Một câu chuyện về huyết thống - Chương 5
Chương 5:
Cuộc sống đã trở thành hơi siêu thực trong những năm tháng này. Tôi chia nó thành ba phần: luyện tập, chiến đấu và Raisa. Luyện tập thì đơn giản, bao gồm tôi đi đâu thì luyện võ công ở đó. Truyền đi những cảm xúc rồi thả lỏng. Dường như mỗi lần làm như vậy thì tôi khai mở quyền năng mạnh hơn một chút. Khi tôi rời Công ty, cái tên Seath đồng nghĩa với Công ty, và tôi đã lo sợ.
Chiến đấu cũng khá đơn giản, mặc dù có những khoảnh khắc khó khăn. Tôi đã bị thương, nhưng hiếm khi nghiêm trọng. Tôi được trả lương rất hậu hĩnh, điều trớ trêu là tôi có ít tiền để chi tiêu. Mỗi khi chúng tôi trở về Troyes, tôi quét sạch các quầy hàng buôn bán sách và cuộn sách ghi chép về những phép thuật mới để thử, nhưng chiến tranh đã làm biến mất những người cung cấp hàng hóa cao cấp như vậy. Tuy vậy, bất ngờ tôi đã sớm được tuyên bố là “Pháp sư chiến tranh chính thức của Công ty Ba Chị Em”, và điều này đi kèm với một sự tăng lương nhẹ. Tôi đã phát hiện một cuốn sách cổ xưa, hầu như không mạch lạc, nói về một loại phép thuật với tiêu đề được vẽ tay nguệch ngoạc là “Tri thức của Acheron”. Phần lớn trong đó dường như được viết trong cơn say khói thuốc bởi một tên phù thủy thiên tài nhưng điên loạn. Tôi đã học được một số chiêu thức mới, tuy vậy, có lẽ phải mất mấy năm nữa tôi mới sử dụng chúng thật hiệu quả. Khả năng đáng kể nhất là tung ra một xung lực lớn, đó là điều mà hầu hết người Thuần Huyết đều học được từ sớm nhưng tôi thì không học được do khả năng hạn chế của mình. Và có một phần khá hứng thú nói về việc hấp thu và truyền tải những cơn thịnh nộ và nỗi buồn của những người khác. Trước khi tự mình thử nghiệm, tôi sẽ bỏ qua nó. Bây giờ, tuy nhiên…
Ngay cả khi tôi lớn lên và học được, mái tóc của tôi dần chuyển sang màu vàng, sau đó là màu trắng. Tôi nhận thấy khi nhìn kỹ vào thì nó lấp lánh ngũ sắc, và tôi không có lời nào để mô tả được. Tôi cắt tóc ngắn rồi nhuộm sang màu nâu. Tôi đội mũ trùm đầu và đôi khi thậm chí cả đeo mặt nạ nữa mỗi khi tôi không có thời gian để cạo râu. Tôi làm vậy vì sợ bị phát hiện là người Thuần Huyết, nhưng điều đó đã cho tôi một danh tiếng nham hiểm. Tôi đã phải tránh né tất cả những người tử tế. Tất nhiên là có ngoại lệ, đó là Bartles. Cô ta lớn lên từ những chiến trường mà thần linh đã bỏ rơi và những quán rượu của những kẻ say xỉn, nhưng bằng cách nào đó đã xoay xở để vẫn là một con người trung thực và ngây thơ. Tôi không hiểu nổi, nhưng điều đó có tính khích lệ. Nếu không còn nhiệm vụ nào khác thì cô ta thường đi theo tôi, xem tôi luyện tập và cổ vũ khi tôi phá hủy thứ gì đó thật ngoạn mục hoặc cười thật tươi khi chiêu thức của tôi bị thất bại theo một cách hài hước. Nếu là bất cứ ai khác thì tôi có thể đã tống văng lên trời rồi, nhưng bạn chỉ có cười cùng với Bartles mà thôi.
Từ giờ trở đi, không có sự đều đặn hay cảnh báo nào, tôi thường thức dậy trong phòng hoặc lều của mình, và Raisa sẽ ở đó. Cô ta không bao giờ thất bại để làm tôi bị giật mình, điều làm cho cô ta luôn cảm thấy vui. Tuy nhiên, những chuyến viếng thăm của cô ta luôn được chào đón. Thật ra là còn nhiều hơn là chào đón nữa, vì đó là sự cần thiết. Tôi nghĩ rằng nó giữ cho tôi được tỉnh táo, vì cô ta là thành viên cuối cùng trong gia đình mà tôi còn tin tưởng và biết rõ cô ta yêu tôi. Tôi trân quý cô ta ngày một nhiều hơn.
Tuy nhiên, trước khi điều đó xảy ra, chúng tôi phải tìm ra các chi tiết về “thỏa thuận của chúng tôi” như cô ta gọi nó như vậy.
Raisa gặp tôi lần đầu tiên khoảng nữa năm sau khi tôi gia nhập Công ty Ba Chị Em. Tôi ở trong căn phòng thông thường của mình tại Trái tim của Ma sói, nơi cách không xa chỗ ngủ của Công ty. Nó cao cấp, yên tĩnh và sạch sẽ. Và các ổ khóa hoạt động tốt. Tôi thức dậy khi có một thân hình đang cưỡi lên tôi. Phản ứng đầu tiên của tôi là dùng một trong những khả năng mới học được để ném hắn ra ngoài cửa sổ, khi tôi đang ở trên tầng ba. Nhưng khi nhận ra rằng hắn chỉ ngồi đó, tôi đoán ra người này là ai liền.
“Raisa phải không?”
Cô ta cười khúc khích theo kiểu cách nữ tính và quyến rũ của riêng mình. Em gái tôi luôn thích lẻn vào chỗ tôi ngủ và cố dọa tôi. Tôi đoán là tính cách đó của cô ta không hề thay đổi.
Tôi nhận ra cô ta ấm áp và nhẹ nhàng như thế nào. Lần này, khi trông thấy những đường cong nữ tính trên cơ thể cô ta, tôi đã không còn bị chảy máu ở lưng nữa. Cơ thể tôi đã phản ứng lại vừa vì cô ta vừa vì tôi rất thiếu thốn tình dục trong suốt nhiều tháng trời. Khi ngồi xuống nhìn tôi, ắt hẳn cô ta đã cảm thấy cặc tôi rồi, vì thậm chí trong ánh sáng lờ mờ từ cây nến, tôi có thể trông thấy cô ta đang đỏ mặt.
Cô ta nhảy ra khỏi người tôi, nhưng tôi bắt lại bằng cách ôm eo và kéo cô ta vào lòng mình. Cô ta kêu ré lên ngạc nhiên, và rồi khi tôi nằm úp thìa với cô ta thì cô ta rên rỉ sâu trong cổ họng, chất giọng nghe người lớn hơn nhiều rồi. Tôi không chắc tại sao tôi lại làm điều này ngoại trừ tôi thực sự nhớ em gái mình, và hammuốn cô ta đã đánh thức trong tôi mạnh hơn là tôi tưởng. Tôi nhanh chóng lấy lại quyền kiểm soát bản thân. Tôi sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì mà em tôi không muốn tôi làm cho cô ta.
