi thất vọng hay không chắc chắn điều gì đó.
“Được rồi, chúng ta sẽ nói chuyện, mặc dù em không nghĩ nó sẽ giống như hồi xưa.”
“Tại sao không?”
Tôi mỉm cười giống như con sói mà tôi đã trở thành, nhưng không trả lời.
Chúng tôi lập trại kế bên một cây thông nhỏ và một dòng suối mà dòng nước trong vắt của nó có thể bị đóng băng mỗi đêm. Tôi không có lều nhưng với sự khăng khăng của chị Adewyn, tôi đành phải kê chiếc túi ngủ của mình sát vào túi ngủ của chị tôi. Tôi không bận tâm đến việc mở nó ra. Khi chúng tôi sửa soạn chỗ ngủ xong, chị ta đưa ra một số mệnh lệnh cho Kyrza, và ngoắc tay bảo tôi vào trong lều của chị. Tôi vào trong một cách thận trọng. Tôi bỏ Caliban ở ngoài lều, để nó nhúng vào trong trái đất mềm mại, bên cạnh một cây thông. Nó sẽ cảnh báo tôi nếu có bất kỳ điều gì xảy ra bên ngoài hoặc ai đó đủ ngu ngốc để chạm vào nó.
Sau khi chúng tôi ngồi xuống, chị Adewyn mời tôi uống rượu và ăn bánh mì cũ. Chúng tôi ăn uống trong im lặng được vài phút. Cuối cùng, chị tôi lên tiếng:
“Chị cần em.”
“Em không cần chị.”
“Em có chắc không đó?”
“Em thực sự không cần bất cứ ai suốt 5 năm nay rồi. Tại sao chị lại cần em?”
“Chị…chết tiệt thật. Nhìn này, trước tiên hai chị em mình cần phải làm rõ một số chuyện, đúng không?”
Tôi gật đầu và chờ chị ta nói.
“Chị không biết anh Tyr đã lên kế hoạch để giết em. Chị thậm chí không biết bất kỳ chi tiết nào trong hơn một năm. Và vào lúc đó…chị nghĩ rằng quá muộn để làm bất cứ điều gì về việc đó. Ảnh nói với chị là ảnh đã nghe nói rằng em sẽ cố chiếm quyền ảnh và ba, vì vậy ảnh phải đối đầu với em, và em đã tấn công ảnh. Trong lúc vùng vẫy, em đã bị đâm và quăng mình ra khỏi cửa sổ. Nó làm chị phiền muộn lắm. Ngay cả chuyện em quan tâm nhiều đến Merwyd như thế nào, thì điều đó cũng không có ý nghĩa gì với chị. Cuối cùng chị đã dồn ảnh vào chân tường và yêu cầu ảnh phải nói ra sự thật. Ảnh thừa nhận là đã tấn công em trước, nhưng vẫn khăng khăng rằng em đã âm mưu chống lại ảnh.”
“Rồi chị đã tin ảnh sau lời nói dối đầu tiên?”
“Đúng, chị thật ngu ngốc. Và chị yêu anh ta. Em biết chị đã như vậy mà.”
“Có lần chị từng nói với em rằng chị yêu em kia mà. Nhưng em chắc chắn rằng chị đã địt người suýt giết chết em và ngủ ngon trong vòng tay anh ta sau đó. Chị đã quan hệ với ảnh trong một năm, có lẽ là nhiều hơn nữa.”
Chị ta phản ứng như thể tôi đã tát vào mặt chị. Chị ta luôn có một chỗ mềm, hoặc có lẽ tôi nên nói là ướt, đối với anh Tyr.
“Chị…chị biết. Chị vẫn tin ảnh. Chị đã như vậy. Chị tưởng là em đã thực sự nổi loạn, hoặc lên kế hoạch cho một cuộc đảo chính nào đó. Còn về tình yêu thì có vẻ giống như những gì mà em làm thôi. Tất cả mọi người đều biết là em vẫn còn ngủ với Merwyd và say mê cô ta. Có lẽ còn hơn so với cô ta yêu em. Vì vậy cũng dễ hiểu khi cho rằng em có thể đã cố làm điều gì đó liều lĩnh.”
Tôi bắt đầu đi về phía cửa lều để rời đi.
“Em đã nghe đủ rồi. Chị ngồi trước mặt em và vẫn bảo vệ cho anh ta. Em không nợ chị điều gì cả. Từ nay chị đừng tìm kiếm em nữa.”
Chị tôi với tay ra và nắm lấy cánh tay tôi khi tôi đang lấy túi đồ của mình. Tôi căng thẳng và nhìn chị. Chị ngập ngừng buông tôi ra.
“Làm ơn hãy lắng nghe chị. Chị không…không bảo vệ cho ảnh đâu. Thậm chí chị còn không bảo vệ cho bản thân mình nữa kìa. Chị chỉ đang giải thích thôi. Ngay cả sau khi chị biết ảnh đã tấn công trước, chị vẫn yêu ảnh. Em nghĩ là chị sẽ giết đứa em trai của mình để trả thù cho người khác hay sao? Ai có thể là người phản bội đây?”
“Đúng vậy.”
“Mọi thứ không đơn giản và em cũng biết điều đó mà.”
“Em nghĩ là chị sẽ thấy ở bên ngoài Marche Grodayn thì mọi thứ đơn giản hơn nhiều. Ở ngoài đó có bạn của chị và có cả kẻ thù của chị. Giết một người và cứu một người khác, chị phải đưa ra lựa chọn. Tại sao hiện giờ chị lại ở đây? Chị mong đợi em sẽ giúp điều gì đó cho chị à?”
