Một câu chuyện về huyết thống - Chương 3
Chương 3:
Tôi rời khỏi thị trấn của Grodayn. Mỗi lần xóc nẩy là tôi thấy đau đớn, và tôi cố không nghĩ đến cuộc sống đang từ từ thoát ra khỏi lưng tôi. Tôi cưỡi ngựa chạy về hướng Tây, sau đó đi theo một con đường mòn xuyên qua những khu rừng, đưa tôi đến con đường duy nhất ra khỏi thung lũng rồi chạy về hướng Đông. Đây là sự lừa dối yếu ớt, nhưng tôi không ở trên đỉnh trong trò chơi của mình.
Tôi cưỡi ngựa suốt đêm, để cho con ngựa chạy theo những con đường quen thuộc của nó. Tôi đi ngang qua tháp canh phía đông lúc nữa đêm, biết rằng do không có chiến tranh nên không có lính canh trên đó. Dừng lại, tôi nhìn xuống thung lũng đầu tiên, nó trải dài ra thành những vùng đất bằng phẳng hơn đến khi giáp với bờ biển. Có những mối hiểm nguy, những con người thực sự, sống về đêm ở nơi hoang dã, nhưng đó không phải là những gì tôi đang nghĩ tới.
Khi nhìn xuống và thấy những ánh đèn lấp lánh từ làng mạc, tôi nhận ra một cách mất mát rằng mình đang bỏ lại mọi thứ quan tâm ra phía sau. Tôi biết mình không thể làm gì được cho em gái hoặc mẹ, hoặc bất kỳ đồng minh nào khác của tôi cho vấn đề đó. Và tôi thầm mong rằng tầm quan trọng của họ sẽ bảo vệ họ tốt hơn bất cứ thứ gì mà tôi có khả năng. Họ là những người sống sót thông minh. Và họ sẽ giúp tôi nếu họ có cơ hội, chắc chắn là vậy.
À, dù sao thì tôi cũng nói đúng một nữa.
***
Tôi đi xuống thung lũng, men theo con đường dài băng qua một cánh đồng đã gieo hạt trong nhiều mùa vụ. Tôi tránh đi vào những con đường dẫn đến các ngôi làng, vì nó đòi hỏi phải đi đường vòng dài hơn. Tôi cũng đang rất đau đớn, không nhận ra rằng tôi vẫn còn chảy máu dù đã thông minh khi dùng phép thuật lúc ở hồ nước. Không sớm thì muộn, tôi phải khắc phục điều này. Tôi không chắc mình có nghề hay kỹ năng phép thuật để làm như vậy.
Đó là khi tôi nhìn thấy những ngôi nhà thấp thoáng từ đằng xa. Khi đến gần hơn, tôi biết đây là nơi hoàn hảo cho nhu cầu của mình. Mái nhà có lẽ được làm bằng gỗ và căn nhà hang động này chắc đã lâu năm, nhưng ngôi nhà đá thứ hai đã hiện ra và vẫn còn nhiều đồ nội thất. Tổ tiên của chúng tôi đã xây nhà giống như thế này khi lần đầu tiên họ đến định cư. Mỗi ngôi nhà là một pháo đài trong những ngày mà nỗi kinh hoàng của thần Eldest vẫn lảng vảng khắp nơi. Tầng trệt đủ lớn để tôi nhốt con ngựa ở đó, và có lẽ nó được sử dụng cho điều đó, trong khi tầng hai là nơi người ta ở.
Thật tuyệt vời với những điều bạn nhớ lại từ gia sư của bạn khi bạn đang chết. Còn tôi thì không thể như vậy cho cuộc sống của mình, theo nghĩa đen luôn, để nhớ lại bất kỳ kiến thức y tế hữu ích nào.
Tôi suýt rơi khỏi con ngựa. Nhưng tôi lấy túi đồ ra được. Tôi quyết định, sau khi cân nhắc thiệt hơn, là để cho con ngựa được tự do. Nó sẽ đi theo con đường riêng của nó và hy vọng sẽ trở về với chủ nó. Một phần tôi làm vậy vì cảm thấy có trách nhiệm với Sarah, một phần là hy vọng mờ mịt rằng nó có thể dẫn tôi đến một con đường mòn ra khỏi nơi tôi đến. Tôi đã từng là một đứa con trai út điển hình của dòng dõi Thuần huyết: có xu hướng uống rượu quá nhiều, hám gái (à, dù sao cũng là trước khi tìm kiếm tình yêu mà) và đi chơi bên ngoài quá khuya. Tuy nhiên, tôi khác với tiêu chuẩn ở chỗ đã dành rất nhiều thời gian ở ngoài trời, rong ruổi với những toán lính do thám, do đó tôi biết cách ngụy trang để tàng hình khi di chuyển và sống sót trong rừng núi. Tôi sẽ làm tốt hơn nếu có người được phái đến để tìm kiếm tôi.