“Vậy.” Tôi nói với vẻ tình cờ. “Em tới đây thường xuyên chứ?”
Cô ta lại cười khúc khích và thư giãn chút đỉnh trong vòng tay tôi. Cô ta luôn được tôi ôm ấp. Liệu đó có phải là trí tưởng tượng của tôi, hay là em tôi vừa mới áp mông đít săn chắc nhỏ nhắn của nó vào con cặc cứng của tôi?
“Thật là tuyệt. Anh có hương vị tốt đấy, đối với một tên lính đánh thuê.”
Tôi nghiêng người để hôn cổ em tôi thật nhẹ nhàng. Cô ta hơi rùng mình và tan chảy vào trong tôi. Cánh tay tôi ôm quanh cô ta và tôi cảm thấy ngực cô ta đang trồi ra thụt vào hơi nhanh. Cô ta lại lên tiếng:
“Mình phải nói về Thỏa thuận của Chúng ta.” Cô ta nói.
Các bạn có thể đọc thấy những chữ in hoa và rõ ràng là cô ta suy nghĩ rất nhiều trong chuyện này.
“Em đã cứu mạng anh, vì vậy anh cho rằng anh sẽ phục vụ cho em được vui sướng.”
Tôi thì thầm những lời đó vào tai cô ta, và cô ta rên lên một lần nữa.
“Anh…anh đang chọc cười em đó hả. Anh không nên làm vậy”
Tôi bật cười sảng khoái.
“Không. Anh không trêu chọc em đâu, tình yêu à. Giờ em đã lớn rồi, còn anh thì rất cảm kích những gì em đã làm cho anh. Anh biết những rủi ro. Anh sẽ làm bất cứ thứ gì mà em muốn, miễn là em phải thực hiện một lời hứa với anh. Anh biết nó không công bằng, nhưng anh phải yêu cầu điều đó.”
“Anh muốn em hứa điều gì?”
“Rằng em sẽ không cố gắng giết bất kỳ người nào trong gia đình mình. Và nếu em nghĩ là có ai trong số họ tin rằng em đã phản bội họ, thì em sẽ phải chạy đi. Và cuối cùng là nếu…nếu anh chết, em sẽ không cố gắng trả thù cho anh, mà hãy sống cho bản thân mình. Anh yêu em.”
Tôi cũng đã suy nghĩ khá nhiều về em gái mình. Ý nghĩ về việc Raisa bị thương hoặc bị giết trong khi làm việc thay cho tôi khiến tôi tởm lợm bản thân mình. Chủ yếu thì đó cũng là những gì tôi cấm đoán việc ám sát người trong gia đình. Họ được đào tạo để làm việc đó. Cũng vậy, tôi không biết ai là kẻ thù của tôi và ai chỉ đơn giản là cố tồn tại bởi những mưu mô của dòng dõi Thuần Huyết.
“Em…em hứa. Nhưng em vẫn có thể giúp anh, đúng không?”
“Đúng rồi.”
“Được thôi. Vậy thì đây là những điều em muốn. Em muốn anh làm tình với em bất cứ khi nào em muốn. Nếu…nếu anh được trở về nhà thì em muốn làm người Vợ Đầu của anh. Và khi em đã sẵn sàng, em muốn anh cho em một đứa con. Thực ra, em muốn cũng nhiều lắm. Vậy đó.”
Tôi thừa nhận, sau lần gặp gỡ cuối cùng thì tôi tưởng một cái gì đó giống như yêu cầu đầu tiên. Và điều cuối cùng gây nhiều ý nghĩa, nếu cảm xúc của cô ta đối với tôi mạnh mẽ như tôi nghĩ, thì nó đã vượt xa mong muốn đơn thuần. Tuy vậy, điều thứ hai cho thấy một sự đắn đo suy tính. Một mặt là kết hôn với một vị hoàng tử của dòng dõi Thuần Huyết, mặt khác cô ta muốn toàn bộ là làm người Đầu tiên. Cô ta có một mức độ tự do tình dục, và có quyền lực hơn bất cứ người vợ chính thức hay vợ lẽ nào khác. Và cô ta hầu như có quyền hành gần như ngang bằng với chồng mình luôn. Cô ta thậm chí có thể cai trị thay mặt cho anh ta nếu anh tra trở nên ốm yếu. Trong khi tôi biết rằng những người phụ nữ trong gia đình Thuần Huyết của tôi ít nhất là có khả năng đối chọi với cánh đàn ông, nhưng hầu hết trong số họ, vào cuối ngày, lại bị đối xử như một món tài sản.
“Thỏa thuận.” Tôi nói. “Em có muốn anh ký gì đó hay em tin lời anh? Anh sợ phải rời khỏi nhà mà không có chữ ký của mình.”
“Không. Em tin anh mà. Em luôn tin anh.”
Tôi thả cô ta ra khỏi tay tôi đủ lâu để thắp sáng chiếc đèn lồng trên cái bàn thô với một câu thần chú đơn giản.
“Tại…tại sao anh làm vậy?” Raisa hỏi, đột nhiên lo lắng.
“Để anh có thể nhìn thấy em gái mình được tốt hơn. Anh không được nhìn kỹ em từ lần gặp cuối trước đây.”
Cô ta bồn chồn trong vòng tay tôi.
“Làm ơn đừng nổi điên nha.” Cô ta nói.
Vẫn hướng mặt ra khỏi tôi, cô ta kéo chiếc mũ trùm đầu xuống và hạ thấp tấm mạng che mặt. Sau đó cô ta quay lại. Tôi chuẩn bị tinh thần, đang nghĩ là cô ta có một vết sẹo hoặc bị chấn thương. Dù trong trường hợp nào đi nữa thì tôi vẫn yêu em tôi và sẽ làm tình với cô ta. Tôi đã có vô số vết sẹo trên người mình và chưa bao giờ thấy chúng không hấp dẫn ở những người khác. Cô ta quay lại trong vòng tay tôi và đối mặt với tôi, vì vậy tôi có thể nhìn thấy cô ta trong ánh sáng lờ mờ.
“Cái gì?” Tôi nói, bối rối, phá vỡ sự căng thẳng. “Em thật là tuyệt vời, thậm chí còn đẹp hơn hồi em còn trẻ nữa.”
Thực sự là vậy. Cô ta đã phát triển thuần thục trong hình dánh thanh tú của mình. Hai gò má cao kết hợp với đôi mắt to có màu xanh lục sáng ngời. Mái tóc đỏ rực của cô ta đã được búi chặt. Miệng cô ta đang bị kéo căng vì lo lắng, rõ ràng là đang nghĩ rằng tôi sẽ từ chối.
