Một câu chuyện về huyết thống - Chương 4
Chương 4:
Tôi đến Sondres trong vòng chưa đến một tuần, tới nơi trước khi mặt trời mọc. Người tôi bốc mùi, râu ria của tôi mọc dài ra, và tôi rất đói. Tôi đã ăn cắp một số quần áo treo trên dây của một người đàn bà và mặc vào để thay cho quần áo cũ của tôi, dù đã sử dụng nhưng vẫn còn tương đối tốt. Việc tìm kiếm nước uống không có vấn đề gì. Tuy nhiên tôi không có một cây cung để săn bắn, và không đủ thần chú để thay thế nó, vì vậy tôi đã giao dịch bằng sức lao động của mình để được ăn ở trong nhà trọ, chặt gỗ, kéo nước, và có lần tôi đã phải dọn dẹp chuồng ngựa. Tôi không háo hức để lặp lại công việc đó nữa. Trong mọi trường hợp, tôi được ăn uống mới là điều quan trọng. Nhưng thường chỉ có một bữa ăn mỗi ngày, vì vậy tôi biết rằng mình cần phải tìm một nguồn quỹ ổn định hơn.
Khi đến nơi, tôi tiếp tục xuống bến tàu, nhớ lại một chuyến đi đã vài năm trước khi họ luôn tìm kiếm những tấm lưng mạnh mẽ để bốc dỡ hàng hóa trên tàu. Tôi vẫn có vóc dáng khá tốt, đặc biệt là sau khi được Raisa chữa bệnh, và tôi có lợi thế về phép thuật.
Sẽ rất nguy hiểm khi thể hiện những câu thần chú quyền lực vì họ sẽ phát hiện ra thân thế Gia đình Thuần Huyết của tôi. Nhưng may mắn thay, tôi không có khả năng như vậy và tóc tôi chưa hề thay đổi. Điều đó đang được nói đến, khi có một vài pháp sư mới được đào tạo từ một thành phố giống như Sondres đến đây mỗi ngày. Một số làm theo cách của họ, đi theo con đường tu luyện võ công. Một số khác thì trở thành người lao động, hoạt động như những cần cẩu sống hoặc xe ngựa khi thao tác hàng hóa nhanh chóng và chính xác. Tôi đang hy vọng cho một công việc như nhóm người thứ hai đó.
Khi tôi tìm thấy một chủ bến tàu, người cần sự giúp đỡ như vậy, và chúng tôi thương lượng cho một ngày làm việc. Là con trai của giới quý tộc, sự hiểu biết của tôi về giá trị của công việc là điều mà tôi thừa nhận là mình còn bị giới hạn, vì vậy có lẽ tôi bị trả lương thấp. Tôi biết nó sẽ đủ cho thức ăn và một căn phòng để ở, do đó tôi không phàn nàn gì cả.
Ngày ngày trôi qua, tôi đã phô bày năng lực, từ từ nhấc những thùng hàng mà phải cần có một số lượng lớn đàn ông hoặc cần cẩu để di chuyển. Kỹ năng của tôi không phải là phi thường trong việc này. Nhưng tôi có thể nói rằng, từ những gì đám đồng nghiệp của tôi cho biết, chỉ có hai pháp sư làm được như vậy và một trong hai người đang ở nơi khác. Lựa chọn yêu thích nhất của họ là xin làm hầu cận cho đám quý tộc cấp thấp, nếu không thì làm lính đánh thuê cho cuộc chiến không có hồi kết trên biển cả.
Vào một buổi giữa trưa, tôi nhận thấy mình đang bị theo dõi. Cô ta không được khôn khéo về việc này rồi. Cô ta cao và có cơ bắp tốt, dù rõ ràng vẫn có nét nữ tính, với làn da rám nắng cùng mái tóc đen dày và ngắn hơn mái tóc tôi. Cô ta mặc một chiếc áo lính không có ống tay, quần da trông như một loại giáp và đôi ủng của người lính. Bằng cách có chủ ý khi nhìn tôi đặt thùng đồ là tôi biết rằng cô ta định thuê tôi hoặc muốn lên giường với tôi. Có lẽ là cả hai.
Khi tôi dừng lại trong một lúc, cô ta tiến về phía tôi và vỗ vào lưng tôi một cách niềm nở. Tôi không cảm thấy bị xúc phạm mà chỉ ngạc nhiên thôi. Điều đó dường như là một cách tốt để bắt đầu một cuộc chiến ở một nơi như thế này.
Mặc khác, cô ta làm như thể không gặp khó khăn gì để đánh thắng.
Nhìn cận cảnh, tôi thấy cái mũi của cô ta có hình dạng như bị vỡ trong vài lần, những nét thô ráp đã thành sẹo. Mặc dù trong tâm trí tôi vẫn thấy cô ta trông hấp dẫn, nhưng không ai có thể cho rằng cô ta là một người phụ nữ xinh đẹp.
“Đó là những công việc tốt đẹp. Anh đã làm được bao lâu rồi?”
“Ờ.” Tôi trả lời, tự hỏi liệu có nên nói ra sự thật hay không. “Tôi thực sự vừa mới bắt đầu trong ngày hôm nay thôi.”
“Không, ý tôi là anh đã làm việc này liên tục trong bao lâu đó mà?”
Tôi không suy nghĩ nhiều nhưng sự thật là tôi nói thẳng luôn:
“Tôi làm từ lúc tảng sáng đến giờ.”
Nghe tôi nói vậy, cô ta liền nhướn lông mày vì ngạc nhiên. Tôi tự hỏi có lẽ mình đã nói quá nhiều chăng.
