Một câu chuyện về huyết thống - Chương 6
Chương 6:
Tất nhiên, dù đã tạo ra một nơi cho bản thân mà tôi thuộc về, nhưng tôi đã hủy hoại nó. Rất may là ít nhất tôi đã không làm mất uy tín của công ty. Tôi cho rằng điều không thể tránh khỏi là sớm muộn gì thì cũng có người nhận ra tôi vẫn còn sống. Tôi đã đưa ra quyết định mập mờ là không che giấu quyền năng ngày càng tăng của mình, vì tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ được xem là một trong nhiều pháp sư có kỹ năng công thành được thuê trong Cuộc chiến của Ba Người Thừa Kế Ngai Vàng. Đó là một nguồn tiền lớn và tôi đã dành dụm tất cả.
Tôi để dành cho một tương lai mà tôi không chắc là sẽ xảy ra.
Những trận chiến và các cuộc hành quân hòa lẫn vào nhau. Có những tháng tạm nghỉ ngơi vì được thương lượng ngưng chiến hoặc do mùa đông quá lạnh lẽo. Những chuyến viếng thăm bất thường của Raisa trở thành điểm sáng cho cuộc đời tôi. Hai anh em tôi làm tình, tất nhiên rồi, nhưng cũng trò chuyện về những ngày xưa cũ. Tôi cho là vậy khi tôi thực sự đã yêu cô ta, ngay cả khi tôi không thể quên được Merwyd. Chúng tôi bắt đầu lập ra những kế hoạch dự kiến. Tôi cố thuyết phục cô ta hãy trốn đi cùng tôi đến một nơi nào đó ở phía Đông, nơi biên giới vẫn còn một chút nguy hiểm nhưng không có vương quốc hay mưu mô nào can dự vào. Nhưng cô ta vẫn muốn giúp tôi trở về nhà bằng cách nào đó. Khi tôi nói với cô ta rằng tôi không còn quan tâm gì đến nơi đó nữa, cô ta chỉ nói với tôi rằng tôi sẽ quan tâm trở lại một ngày nào đó. Tôi cho rằng mình phải chứng minh cho cô ta thấy ngay lập tức.
Raisa cũng cập nhật cho tôi biết tình hình trong gia đình, người nào đang vận động chính sách, người nào được ba tôi ưu ái và người nào không. Anh Tyr đã có một đứa con, một bé gái, vì vậy tương lai của vương quốc không hoàn toàn chắc chắn, nhưng anh ta có thời gian. Cô ta nói với tôi về một số cuộc nổi dậy nhỏ và cuối cùng đã bị dập tắt một cách dễ dàng. Nhưng cả ba tôi lẫn anh Tyr đều không đi lên phía Bắc để đối phó với gốc rễ của vấn đề, đó là đám quý tộc bất mãn và thuế má ngày càng tăng. Bạo lực dường như đang trở nên ngày một tồi tệ hơn và có tổ chức hơn theo năm tháng. Trong quá khứ, một vị vua hoặc người thừa kế ngai vàng của ông ta sẽ xuất hiện, thực hiện vài nhượng bộ nhỏ cho các quý tộc phía Bắc, vậy là họ thề trung thành trở lại. Lựa chọn hợp lệ duy nhất khác là bắt đầu đưa mọi người tới thanh kiếm và chiếm giữ lâu đài, có điều là phải trả giá đắt về sinh mạng và tài sản. Trong cả hai trường hợp, một số việc sẽ phải được thực hiện, nhưng không có gì cả. Bên cạnh đó, Raisa đôi khi cũng ám sát một hoặc hai tên quý tộc. Chiến lược không hành động gì cả là điều thật vô lý đối với tôi.
Trừ khi mục đích là cho than vào những đám lửa của đám phiến loạn, trong trường hợp đó thì chiến lược như vậy có hiệu quả. Tôi không thể hình dung ra kết cục nào đạt được, nên nó vẫn là một bí ẩn. Trong khi đó, chiến tranh lại kéo dài.
