Một câu chuyện về huyết thống - Chương 2
Chương 2:
Tôi mở cửa và bước vào thánh đường. Đây là một nơi của không khí, lửa và đàn ông. Không có người phụ nữ nào được phép vào đây, và các đền thờ cho tất cả các vị thần trên bầu trời có thể được tìm thấy trong phòng bán nguyệt. Một đám lửa lớn trong lò than ở trung tâm căn phòng, không khí vùng núi ở đây tràn ngập khói hương. Xen kẽ giữa những bức tượng và biểu tượng là những cửa sổ cao, rộng bằng ba người đàn ông. Chúng không có kính hay được bảo vệ dưới bất cứ hình thức nào, và được mở ra bất kể thời tiết. Tôi tưởng tượng ra sự thờ phượng thấp hơn của phụ nữ cũng tương tự, nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy nó được rõ ràng như thế này.
Anh Tyr đang đứng trước tượng thần Rennus, một vị thần cổ đại của ánh sáng và lửa, là tiền thân huyền thoại của dòng dõi Thuần huyết. Chắc chắn anh trai tôi đang nghĩ rằng mình sẽ là vị thần thứ hai trong tương lai.
Tôi không muốn bất công với anh tôi ở đây. Có nhiều lý do tại sao anh ta là thái tử, ngoài lý do anh ta lớn tuổi hơn tôi. Anh ta cũng cao hơn tôi, mái tóc của anh ta là màu trắng tinh khiết của sự thay đổi hoàn toàn. Anh ta không phải là pháp sư mạnh nhất bằng bất kỳ phương tiện nào, nhưng anh ta đã hoàn toàn nhận ra tiềm năng của mình. Anh ta có gò má cao của mẹ và chị mình.
Tôi không cảm thấy xấu hổ khi nói rằng trong khi xem anh ta là đối thủ, tôi cũng xem anh ta là một người bạn. Tôi đã hy vọng rằng một ngày nào đó, nếu có con cái thì anh ta sẽ thả Merwyd ra khỏi nhiệm vụ làm vợ cho anh ta. Theo như tôi biết thì cô ta không có niềm đam mê đặc biệt đối với anh ta. Cũng do vậy mà tôi có niềm hy vọng.
Thế rồi anh ta quay lại. Đôi mắt anh ta đỏ ửng vì mất ngủ, khuôn mặt thì hơi gượng gạo. Tôi rất biết ơn vì mình là đứa con trai thứ nên trách nhiệm của tôi sẽ tương tự như ông chú của tôi: chỉ huy đám kỵ binh, làm sứ giả, làm trùm gián điệp. Công việc nào cũng có căng thẳng của riêng nó, nhưng những việc trên không có gì giống như anh tôi và ba tôi đang phải đối phó.
Khi tôi đến gần, anh tôi quay lại và mỉm cười với tôi.
“Em có bao giờ đến đây chưa?” Anh Tyr hỏi tôi.
“Thú thật là chưa. Ngoài những ngày lễ nghi, em dành thời gian rỗi ở nơi khác.”
“Anh không trách em được. Anh thường đến đây để tìm chỗ riêng tư, thành thật mà nói là như vậy. Thỉnh thoảng anh nhìn tượng thần Rennus hoặc những vị thần khác và tự hỏi liệu họ có còn ở với chúng ta hay không. Không có vẻ là như vậy.”
Tôi cười nói:
“Đây là cuộc nói chuyện nghiêm túc vào sáng sớm à.”
Anh tôi cũng cười, mặc dù nghe có vẻ hơi cay đắng với đôi tai của tôi.
“Chỉ là sớm với em thôi. Không phải là anh đổ lỗi cho em đâu nhé, bọn anh giữ cho em bận rộn, chỉ phù hợp khi em nghỉ ngơi ở nhà. Nhưng anh đang nghĩ đến câu chuyện về thần Rennus và thần Uriel. Em có biết không?”
Tôi lắc đầu. Tôi đã nghiên cứu hết lịch sử và truyền thuyết mà những người giám hộ đã dạy tôi cho tôi biết, nhưng tôi chưa hề nghe nói tới thần Uriel.