“Ừm, kẻ lừa đảo này,” Cô ta nói, chỉ tay về phía tên quản lý bến tàu, người mà tôi ghi nhận trong tầm nghe. “Hắn sẽ bắt anh làm việc và trả công cho anh không có gì khác ngoài sự rắc rối. Tôi sẽ đưa cho anh một bản hợp đồng với công ty của tôi. Công việc hầu như cũng giống như vầy, nhưng nếu anh biết bất kỳ một loại võ công nào thì anh sẽ nhận được một khoản tiền khổng lồ ngay lập tức.”
Tôi suy nghĩ thật nghiêm túc. Tuy nhiên, vào thời điểm này, rời khỏi lục địa không phải là điều tôi mong muốn. Tôi có thể đạt được mục đích tốt hơn bằng cách ở lại đây, kiếm tiền và lên kế hoạch.
“Tôi không nghĩ đó là nơi tôi hướng tới. Nhưng dù sao cũng cảm ơn cô.”
“À, nếu anh có đổi ý thì hãy xuống ngôi nhà Cung thủ Chết. Đó là nơi chúng tôi đang tuyển dụng. Chúng tôi sẽ rời khỏi đây trong một tuần nữa, vì vậy đừng nên lần lữa.” Cô ta bước đi, rồi quay đầu hét lên qua vai. “Anh đang lãng phí thời gian ở đây đó!”
Tôi cười vì sự táo bạo của cô ta và sau đó làm xong công việc của mình. Mặc dù tên chủ đã cung cấp nước uống và một số bánh mì cũ trong suốt cả ngày, nhưng tôi vẫn đói, khát và mệt mỏi. Tôi tưởng như có thể ăn sạch phần còn lại. Có lẽ tôi nên đi tắm. Thật là một ngày tốt lành.
Khi chuyện xảy ra với tôi thì sự khác biệt về định nghĩa của tôi về “một ngày tốt lành” là cách đây một tuần, khi tôi hơi chán nản. Trong lúc bước đi, tôi để ý thấy một vài đứa trẻ đang chạy ngang qua tôi, hướng về phía trung tâm thành phố. Đó là nơi mà gia đình chúng tôi có cái mà họ gọi là “Cung điện mùa đông”. Đó cũng là nơi mà ba tôi có xu hướng cai trị trong thời kỳ khủng hoảng hoặc chiến tranh, giả định rằng mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp.
“Hoàng tử đang ở đây!” Một trong những đứa trẻ hét lên.
Tôi hoảng sợ trong một lúc, đến khi nhận ra rằng chúng gần như chắc chắn đang nói đến anh Tyr.
Anh ta đang làm gì ở đây? Đã có thông báo nào đó không? Mẹ tôi hay Merwyd có ở đây không? Tôi quyết định chấp nhận hơi rủi ro để tìm cơ hội thu thập thông tin. Mặc dù không thừa nhận với bản thân, nhưng cơ hội được nhìn thoáng qua người phụ nữ mà tôi yêu cũng là điều quan trọng nhất trong tâm trí tôi. Nếu cô ta ở đây, có lẽ tôi thậm chí sẽ nhắn tin cho cô ta.
Sự thật hóa ra là cô ta đang có mặt ở đây.
Tôi đến quảng trường với kiểu bầu không khí lễ hội luôn đi kèm với lời tuyên bố của hoàng gia và những vụ hành quyết quan trọng. Những nhà bán hàng đã bán nhiều loại thức ăn đường phố và tôi đã không chút xấu hổ khi ăn hai cuộn bánh ngọt và một số thịt nướng không biết là thịt gì, trong khi chờ đám đông tụ tập.
Cung điện đứng sừng sững với một tòa tháp hình vuông to lớn. Có một ban công được trang trí công phu, đây là nơi để phát ra những thông báo. Bản thân tòa nhà được trang hoàng bằng những cờ xí màu xanh lam và màu vàng rực rỡ, với hình con rồng bay ở trên đó. Trông chúng khá mới.
Tôi thấy họ ngay khi họ bước ra khỏi cửa để đi ra ban công, nơi tôi từng đứng đó trước đây. Ba tôi, chú Bayrd, mẹ tôi, và những bà dì của tôi đều có mặt. Và tất nhiên là có cả anh Tyr và Merwyd. Có gì đó trong cách cô ta đứng, làm cho bụng tôi bị lấp đầy một điềm gở nào đó.
Đó là nỗi sợ hãi, hay đúng hơn là, sự thiếu vắng toàn bộ điều đó. Cô ta trông thư thái lắm. Hạnh phúc nữa chứ. Tôi cho rằng có thể cô ta đang đóng kịch. Điều đó trông có ý nghĩa với tôi. Nhưng tôi biết cô ta rất rõ, hay ít nhất tôi nghĩ là vậy, và cô ta xuất hiện hoàn toàn tự nhiên với tôi.
Ba tôi bước về phía trước, có nghĩa là ông ta sẽ nói chuyện. Điều đó làm cho sự kiện này có tính chất nghiêm trọng đây. Tôi thấy ông ta ra điệu bộ và cố khuếch đại giọng nói của mình để mọi người ở quảng trường nghe được. Thực ra, ông ta đủ mạnh để có thể được lắng nghe xuyên qua nhiều thành phố.
“Hỡi những thần dân tử tế và trung thành với hoàng gia, ta thông báo cho các ngươi biết về những vấn đề nghiêm trọng. Đã có một vụ ám sát bất thành, ngay trong ngôi nhà của ta…”
Ồ, chết tiệt thật. Điều đó có nghĩa rằng tôi sẽ trở thành một nhân vật phản diện, nhưng câu hỏi là, liệu họ có thực sự tin điều đó hay không?