“Có gì đó không ổn. Vương quốc của chúng ta đang tan rã. Cuộc nổi loạn đã lan rộng ở phía Nam và đám quý tộc đang chú ý đến cơ hội để ra tay. Anh Tyr không hành động một cách bình thường và chị không thể tìm thấy ba, mặc dù chị biết ổng đang ở đâu đó ở phía Bắc, có lẽ ở Jorvik. Còn chú Bayrd đã được giao nhiệm vụ trông coi Marche Grodayn, nhưng chú bị cấm thực hiện bất cứ hành động nào.”
Tôi có những nghi ngờ vào thời điểm này, dựa trên những gì mà Raisa đã nói với tôi. Tuy nhiên tôi không có bằng chứng, vì vậy tôi chỉ giữ chúng cho riêng mình.
“Chị muốn em làm gì?”
“Hãy giúp chị để giúp anh Tyr. Hoặc là đi theo chị và nói chuyện với chú Bayrd, hoặc là giúp chị đi tìm ba. Hoặc chỉ là trấn an người dân và quân đội rằng vương quốc đang có người cai quản. Sau tất cả những chuyện kỳ lạ đó thì chị đã tin rằng em không được đối xử công bằng, trong khi em là người của hoàng tộc. Nếu chúng ta tìm thấy ba thì ổng có thể giúp anh Tyr khôi phục lại tình hình…rồi chị sẽ hỗ trợ em lên ngai vàng.”
“Tại sao anh Tyr cần sự giúp đỡ? Ảnh bị bệnh à?”
Chị ta quay mặt khỏi tôi, nhìn xuống đất. Tôi chưa bao giờ thấy chị làm như vậy trước đây…Xấu hổ? Tôi cố không để lộ ra nhưng nó làm cho tôi bực mình. Mặc cho những gì tôi đã nói, tôi biết chị là người có đạo đức một khi đã thề trung thành. Tôi đang thăm dò chị ta, đúng vậy, nhưng để xem phản ứng của chị sẽ là gì. Chị sẽ trung thành với anh Tyr vì ảnh đã khẳng định với chị trước khi tôi bị tấn công một vài tháng. Và chị đã yêu ảnh, có lẽ là cả tôi nữa ở một thời điểm nào đó. Thực tế là chị ta đã bị giằng xé nội tâm, thật là kỳ lạ đối với tôi.
“Ảnh…chị…chị không thể nói chuyện đó được.”
Chị Adewyn giơ hai tay lên và ôm lấy bản thân mình. Chị ta vẫn không nhìn tôi. Giờ thì tôi lại quan tâm đến chị tôi, mặc dù tôi không muốn chị ta biết điều đó. Chị ta là một người phụ nữ dũng cảm và mạnh mẽ, người căm ghét thể hiện ra bất kỳ sự sợ hãi hay yếu đuối nào. Cả mẹ chị và ba của chúng tôi đều có cùng tính cách đó, và ở chị tính cách đó còn mạnh hơn. Trong tất cả những người thân của tôi, thì chị là người được quân đội tôn trọng nhất. Chị là anh chị em lớn tuổi thứ hai trong gia đình tôi, và thường được tuân theo hoặc ít nhất là được tôn trọng. Vị thế của chị hiện giờ không phải là một chỉ huy quân đội mà giống như một đứa trẻ bị thất lạc nhiều hơn.
“Nếu em đồng ý sẽ cùng chị đi tìm ba thì sao? Không có gì khác đâu. Em thậm chí không thể hứa rằng em sẽ không giết ổng nếu gặp được ổng, nếu ổng ở phía sau ra lệnh hoặc ủng hộ vụ ám sát em.”
“Chị có thể chấp nhận chuyện đó. Miễn là em đồng ý đòi lại ngai vàng nếu mình tìm thấy ổng.”
Tôi nhướn lông mày vì bị sốc.
“Đòi lại ngai vàng? Ngay cả khi anh Tyr còn sống?”
Chị ta cắn môi lại, nhưng gật đầu.
Phản ứng của chị Adewyn làm cho tôi ngạc nhiên. Trong khi tôi bị xao lãng bởi tác động của điều đó, chị đưa tay ra chạm vào chân tôi khiến tôi giật mình. Khi được tôi chú ý, chị nhìn tôi với đôi mắt có màu xanh lam sâu thẳm và mỉm cười. Trong phạm vi của căn lều, tôi chợt nhận ra mùi da, mùi mồ hôi của chị, và cả mùi lồn ngai ngái của chị. Cặc tôi đã phản ứng lại.
Tôi nhận ra rằng mình ham muốn chị Adewyn nhiều hơn là tin tưởng hay yêu thương. Tôi nhíu mày và lắc đầu. Chị tôi rút tay lại như thể tôi đã đốt cháy chị, và tôi có thể trông thấy nỗi đau trong ánh mắt chị.
Tôi ước gì có thể nói rằng chuyện này không ảnh hưởng gì đến tôi. Rằng tôi trở nên lạnh lùng và quen với việc sống một mình. Tôi muốn tự do như trước, tự do để trả thù cho mình một cách đúng đắn.
Nhưng một phần trong tôi vẫn muốn ôm giữ chị Adewyn, để làm tình với chị. Tôi khó ngủ trong đêm đó.
Vậy là tôi đã bắt đầu một con đường dài trở về nhà. Tôi nhìn lại hiện tại và tự hỏi làm thế nào có thể nghĩ rằng việc báo thù sẽ đơn giản và thẳng thắn.