“Thần Uriel là anh trai của thần Rennus. Ông ta được đặt theo tên một người đầy tớ của Các vị thần bị lãng quên. Ông ta bị lãng quên vì đã phản đối kế hoạch của thần Rennus là chinh phạt các quốc gia của loài người, và giao cho dòng dõi Thuần huyết đảm đương trọng trách. Vì ông ta nghĩ rằng ngoại giao và điều khiển từ trong bóng tối mới là phương sách tốt nhất. Cuối cùng thì thần Rennus đã giết ông ta.”
Tôi gật đầu, nhưng chủ đề cụ thể này làm tôi cảm thấy hơi ớn lạnh. Tôi thú thật rằng mình không phải lúc nào cũng thông minh, nhưng thậm chí tôi đã có một khoảng thời gian khó khăn khi bỏ lỡ những điều bí mật. Anh ta không nói gì thêm, chỉ thở dài, lục lại khoảnh khắc xưa hơn nhiều so với những năm tháng của mình.
“Ngay trong lúc này anh không hề muốn ở đây. Anh không muốn hỏi điều này với em. Thậm chí anh không thể chắc chắn rằng…à, điều đó không quan trọng. Những gì anh đang hỏi em, với tư cách là một vị vua tương lai của em cũng như anh trai của em, là em hãy công khai và vĩnh viễn từ bỏ địa vị của em là người thừa kế ngai vàng và Dòng dõi Thuần huyết…Cũng như bất kỳ quyền nào để gây dựng nòi giống.”
Anh ta thêm vào phần cuối cùng gần như là một suy nghĩ vừa bộc phát, nhưng tôi biết rằng không phải vậy. Tôi không quan tâm đến ngai vàng, nhưng sau tất cả những gì tôi đã làm cho gia đình mình, tôi lại được yêu cầu không làm gì cả cho bản thân. Và tôi phải từ bỏ Merwyd hoặc Raisa nữa chứ. Tôi muốn hỏi lý do. Để yêu cầu một lý do. Tôi cần phải có. Thay vì vậy, tôi đã trả lời với một tiếng cười gằn và một từ duy nhất:
“Không.”
“Anh rất tiếc.” Anh ta nói, và sau một khoảnh khắc của sự thiếu hiểu biết, nơi chúng tôi vừa là anh em, vừa là bạn bè và là đối thủ của nhau, tôi biết rằng mình đã tàn đời rồi.
Tôi cảm thấy một con dao găm đang trượt trên lưng mình, một lần, hai lần, rồi ba lần. Đó không phải là những gì tôi mong đợi. Đó là sự đau đớn, đúng vậy. Suy nghĩ đầu tiên của tôi là, thật ngớ ngẩn, người này rất giỏi trong chuyện đó.
Kiến thức của tôi về loại võ công đơn giản nhất đã cứu mạng tôi. Tôi đã có khả năng niệm thần chú vào thời điểm này, mặc dù không ai cho rằng tôi là người mạnh mẽ cả. Ba tôi đã nói với tôi rằng tôi sẽ phát triển loại võ công có bí quyết riêng nhưng tôi nghi ngờ điều đó. Merwyd còn trẻ hơn tôi mà lại mạnh hơn tôi nhiều. Tôi được cho rằng là một kẻ học hỏi nhanh lẹ, và lanh trí nữa nếu không muốn nói là thông minh. Nhưng vì tôi không thể đạt tới những bí mật sâu hơn của các chiêu thức hoặc có sức mạnh lớn hơn của những câu thần chú, nên tôi đã học sơ sài và học hỏi được tất cả mọi thứ.
Một chiêu thức yêu thích của tôi có tên gọi là Sóng hỗn loạn. Nó được dùng như một công cụ dạy học, để chứng minh rằng dù bạn có khả năng cỡ nào đi nữa thì phép thuật không bao giờ có thể thực sự được kiểm soát. Nó gây ra một vật thể nhằm triệt tiêu sức mạnh với số lượng và phương hướng ngẫu nhiên. Thực tế là tôi đã quyết định dùng nó trong lúc tuyệt vọng. Nó cũng có thể chỉ đơn giản là làm con dao găm ngập sâu hơn vào lưng tôi.