“Trong tuần qua, con trai út của ta, tên của nó sẽ không được nói ra ở đây, đã cố giết người thừa kế ngai vàng của ta trong một không gian thiêng liêng. Nó đã thất bại, và vì tội ác của nó nên nó đã bị đánh văng xuống tòa tháp bởi nạn nhân của nó. Trong khi ta đau buồn vì cái chết của nó và quan trọng hơn, khi phải nói ra thất bại đạo đức này, rằng mọi dấu vết từ cuộc nổi loạn của nó đã được dập tắt. Và những thành viên còn lại trong gia đình của ta đã đoàn kết một lòng trong vụ việc này…”
Tôi đã chấp nhận thêm rủi ro để dùng phép thuật của riêng mình. Nó rất đơn giản, và dấu hiệu duy nhất là đôi mắt tôi chuyển màu liên tục. Nhưng có thể một thành viên trong gia đình tôi sẽ phát hiện ra. Đây là một phép thuật rất đơn giản để cho phép tôi nhìn thấy chi tiết ở khoảng cách xa ngoài tầm nhìn của tôi. Trong khi ba tôi đang cất giọng đều đều, tôi kiểm tra những khuôn mặt và điệu bộ của những người trong gia đình tôi, đặc biệt là người phụ nữ mà tôi yêu, người cuối cùng tôi thấy trước cuộc gặp định mệnh của tôi.
Mẹ tôi là một nhà điều hành chính trị có kỹ năng, và có thể làm mặt nạ trên mặt mình. Nhưng tôi biết mẹ, và có thể nhìn thấy những dấu hiệu của căng thẳng theo cách mà bà ta giữ trong mình. Tuy nhiên, không có sự buồn bã, sầu đau. Đôi mắt của bà ta trông thật yên bình và không đỏ lên với nước mắt. Và với tất cả tình yêu mà mẹ đã khẳng định với tôi, bà ta rất có thể đã yêu anh trai mình, cũng là một vị vua, thậm chí còn hơn thế nữa. Bên cạnh đó, bà ta còn đủ trẻ để có thêm con cái. Dẫu sao thì, không phải chính bà ta là người đã đích thân dẫn tôi đến với cuộc phục kích hay sao?
Merwyd, nếu có thì còn tệ hơn. À, tôi nói tệ hơn khi biểu cảm của cô ta là một sự phấn khích. Gần như vui sướng. Cô ta không có dấu hiệu gì về sự bất ổn khi thể hiện ra. Tôi dễ dàng nhìn thấy sự quen thuộc theo cách mà cánh tay cô ta đột nhiên quấn quanh anh Tyr. Vậy là bức tranh đã hoàn thành. Không phải là cô ta đã có một cái nhìn lo lắng hiện lên trên khuôn mặt ngay trước khi cô ta bỏ tôi lại cho mẹ tôi sao? Cô ta đã biết chuyện này nhiều bao nhiêu, thật vậy không? Và thậm chí cô ta không mặc đồ tang lễ nào. Không ai trong số họ làm như vậy. Những câu nói của ba tôi bất ngờ đưa tôi trở lại với thực tế.
“…Đây là lý do tại sao mà người thừa kế của ta và vị hôn thê của nó đã kết hôn trong vòng bí mật. Đường dây phải được bảo vệ cho an ninh của vương quốc và các thần dân của ta.”
Có rất nhiều tiếng cổ vũ reo hò. Anh trai Tyr và em gái Merwyd của tôi đang nắm tay nhau. Thay vào đó một cách tự nhiên, dường như là đã hôn nhau trước khi hai người đối mặt với đám đông và vẫy tay chào. Cánh tay của anh ta ở trên vai cô ta trong một kiểu cách sở hữu. Cô ta dựa vào anh ta, đang nở một nụ cười rạng rỡ nhất của cô ta. Tôi nhìn thấy tất cả với sự rõ ràng tinh khiết. Nếu cô ta diễn trò, thì cô ta đã diễn tốt hơn so với những gì tôi từng nhìn thấy. Ít nhất thì ba mẹ tôi trông rất nghiêm túc, không vui khi phải đưa ra thông báo đầu tiên. Người duy nhất trông thực sự ghê tởm với toàn bộ chuyện này là chú tôi.
Điều đó có ý nghĩa, vì chúng tôi luôn ở cùng nhau, cả hai chú cháu tôi đều là con trai út trong gia đình. Chúng tôi thường xuyên uống rượu với nhau, và chế nhạo thói đạo đức giả của người thân trong gia đình chúng tôi. Ông ta không có con, vì vậy có lẽ tôi là người gần gũi nhất mà ông ta từng có.
Anh Tyr, tất nhiên rồi, đang rất vui mừng. Anh ta đã có mọi thứ mình muốn. Nhưng anh ta có thể có được điều đó mà không cần phải giết tôi. Tôi vẫn đang mất mát nên tại sao điều đó là cần thiết.
Mặc dù vậy, bí ẩn về âm mưu sụp đổ của tôi khi ám sát bất thành làm tôi ít chú tâm hơn nhiều, mà tôi chỉ nghĩ đến Merwyd. Cô ta là Người vợ Đầu tiên của vị Thái tử một cách hiển nhiên. Điều đó đem đến uy tín lớn lao và nhiều quyền lực. Cô ta rõ ràng là khá hài lòng với tình trạng mới của mình. Điều này làm cho cô ta không có nhiều thời gian để đau buồn về người đàn ông mà một tuần trước, cô ta đã hứa sẽ yêu. Giả định rằng cô ta đã không nói dối.