“Nh…nhưng mà…” Cô ta nói lắp bắp. “Tóc em…”
Tôi nhìn lên mái tóc của em tôi, rồi cuối cùng tôi cũng hiểu ra. Tôi đã không ở quanh chính bản thân mình quá lâu. Tóc cô ta không có màu trắng trong đó, vì vậy sức mạnh của cô ta không hề phát triển. Đối với hầu hết người Thuần Huyết, điều này khiến cô ta không được ham muốn. Nói khác đi, đó là sự xấu xí.
Tôi chưa bao giờ thực sự cảm thấy theo cách giống như vậy, nhưng sau khi sống chung với những người bình dân, tôi thấy đó là điều xúc phạm.
“Nó đẹp lắm. Anh rất thích cách ánh đèn phản chiếu từ nó. Bất cứ ai không đồng ý đều là bọn chết tiệt.”
Tôi rà mấy ngón tay xuyên qua mái tóc cô ta rồi đưa tay ôm mặt cô ta. Cô ta dựa mặt vào lòng bàn tay tôi, nhắm mắt và cắn môi lại. Sẽ không nói về quyền lực nữa.
Tôi cúi xuống và thực sự hôn Raisa trong lần đầu tiên. Hai anh em tôi từng có nhiều nụ hôn trong sáng trên má hay trên đầu khi chúng tôi còn nhỏ, nhưng không ai nhầm lẫn điều này với sự trong trắng. Sự háo hức của em gái tôi vượt quá kinh nghiệm của cô ta, khi lưỡi của cô ta ngay lập tức lao vào trong miệng tôi. Tôi muốn làm mọi thứ chậm hơn một chút, nhưng cô ta đã choàng hai cánh tay quanh cổ tôi và dường như quyết định làm tôi bối rối bằng những nụ hôn. Khi rời ra trong giây lát, cả hai anh em tôi đều thở dốc.
“Từ từ thôi nào.” Tôi nói và bật cười. “Mình còn nhiều thời gian mà.”
“Xin lỗi.” Cô ta nói, đôi mắt lấp lánh. “Em..chỉ là vì vui sướng quá.”
Đó là từ ngữ đúng đắn cho chuyện này. Chúng tôi lại hôn nhau, lần này ít căng thẳng hơn, nắm bắt hơi thở. Tôi luồn hai tay vào mái tóc em tôi, vuốt ve nó nhẹ nhàng, trong khi tay kia khám phá cơ thể cô ta thật từ tốn. Không giống lần trước, cô ta mặc một chiếc áo lính bóng mượt sẫm màu và một chiếc quần ống túm. Tôi nhìn thấy bộ giáp ngoài bằng da của cô ta đang nằm vất vưởng trên sàn nhà, cạnh đôi giày ống của cô ta. Những gì cô ta mặc nhấn mạnh đường nét cơ thể cô ta hơn là che giấu nó.
Tôi có thể cảm thấy khá dễ dàng những đường cong trên bầu vú trái của em tôi. Khi véo vào núm vú, tôi nhận thấy nó cứng như một hòn sỏi. Cô ta rên rỉ trong miệng tôi, rõ ràng như tôi làm vậy, đáp ứng lại còn nhanh hơn bất cứ người tình nào khác mà tôi từng có. Nhận thấy điều này như môt sự cho phép, tôi di chuyển tay xuống mông đít săn chắc và nhỏ nhắn của cô ta, kéo nó về phía tôi. Cô ta thở hổn hển khi cảm thấy con cặc cứng của tôi đang ép vào hông mình, và cô ta bắt đầu nghiền lồn vào chân tôi một cách phóng túng.
Tôi thầm biết ơn khi được ở bên người phụ nữ trẻ sôi động này, sau rất nhiều ngày của máu và sự vô vị. Tôi muốn làm cho em gái tôi cảm thấy sướng khoái. Do đó tôi rà tay xuống ngực cô ta, từ từ băng qua bụng, và rồi trượt tay vào phần trên của chiếc quần ống túm. Cô ta đông cứng lại một cách hoàn toàn. Dấu hiệu duy nhất của sự sống trên cơ thể cô ta không gì khác ngoài một bức tượng có hơi thở nông cạn và gấp gáp.
Tôi dừng lại và buông tay ra.
“Em ổn không?”
Tôi nói, lo lắng là mình đã làm gì đó sai. Cô ta phải mất một chút thời gian để đáp lại, và nó chỉ là một lời thì thầm.
“Ô…ổn.” Cô ta nói. “Em x…xin lỗi. Em chỉ, um…ôi thần linh ơi.” Cô ta ngả đầu vào ngực tôi, hơi thở của cô ta vẫn còn quá nhanh.
“Không sao đâu, anh sẽ không làm gì đến khi em sẵn sàng, được chứ?”
Cô ta gật đầu, và tôi cảm thấy cô ta thư giãn một chút, hơi thở đang chậm lại. Một ý nghĩ xuất hiện trong tôi và tôi không biết tại sao nó không có trước đây.
“Em…có ngủ với người đàn ông nào chưa?”
Thay vì trả lời, cô ta lắc đầu, vùi mặt trong lồng ngực tôi. Vậy là em gái tôi vẫn còn là một trinh nữ. Tôi cứ giả định dựa theo tuổi và vẻ đẹp của em tôi thì chắc chắn ai đó sẽ có…nhưng không phải vậy. Tất nhiên là không. Trong nhiều năm trời, cô ta đã ở trong những đền thờ tối tăm để được huấn luyện về tàng hình và ám sát, có lẽ họ có những quy tắc khá nghiêm ngặt về giờ giấc sinh hoạt của các đồng môn. Và vì thiếu sức mạnh của mình nên cô ta không quá thú vị đối với anh Tyr hoặc ba tôi. Có lẽ chú tôi cũng không ham thích em tôi, mặc dù ông ta dường như có một số sở thích kỳ lạ. Đương nhiên, đám thường dân sẽ không cố khởi xướng bất kỳ mối quan hệ tình dục nào với một cô công chúa hoàng tộc. Ngay cả giới quý tộc thiểu số cũng sẽ không thích làm điều đó. Mặc dù cô ta có được cái quyền của gia đình tôi, là hơi bị tai tiếng trong việc giết chết những người nào khi yêu cầu tình dục mà họ không muốn đáp ứng. Vì vậy cô ta đã cô đơn một mình. Em gái tôi đang chờ đợi cho…cho tôi.
“Lẽ ra em nên đến với anh sớm hơn. Hoặc anh nên đến với em. Anh không thể tưởng tượng rằng mình thật may mắn khi là người đầu tiên của em.”
Cô ta nhìn lên tôi. Tôi vuốt ve mái tóc của cô ta, như đã từng làm khi chúng tôi còn nhỏ. Cô ta rên rỉ thút thít, điều này chắc chắn là mới mẻ. Đây là một âm thanh rất quyến rũ.