Tôi đã nói ra những lời đó bằng cách nào đó trước khi con dao găm vươn sâu đến phổi tôi, và tôi đang bỏ bùa mê nó. Tôi cảm thấy mình bị đẩy về phía trước như thể bị ném bởi một gã khổng lồ và tôi bị rơi xuống sàn nhà, nằm lăn lộn. Kẻ tấn công tôi đã bị ném ngược vào một bức tường và rơi xuống, nằm bất động. Trong ánh sáng lờ mờ, tôi nhìn thấy một vệt dài những giọt nhỏ sẫm tối xuất phát từ nơi tôi đứng lúc nãy đến nơi tôi nằm hiện giờ.
Anh tôi chửi thề rồi nhặt con dao găm lên.
“Là anh hả?” Tôi hỏi.
Tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc, chậm chạp và yếu đuối. Những điều mà anh tôi làm đã khiến tôi cảm thấy xót xa cho cuộc sống của mình, dù không cố tình, đơn giản là anh làm tốt hơn tôi ở gần như tất cả mọi thứ.
“Điều này đáng lẽ đã qua rồi.” Anh Tyr lên tiếng. “Anh chỉ làm những điều cần thiết. Anh không hề thích làm như vậy.”
Anh ta bắt đầu đi về phía tôi có chủ ý. Liệu tôi có đủ khỏe không? Tôi không thể đấu kiếm lại anh ta. Giờ đây, tôi đang yếu đuối, bị mất máu, các cơ quan trong cơ thể tôi có thể bị hư hại không thể phục hồi. Tôi lại không được trang bị vũ khí, do đó tôi sẽ không thể tồn tại trong một phút. Nhìn thấy ánh mắt căm ghét của anh ta, tôi trở nên sợ hãi. Điều đó làm cho quyết định của tôi dễ dàng hơn nhiều.
Tôi bật người đứng lên và anh ta dừng lại trong chốc lát. Là một chiến binh xảo quyệt, nên anh ta đề phòng tôi có vũ khí cất giấu hoặc còn phép thuật nhiều hơn trong người. Nhưng tôi không có vũ khí và cũng không thể tập trung đủ tốt để tung ra những phép thuật của mình. Bên cạnh đó, anh ta rất có thể sẽ đánh trả bất kỳ câu thần chú nào mà tôi đã dùng. Nếu không do dự, anh ta có thể cắt đứt cổ họng tôi.
Thay vào đó tôi chạy, cũng vấp ngã, thực sự là vậy. Tôi chạy tới cửa sổ và nhảy qua với hết sức lực mình đang có. Tôi nghe tiếng hét của anh tôi nhanh chóng nhỏ dần. Nước của Hồ Cao ở rất xa bên dưới tôi, nhưng ngay bên dưới bức tường. Giá như tôi có thể dọn sạch những tảng đá nằm trên bờ hồ. Nếu như không, à, có lẽ tôi sẽ không cảm thấy điều gì nữa trong một thời gian dài đây. Tôi cố duỗi thẳng chân và kẹp hai tay sang hai bên người. Thế rồi tôi bị bao quanh bởi tiếng ồn ào và lạnh lẽo, sau đó hầu như im lặng.
Tôi bị lạnh đến đông cứng. Tê cóng. Tôi không thể cử động tay hay chân. Tôi sẽ chết ở đây, như thế này. Cơn đau ở lưng đã cứu tôi, tôi nghĩ vậy. ‘Không bị tê cóng, vì bất cứ lý do gì.’ Tôi tập trung vào ý nghĩ đó, và cảm thấy cơn thịnh nộ của sự phản bội dâng lên trong tôi lần đầu tiên. Trước đây tôi chưa hề nổi giận. Nó làm ấm tôi như một ngọn lửa, tốt hơn bất cứ tình yêu nào mà tôi có. Tôi vùng vẫy và trồi lên mặt nước, thở hổn hển, sau đó lóng ngóng rời khỏi bức tường trước khi ai đó nghĩ rằng có cung thủ bắn vào tôi. Chẳng mấy chốc tôi bị lạc trong làn sương mù của hồ nước.
Sau này tôi xem chuyện trên như là một phước lành. Đầu tiên chỉ là vài lần, sau đó tôi thường cầu nguyện tại bàn thờ của các Nữ thần Nước kể từ đó.