Tôi không ngạc nhiên trước sự buồn bã của mình, cũng không cảm thấy làn sóng mất mát sâu thẳm đang rửa sạch tôi. Đây là lần đầu tiên trái tim tôi thực sự tan vỡ, và sự thật là nó đã tan vỡ. Tôi cảm thấy tê liệt, và sau đó một cơn thịnh nộ tràn ngập trong tôi. Tôi bị sốc bởi cường độ và sức nóng của nó. Nếu có ai nói chuyện với tôi trong lúc này thì tôi có thể giết họ, chỉ đơn giản vì tôi thiếu sự kiểm soát để làm khác đi. Nó trôi qua nhanh chóng, nhưng tôi cảm thấy nó ở đó, đang rình rập, một phần mới của thế giới bên trong tôi đang thay đổi.
Tôi không nhớ mình đã rời khỏi quảng trường như thế nào. Tôi đi lang thang trong cơn bàng hoàng suốt nhiều giờ. Và tôi đã có một quyết định, nhưng tôi không nhớ điều đó. Ký ức tiếp theo của tôi là đang nhìn lên và thấy một dấu hiệu của Cung thủ Chết trong một tòa nhà. Tôi đi vào trong.
Đây là một nơi náo nhiệt của đồ uống, cờ bạc và đàn bà đức hạnh có thể thương lượng. Trong tình trạng hiện tại, mọi chiếc bàn cổ và băng ghế nứt đều được đóng gói, hầu hết bọn họ trông giống như những người lính. Tôi chú ý đến chi tiết trên người họ. Quần áo và trang bị của họ không phải là đồng phục, nhưng gần như tất cả đều có hình dáng tốt và chất lượng khá. Chúng còn chất lượng và đẹp hơn so với bộ quân phục chính thức của vương quốc ba tôi, chắc chắn là vậy. Họ trông có vẻ già dặn và to con hơn so với những tân binh. Tôi nhìn thấy người đã từng ngưỡng mộ tôi, đang ngồi phía sau quán trọ cùng với hai người khác, chắc là thuộc hạ của cô ta. Cô ta đang trò chuyện và hai người đó đang lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng gật đầu. Một người trong số đó đang viết gì đó trên mẩu giấy với cây bút than.
Tôi đi đến cái bàn của cô ta, nhưng vẫn giữ khoảng cách trịnh trọng. Cô ta có thể nhìn thấy tôi nhưng tôi thực sự không thể nghe lén từ nơi tôi đang đứng. Vài phút sau, cô ta giải tán hai người đó và vẫy tay mời tôi đến. Tôi ngồi ở phía bên kia bàn của cô ta. Chiếc băng ghế ngồi thoải mái đến ngạc nhiên. Nó có một đường rãnh dưới mông, đã mòn từ nhiều năm, nếu không phải là hàng thập kỷ sử dụng. Nó có mùi như đã dùng từ nhiều thập kỷ rồi.
“Keena, lấy cho bạn tôi đây một ít bia và thịt cừu đi. Anh thích thịt cừu chứ?”
Tôi định lên tiếng nhưng cô ta không cho tôi có thời gian trả lời.
“Tôi là Parla. Chắc anh đã nghe đến tên tôi.” Cô ta giơ tay ra để bắt tay. Tôi cũng làm vậy.
Tôi nhận ra khá muộn rằng mình không thể cho cô ta biết tên thật của tôi. Finn không phải là cái tên hiếm nhưng một ai đó, sớm hay muộn sẽ nhận ra nó thôi. Vì vậy tôi cho cô ta cái tên của một vị tổ tiên, người đã từng là đội trưởng của lính đánh thuê.
“Tôi là Seath. Rất vui được gặp cô mặc dù tôi e rằng mình không biết đến tên tuổi của cô. Kế hoạch của tôi ở Sondres đã sụp đổ và tôi nghĩ rằng mình có thể thấy những gì cô đang đề nghị.”
Cô ta bật cười.
“Bị thất tình hả? Anh nhìn mình thử đi. Trái tim tan vỡ tạo nên những tân binh tốt. Đừng cảm thấy buồn nữa. Tôi chỉ ở đây vì tôi đã bị bỏ lại ở bàn thờ.”
Tôi đã gặp khó khăn khi nhìn thấy cô ta như một cô dâu đang đỏ mặt. Tôi hơi bị sốc khi cô ta đọc được ý tôi một cách dễ dàng, nhưng tôi đoán là bạn phải thông minh mới có thể điều hành một công ty lính đánh thuê thành công.
“À, Parla này, hãy cho tôi biết cô đang cung cấp điều gì. Tôi quan tâm đến công việc nhưng cần phải làm cho rõ vì đó là chuyện rủi ro mà.”
Parla nhìn tôi thận trọng, đôi mắt của cô ta đột nhiên sắc bén. Cô ta đang đánh giá tôi, nhưng tôi không chắc như thế nào.
“Anh có cái nhìn của một người từng trải qua thời lính chiến với tôi. Anh có thể giết người hay chỉ làm việc nâng thùng hàng và đại loại như vậy?”
“Tôi có thể giết người, theo nhiều cách. Tôi không phải là thầy lang chữa bệnh, mặc dù tôi có thể làm được việc đó chút đỉnh. Tôi biết cách che chắn mũi tên như thế nào.”
Tôi thêm vào câu cuối như một suy nghĩ bộc phát, khi nhớ đến những người của tôi đã đánh giá cao về tôi trong công việc tuần tra.
“Cho tôi thấy vài thứ đi nào.”
“Cô muốn tôi giết ai đó phải không?” Tôi nói, cười nhếch mép.
“À, có lẽ anh không nên làm vậy đâu.” Cô ta chỉ vào một cái thùng bia ở trước mặt một người phụ nữ khác, trông hơi giống Parla nhưng có vóc dáng cao hơn. “Anh có thể làm gì với cái đó không? Thứ gì đó ấn tượng?”