“Em không thể.” Cô ta nói. “Nó quá nguy hiểm, và chú ra lệnh giữ em lại…à, vả lại tất cả họ đều ở phía Bắc, cách quá xa chỗ anh ở.”
Tôi lại hình dung đến ‘họ’ mà cô ta đề cập đến. Tôi quyết định tiếp tục nói chuyện một chút, đến khi cô ta thư giãn.
“Có rất nhiều vấn đề ở phía Bắc, đúng không?”
Cô ta mỉm cười lớn, khiến tôi bất ngờ.
“Đúng vậy. Có nhiều người quý tộc quen anh trong nhóm tuần tra và không nghĩ rằng anh Tyr đang nắm quyền cai trị. Em đã giết vài người cố tạo chỗ đứng riêng. Nhưng em để vài người sống sót vì họ ủng hộ khá hăng hái về giả thuyết rằng anh đã bị sát hại và là ‘người thừa kế hợp pháp’.”
Tôi cười.
“Em không bao giờ hết làm cho anh ngạc nhiên, em gái à. Cũng giống như những ngày xưa, khi em chờ anh phía sau cửa với một xô nước.”
Cô ta cười, rất trong sáng và rõ ràng.
“Anh còn nhớ chuyện đó à? Ồ chuyện đó thật đáng xấu hổ.”
Cả hai anh em tôi cùng cười, nhìn sâu vào mắt nhau. Tay cô ta lại đưa lên mặt tôi, vuốt ve tôi thật dịu dàng.
“Anh có thể chạm vào em trở lại.” Cô ta nói, bình tĩnh hơn nhiều. “Làm ơn đi.”
“Rất vui lòng.”
Tôi nói rồi trượt tay trở lại vô trong quần cô ta, sờ soạng bộ phận sinh dục của cô ta trong lần đầu tiên. Cô ta không mặc quần lót, và cái quần ống túm của cô ta đã ướt sũng nước nhờn.
“Ơ…ơ…anh Finn ơi…ơ…cái đệt…”
Tôi nhớ là Raisa chưa hề chửi thề, và điều này là một sự khiêu dâm kỳ quặc đối với tôi. Tôi vuốt nhẹ vào hột le và mép lồn của em tôi. Tôi chỉ vừa đặt tay vào đó là cô ta đã bắt đầu nghiền vào tay tôi và rùng mình.
“Em có muốn anh trai của em làm cho em sướng không?”
Cô ta gật đầu, miệng rên rỉ.
Tôi nhẹ nhàng chậm rãi, thọc một ngón tay vào trong người cô ta. Lồn cô ta bót hơn bất cứ người đàn bà nào mà tôi từng biết. Tiếng rên rỉ của cô ta nghe thật to, đến nỗi tôi nghĩ hàng xóm của tôi có thể nghe được trong đêm tối thanh tịnh như thế này. Nhưng tôi không quan tâm, miễn là Raisa được hạnh phúc. Tôi dùng ngón tay cái để khoanh tròn hột le cô ta trong khi ngón tay giữa từ từ bơm thụt trong lồn cô ta.
“Ôi…thần linh ơi… nó còn sướng hơn…” Cô ta than van.
Tôi mỉm cười.
“Sướng hơn cái gì, hả em gái?”
Khi cô ta nói, tôi gia tăng tốc độ vào ngón tay, và thêm vào đó một ngón tay nữa.
“Sướng hơn là…ơ…địt…Nó còn sướng hơn những gì em đã từng nằm mơ…Em yêu anh. Em nghĩ về anh…ôi…thường xuyên luôn…ôi…ôi…”
Tôi rất hãnh diện khi là người nổi bật trong tưởng tượng của cô ta. Tôi quyết định đi xa hơn một chút để làm cho lần đầu tiên của cô ta được tốt đẹp. Tôi dừng lại. Cô ta nhìn lên tôi, thất vọng và hơi đau khổ.
“Tại sao anh…?”
“Vì anh chưa được nếm em mà.”
Tôi hôn cổ em tôi, thật dữ dội, cắn nhẹ vào khi cô ta rên rỉ. Sau đó miệng tôi rà xuống núm vú cô ta và đôi môi tôi bị mắc kẹt ở đó trong lúc hai tay tôi vò bóp hai bầu vú. Cô ta thút thít. Tôi để cho tay mình tiếp tục vặn xoắn núm vú của cô ta khi tôi hôn lần xuống bụng, nó đang run rẩy dưới sự quan tâm của tôi. Cuối cùng, miệng tôi rà tới cơ quan sinh dục nhỏ nhắn và hoàn hảo của cô ta. Lông lồn của cô ta đã ướt chèm bẹp, cái núm và hai mép lồn sưng phồng và được phủ bởi lớp nước lồn nhầy nhụa. Và nó rất nhỏ gọn, cũng giống như phần còn lại của cơ thể cô ta.
Tôi liếm nhẹ vào hột le. Cô ta kêu ré lên.
“Ôi cái đệt…ôi cái đệt…Anh Finn ơi, ôi…em không…”
Tôi không để cho cô ta có thời gian hồi phục, bắt đầu liếm mép lồn cô ta. Tôi say sưa nếm ngửi thứ hương vị tinh khiết của trinh nữ trên miệng và cằm tôi. Cô ta rên rỉ to tiếng. Tôi lèn lưỡi vô trong lỗ lồn ấm nóng và chật khít của em tôi. Cô ta kêu lên. Tôi bắt đầu khoanh tròn hột le bằng cái lưỡi, và hơi thở của cô ta trở nên rời rạc. Sau đó tôi thọc mấy ngón tay vào lồn em gái tôi trở lại, và hai tay cô ta bấu vào mái tóc tôi, cố gắng một cách táo tợn để nghiền mặt tôi vào lồn cô ta. Tôi không chống cự nhiều, và bắt đầu liếm hột le của cô ta một cách nghiêm túc.
“Làm ơn đi anh…ôi làm ơn đi…em…yêu…”
Cô ta không nói thêm được nữa khi tôi khều móc mấy ngón tay vào chạm đến phần thịt thô ráp ở phía trên hang lồn cô ta. Cô ta kêu lên, một lần, hai lần, rồi đổ sụp xuống, rũ rượi trên giường. Tôi lo lắng rằng cô ta đã bị bất tỉnh trong chốc lát, đến khi tôi di chuyển lên cạnh cô ta và cô ta rúc người âu yếm vào trong ngực tôi. Tôi ôm ấp em tôi trong giây lát. Điều này rất quen thuộc, em tôi đã từng ngủ trong lòng tôi như thế này khi chúng tôi còn trẻ. Mặc dù nhu cầu của tôi rất lớn, nhưng tôi quyết định để cho cô ta nghỉ ngơi nếu đó là những gì cô ta cần. Sẽ còn nhiều lúc khác, hay ít nhất thì đó là những gì mà tôi tự nhủ.