Tôi đã bơi đi trong khoảng thời gian dường như là vài tiếng đồng hồ, nhưng có lẽ chỉ là nữa tiếng. Tôi có thể đã chết nhưng có đủ kỹ năng với một nghệ thuật không phải học nhiều. Tôi lấy sức mạnh từ độ tinh khiết của vùng nước lạnh lẽo. Nó được sử dụng hạn chế cho hầu hết mọi người, nhưng tôi biết một phương cách xưa cũ để bổ sung máu mình với nó. Chỉ là một giọt nhỏ, nhưng cũng đủ để bù đắp cho sự mất máu của tôi từ vết dao đâm. Tôi cảm thấy một chút trẻ hóa và cuối cùng đã tự kéo mình ra khỏi dòng nước đang đóng băng.
Tôi đã tìm thấy thủ thuật này trong một cuộn giấy cổ ở thư viện của ba tôi, nên có lẽ không ai bên cạnh tôi thậm chí biết là nó có tồn tại. Tôi hy vọng rằng mọi người đều đi đến kết luận có khả năng xảy ra nhất, đó là tôi đã chết vào mùa thu hoặc bị chết đuối trong dòng nước sâu lạnh lẽo, dù tôi nghi ngờ người ta có thể không chấp nhận điều đó vì không tìm thấy thi thể của tôi.
Tôi đã bất tỉnh trong giây lát vì vừa thoát ra khỏi dòng nước băng giá. Người tôi dơ bẩn và lạnh cóng, mệt mỏi hơn bao giờ hết, ngay cả trong chiến dịch hoặc khi tập luyện với chị Adewyn. Tôi lê người ra khỏi vùng nước và đi loạng choạng về phía có những ánh đèn ở phía bên phải tôi. Thật ra là tôi đã bơi về hướng đó, nhưng không ngạc nhiên gì khi bị trôi theo hướng ngược lại. Đây là một thị trấn của lâu đài Marche Grodayn. Về cơ bản thì đó là khu nhà ở của các đầy tớ trong lâu đài cũng như một số quán trọ dành cho các thương gia và các quý tộc cấp thấp thăm viếng, vì họ không được phép ở nhà trong lâu đài.
Tôi ngoái nhìn lại lâu đài Marche Grodayn. Nó được xây cao trên một ngọn núi, tòa tháp thiêng tinh tế của nó vươn lên cao như đâm vào bầu trời. Chỉ có một con đường dẫn đến cánh cổng, khiến cho việc dùng vũ lực để đánh chiếm nó gần như là bất khả thi.
À, tôi cho rằng việc tự ném mình ra khỏi cửa sổ là một lựa chọn để thoát thân, nhưng tôi không khuyến nghị đâu nhé.
Rốt cuộc thì tôi cũng đến được vùng ngoại ô của thị trấn. Vì là một kẻ thích ăn nhậu nên tôi có quen biết mọi người ở đây. Và tôi đã ngủ với một số phụ nữ trong thị trấn này. Đó là mong đợi của tôi. Ừm, có lẽ nhiều hơn mong đợi rằng tôi ngủ với ‘quý tộc thấp hơn’ thì dễ chấp nhận hơn là với anh chị em của tôi, nhưng tôi thấy người dân thị trấn thô tục này lại hợp với phong cách của tôi hơn.
Tôi đi đến cửa sau của căn nhà Đàn bà Cho thuê, nơi tệ nhất trong rất nhiều nơi khác. Nhưng nó vẫn cao cấp hơn so với hầu hết những nơi trong thị trấn, và sẽ hoạt động tốt trong một thành phố của lục địa này. Gia đình tôi đảm bảo chỗ ở sang trọng luôn có sẵn cho bạn bè của họ, ngay cả với những người phổ thông hơn.
Tôi đập mạnh vào cửa sau và lớn tiếng. Sau đó tôi nghe tiếng đám đông xì xào một cách rõ ràng. Có những tiếng tranh luận về danh sách cho giải đấu vào tháng tới. Như vậy là các chuyên gia đã đến thị trấn và sẽ có rất nhiều cá cược. Trong tâm trí mình, tôi đã rất buồn vì sẽ bỏ lỡ nó, hoặc vì tôi đang trốn thoát hoặc vì tôi đã chết.