Tôi loạng choạng đi vào căn phòng nhỏ bên trong, thả túi đồ xuống rồi té ngã xuống sàn nhà, lăn lên đống lá cũ và rơm rạ. Nó mềm hơn là tôi tưởng, nhưng giờ tôi cũng thấy ít đau hơn. Bất chợt tôi cảm thấy có dấu hiệu xấu, tuy rất ít, nhưng tôi quá mệt rồi nên đã ngủ vùi.
Tôi mơ thấy những nỗi kinh hoàng. Tôi ước mơ sự trả thù. Tôi gặp ác mộng, thấy rằng tôi đã giết chết Merwyd và con của cô ta, và tôi đã vui vì việc đó, đáng buồn thay. Sau đó tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi thức dậy.
Lần thiếp ngủ thứ ba trong đêm đó, tôi khá chắc chắn rằng mình sắp chết. Con dao ở ngay cổ họng tôi dường như cho thấy điều đó rõ ràng, nhưng nó không di chuyển. Tôi di chuyển trước tiên, nắm lấy cánh tay, nó mỏng hơn và yếu hơn cánh tay tôi, và tôi vặn xoắn theo cách đã được đào tạo trong nhiều năm trước. Tôi đoạt lấy con dao một cách dễ dàng, hầu như không có sức đề kháng nào. Khi tôi cầm lấy nó thì thấy đó là một con dao găm hai lưỡi mỏng, một loại vũ khí dành cho sát thủ.
Tôi đứng đó với sức mạnh sinh ra từ nỗi sợ hãi, và đẩy hắn vào tường, ấn con dao vào cổ họng hắn, sẵn sàng để giết hắn. Khi ấn cánh tay vào, tôi cảm thấy sự rắn chắc nhưng mềm dẻo của hình dạng một bầu vú, và tôi chợt nhận ra đây là một người đàn bà, hoặc là một cô gái. Cô ta có thân hình mảnh mai, nhưng những đường cong trên cơ thể rõ ràng mà giờ tôi mới nhận thấy, trông rất khỏe khoắn và cân đối. Cô ta mặc một chiếc áo bằng da thú màu đen có tra dầu hoàn chỉnh, với một chiếc mũ trùm đầu để bảo vệ danh tính của mình. Đôi mắt của cô ta có màu xanh lục đậm, và tôi có cảm giác rất thân thuộc. Tôi nhận ra rằng cô ta không chống lại tôi khi tôi đưa tay kéo mũ trùm đầu của cô ta xuống.
“Raisa?” Tôi thốt lên, giọng tôi run lên vì bị sốc.
Đúng vậy, phải nói là quá sốc luôn. Đây là em gái út của tôi, người đã theo tôi trong suốt cuộc đời của tôi, người đã làm cho tôi khó chịu và thần tượng tôi, người mà tôi đã bảo vệ hết mức có thể khỏi những phần khủng khiếp của thế giới này, người mà tôi sẽ kết hôn. Tôi biết rằng em gái tôi đã được huấn luyện nhiều như tôi. Tôi có nghe nói rằng cô ta đã được gửi đến một ngôi đền của các vị thần, theo truyền thống đối với đứa con gái thứ ba. Dường như tôi đã nghe những lời nói dối trá.
Tôi buông rơi con dao găm và ngồi xuống sàn nhà một cách nặng nề. Để ngăn em tôi lại, tôi đành phải giết cô ta. Buộc cô ta lại bằng dây thừng sẽ không ăn thua gì nếu cô ta đã được dạy bởi Seyla, những sát thủ truyền thống của giới quý tộc. Cô ta gần như chắc chắn có thể thoát ra được. Sự lựa chọn rất đơn giản: cái chết của cô ta hoặc là cái chết của tôi. Và tôi chọn cái chết của tôi.
“Tiếp tục đi.” Tôi nói, giọng nói nặng nề vì mệt mỏi. “Cứ làm những gì em phải làm.”