Con tàu tư tưởng vị tha của tôi đã bị gián đoạn khi một bàn tay nhỏ nhắn đang di chuyển trên cặc tôi. Tôi buộc miệng rên rỉ. Đã lâu rồi kể từ khi có ai đó khác chạm vào nó.
“Thật là đáng yêu và khó khăn. Liệu chuyện đó…với em không?” Cô ta nói, lơ đãng vuốt ve thân cặc tôi.
“Đúng vậy. Nếu em muốn chuyện đó. Em có dùng Thuốc của Cô dâu không?”
Cô ta nhìn tôi với một nụ cười tinh nghịch và lắc đầu.
“Không. Nhưng anh vẫn định leo lên người em và lấp đầy em với hạt giống của anh kia mà. Nếu em có con, thì đó là một bất ngờ thú vị, đúng không anh?”
Dù không có kinh nghiệm hay không, không có người đàn bà nào từng nói như vậy với tôi trước đây. Tôi cảm thấy nhu cầu tình dục đã áp đảo tôi. Lăn người lên mình cô ta, tôi dùng hai tay ghim hai cổ tay của cô ta xuống khi hôn cô ta. Cô ta rên rỉ trong miệng tôi khi con cặc tôi, hiện giờ đã rỉ nước nhờn, đang ép vào bụng cô ta. Tôi trượt người xuống và nó cạ vào giữa hai chân cô ta, ngay khe lồn ấm áp và ướt át. Cô ta thở hổn hển và hẩy hông lên xuống theo bản năng, khiến tôi hoang dại vì ham muốn.
Tôi không thể cưỡng lại thêm nữa, liền đưa cặc vào ngay lỗ lồn cô ta. Nếu cô ta không phải là một trinh nữ, tôi đã thọc cặc vào trong thật nhanh và mạnh vì lồn cô ta đủ ướt rồi. Thay vào đó, tôi đút cặc vào trong lồn cô ta thật chậm, chăm chú quan sát đôi mắt và khuôn mặt của cô ta. Tôi đã phá trinh đủ nhiều đàn bà để biết nên dừng lại nếu nó gây ra tổn thương, hoặc nếu họ trở nên khó chịu. Tôi không phải là một kẻ thô lỗ.
Từ từ, chậm chạp một cách khó nhọc, cặc tôi cuối cùng đã thâm nhập trọn vẹn trong lồn em gái tôi. Cô ta cắn môi lại và rên rỉ sâu trong cổ họng. Đôi chân săn chắc của cô ta quấn quanh người tôi và hai tay cô ta ôm chặt đầu tôi, giữ cho nó đối mặt với cô ta. Em tôi đang nhìn vào mắt tôi. Tôi di chuyển một chút, thế là cô ta rên rỉ thút thít và ôm chặt đầu tôi hơn nữa.
“Em có sao không, hả em yêu?” Tôi hỏi vẻ bối rối.
“Không sao. Em chỉ muốn thực sự nhìn thấy anh. Anh trai của em đây rồi.”
Tôi không hiểu ý cô ta là gì, nhưng cô ta cho tôi làm tới và tôi hôn cô ta khi bắt đầu nhấp. Thần linh ơi, cô ta đang đáp ứng lại. Điều này không giống như khi làm tình với một đối tác thụ động, mỗi cú nhấp của tôi được đáp lại bằng một cú cuộn hông của cô ta, hoặc hai chân cô ta kéo tôi trở lại để cho cặc tôi vào sâu hơn trong lồn cô ta.
“Em làm cho anh…cảm thấy sướng lắm.” Tôi thủ thỉ.
Tôi hầu như không thể thoát ra được. Nó không hẳn là đầy thi vị nhưng cô ta đã thúc đẩy tôi vượt ra ngoài khả năng tạo ra văn xuôi đầy hoa mỹ.
Em gái tôi rên rỉ theo lời nói của tôi và di chuyển nhanh hơn, truyền cảm hứng để tôi địt em tôi mạnh hơn. Cô ta mút và cắn vào cổ tôi, để lại những dấu đỏ thô bạo. Mấy móng tay của cô ta đào vào trong lưng tôi. Em tôi nói với tôi bằng rất nhiều cách để ám chỉ rằng cô ta yêu tôi, cô ta cần chuyện này nhiều như thế nào.
“Anh trai ơi…em sắp…một lần nữa. Em yêu anh rất…rất nhiều.”
Cơ thể của em gái tôi run rẩy, hông em đang nghiền vào tôi một cách không kiểm soát được. Tôi tiếp tục nắc cặc vào ra trong lồn em tôi một cách tàn bạo, cả hai anh em tôi đều muốn kéo dài niềm vui sướng và tôi hầu như không thể kiểm soát được ham muốn của riêng mình. Cô ta rên lên với cường độ ngày càng tăng và cuối cùng đã hét lên tên tôi.
“Anh Finn ơi, ôi thần linh ơi, em yêu anh!”
Sau đó em tôi sụp đổ trong một lúc và tôi cũng nắc chậm lại một chút. Còn khó hơn so với việc tôi rên rỉ thành lời. Trước sự ngạc nhiên của cô ta, tôi rút cặc ra ngoài. Sau đó, lợi dụng trạng thái phục tùng của em tôi, tôi lăn cô ta lại và kéo mông cô ta lên không trung. Cô ta theo bản năng giữ đầu mình xuống, và nhìn tôi qua vai với ánh mắt dự đoán. Cô ta đã là một người yêu tuyệt vời rồi.
Lần này tôi thọc cặc vào lồn cô ta thật nhanh chóng, và cô ta ôm lấy tôi ngay lập tức. Tiếng rên rỉ của cô ta to hơn và bị sốc. Tôi bắt đầu địt em gái tôi một cách nghiêm chỉnh. Tôi đã tự kiểm soát bản thân, cặc tôi đâm vào lồn cô ta như một loại vũ khí. Mỗi cú nắc tới của tôi gặp phải cú hẩy trở lại của em tôi. Cô ta rên rỉ thút thít, lảm nhảm, và cuối cùng than khóc. Tôi nhận ra cô ta sắp đạt cực khoái.
“Anh Finn ơi, làm ơn xuất tinh vào trong em đi. Em cần tinh dịch của anh. Em cần nó…”
Những lời nói của em gái tôi là khoảnh khắc quyết định đối với tôi. Tôi bắn tinh rất mạnh, mạnh hơn hết từ trước tới giờ. Tôi cảm thấy những sợi dây đặc quánh của hạt giống đang rời khỏi người tôi. Tôi cảm thấy nước nhờn ướt át trong lồn em tôi đang bao quanh cặc tôi và hòa trộn với tinh dịch của tôi. Tôi cảm thấy cái lồn của em tôi đang vắt sữa cặc tôi theo bản năng, rút hết mọi giọt tinh quý giá ra khỏi người tôi, đang siết chặt và ép nén cặc tôi. Tôi sẽ bị đau trong ngày hôm sau mất thôi. Em tôi ôm giữ tôi với đôi chân nhỏ nhưng mạnh mẽ khi cơn cực khoái của cô ta đang lan khắp cơ thể. Cô ta thở hổn hển. Sau đó cô ta thư giãn và thả tôi ra.