Cánh cửa bật mở, xuất hiện một người phụ nữ đẫy đà có mái tóc hoe đỏ. Cô ta đang làu bàu chửi thề. Cảm ơn thần linh, đây là người thích tôi, hầu như mọi lần luôn.
“Thằng lồn nào say xỉn mà gõ cửa ồn ào làm đéo gì vậy hả?”
Và rồi cô ta dừng lại, khuôn mặt tái nhợt, nhận ra ai đang ở đó và đây không phải là tin tốt lành gì.
“Ê Sarah.” Tôi kêu lên. “Anh vừa bỏ nhà đi bụi, đang tự hỏi em có thể giúp chút gì cho anh được không đây.”
Cô ta trở nên u ám và bước ra ngoài với tôi, rồi đóng cửa lại sau lưng mình.
“Ôi thần linh ơi. Ôi thần linh ơi, anh Finn! Chuyện gì xảy ra với anh vậy? Đừng trả lời nha. Đừng. Anh biết là em không thể giấu anh ở đây được, vì ba em sở hữu nơi này. Đây là mạng sống của em, và của gia đình anh trai của em nữa. Ôi thần linh ơi.”
“Thôi đừng nói nữa Sarah ơi, anh biết mà. Anh cần một con ngựa, một ít thức ăn, thêm rượu nữa nếu em có dư. Hễ ai phát hiện ra anh đang ở đây thì em cứ nói với họ là anh đã buộc em phải làm vậy, đã đe dọa mấy đứa cháu của em. Đại loại như vậy đi. Anh sẽ nợ ơn em và gia đình của em.”
Cô ta nhìn tôi, rõ ràng là đang khóc. Một mặt gia đình tôi có thể tàn nhẫn và khắc nghiệt. Chúng tôi đối xử nhau tử tế nhưng tổ tiên của chúng tôi là những kẻ phản bội. Nhưng mặt khác thì Sarah và tôi đã địt nhau khá nhiều, trước khi Merwyd và tôi trở nên quan hệ nghiêm túc. Tôi vẫn thích cô ta, thường xuyên tặng quà cho cô ta và gia đình của cô ta. Và tôi hầu như chưa bao giờ là một kẻ thô lỗ.
“Được rồi. Lấy con màu nâu ở chuồng ngựa đầu tiên phía bên trái. Nó nhanh nhẹn, thông minh và dẻo dai lắm. Và nếu anh để nó đi thì nó đủ thông minh để trở về nhà đó. Cứ ở đây nhé, để em đi lấy cho anh đồ ăn với nước uống. À không, rượu nữa chứ, anh cần rượu mà.”
Cũng tốt đẹp như lời nói của mình, Sarah trở lại với một bao tải và một bầu rượu làm bằng da thú.
“Cảm ơn em.” Tôi nói.
“Đừng cảm ơn em nhiều quá.” Cô ta nói với giọng buồn bã. “Nếu họ đến hỏi thì em sẽ không nói dối được đâu, dù em sẽ không cho họ biết con ngựa mà anh cưỡi. Em có thể cho họ biết là anh đã lừa em về việc anh đã đánh nhau với ông anh của anh nên cần phải ẩn dật trong vài ngày. Nhưng ngay cả điều đó cũng căng đấy, với tình hình của anh như thế này.”
Tôi vẫn mỉm cười và sau đó hôn cô ta.
“Dù sao cũng cảm ơn em. Anh không trách em đâu, Sarah à. Nếu có phần thưởng cho việc báo tin thì em cứ việc nhận nhé.”
Và không chờ cô ta phản ứng, tôi khập khiễng đi tới chuồng ngựa. Biết rằng cưỡi ngựa sẽ gây đau đớn nhưng tôi cần phải rời xa gia đình mình. Nếu tôi có thể ra khỏi vùng núi thì có thể đến được bờ biển, và tôi sẽ tìm nơi nương tựa hoặc là rời khỏi lục địa.
Tôi muốn trở về gặp lại Merwyd càng sớm càng tốt, tất nhiên rồi.
Tất nhiên là tôi đã làm vậy. Và tôi thật là ngu ngốc.