Cô ta đứng đó trong một lúc, khoanh tay lại, và tôi thấy cô ta giống như xưa nay: trẻ, thiếu kinh nghiệm, lo lắng để làm hài lòng, nhút nhát bẽn lẽn. Có lẽ ba của chúng tôi đã gửi em tôi đi học những điều đen tối, nhưng ở tư thế đó khiến tôi biết cô ta vẫn là đứa em gái ngoan của tôi và rằng sự do dự của cô ta là vì tình yêu của cô ta dành cho tôi. Tôi đã đưa ra sự lựa chọn đúng đắn, có lẽ đây là quyết định thực sự tốt đẹp đầu tiên trong đời mình.
Cô ta cúi xuống nhặt con dao găm lên, nhưng nhanh chóng tra vào bao, như thể sự hiện diện của nó đã xúc phạm cô ta. Sau đó cô ta ngồi xuống sàn nhà cạnh tôi. Tôi chớp mắt ngạc nhiên khi cảm thấy đầu cô ta đang tựa lên vai mình. Cũng giống như khi chúng tôi luôn ngồi cạnh nhau, đặc biệt là sau một ngày dài. Thật là không bình thường khi cô ta ngủ thiếp đi trong kiểu cách đó.
Tôi cười khúc khích và vòng tay ôm lấy em tôi, giống như những ngày xưa. Nếu tôi sắp chết trong đêm nay, ít nhất tôi cũng được ở cùng với người thân thuộc. Ý nghĩ này đã an ủi tôi, một điều cho thấy sự hy vọng của tôi đã sụt giảm đi như thế nào.
“Anh Finn này, tại sao ba mình lại muốn…muốn anh phải chết?”
Giọng nói của em gái tôi chỉ sâu hơn một chút so với khi cô ta ra đi, và nó đầy sự lo lắng. Tôi cảm thấy cơ thể của cô ta đang run rẩy khi tôi kéo cô ta vào lòng, và em tôi dường như rơi nước mắt.
“Anh không biết nữa. Thậm chí anh còn không biết mình có thực sự làm hay không. Anh không biết anh Tyr đã phục kích anh và khi anh ta thất bại trong việc cố tự tay giết anh, đôi mắt của anh ta đầy sự hận thù. Anh chưa bao giờ nhìn thấy anh ta giống như vậy trước đây. Sau khi anh bị đâm, anh nhảy ra khỏi đền thờ và lao xuống hồ nước. Anh không chắc mình đã sống sót như thế nào nữa.”
“Bị..bị đâm? Anh đã bị đâm? Ở đâu?”
Sự ngạc nhiên hiển nhiên của em tôi đã làm rõ rằng cô ta không phải là kẻ tấn công vừa phục kích tôi. Cô ta bắt đầu sờ soạng và nhìn vào thân mình tôi, mặc dù trong ánh sáng mờ ảo này, tôi không hiểu làm thế nào cô ta hy vọng sẽ nhìn thấy được gì. Cuối cùng, mấy ngón tay dò tìm của cô ta đã tìm thấy chỗ đó, và chắc hẳn cô ta đã cảm thấy sự dính ướt của máu tôi. Tôi thở hắt ra và căng thẳng đau đớn khi cô ta làm vậy.
“Không, không, không…” Cô ta nói, như thể đó là một lời cầu nguyện.
Đôi tay nhỏ nhắn nhưng mạnh mẽ của em tôi đã đẩy tôi ra khỏi bức tường và khiến tôi nằm úp người xuống. Tôi không thể cưỡng lại cô ta nếu có cố gắng đi nữa.
Cô ta cẩn thận và chính xác khi cắt áo của tôi ra, ở chỗ gần vết thương, rồi kéo nó ra thật nhẹ nhàng. Tôi đau đớn nhưng biết rằng sẽ còn tồi tệ hơn nhiều nếu có người bất cẩn khi làm việc đó.
“Họ đã đào tạo tụi em ở Nhà nguyện Tenebreum về việc chữa bệnh. Chút đỉnh thôi. Em sẽ giúp anh hết mức có thể, được chứ? Nó…nó không phải là ngôi đền chữa bệnh. Anh sẽ bị đau nhiều đó.”
Mặc dù cô ta lo lắng nhưng tôi rất ấn tượng với sự tự tin của cô ta. Tôi có cảm giác rằng dù cô ta vẫn là em gái út của tôi, cô ta giờ đây đã là một người đàn bà, và có thể đã bị giết trước đó. Tôi có thể hiểu được lý do tại sao họ muốn ghép đôi một cô dâu được Seyla huấn luyện với một đứa con trai được huấn luyện về chiến thuật kỵ binh, chính trị và do thám. Tôi tự hỏi điều gì đã làm thay đổi suy nghĩ của gia đình mình về tôi và khiến họ nghĩ rằng tôi cần phải bị loại bỏ?