Tôi rút cặc ra ngoài và nhìn thấy chất lỏng tình yêu của chúng tôi đang chảy ra khỏi lồn em tôi. Tôi lăn ra khỏi người cô ta và nằm ngửa trên giường. Cô ta rên rỉ, không hài lòng trong giây lát rồi lăn người qua, nằm sóng soài lên ngực tôi trong khi gác một chân lên người tôi. Tôi cười khúc khích.
“Cái gì vậy?” Em tôi nói và nhìn lên tôi.
“Anh cảm thấy như thể em đã đánh dấu anh như là lãnh thổ của em vậy.”
“À…ý em là…em không bao giờ có thể đòi hỏi được anh…” Cô ta đỏ mặt một cách quyến rũ và quay mặt đi.
Tôi nhẹ nhàng sờ vào cằm em tôi để cho cô ta nhìn tôi một lần nữa. Tôi biết những lời nói mà cô ta muốn nghe. Tôi nói theo cách cũ:
“Em là tài sản của vị hoàng tử này. Không một ai khác có thể có được em nếu không bước qua xác chết của anh.”
Cô ta mỉm cười lớn, sau đó nép mình vào ngực tôi.
“Tốt lắm.” Cô ta thủ thỉ.
Tôi ngủ trong đêm đó, ôm em tôi gần nhất có thể. Khi thức dậy thì tôi thấy cô ta đã đi rồi, và tôi cảm thấy còn hơn là cô đơn một mình. Tôi cảm thấy trống rỗng và không đầy đủ. Đây là tình yêu của hai anh em tôi, trong một thời gian lâu dài.
***
Làm việc được hai năm trong Công ty Ba Chị Em, tôi đã tìm thấy Caliban. Hoặc có thể nói là nó tìm thấy tôi. Thật khó để nói ra những điều này.
Chúng tôi đang hành quân như là một phần của một đội quân lớn hơn. Ionna đã biến mất ở phía Đông sau khi đội quân của cô ta bị sụp đổ trong cuộc nổi dậy. Portismunde được thuyết phục rằng anh ta đã gần đến chiến thắng cuối cùng, vì vậy chúng tôi sẽ vây hãm kinh đô, vẫn đang được chị gái Orelia của anh ta cai quản. Trên đường đi, có một số pháo đài cần phải chinh phục được. Công việc thật khó nhọc. Chúng tôi được giao nhiệm vụ cam go nhất: đánh chiếm Pháo đài Tam giác. Đó là một cái tên nhạt nhẽo đối với một cái bẫy chết người như thế.
Nó được gọi là Pháo đài Tam giác vì nó có ba mặt. Không phải là một công trình rất sáng tạo gì, tôi biết vậy. Vấn đề là hai mặt trong số chúng giáp với một con sông chảy quanh một mảnh đất nhô lên cao. Chúng tôi đã cắt đứt con sông ở cả hai hướng Bắc và Nam với dây xích tuyệt vời, và chúng tôi án ngữ mặt còn lại một cách dễ dàng, để chúng không thể được tiếp viện. Do đó nó chỉ còn lại một bức tường quay mặt về phía mặt đất, không may thay là hướng tấn công duy nhất có thể xảy ra.
Tôi thức dậy vào lúc giữa đêm, khi Bartles thọc tay vào vai tôi.
“Dậy đi. Chị Parla muốn gặp anh.”
Đó là tất cả những gì cô ta nói. Tôi càu nhàu trả lời nhưng cô ta không chịu di chuyển.
“Ra ngoài đi Bartles. Anh đã mặc quần nên không có gì để nhìn đâu.” Tôi càu nhàu.
Cô ta cười khúc khích rồi chạy ra ngoài. Làm thế nào mà cô ta có nhiều năng lượng như vậy vào giờ phút ma thuật thế này, tôi cũng không biết nữa. Đứng dậy, tôi mặc áo lính, một loại áo da không ống tay, và xỏ vào chân đôi ủng đã mòn, rồi hướng về phía trụ sở của Parla. Màn đêm được thắp sáng bởi những đám lửa trại. Tôi có thể nghe được những tiếng la hét và âm thanh không rõ ràng của trận chiến từ đằng xa. Pháo đài được thắp sáng, viên đá đen của nó đang tỏa sáng trong ánh lửa. Nó có hai tòa tháp liền kề với cổng chính, và sau đó là sáu cái khác trải dài dọc theo bức tường quay mặt về phía đất liền. Những viên đá xếp khít vào nhau như những mảnh ghép của một câu đố, và bề mặt trơn tru không tự nhiên, khiến nó không thể dùng tay để bám vào rồi leo lên được. Người ta nói rằng một người Thuần Huyết đã xây dựng nó với sự giúp đỡ của nhiều người Thạch Huyết, những người thật đáng tiếc là đã chết trong quá trình xây dựng.
Trụ sở chỉ là một cái lều lớn với một quân kỳ trên đó, là ba chiếc vòng khóa vào nhau có màu vàng trên một phông nền màu đen. Tôi nghe tiếng Parla và Sari đang cãi nhau lớn tiếng. Điều này không phải là bất thường, nhưng giọng điệu có vẻ hơi khắc nghiệt. Tôi bước vào trong mà không cần phải ý tứ gì cả.
“Chúng ta đang bị tổn thất! Một khi chúng ta hết quân, Portismunde sẽ từ chối trả tiền cho chúng ta và đưa nó cho quân lính của anh ta!”
Sari tức giận, nhưng tôi ở với cô ta đủ lâu để nghe thấy sự tuyệt vọng trong giọng nói của cô ta.
“Chúng ta có thể làm được điều này. Chúng ta sẽ không tấn công trực diện. Không làm vậy ngay cả với thần Karrash.” Parla nói.
“Vậy thì làm thế nào đây?”
Parla nhìn tôi và nhướn lông mày. Tôi đã cố không hoảng sợ. Nếu họ quay sang tôi, thì ắt là tình thế đang rất tuyệt vọng rồi đây.
“Được rồi.” Cô ta nói và phẩy tay. “Mọi người ra ngoài đi, tôi phải tham khảo với pháp sư chiến tranh của mình.”
Có một số tiếng càu nhàu nhưng Sari và những người dưới trướng cũng rời đi. Parla là người chịu trách nhiệm và ai cũng biết điều đó.
“Cô đang nghĩ gì?” Tôi hỏi.
Tôi thậm chí chưa bao giờ được ám chỉ là một pháp sư trong lĩnh vực vây hãm. Chúng rất hiếm, đắt tiền và yếu ớt.