Nó chỉ cách tôi khoảng 15 foot nên tôi cảm thấy thoải mái với độ chính xác của mình. Tôi chỉ vào nó và niệm thần chú. Đó là chiêu thức chánh đạo căn bản nhất của võ công, được gọi là Mũi tên của Ánh sáng. Một xung lực ngắn phát quang màu xanh lam được phóng ra từ ngón tay tôi tới thùng bia. Nó bị vỡ vụn và bay đi. Bia bọt văng ra tứ tung.
Tôi thành thật chỉ có ý định đánh rơi nó thôi. Nhưng xung lực mạnh hơn khiến tôi phải giật mình. May mắn là không ai để ý khi người phụ nữ đó nhảy dựng lên, trên người bị phủ đầy bia.
“THẦN LINH ƠI, CHẾT TIỆT THẬT…CHỊ PARLA!”
Cô ta gầm gừ, thậm chí không thèm trách mắng tôi. Tôi có cảm giác rằng đây là một phần của truyền thống lâu đời.
Parla đang bận rộn cười đùa. Người phụ nữ đó chạy xông ra ngoài nhà, chửi rủa như một cơn bão. Mọi người đều theo cô ta ra ngoài.
“Đó là Sari, em gái tôi.” Parla nói, lau nước mắt. “Đừng trách nó, rồi nó sẽ trở lại sớm thôi.”
Sau một thoáng suy nghĩ, cô ta tiếp tục nói, nghiêm túc hơn.
“Chiêu thức đó thật mạnh mẽ. Một Mũi tên mạnh hơn so với những gì tôi từng nhìn thấy. Nó có thể chẻ đôi một hộp sọ, tôi nghĩ vậy, thậm chí là một chiếc mũ lính.”
Tôi gật đầu, cố tỏ vẻ bình thường.
“Sẽ không có nhiều điểm khi sử dụng nó nếu nó không hoạt động. Tôi cũng có thể tạo ra những cục lửa và làm cho máu bị đông lại. Thành thật mà nói, giết người không phải là sở trường của tôi.”
“À, vậy thì tốt rồi. Anh có biết đọc không?”
“Biết chứ, và viết thông thạo nữa. Thầy tôi đã khăng khăng dạy cho tôi.”
Cô ta nở một nụ cười lớn và đặt một cái túi trước mặt tôi. Nó kêu leng keng một cách ấn tượng. Tôi liếc nhìn vào bên trong thì thấy có một khoản tiền lớn, vượt xa so với số tiền tôi kiếm được trong nhiều tháng làm việc ở bến tàu. Tôi nhíu mày.
“Anh là người hầu cận mới của tôi. Đừng lo, công việc không khó đâu, mặc dù có nguy hiểm. Khi chúng ta không chiến đấu thì anh sẽ viết ra những gì tôi nói rồi lưu giữ chúng. Còn khi nào có đánh nhau thì anh phải ở gần tôi để bảo vệ càng nhiều người nhất có thể. Nếu anh không làm điều đó thì anh sẽ bị giết chết. Nghe rõ chứ?”
“Rõ rồi.” Tôi đồng ý ngay lập tức.
Có lẽ tôi nên dành chút thời gian để suy nghĩ sâu hơn, nhưng thực sự tôi không quan tâm nếu tôi bị chết vào lúc đó. Tôi muốn đi thật xa khỏi gia đình đáng ghét của mình. Công việc này sẽ có hiệu quả.
Thức ăn của tôi đã được mang đến. Tôi ăn uống, còn Parla thì kể chuyện vui. Cô ta thật sự rất hài hước. Khi tôi ăn xong thì chợt nhận ra rằng mình đã kiệt sức. Cô ta nhận thấy và vẫy tay gọi một cô gái mà tôi thấy đang đi lại thoăn thoắt quanh mấy cái bàn.
“Bartles! Hãy sửa soạn cho người lính mới của chúng ta một căn phòng. Anh ta sẽ có phòng riêng.” Cô ta nói, sau đó nhìn lại tôi với một nụ cười phóng túng. “Ngủ một chút đi. Cuộc sống mới của anh sẽ khá buồn tẻ với những khoảng thời gian khủng khiếp ngắn ngủi. Chào mừng đến với Công ty Ba Chị Em. Rồi anh sẽ thích nó cho mà xem.”
Điều gây sốc là tôi đã làm.
***
Ba tuần sau
Chúng tôi ở trên lục địa này chưa đầy ba ngày mà đã ở trong tình trạng thật tồi tệ.
Tôi sẽ không kể cho bạn nghe câu chuyện về Cuộc chiến của Ba Người Thừa kế Ngai vàng đâu nhé. Mỗi nhà sử học vô dụng đáng nguyền rủa đều kể lại chuyện đó quá nhiều lần, nhưng bằng cách nào đó họ luôn bỏ ra ngoài bùn và máu. Có rất nhiều cả hai thứ đó. Nông dân chết vì đói, vì hỏa hoạn và ma thuật. Vương quốc Vorchante bị giày xéo dưới cơn bạo lực bất tận và sự cướp bóc. Trò đùa khiến cho những ngôi làng trở thành nghĩa trang chưa được đào. Đó là sự xấu xa.
Chúng tôi đã chuyển lên bờ hàng ngàn người đến từ Troyes và ngay lập tức được thuê bởi Người Thừa Kế trẻ nhất, Portimunde, người lúc này đang bị thua khá nặng. Anh ta đã bỏ rất nhiều vàng vào túi của Parla và chúng tôi đã lập tức hành quân gia nhập lực lượng chính của quân lính anh ta, đến nơi có một loạt những trận chiến dữ dội đang diễn ra. Thật không may, trên đường đi chúng tôi gặp phải quân tiếp viện của một Người Thừa Kế khác. Tôi chưa bao giờ khám phá ra đội quân nào áp đảo hơn. Chỉ có điều chúng là những tên lính đánh thuê ô hợp và có hơn ba ngàn quân.
