Một câu chuyện về huyết thống - Chương 14
Chương 14:
“Tôi nhớ con ngựa của mình quá.” Tôi nói.
“Cái gì?” Eorvane hỏi.
“Tôi đã có một con ngựa trong khoảng một tháng hoặc đại loại thế trong khi chạy trốn đám sát thủ của chú Bayrd. Nó là loại thân thiện nhưng luôn biết người cưỡi nó định làm gì. Nó đã chết vì bị kiệt sức.”
“Một con ngựa như thế có thể là một người bạn tốt.” Eorvane đồng ý. “Như con mà anh đang cưỡi đây. Nó hơi đần độn nhưng một khi anh đang ở trong một trận chiến thì anh không muốn ở cùng ai khác. Có lần tôi bị thương và nó trung thành quay lại phía chúng tôi, cũng bình tĩnh như anh vậy.”
Không có gì sai với con ngựa mà tôi đang cưỡi. Nó là một tên khốn to xác, nhưng can đảm, và không cố hất văng tôi. Chúng tôi chủ yếu chỉ nói chuyện với nhau. Lực lượng của chúng tôi đã tập hợp trên đồi. Họ trông khá kém tinh nhuệ so với kẻ thù từ miền Nam. Nhiều người trong số các binh sĩ của anh tôi mặc áo giáp lấp lánh ánh kim trong ánh sáng ban ngày, trong khi hầu hết quân lính của tôi mặc áo da xoàng xĩnh.
Lại một lần nữa, anh Tyr không quan tâm đến thời trang của quân đội anh ta như thế nào.
“Tiến lên!” Giọng anh Tyr bùng nổ, được tăng cường thật kỳ diệu, vang vọng trên đồi và thung lũng bên dưới nó.
“Đến lúc chết tiệt rồi.” Eorvane nói.
“Suy nghĩ của tôi là chính xác. Tôi sẽ để cho quân lính nhìn thấy tôi và nghe giọng nói của tôi. Hãy nhớ là ông phải ở ngoài tầm cho đến khi tham gia vào trận chiến nhé. Anh Tyr là một pháp sư có năng lực và đủ thông minh để nhắm mục tiêu vào những người chỉ huy đó.”
Ông ta gật đầu và tôi phi ngựa chạy vọt đi. Tôi buông Caliban ra khỏi tay cầm và nó bay lượn theo phía trên đầu tôi. Tôi muốn nó biết rõ ràng tất cả những loại quyền lực mà tôi nắm giữ. Nó cũng xử lý phép thuật của tôi đang canh giữ trong thời gian này.
Như thể là một dấu hiệu, một đám lửa bay về phía tôi. Nó bị triệt tiêu một cách vô hại trên một quả cầu vô hình bao quanh tôi và con ngựa tôi đang cưỡi khoảng năm bước chân. Tôi nghe tiếng quân lính thở hổn hển đằng sau tôi. Tôi không đổ lỗi anh Tyr vì đã thử làm điều đó. Tôi không có nhiều pháp lực trong lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau.
Giờ đây mọi thứ đã khác xưa rồi.
Tôi hô thần chú, khiến cho không khí bao quanh toàn bộ tuyến đầu của tôi không được ổn định. Những mũi tên bắt đầu đổ vào từ bên dưới, nhưng ngay khi tới trong vòng 20 foot cách quân tôi, chúng đột ngột rơi xuống đất hoặc bồng bềnh bay xuống như những chiếc lá. Tôi nghe thấy những tiếng cười của phía quân lính tôi. Tôi không muốn họ tự mãn nhưng họ biết là giờ đây tôi đang bảo vệ họ.
“Bắn.” Tôi nói, tăng cường giọng nói của mình để cho nó bùng nổ, mặc dù tôi không hét lên.
Tôi thấy tốt hơn là làm cho nó ấn tượng và trông dễ dàng. Những cung thủ của tôi đã bắn tên qua lớp không khí bất ổn định, và tôi quan sát thấy những mũi tên đó lao xuống kẻ thù như cơn mưa chết chóc. Quân của anh ta đã bị rơi rụng, nhưng vẫn không đủ để tạo ra sự khác biệt đáng kể. Thời gian sẽ bào mòn chúng thôi.
Tôi giơ tay ra và Caliban bồng bềnh nhảy vào tay tôi, háo hức và sẵn sàng. Nó nhớ tôi. Và đã lâu rồi từ khi tôi có loại hình vui thú này. Tôi chưa bao giờ giết người vì vui thú, nhưng tôi sẽ nói dối nếu nói rằng tôi không có niềm vui trong trận chiến. Trong khi tôi có thể phóng sét khá hiệu quả từ vị trí này, nhưng tôi quyết định sẽ mạo hiểm hơn một chút. Tôi gần như có thể nghe tiếng Raisa gọi tôi là một thằng ngốc mặc dù cô ta đang ở phía nam.