Tôi đã phạm sai lầm, một cách tự nhiên, tại một trận chiến lớn với nhiều nhân chứng. Hành động của tôi ở Pháo đài Tam giác nhiều năm trước đã được giải thích một cách dễ dàng như “sự phóng xuất tình cờ của một phép thuật quyền năng” bởi “một pháp sư công thành không đủ năng lực”. Chắc chắn là tôi cũng cảm thấy như vậy, trong mọi trường hợp. Tôi đã không kiểm soát được những gì mình đã phát ra để nó có hiệu năng tổng thể nhất. Tuy nhiên lần này thì không còn nghi ngờ gì nữa, rằng tôi là một người Thuần Huyết đang ẩn dật.
Portismunde, tự tin vào chiến thắng sau cùng của mình sắp đến, đã sa thải chúng tôi và làm cho chúng tôi lâm vào tình cảnh khó khăn trong sáu tháng cuối cùng không có lương. Đương nhiên, chúng tôi đã làm những gì mà đám lính đánh thuê giỏi hay làm: tìm hiểu xem những gì mà đối thủ của anh ta đang đề nghị. Iona đã trở lại. Cô ta chỉ còn lại một nhóm nhỏ quân đội trước đây của mình, nhưng cô ta lại được những người giàu có ủng hộ. Một số từ những người quý tộc, một số từ những mỏ bị cướp phá ở phía Đông. Cô ta đã đưa ra một đề nghị rất cạnh tranh, vì vậy chúng tôi đang hành quân đến một thung lũng nông nghiệp, nơi này là nguồn lương thực chính của Portismunde.
Chúng tôi sẽ đánh cắp mọi thứ có thể và đốt cháy mọi thứ không thể lấy đi. Thật là một kế hoạch hay ho. Nó kéo dài cho đến một buổi sáng ấm áp bất thường, khi toán quân do thám thông báo cho chúng tôi biết rằng quân chúng tôi sắp chạm trán đội quân bảo vệ phía sau của Portismunde, là nhóm quân đi hộ tống quân nhu.
Đây không phải là đội quân chính của anh ta, nhưng chúng lại đông hơn chúng tôi nhiều, gấp ba lần, và đây không phải là đám tân binh ô hợp. Tuy nhiên, chúng không chỉ bảo vệ đoàn quân lương, bao gồm không chỉ lương thực mà còn là các trang thiết bị, ngựa, và thậm chí là những người đi theo doanh trại. Chiếm lấy số quân nhu này không những có giá trị, mà còn giáng một đòn mạnh gây thiệt hai đến tinh thần của kẻ thù.
Và Parla nói với tôi rằng chúng tôi sẽ uống rượu của Portismunde và địt bọn đĩ đực hạng sang mà hắn mới tuyển. À, hầu hết là Parla và Sari sẽ làm chuyện đó, nhưng tôi hiểu ý cô ta. Điều đó cảm thấy như là sự trả thù cho tiền lương đã bị mất.
Để làm cho câu chuyện dài được rút ngắn, chúng tôi phục kích chúng khi chúng hành quân ngang qua, cắt tuyến tiếp vận của chúng và làm chúng hoảng sợ. Có một nhóm kỵ binh, những kẻ hóa ra là đội kỵ binh giáo dài ưu tú của Portismunde, đang tiếp tục dẫn đầu và đánh thốc vào đội hình lính bộ binh hạng nặng của Sari. Tôi ở bên cô ta, phóng lửa và sét vì tôi thấy phù hợp, ở bất cứ nơi nào mà cô ta hướng dẫn.
Khi tôi chú ý đến cú đánh thốc của kẻ thù thì nhẩm tính chúng sẽ mất khoảng 30 giây để va chạm vào quân chúng tôi. Sari đang cố gắng điên cuồng để hướng cánh phải quay lại và đối mặt với cú đâm bổ vào của địch. Đó là một mệnh lệnh quá sức khi kẻ địch đang thắng thế. Tôi đưa ra một quyết định.