Chúng tôi đã có nhiều kinh nghiệm nhưng lại gặp khó khăn hơn. Bọn chúng đông hơn, nhưng không ai trong chúng tôi có bất kỳ lợi thế chiến thuật nào khi chúng tôi vừa mới hội quân vào nhau. Vào buổi trưa thì trời đổ mưa. Tôi đang đứng gần Parla, tôi ở bên cạnh cô ta suốt cả ngày. Khi thời tiết rõ ràng, tôi đã khuấy đảo không khí, làm ra những viên đạn và những mũi tên trải rộng khắp xung quanh. Khi trời mưa trở lại, kẻ thù đã tới gần chúng tôi. Tôi đã quăng những Mũi tên Ánh sáng suốt cả ngày nên giờ đây đã thấm mệt. Tôi chưa bao giờ làm điều này nhiều, niệm thần chú trong việc đào tạo hoặc trong một cuộc chiến cho vấn đề đó. Nhưng thay vào đó tôi cảm thấy được tiếp thêm sinh lực. Vẫn đang sống sót. Trận chiến này đã thuộc về tôi.
Tuy nhiên hiện giờ mọi thứ đã ít dễ chịu hơn. Sấm sét đang giáng xuống giữa chiến trường, và tôi chẳng thể làm gì được nữa. Nó giết chết bừa bãi và tôi tự hỏi trong tâm trí rằng liệu đây có phải là cách các thần linh định giết tôi hay không. Bên ngoài những bức tường mưa, tôi thấy một toán quân đang đánh thốc vào chúng tôi. Những ngọn giáo đã sẵn sàng. Bọn chúng còn trẻ và hăng máu lắm. Tôi nghĩ rằng kẻ địch vừa cắt đội hình của chúng tôi ở trên đồi. Chúng đang tìm cách đánh bọc sườn vào chúng tôi.
Parla hướng dẫn cho quân lính phóng hỏa và thiết lập lại đội hình. Tôi nên sợ hãi như trước đây từng là vậy, nhưng thay vào đó tôi lại cảm thấy phấn khởi. Đây là lợi thể của cuộc sống. Không còn gì khác ngoài những ngọn giáo và cái chết. Tôi đã thấy hình dáng một tên cầm quân kỳ, đang dẫn đầu một phần của toán quân đang đánh thốc vào quân chúng tôi. Tôi quyết định dùng lợi thế của cơn mưa và cố gắng làm đông máu hắn.
Tôi đã mệt nên không còn nhiều quyền kiểm soát nữa. Nhìn lại, tôi nghĩ điều đó lại giúp ích. Luồng ánh sáng màu xanh lam phát ra từ tay tôi không chỉ tấn công hắn mà còn cả mấy tên xung quanh hắn. Những tinh thể băng khổng lồ nổ ra từ tay và chân bọn chúng, cơ thể chúng nổ tung thành một lớp sương giá có màu đỏ. Mặt đất xung quanh chúng đang tràn dâng những que băng sắc nhọn, giết chết hoặc làm bị thương mọi thứ trong vòng năm bước chân từ mục tiêu của tôi. Tôi chớp mắt. Parla nhìn tôi và bị ấn tượng. Tôi nhún vai.
Tôi làm điều này so le nhưng không ngăn được bọn chúng. Khi chúng đến gần hơn, tôi đành từ bỏ chiêu thức Băng lực. Sử dụng Hỏa lực có giá trị trước đó khi thời tiết trong lành, nhưng trong trận mưa này nó sẽ không có hiệu quả nhiều. Hay là tôi sai nhỉ? Tôi bỗng nảy ra một ý tưởng. Tôi không thể tung Hỏa lực ở khoảng cách quá xa, nhưng kẻ thù hiện đang ở rất gần. Thay vì cố gắng nhấn chìm một kẻ nào đó, tôi dùng năng lực của mình đánh từ phía trên đầu bọn chúng, khi trời đang mưa. Ngay lập tức có một tiếng rít lớn của hơi nước và chúng rơi nhỏ giọt quanh chúng tôi. Sau đó, ngay dưới nơi tôi vừa dùng phép thuật, tôi nghe được những tiếng la hét của cái chết. Tôi giết được khá nhiều người, hy vọng rằng không ai trong số đó là quân của chúng tôi.
Cuối cùng, kẻ thù tràn vào chúng tôi, chúng đã suy yếu nhưng không dừng lại. Tôi từ bỏ những ý tưởng thông minh và chỉ còn biết ném hết Mũi tên này đến Mũi tên khác. Tôi không cố làm điều đó, đơn giản là vì tuyệt vọng và sợ hãi. Tôi giận dữ điên người vì những tên ngốc này không chịu bỏ cuộc. Vào những giây phút cuối cùng, tôi nhận thấy một người đàn ông trẻ, có lẽ chỉ mới 16 tuổi, đang đến đủ gần Parla và hắn giương cây giáo ra để đâm vào cô ta, có lẽ là ngay cổ. Parla hướng lưng về phía hắn, đang la hét những mệnh lệnh có thể nghe được từ khoảng cách 20 foot. Tôi nhanh chóng phản ứng và từ bàn tay tôi phóng ra 3 luồng ánh sáng màu xanh lam. Chúng không đơn giản chỉ tác động đến tên khốn đáng thương đó để giết chết hắn, vì đó là đặc trưng rồi. Chúng còn thổi xuyên qua áo giáp của hắn, vào thân mình hắn, và rồi bay qua áo giáp của hắn một lần nữa. Hắn đổ gục, rơi lên người cô ta. Cô ta chửi thề, đẩy thi thể của hắn ra khỏi người mình, quay lại nhìn tôi, và gật đầu để cảm ơn tôi.