Tất cả những suy nghĩ này đã biến mất trong một cơn đau đớn đang lan tỏa từ vết thương của tôi. Tôi chưa bao giờ cảm thấy đau như thế này, như thể cô ta vừa đâm một chiếc que nóng đỏ vào trong đó. Hàm tôi bị khóa lại, cơ thể tôi căng cứng, và cảnh quan trước mắt tôi chuyển sang màu trắng. Sau đó, may mắn thay, tôi đã bị ngất đi.
***
Khi thức dậy, tôi biết rằng một khoảng thời gian đã trôi qua. Ánh sáng màu cam của buổi sáng muộn phản chiếu lớp bụi trôi nổi trong đống đổ nát cũ của ngôi nhà. Tôi vẫn nằm úp, nhưng Raisa đã gấp chiếc áo khoác không ống tay của tôi và đặt nó ở dưới đầu tôi. Khi nhổm dậy bằng đầu gối, tôi thấy một cái bình nhỏ được đặt trên mảnh giấy rách được gấp lại.
Tôi nhặt cái bình lên. Nó nhỏ, được làm bằng gốm và có nút đậy. Trên tờ giấy có viết sơ sài nhưng dễ đọc, được viết bằng than hoặc thứ gì đó tương tự.
Anh Finn,
Uống nước trong bình đi nhé. Đó là thứ mà Seyla đã dùng để hồi sức.
Em sẽ giấu bằng chứng rằng anh đã thoát ra khỏi hồ nước. Sarah sẽ không thể nói với bất cứ ai, và em bảo đảm là con ngựa sẽ quay trở lại. Khi nào ba hỏi em về anh, em sẽ nói với ổng là em không tìm thấy dấu vết nào của anh. Em chưa bao giờ nói dối ổng trước đây, vì vậy em hy vọng là em làm được. Nếu em không làm được thì chắc là ổng sẽ giết em, vì vậy em xin lỗi nếu điều đó xảy ra. Bây giờ em đã nói dối giỏi hơn trước rồi, nên có lẽ em sẽ thoát được.
Em đã cứu mạng anh, và anh nợ em đấy nhé. Em không cố gắng để nó có ý nghĩa đâu, nhưng đó là cách em nhìn thấy nó. Anh phải cho em bất cứ thứ gì em muốn.
Em muốn anh cho em mọi thứ mà anh đã cho chị Merwyd. Em nghĩ là anh hiểu ý em. Em vẫn có thể giúp anh nhiều hơn nữa nếu anh để em giúp. Em sẽ tìm gặp lại anh sớm nhất có thể.
Em yêu anh,
Raisa
Ngôn từ đơn giản nhưng chân thành chính là cách mà Raisa thường viết. Thần linh ơi. Tôi không biết rằng cô ta cảm nhận về tôi mạnh mẽ quá. Ngẫm nghĩ lại một lúc, tôi tự hỏi liệu mình có nên hành động để dẫn dắt cô ta hay không.
Tôi cũng rất quan tâm bởi những gì cô ta ám chỉ khi viết ‘Sarah sẽ không thể nói với bất cứ ai’. Sau này Raisa nói với tôi rằng cô ta đã dùng một chất độc khiến Sarah bị bệnh trong vài ngày và làm cho Sarah bị mất hết trí nhớ của tuần trước. Như vậy tốt hơn là bị giết, tôi cho là thế.
Tôi nghĩ về việc liệu ba tôi có thực sự nghĩ rằng tôi đã chết. À, bây giờ không phải là lúc để lo lắng về điều đó. Nếu cô ta tìm thấy tôi một lần nữa, thì khi đó chúng tôi sẽ trò chuyện. Trong lúc này, tôi phải giả định rằng Raisa vừa trung thực vừa làm đúng. Tôi, trong con mắt của gia đình tôi, đã chết rồi. Tôi cần một nơi để suy nghĩ và lên kế hoạch để chuẩn bị. Và có thể là thuê một số kẻ ghê tởm để làm những việc xấu xa thay cho tôi.
Tôi xấu hổ bởi sự ngây thơ của mình. Tôi cứ nghĩ việc đó sẽ dễ dàng đến mức nào. Trong mọi trường hợp, tôi đã đúng một phần. Tương lai của tôi là ở Sondres. Tôi chỉ hoàn toàn sai lầm về việc điều đó sẽ là gì.