“À, tôi đang tự hỏi anh có thể làm được gì để mở được những cánh cổng đó, hoặc thậm chí là chọc thủng được nó chút nào không. Hay là mình chỉ cần đưa một số quân sang phía bên kia. Hiện giờ chúng ta không làm điều đó được tốt.”
“Đây không phải là những gì mà thần Harrash dành cho mình sao?”
Là một người Thuần Huyết, ít nhiều gì tôi cũng thừa hưởng nhiều định kiến về đám người da xám từ Phía Bên kia. Tôi có rất ít sự tin tưởng ở họ. Ngay cả khi tôi biết rằng thần Karrash “của chúng ta” đã được tuyển dụng từ những gia tộc đã sống ở đây trong nhiều thế kỷ, và họ không bị ảnh hưởng với sự điên rồ của những kẻ xâm lược.
“Họ bền bỉ và dũng cảm, nhưng họ vẫn chỉ là con người. Lệnh cho bất cứ ai đánh trực tiếp vào bức tường là tự sát. Thậm chí những tháp công thành mà chúng ta làm cũng không đủ, vì tên pháp sư lửa chết tiệt của bọn chúng.”
Có một người quăng lửa chính xác đã làm cho quân lính chúng tôi không thể áp sát tường thành, hắn ta ở một khoảng cách xa đáng nể đối với đám cung thủ của chúng tôi. Nếu tôi có thể nhìn thấy quân thù, tôi sẽ giết chúng.
Tôi thở dài ngao ngán. Tôi nghĩ về một cuốn sách. Tôi gần như có thể nhìn thấy khuôn mặt của Merwyd, đầy lo lắng, đang cầu xin tôi đừng làm thế. Tuy nhiên, cô ta không còn là ngôi sao hướng dẫn của tôi nữa.
“Tôi có ý này, nhưng cô sẽ không thích đâu.” Cuối cùng tôi lên tiếng.
“Cứ nói xem.”
“Phát động một cuộc tấn công. Hãy chắc chắn rằng họ là tân binh. Khi thất bại họ sẽ rút quân nhưng không được về doanh trại. Cứ giữ họ trong tầm bắn của pháo đài. Sau đó tôi sẽ…thử làm điều gì đó.”
Cô ta nhìn tôi, đanh mặt lại.
“Anh muốn tôi đưa họ vào trong cái máy xay thịt đó hả? Để cho anh thử cái gì đó? Hầu hết bọn họ đều là trẻ em đó.”
“Thì tôi đã nói là cô sẽ không thích mà. Họ là lính ô hợp nên sẽ cảm thấy cú sốc đầu tiên của trận chiến. Đám cựu chiến binh thì quá quen khi nhìn thấy bạn bè của họ bị chết, nên tôi sẽ không có đủ sự giận dữ. Đây chỉ là ý tưởng mà tôi đang có thôi.”
Cô ta suy nghĩ trong giây lát, nhưng cô ta không còn lựa chọn nào khác.
“Được rồi. Tôi còn biết điều gì khác nữa không?”
“Phải rồi. Cần có một toán quân sẵn sàng để tấn công nếu kế hoạch của tôi thành công. Nếu có thì cô biết phải làm gì rồi đó. Còn nếu không thì, ừm…”
“Nếu kế hoạch thành công, anh sẽ là người đầu tiên được lựa chọn đồ cướp bóc đấy. Đó là lời hứa của tôi.”
Cướp bóc không phải là thứ gì đó để nghĩ tới. Chắc chắn rồi, có một cuộc chạy đua ban đầu sau một trận chiến để chọn những thi thể có của cải hoặc những vật có giá trị trong những căn nhà. Nhưng mọi thứ trong hầm hoặc đền thờ hoặc tài sản của quan chức được thêm vào một đống lớn. Sau đó chúng tôi được chọn lấy theo thứ tự thâm niên, hoặc, trong trường hợp này, người được chọn lấy đầu tiên là người Chỉ huy.
Tôi đi ra ngoài để quan sát cuộc tấn công. Đó là một điều để ra lệnh cho người ta chết, nhưng tôi cảm thấy ít nhất mình cũng phải chứng kiến sự hy sinh của họ.
Sau một thời gian ngắn, tiếng tù và thổi lên và đám quân xông lên tường thành. Đây là một nhóm quân nhỏ, loại mà bạn sắp xếp để phái đi vây hãm đám lính canh của kẻ thù. Nhưng họ đã ở trong tầm bắn của lính canh.
Tôi quan sát khi họ đến gần. Đám lính canh từ tường thành bắn tên lửa ra, sau đó thả đá và dầu sôi xuống khi họ tiến sát tường thành. Có một toán lính của chúng tôi thậm chí bắt thang nâng lên vị trí, nhưng không ai có thể leo lên khi được lệnh rút lui. Đó là một vụ thảm sát.
Có hàng trăm người đã tử trận, không đến 30 người còn sống sót trở về. Nó còn tồi tệ hơn điều mà tôi đã yêu cầu. Theo như yêu cầu, quân lính không được phép quay về doanh trại mà thay vào đó là đến vị trí thuận lợi của tôi trong một cái rãnh ở phía trước. Họ vẫn có thể nghe được những tiếng cười đùa và chửi thề của quân địch. Tôi nhìn quanh mình, tận mắt chứng kiến những người đang la hét vì các vết bỏng trên người họ vẫn còn bốc khói. Những vết thương do tên bắn thậm chí còn không được chú ý trong cú sốc của họ, và những đôi mắt đỏ khói tràn đầy sự thù hận và điên cuồng trong trận chiến.
Đúng vậy. Đây là những gì tôi cần.
Tôi tập trung vào bản thân, hấp thu năng lực siêu nhiên của trái đất, chiêu thức phổ biến để ném những mục tiêu. Tôi đã hấp thu nó, truyền đi cơn thịnh nộ và nỗi buồn của mình. Sau đó, tôi bắt đầu hấp thu cảm xúc những người xung quanh mình, đã bị bào mòn và bị sốc vì sự ngây thơ của họ. Tôi nghe tiếng họ đang bất tỉnh xung quanh tôi hoặc bị ói mửa khi tôi hút đi cảm xúc của họ ra. Cứ như thể tôi ở trong bọn họ, thậm chí họ ở trong cơ thể của chính tôi. Tôi tự hỏi có phải đây là cách mà các vị thần cảm thấy khi họ tàn sát chúng tôi vì sự thích thú của họ hay không.