Đội hình của quân tôi được giữ vững. Quân thù đã bị vỡ trận. Nhưng đây không phải là trận chiến cuối cùng.
***
Bước ngoặt thực sự đối với tôi, có thể nói một cách kỳ diệu, đã đến từ những tin xấu. Một phần trong tôi đã mong đợi nó, nhưng không có bất cứ điều gì để làm cho nó tốt hơn.
Đã vài tháng trôi qua sau lần hẹn ước mập mờ đầu tiên. Chúng tôi đã trải qua một số trận chiến như một phần của lực lượng lớn hơn nhiều thuộc quân đội của Portismunde, người hiện là đối thủ hàng đầu để thừa kế ngai vàng. Đây là loại chiến tranh đó. Chúng tôi bị tổn thất kha khá nên đã lui về Troyes, nơi phục vụ như là cơ sở hậu cần của chúng tôi. Nó còn là trụ sở, và là trung tâm tuyển dụng quân cho Cuộc chiến của Ba Người Thừa kế Ngai vàng. Chúng tôi vừa hoàn thành hợp đồng cuối cùng với thành công rực rỡ. Tôi đã đạt được danh tiếng như một pháp sư có một số kỹ năng, mặc dù không có gì đặc biệt đối với giới phép thuật.
Bartles, một đứa trẻ, là em gái thứ ba của công ty Ba Chị Em (mặc dù trớ trêu thay không liên quan gì đến hai người kia, cô ta là một thứ linh vật mà tôi sẽ phải học hỏi) đến với tôi, trên tay cầm một tờ giấy to. Cô ta yêu thích những dòng dõi Thuần Huyết, rất thích đọc những câu chuyện và tán gẫu về chúng tôi. Thật mỉa mai với tôi khi cô ta rõ ràng là một người thuộc dòng dõi Hoang Huyết đến từ vùng đất Đại Rừng. Cô ta để mái tóc tự nhiên. Cô ta rất yêu thích đọc những sách nói về các quyền lực và phép thuật mà không một thành viên Thuần Huyết nào từng sở hữu. Vì cô bé này biết đọc chữ nên đây là điều mang lại nhiều thứ hữu ích hơn là so với vô số người trong công ty chỉ biết nói.
Nhưng chúng tôi mạnh mẽ, quyến rũ và vĩ đại hơn cả cuộc sống của mình. Tôi ngờ rằng cô ta thậm chí còn biết tôi là một thành viên của gia đình Thuần Huyết, ngay cả khi tôi bắt đầu biểu hiện sức mạnh lớn hơn. Nhưng tôi đã quá lố bịch và bị đổ vỡ nên không trở thành một trong những tuyệt phẩm của cô ta.
Trong mọi trường hợp, Bartles, một con người đáng yêu, thường bắt đầu đọc tin tức cho tất cả chúng tôi nghe. Cô ta nghĩ rằng mình đang chia sẻ những tin tức sống còn, và thực sự chúng tôi đã chiều lòng cô ta. Cô ta thường kể một câu chuyện hay.
“Nghe này.” Cô ta nói, giọng nói thiếu niên nhưng cố ra vẻ đầy quyền lực. “Dường như có tin tức nói về hoàng gia ở Cymru.”
Tôi muốn đứng dậy và rời đi, nhưng không đời nào tôi làm như vậy đúng lúc cả. Bất kể là gì thì nó cũng không phải là tin tốt cho tôi. Tốt nhất thì nó cũng làm cho tôi đau đớn khi ở nhà. Còn tệ hơn thì…
Tôi sẽ để cho các bạn chọn nó là cái nào nhé.
“Vợ của người thừa kế ngai vàng đã có thai! Cô ta sẽ sinh con trong 6 tháng nữa!”
Tốt thôi.
Người vợ. Sự việc này đã thu hẹp lại.
Tại sao nhỉ, tôi rời lâu đài chỉ mới 3 tháng trước. Và còn 6 tháng nữa. Họ…cô ta…đã bắt đầu sớm, phải vậy không?
Tôi ngồi yên trong khi các đồng nghiệp của tôi tranh luận về công đức của những người phụ nữ quý tộc và liệu vú họ có đẹp hơn vú của phụ nữ thuộc tầng lớp bình dân hay không. Tôi có thể nói với họ rằng không có gì khác biệt mà không phải làm việc, và dù có 20 đứa con cũng không thể giải thích được. Tuy nhiên, tôi đã tức giận.
Thật là quá quắt. Cô ta trông có vẻ hạnh phúc khi đứng trên ban công đó. Và giờ đây cô ta đang mang hạt giống của kẻ phản bội, như thể tôi chưa hề tồn tại trên cõi đời này. Tôi muốn lật bàn, để chiến đấu, để chết. Tôi muốn bất cứ thứ gì ngoài việc phải nghe những lời nói chết tiệt này.
Tờ giấy bị cháy. Bartles thả rơi nó với một tiếng hét, rồi ngậm ngón tay để mút. Mọi người đều bị sốc. Có lẽ một loại phép thuật đáng ngờ nào đó đã được tung ra. Nhưng nó không thể là của tôi. Tôi chưa hề nói một lời, và mọi người đều biết rằng các pháp sư không thể làm gì mà không có câu thần chú. Chắc chắn là không vì không có dấu hiệu để đánh dấu chúng rõ như ban ngày.