Tôi thì thầm với Caliban bằng tâm trí, nói với nó rằng tôi muốn làm. Tôi biết rằng điều đó sẽ được thực thi. Nó có nhiều khả năng đã từng chia sẻ với tôi, và đã gợi ý thông qua mối liên kết của nó với tôi nhiều hơn. Nếu tôi đối xử tốt với nó, có lẽ một ngày nào đó nó sẽ tiết lộ chúng. Nó đã đồng ý với đề xuất của tôi, đang gửi đi sự ấm áp thông qua mối liên kết về tinh thần.
Tôi thấy rằng nó thích điều này khi tôi dựa vào nó để chỉ đạo phép thuật của mình. Tôi phóng nó về phía quân thù. Chúng vẫn còn cách quá xa để đánh, nhưng nó đã bay thẳng và thực sự bay cao đến nơi nó định đánh. Tôi cảm thấy như là nó đang hơi làm dáng cho chính nó vậy.
Chỉ trong tích tắc, tôi đã xem xét lại những hậu quả của những gì mình định làm. Nhưng tôi không nghĩ ra được sự lựa chọn nào khác nữa.
Đoàn kỵ binh đang phi nước đại và bắt đầu hạ thấp những cây giáo dài của chúng trong trạng thái sẵn sàng. Chúng đang làm tỏa ra một đám mây bụi mù mịt phía sau chúng. Tương phản với những cánh tay và áo giáp đang sáng lấp lánh, nó làm cho chúng trông giống như những anh hùng trong truyền thuyết. Tôi đợi đến khi chúng sắp đến gần Caliban. Tôi có thể cảm thấy sự dự đoán của nó, giống như một người yêu sắp đạt trạng thái cực khoái. Tôi có cảm giác rằng nó muốn gây ấn tượng với tôi trong ngày hôm nay.
Tôi chuyển cơn thịnh nộ và sự sợ hãi của mình thành một vụ nổ sấm sét, rồi sau đó tôi chuyển thẳng những cảm xúc đó thông qua liên kết của tôi với Caliban. Nó đã làm những gì mà nó được tạo ra để làm, và nó đã khuếch đại hiệu ứng và hướng thứ đó không thổi ngược lại phía chúng tôi. Tôi đã bị mù trong một lúc, những chấm đen đang nhảy múa trong tầm nhìn của tôi. Trước khi có thể nhìn thấy trở lại, tôi nghe những tiếng la hét của sự chết chóc và ngửi được mùi thịt cháy của quân thù.
Khi tàn dư được trông thấy rõ ràng hơn, tôi thấy rằng toàn bộ đơn vị kỵ binh giáo dài chỉ còn là một đống hoang tàn. Ngựa và người nằm rải rác trong lớp xỉ áo giáp của chúng. Những kẻ sống sót đang bò đi. Cảnh tượng còn ngoạn mục hơn nhiều so với tôi tưởng.
Tôi bước tới nơi nó vẫn nằm yên vị và nhặt nó lên. Biểu hiện qua cách mà tôi ôm lấy nó cho thấy lòng biết ơn chân thành nhất của tôi đối với nó. Nó gửi những làn sóng cảm giác trở lại, thứ mà tôi khó mô tả được, nhưng tôi cảm thấy gần giống như một con mèo đang kêu rừ rừ khi thích thú. Thứ báu vật này giống như là một người yêu tận tâm nhiều hơn là một báu vật, tôi cho là vậy.
Vấn đề là loại võ công bí truyền này vừa mạnh mẽ vừa ấn tượng. Và cây giáo là một phần hiển nhiên của những gì đã xảy ra. Chi tiết đó sẽ thu hút sự chú ý của những người quyền lực, và nhiều người trong số họ sẽ nhận ra rằng tôi đang sử dụng một thứ vũ khí lợi hại có từ thời xa xưa, thời Những Cuộc chiến. Điều đầu tiên quan trọng là, loại võ công này chỉ có thể được sử dụng bởi một người Thuần Huyết. Có rất ít người của chúng tôi bị mất tích trên lục địa, và không ai được biết là đang phục vụ cho một công ty lính đánh thuê. Có thể, thậm chí có khả năng gia đình tôi sẽ nghe về vụ việc và đi điều tra. Đó là trường hợp tốt nhất.