Tôi ném Caliban, thật mạnh tay. Nó bay xa hơn sức mạnh mà tự tôi ném ra được, bay thành hình vòng cung và hạ cánh ở giữa đám bộ binh hạng nặng của anh Tyr. Tôi nghe thấy anh ta hét lên những quân lệnh, bảo mọi người tránh xa Caliban. Tôi mỉm cười. Đã quá muộn cho điều đó rồi.
Tôi niệm thần chú về quyền lực và quang lực, để cho chúng từ bầu trời rơi xuống Caliban. Tiếng sấm sét rền vang khiến những người gần đó gần như bị điếc. Nhiều người bị thổi bay trong không trung khi mặt đất nổ tung với sức mạnh và những tia lửa màu xanh lam bắn vào lớp giáp dày của họ.
Tôi cho rằng chỉ một lúc rồi tôi có thể gọi Caliban về, nhưng nó sẽ không làm vậy đến khi chấp nhận tôi. Chúng tôi đã luyện tập vài lần và giờ đây tôi hoàn toàn thoải mái khi gọi nó. Điều tôi không nhận ra điều đó là đúng đắn, ừm, “liên kết”, rằng nó có thể gọi cho tôi, miễn là tôi đồng ý.
Tôi hô thần chú mà nó đã dạy tôi, và tôi đã không còn ở trên lưng ngựa nữa. Thay vào đó tôi ở bên cạnh Caliban, nắm giữ nó trong tay, ở giữa quân thù. Một mặt tôi bị bao quanh, nhưng mặc khác chúng bị hở sườn. Trước khi anh Tyr hành động, tôi phóng thần lực vào giữa hướng anh Tyr, điều đó sẽ không giết anh ta nhưng nó rất khó để ngăn chặn. Tôi thích thú quan sát anh ta bay ra khỏi con ngựa, cảm thấy hài lòng. Sau đó tôi chỉ đơn giản là cắt hết mọi hướng.
Nhiều người bị chết bởi những ngọn lửa bao quanh chúng và băng giá trong máu chúng. Bọn chúng bị chết khi trái đất mở ra và nuốt chửng chúng khi bầu trời xuyên thủng chúng bằng sấm sét. Kẻ thù đã chết và quân tôi theo dõi lãnh đạo của chúng đang làm việc. Sự thật là tôi không giết chết nhiều người, tôi không đủ để tác động đến trận chiến, nhưng có lẽ đủ để cải thiện tinh thần chiến đấu, và truyền cảm hứng cho họ về lòng trung thành mà chỉ những người Thuần Huyết của những ngày xưa đã từng tuyên bố.
Khi đã gây ra đủ thiệt hại, tôi đã ném Caliban về phía quân tôi và theo dõi nó với một chút lo lắng khi nó đáp xuống. Nếu nó hạnh phúc khi bị sỉ nhục về việc bị lưu giữ quá lâu, thì nó có thể gây khó dễ cho cuộc sống của tôi vào thời điểm đặc biệt này. Rất may, nó trả lời ngay lập tức, và tôi đã trở về với sự an toàn bên cạnh quân mình. Toàn bộ việc này mất chưa tới nữa phút. Tôi mỉm cười mãn nguyện.
Sự kiêu ngạo của tôi gần như khiến tôi phải trả giá. Vì tôi hầu như không chặn được một luồng ánh sáng mà anh Tyr đã phóng về phía tôi. Tia sáng có màu vàng-xanh lục và không tự nhiên. Tôi không biết loại phép thuật này dù nghi ngờ nó có nguồn gốc tà đạo. Mặc dù tôi đã chặn nó lại, tóc tôi dựng đứng lên và có một mùi hôi thối theo sau nó.
Những phép thuật và thần chú tương tự đã được tung ra, và tôi đã ngăn chặn được những gì có thể, chỉ lo phòng thủ trong lúc này. Anh Tyr đã làm tôi mất tập trung một cách hiệu quả, khiến tôi gây ra nhiều sai lầm khi ra quân lệnh. May mắn là tôi đã giao nhiều việc cho Eorvane. Công việc của tôi chỉ là gây thiệt hại và trông ấn tượng, để trông giống như một vị vua.
Sau vài phút khổ sở và mệt mỏi (cách anh Tyr tung ra bất tận những tia sáng khủng khiếp mà tôi không bao giờ biết), cuối cùng anh ta dừng lại khi quân anh ta đâm sầm vào quân chúng tôi. Không ai trong chúng tôi có nhiều kỵ binh, và quân chúng tôi dùng là để do thám. Địa hình làm cho cú đánh thốc của kỵ binh là kém khôn ngoan nhất, và đó là điều tự sát nhất. Do vậy đội hình của hai bên đều là bộ binh hạng nặng. Chiến lược và chiến thuật đã kết thúc, đào tạo và khoan thủng với máu ruột đã qua. Đây là trận chiến với sức nóng, sự thô ráp, và mệt mỏi.