Nhưng tôi biết trong tim mình rằng, đó chính là của tôi. Có những câu chuyện về dòng dõi Thuần Huyết trước đây đã xảy ra những điều như vậy. Đôi khi nhỏ, đôi khi hoành tráng, nhưng không có lời nói hay cử chỉ hay thậm chí là dấu hiệu của phép thuật nào. Tôi đã nổi giận. Và Hỏa lực đã làm điều đó, thứ đã làm tôi nổi giận.
Tôi thầm cầu nguyện để cảm ơn rằng đó là mảnh giấy chứ không phải là Bartles bị bắt lửa. Tôi không thể sống với bản thân nếu làm tổn thương cô bé ngây thơ này. Cô ta là người hồn nhiên cuối cùng mà tôi biết, dù ở bất cứ đâu.
Từ thời điểm đó trở đi, tôi bắt đầu thay đổi cách dùng phép thuật của mình. Hàng ngày tôi đều luyện tập, và không còn theo cách mà chúng tôi đã được chỉ dạy. Trong quá khứ, nó luôn là kỹ năng, điều khiển, thực hành, thực hành và thực hành.
Tôi nhớ lại những câu nói xưa cũ:
“Hãy quỳ xuống, vì Ngọn lửa là bạn tôi và Ánh sáng là anh tôi. Tôi là người của dòng dõi Thuần Huyết.”
Tôi đi ra những ngọn đồi ở bên ngoài thành phố và cư trú ở đó. Tôi nói với chủ nhà rằng tôi ra ngoài để tu luyện phép thuật và yêu cầu bà ta cho người đến gặp tôi khi họ có hợp đồng. Bà ta đồng ý liền. Bà ta sẵn sàng nghĩ đến bất cứ điều gì khiến tôi giết người tốt hơn, vì đó là một ý tưởng đem lại lợi nhuận.
Bên ngoài đống đổ nát của một ngôi làng bị lãng quên nào đó, tôi quên mất sự kiểm soát và kiềm chế. Tôi sử dụng những câu thần chú như đã từng làm xưa nay: triệu hồi lửa, nâng những tảng đá, bắn những tia lửa bay vào không trung. Nhưng thay vì kiểm soát chúng bằng trí tuệ, tôi lấp đầy chúng bởi cơn thịnh nộ. Thay vì giữ chúng trở lại bằng kỷ luật, tôi truyền đi nỗi buồn và mất mát của mình vào trong chúng. Nỗi đau của tôi sắc bén như một lưỡi kiếm và tôi vận dụng nó như một thanh bảo kiếm.
Khi ấn định như vậy, sự gia tăng quyền lực của tôi là…rất đáng kể. Ngày đầu tiên, tôi cố dùng chiêu thức Cục Lửa xưa cũ của mình. Lúc ban đầu, tôi có thể nhấn chìm một người hay một bụi cây, đúng như mong đợi. Vào cuối ngày, tôi đổ mồ hôi, kiệt sức, và ghét bản thân mình. Nhưng tôi đã buông thả một thứ gì đó đủ lớn để nhấn chìm và làm đổ nát toàn bộ một quán trọ. Trong một lúc, tôi nghĩ đến một hòn đá đang cháy. Người anh trai thân yêu của tôi từ trước tới nay chưa bao giờ thi triển được một thứ phép thuật có quyền lực mạnh như thế này. Ngay cả Merwyd cũng không có được. Đây là loại phép thuật mới ở thời đại chúng tôi, nhưng là loại phép thuật cũ của cuộc chiến tàn khốc chống lại thần Karresh và những nỗi kinh hoàng mà thần Eldest đã để lại. Đây là những gì đã cứu thế giới và gần như đã có thể phá hủy nó. Đây là những gì mà người ta sợ hãi dòng dõi Thuần Huyết.
Tôi có thể tự mình trả thù gia đình tôi với loại phép thuật này, ngay cả khi không có đồng minh.
Tôi cắt tóc ngắn hơn một chút, nhưng tôi biết một số đã chuyển sang màu trắng, dù không nhìn thấy nó. Tôi phải tìm cách nhuộm tóc sớm, có thể dùng thuốc đánh giày trong thời gian này nếu thấy cần thiết.
Trong người tôi vẫn tràn đầy sự căm ghét, nhưng lần đầu tiên trong thời đại, tôi cảm thấy giống như nó có nhiều hơn vào cuối ngày so với lúc sáng sớm. Tôi lên giường nằm ngủ và gọi đó là một chiến thắng.
Đương nhiên, cơn thịnh nộ của tôi đã gia tăng. Cơn thịnh nộ không phải là thứ mà bạn bỏ ra và nó biến mất. Nó là thứ mà bạn đốt cháy và nó vẫn còn lại. Nó có thể đi ra ngoài trong giây lát, nhưng luôn trở lại, và mạnh mẽ hơn.
Trái tim tôi vẫn yêu Merwyd, có lẽ sẽ luôn là vậy, nhưng có thứ gì đó đã trỗi dậy trong tôi? Thứ có lẽ đã ở đó từ lâu trước khi tôi phóng người ra khỏi cái cửa sổ chết tiệt của thánh đường? Nó muốn đốt cháy cô ta và bất cứ thứ gì mà cô ta sinh ra. Nó muốn nuôi đống tro tàn cho anh Tyr. Hiện giờ tôi không tự hào về nó nữa, sau này cũng không. Nhưng tôi cần quyền lực, vì vậy tôi phải thừa nhận một sự thật rằng tôi đang có nó, và tôi sẽ nuôi nấng nó, lần đầu tiên, một cách tích cực. Nếu có ai trong gia đình tôi có thể hy sinh tôi để sống sót, thì họ đừng trách tôi khi tôi trở về với một con quái vật.
Quái vật cần phải ăn, và con quái vật của tôi thì đòi hỏi thức ăn của nó là máu người. Vậy thì nó sẽ có được điều đó.