Khả năng mà tôi cảm thấy xảy ra nhiều hơn là ba hoặc anh hoặc chú tôi đã có những gián điệp trên đất liền, được chỉ đạo để theo dõi tôi trong trường hợp cần thiết. Tôi có thể đã nằm trong danh sách của ai đó rồi. Nếu vậy, câu chuyện này sẽ được đồn thổi và làm tôi vọt lên đứng đầu bảng.
Ngay sau khi trận chiến đã được định đoạt, tôi chạy về doanh trại. Hiện giờ đối với tôi thì thời gian là vàng bạc. Tôi quyết định không nói lời tạm biệt với mọi người và chỉ đơn giản là chuồn đi. À, chỉ là hầu hết mọi người thôi. Tôi bắt kịp Bartles khi cô bé đang lẩm bẩm đọc tin nhắn của tôi.
“Này, hãy lấy cái này và nói với chị Parla rằng anh phải đi. Anh sẽ bị giết nếu còn ở lại, và có lẽ cả những người khác nữa. Anh không thực sự có thời gian để giải thích.”
Tôi đã trong tình trạng giống như đã chuẩn bị cho ngày này: cắt mái tóc không nhuộm và bện nó lại. Nó mờ, không còn lấp lánh sau khi cắt ngắn lại. Tôi quăng nó cho Bartles cùng với một cái túi nhỏ xíu chứa đầy đá quý.
“Số đá quý này là tương lai của em đó. Đừng lãng phí chúng hoặc anh sẽ biết. Khóa kỹ như vậy khi em nói với mọi người rằng em biết một người Thuần Huyết, và họ sẽ tin em.”
Cô ta nhìn tôi rồi nhìn mái tóc tôi, và rồi lại nhìn tôi một lần nữa. Cô ta nghi ngờ trong chốc lát, nhưng sau đó miệng cô ta mở to vì ngạc nhiên. Ngay cả khi sắp đến tuổi trưởng thành, cô ta vẫn còn vẻ ngây thơ và đáng yêu.
“Anh có muốn, ưm…nói điều gì về anh với chị Parla không?”
Tôi dừng lại một chút, đang cân nhắc.
“Hãy nói với Parla rằng anh rất vinh dự khi được phục vụ cho công ty này, và một ngày nào đó chúng ta có thể lại cùng chiến đấu với nhau, nếu thần linh muốn như vậy.”
Tôi nhặt lấy túi đồ của mình và Caliban, rồi vỗ nhẹ vào đầu cô bé. Sau đó tôi từ biệt Bartles, đi về phía tây bắc hướng tới Troyes và hy vọng trở lại tình trạng ẩn danh.
***
Chúng đến sau tôi trong chưa đầy một tuần. Tôi đã không hề để lại dấu vết ở phía bắc. Tôi đang ở trong một nhà trọ sập xệ ở Troyes, đã cố gắng nhưng không nhận được thông tin nào về những gì đang xảy ra ở nhà. Thông thường sẽ có một số tin tức từ cánh thủy thủ, nhưng ngoài những tin xấu về thời tiết thì chẳng còn tin gì nữa.
Tôi quyết định đi về phía bắc ngay trong đêm đầu tiên. Ở đây khiến cho tôi ngày càng lo lắng. Tôi nên rời đi sớm hơn.
Tôi thức giấc bởi một tiếng động mạnh, rõ ràng là có người đang ở trong phòng của tôi. Ý nghĩ đầu tiên của tôi là có một kẻ say xỉn đã xoay xở vào phòng tôi và đổ sụp. Mấy ổ khóa ở đây không được ấn tượng. Nhưng tiếng động đến từ chỗ gần cửa sổ. Cánh cửa sổ hiện giờ đã mở ra.
Tôi nhảy lên và sải bước tới. Đó là Raisa. Cô ta rõ ràng là đang bị thương, ở chỗ gần thai nhi. Khi tôi tiếp cận, cô ta cố đứng vững nhưng tôi quỳ xuống bên cạnh cô ta để đỡ lấy. Cô ta không đeo mạng che mặt hay đội mũ trùm đầu, và dưới ánh nến mờ ảo tôi có thể thấy những vết bầm tím trên khuôn mặt cô ta. Môi cô ta bị nứt và một giọt máu nhỏ chảy ra từ mũi của cô ta.