Tôi đã dùng hết những kỹ năng phép thuật của mình để giữ vị trí cho mình. Anh Tyr đã không tiến quân lên như tôi hy vọng. Thay vào đó, tôi đã giết lính anh ta để dẫn dụ, nhưng chúng cứ nép sát vào nhau, khiến tôi phải trở về đội hình của quân mình. Tôi đang bắt đầu lo lắng khi đâm xuyên áo giáp của một số tên khốn đáng thương. Kế hoạch của tôi đã không lường trước kẻ địch tiến gần đến mức dùng phép thuật không là một ý hay.
Tuy nhiên đội hình quân chúng tôi không bị phá vỡ, và chỉ cong lại một chút. Anh Tyr, hoặc tướng của anh ta, đã nghe thấy sự rút lui. Quân anh ta lùi lại, nghe theo quân lệnh khá tốt. Không ai trong chúng tôi mong đợi cuộc tấn công đầu tiên sẽ phá vỡ đội hình chúng tôi. Sẽ phải mất ít nhất vài lần thử, rất nhiều phép thuật, và có lẽ nhiều hơn một ngày. Vào thời điểm đó, lợi thế về quân số của anh ta sẽ nghiền nát quân chúng tôi mất.
Tôi không muốn phạm sai lầm đó, và Eorvane biết rõ kế hoạch. Những tiếng tù và vang lên, và chúng tôi bắt đầu rời đi nhanh chóng. Các tuyến đường rút lui của chúng tôi đã được lên kế hoạch trước, với thức ăn và các đồ tiếp liệu khác đặt rải rác trên đường đi. Chúng tôi thậm chí còn tịch thu càng nhiều xe ngựa càng tốt để không bỏ lại bất kỳ người bị thương nào ở đằng sau. Những người đã chết, thật đáng tiếc, phải bỏ xác nơi trận mạc.
Trận chiến đầu tiên đã kết thúc. Anh Tyr đang nắm giữ chiến trường.
***
Vào một buổi chiều muộn, chúng tôi đứng trên một ngọn đồi nhìn xuống đoàn quân tuyệt vời của mình, đang hành quân ngoằn ngoèo với tốc độ cao xuyên qua các thung lũng. Chúng tôi có thể nhìn thấy những đốm lửa trại của quân anh Tyr từ đằng xa, cho thấy anh ta quyết định không đuổi theo chúng tôi ngay lập tức. Điều này thường sẽ là một động thái khôn ngoan, nhưng nó cũng xảy ra theo chính xác những gì tôi muốn từ anh ta.
“Những đơn vị ở tuyến đầu của quân ta đã hao hụt còn khoảng phân nữa.” Eorvane nói. “Nhiều người bị thương sẽ hồi phục khi chúng ta cho thầy thuốc trở lại để không bị mất mát người nào. Chúng ta chưa hề triển khai dự trữ của mình nên chúng vẫn còn tươi mới. Chúng ta đang làm tốt về việc cung cấp thực phẩm và trang thiết bị. Nếu Tyr quyết định tấn công ngay bây giờ, hắn sẽ để lại vài người phía sau và mang đi phần còn lại.”
“Và chúng phải chịu đựng nỗi thống khổ kinh hoàng bởi phép thuật của em, em trai à.” Chị Adewyn nói một cách tự hào, khiến tôi hơi đỏ mặt. “Trong khi em bảo vệ quân mình đầy đủ hơn. Chị nghĩ mặc dù rút lui, chúng ta lại có lợi thế về tinh thần. Nhưng nếu anh Tyr chọn tấn công ngay lúc này, trước khi chiến lược của em có hiệu quả, thì chúng ta khó gây áp lực hơn để giữ vững và lại rút lui một lần nữa.”
“Anh ta sẽ không làm vậy đâu.” Tôi nói với một chút tự tin. “Ảnh đủ thông minh để biết ảnh đang có lợi thế, và ảnh sẽ để chúng ta hành quân đến khi không còn nơi nào để đi nữa, và sau đó hoặc tấn công hoặc kêu gọi chúng ta đầu hàng. Ảnh đã quen thuộc với những cuộc chiến về địa hình rồi. Nhưng ảnh không quen với những gì chúng ta đang làm với ảnh, và ảnh sẽ không thích nó một chút nào.”
Eorvane cười khúc khích.
“Khi anh nói như vậy, nghe giống ba của anh lắm.”
Lần này, tôi không phủ nhận sự so sánh đó.