Khi người tôi tràn đầy sự căm thù và đau buồn nhất của họ, tôi chạy về phía bức tường thành. Tôi luôn có thể bị loại bỏ bởi một mũi tên ở cự ly gần, dù có gió bảo vệ. Nhưng trong khoảnh khắc này, sau một cuộc tấn công thảm họa thì dường như không ai chú ý đến nữa. Tôi đến được bề mặt trơn nhẵn và bóng loáng của bức tường, kẻ thù đáng ghét nhất trong trận chiến này. Tôi cảm thấy cơn thịnh nộ đang sôi sục trong người tôi, như thể tôi có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Tôi chạm tay vào tường thành, và muốn nó rời xa tôi. Thế rồi tôi không còn nhớ bất cứ điều gì nữa trong một thời gian sau đó.
Ký ức tiếp theo của tôi là một sự bập bềnh trôi nổi từ pháo đài trở về doanh trại. Khi ý thức của tôi trở lại, tôi cảm thấy có một đôi tay, to lớn và mạnh mẽ, đang ôm lấy tôi. Sau đó tôi bị thả rơi xuống một chiếc cũi với kiểu cách không khách sáo.
Tôi mở mắt ra và cảm thấy một cơn nôn nao tồi tệ nhất trong đời. Bartles và Sari đang nhìn xuống tôi. Sari đang mỉm cười rõ ràng, trong khi Bartles thì không hề biểu lộ gì cả.
“Nó có hoạt động không?” Tôi rên rỉ thốt lên, nhận thấy cổ họng mình rất khô và bị phủ một loại bụi nào đó.
Sari chỉ cười. Bartles thì gật đầu và đưa cho tôi một bình nước. Tôi uống được một ít rồi bị ngất đi trong vài giờ.
Tôi mơ thấy những người đã chết.
Sau đó tôi lại tỉnh giấc trong ánh sáng lờ mờ của bình minh. Tôi có thể cảm nhận được sự thay đổi trong doanh trại. Không cần phải nói nữa, rằng pháo đài đã bị sụp đổ. Những tiếng cười và la hét đã nói với tôi nhiều hơn.
“Chị Parla muốn nói chuyện với anh, nếu anh có thể đi được.”
Bartles nói. Cô bé này đang ngồi gần tôi. Liệu cô ta đã ở đây suốt cả đêm không nhỉ?
“Được rồi.” Tôi nói và đứng dậy.
Tôi lảo đảo trong giây lát, nhưng vẫn đứng thẳng được. Bỏ lại những vong hồn và những tiếng rên nhỏ phát ra chiếc lều cứu thương, tôi bước ra ánh sáng khắc nghiệt trong ngày và nhìn lại pháo đài. Có một lỗ thủng rộng khoảng 60 foot, nơi tôi đã chạm tay vào bức tường. Đằng sau nó, ừm, hầu như không còn gì nữa. Vụ nổ và đá văng tứ tung xuống đến bức tường tiếp giáp với nước, và nó đã làm sụp đổ một vài công trình bên trong pháo đài. Quân kỳ cắm trên vọng lâu, với biểu hiện ba vòng màu vàng trên nền đen.
Tôi bước đến trụ sở, Bartles theo sau tôi một cách lo lắng.
“Giờ em có thể đi được rồi, anh ổn mà.” Tôi nói với cô ta.
Cô ta tiếp tục đi theo tôi, vì vậy tôi dừng lại và ngoái đầu nhìn lại cô ta. Tôi nhận thấy cô ta rõ ràng là định nói điều gì đó nên tôi đã chờ đợi.
“Anh là quỷ hay là người vậy?” Cuối cùng thì cô ta hỏi.
Nỗi sợ hãi trong ánh mắt của cô ta hiện giờ là điều hiển nhiên đối với tôi. Đó là một câu hỏi thật thà chứ không phải là một lời buộc tội. Chết tiệt thật.
“Sự thật là em có thể là cả hai, nhóc con à.” Tôi nói mà không quay lại, trước khi đi vào lều của Parla.
Parla gật đầu với tôi khi tôi bước vào trong. Tôi thấy cô ta đang nhìn kỹ vào một tấm bản đồ, không nghi ngờ gì về việc đang lập kế hoạch cho cuộc hành quân kế tiếp. Cô ta ra hiệu về phía góc lều.
“Có một số kho báu tốt đấy. Nhưng tôi đã hứa thì sẽ giữ lời.”
Có một đống đồ quý, tất cả không nghi ngờ gì là từ bộ sưu tập của chủ nhân pháo đài. Tôi lục lọi chúng mà không có bất kỳ danh dự nào. Dù sao thì chúng tôi ở đây cũng là vì tiền mà.
Có một thùng đồ trang sức, không phải là hiếm nhất nhưng chắc chắn có giá trị hơn nhiều so với khối lượng bằng vàng của chúng. Có một tấm khiên chắc chắn là huyền diệu, vì nó phát quang thứ ánh sáng màu xanh lam ngay cả trong ánh sáng rực rỡ của buổi sáng. Có một bộ giáp, được phủ bằng mã não và vàng, thứ chắc chắn sẽ lấy được tiền chuộc từ một vị vua. Đây là những gì mà chắc chắn Parla đã mong đợi tôi chọn lựa. Đó là những thứ tôi định chọn lấy, và rồi…tôi nhìn thấy nó.
Nó có vị thế của riêng nó, như thể không thuộc về nơi này. Có một lần, sự giáo dục trong lịch sử của tôi cho biết rằng nó rất có giá trị. Nó không thuộc về phần còn lại của đống của cải cướp được. Nó là một món đồ vô giá.
Nó là một cây giáo, dài ngang chiều cao của tôi, một chiều dài bất thường ở thời đại của những cây giáo dài hoặc cây lao ngắn. Nó có một cái cán dày và nhẹ, và dường như được làm bằng gỗ đen nhưng hóa ra không phải. Những dấu hiệu thần bí được khắc trên đó hầu như đã bị mòn đi, nhưng không hoàn toàn. Cũng không phải là dấu hiệu hoa hồng được khắc vào phần xương rồng của thân giáo.
Đây là một loại vũ khí của một vị Hoàng tử đích thực từ dòng dõi Thuần Huyết, và nó chắc chắn rất được yêu quý. Nó được làm để giết chết những sự sáng tạo còn lại của thần Eldest và sau đó để chống lại những kẻ xâm lược của thần Karrash và những bậc thầy ma quỷ của họ. Nó là một công cụ phân luồng ma thuật làm sạch sự hủy diệt, thường được kết hợp với năng lượng kỳ bí của nam giới. Đó là sét và lửa.
Nó nói với tôi thật nhiều ngay khi tôi chạm vào nó. Những hình ảnh chiến tranh và cái chết hiện lên rất sống động trong tâm trí tôi, như cái tên của nó, Caliban. Hóa ra là nó hoàn toàn cô đơn sau khi ở trong tay của những kẻ cướp bóc, vì họ không hiểu nó, và như thể nó đã háo hức khi được một người đàn ông của dòng dõi Thuần Huyết nắm lấy. Tôi cảm thấy năng lượng của nó đang trộn lẫn với tôi, giống như một màn dạo đầu.
Chúng tôi đã có ý nghĩa với nhau.