Ngay lập tức tôi bắt đầu thăm dò những vết thương khác trên người cô ta. Cô ta không bị chém hoặc bị đâm nhưng khi tay tôi ấn vào bên hông thì cô ta thở hắt ra. Mấy cái xương sườn của cô ta đã bị vỡ, bị nặng lắm, có lẽ nặng đến mức cô ta đang chảy máu ở bên trong. Tôi nguyền rủa chính mình. Ít nhất thì tôi cũng có thể chữa lành cho cô ta nếu có thời gian. Nhưng hiện giờ nó là thứ rất xa xỉ đối với tôi.
“Kh…không.” Cô ta nói cố gắng một cách yếu ớt để đẩy tay tôi ra khỏi người mình. “Phái đi…giết…không thể…ngừng…mọi thứ…ở đây!”
Hơi thở của cô ta sâu và rời rạc. Cô ta đang nhợt nhạt xanh xao ngay cả khi tôi nhìn cô ta. Tôi hy vọng đó là từ cơn đau. Dù không hiểu mọi thứ mà cô ta vừa nói nhưng tôi đã biết nguyên nhân chính. Tôi nhắm mắt lại và lập tức bảo vệ em tôi. Tôi niệm thần chú và căn phòng bị lấp đầy ánh sáng đau khổ.
Tôi xoay người lại thì thấy một tên sát thủ đội mũ trùm đầu rơi từ trần nhà xuống và một cô ả khác đang đưa tay giữ chặt lấy đôi mắt mình. Cô ả sải hai bước đến phía sau tôi. Tôi rút dao găm ra, đi tới và cắt ngay cổ họng trước khi quay lại và đâm vào mắt một cô ả khác trước khi cô ả kịp đứng dậy. Tôi chờ trong vài giây, lau sạch lưỡi dao và bỏ nó đi. Tôi không chắc đó là những kẻ duy nhất, nhưng nhất định tôi sẽ không dành nhiều thời gian hơn nữa cho Raisa.
Khi trở lại với em gái tôi, tôi bắt đầu cắt những dây buộc trên áo giáp cô ta. Tôi có thể giúp cô ta. Tuy không phải là thầy thuốc chữa bệnh vĩ đại nhất nhưng tôi đã chọn vài câu thần chú được dùng sau trận chiến. Những giọt máu chảy ra từ miệng cô ta đang trở thành thứ gì đó của một dòng suối. Cô ta đang ho, nghẹn ngào trên máu của chính mình, ngay cả khi cô ta đang cố đẩy tay tôi ra khỏi người mình và ra hiệu về phía cửa. Rõ ràng là cô ta muốn tôi chạy đi. Tôi tiếp tục làm việc như đã nói.
“Đừng cố làm một kẻ chết vì nghĩa chết tiệt như vậy. Em là anh hùng của anh, đúng không? Nhưng em là em gái của anh và anh yêu em, nên anh sẽ không để cho em chết vì anh đâu.”
Em tôi ngừng chống trả. Cô ta đang khóc, không biết là vì đau đớn hay vì sợ hãi nữa. Cuối cùng thì tôi đã tháo áo giáp của cô ta ra đủ để cắt ra khỏi lớp vải lụa bên trong. Tôi đặt tay lên người cô ta và niệm thần chú.
Lưng cô ta cong lại vì đau khi những mảnh vụn của xương sườn đã bị cắt bỏ và đan lại với nhau. Cô ta thư giãn, thở hổn hển khi nội tạng đang được chữa lành. Sau đó cô ta lăn qua, chống tay và đầu gối xuống sàn nhà và nôn ra một ít máu. Tôi liền ôm giữ cô ta trước khi cô ta bị ngã xuống.
Raisa sẽ không chết, nhưng cô ta đã mất rất nhiều máu, và hầu như bị thâm tím khắp người. Cô ta cần được nghỉ ngơi trên giường. Phần tươi sáng là vậy khi không có sát thủ quay lại để giả định rằng tôi đã giết cô ta.
Tôi bồng Raisa lên và ẵm cô ta như một đứa trẻ. Cô ta vẫn quá nhẹ và cảm thấy mong manh trong vòng tay tôi. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi nghe tiếng thở chậm của cô ta. Lắng nghe hơi thở của cô ta cho thấy rằng cô ta vẫn khỏe mạnh và nhớ lại những gì cô ta cảm nhận và được nghe như vậy. Không có gì đảm bảo rằng tôi sẽ gặp lại em gái mình. Tôi đặt cô ta lên giường trong khi gói ghém đồ đạc vào túi đồ của tôi và đeo Caliban lên người. Sau đó tôi mang cô ta đi ra ngoài vào ban đêm. Tôi phải dành thời gian để chắc chắn rằng mình không bị theo dõi, nhưng cuối cùng tôi đã đến nơi mình định đến.
Bạn sẽ học được nhiều thứ khi làm một tên lính đánh thuê có danh tiếng đáng ngờ. Ví dụ, tôi biết mọi thầy thuốc ở nơi tệ nhất trong thị trấn, và người nào đáng tin cậy. Tôi để Raisa ở lại một căn nhà tồi tàn của một thầy phù thủy ít được biết đến. Bà ta không hỏi gì khi tôi nói bà ta hãy chăm sóc cho em gái tôi. Và tôi đã để lại số tiền nhiều hơn số tiền để trang trải chi phí, và có lẽ đủ để bà ta mua một căn nhà mới ở nơi khác.
Cầu thần linh phù hộ cho Raisa. Tôi yêu cô ta nhiều hơn bất cứ thứ gì mình từng có. Tim tôi như tan vỡ khi bỏ cô ta lại phía sau, nhưng tôi biết giờ đây cô ta sẽ được an toàn, vì gia đình chết tiệt của tôi sẽ tưởng rằng cô ta đã chết. Tôi nguyền rủa họ. Tôi cảm thấy bất lực nhưng tôi biết rằng chạy là cách di chuyển tốt nhất của tôi. Bất kỳ khoảng cách nào giữa tôi và em gái tôi sẽ khiến cô ta được an toàn hơn, và, tôi lý luận, những tên sát thủ Seyla hầu hết được huấn luyện để làm việc trong các thành phố. Ở những nơi hoang dã, nơi mà tôi đã trở nên quen với cuộc sống khó khăn thì chúng tôi gần như tương đương nhau, và thậm chí có lẽ tôi sẽ thoát khỏi chúng. Nếu tôi đi theo một trong nhiều con đường mòn thương mại ở phía bắc, sau đó về phía tây quanh biển, cuối cùng trở lại phía nam, nó sẽ đưa tôi trở lại vương quốc của gia đình mình.
Về nhà. Tôi không có kế hoạch để đến đó. Trong thực tế, nếu tôi có thể tăng tốc gấp đôi và cố trốn thoát trên khắp lục địa. Nhưng ở đó, trong tâm trí tôi có một cảnh tượng đang hình thành, chống lại ý chí của tôi. Sau 5 năm, tôi muốn tự tay mình bóp cổ một trong những thành viên trong gia đình tôi, để bắt họ nói và giải thích mọi thứ cho tôi. Hoặc đơn giản là họ sẽ bị chết trong đám cháy của sự căm ghét chính đáng của tôi.
Vì vậy tôi đi theo những tuyến đường, hòa nhập vào các đoàn lữ hành mang vàng và đồ xa xỉ phía bắc để buôn bán trao đổi hổ phách, cá khô và dầu cá voi. Tôi đã bọc Caliban vào trong chiếc áo da để nó trông giống như một nhân viên đi bộ bình thường. Nó không phàn nàn gì, điều được tôi đánh giá cao. Đây là cách tôi tìm thấy bản thân trong những thứ phế thải. Một tháng sau, hướng về phía Jorvik, cùng với những người cưỡi ngựa, tôi nhanh chóng đi về phía Nam.