Một câu chuyện về huyết thống - Chương 13
Chương 13:
Tôi biết mình đang mơ, nhưng nó cũng là một ký ức thật sự. Nó xảy ra khi tôi được 15 tuổi, một ngày sau ngày chị Adewyn đến tuổi thành niên. Tôi ra ngoài đi săn với ba tôi vì con mồi yêu thích của ông, heo rừng. Tuy nhiên tôi đã bị phân tâm. Chị Adewyn lần đầu tiên mặc một chiếc áo dài chứ không phải là quần ống túm, và tôi cứ nghĩ về cách mà mông đít chị lắc lư và phần trên cái áo thõng xuống trong nhiều tháng sau đó. Chị lớn hơn tôi 3 tuổi, táo bạo và có đường nét cơ thể tự nhiên trong nhiều sự tưởng tượng của tôi. Tôi rất thích chơi với Merwyd và Raisa, nhưng tụi nó chỉ là những đứa em gái của tôi chứ không gì hơn.
Bàn tay cứng rắn của ba tôi trên vai tôi làm tôi bối rối. Trong ký ức thực sự, ông ta chỉ tay về phía con heo rừng. Chúng có xu hướng vừa thông minh vừa hung hãn nên săn chúng thật ‘dễ dàng’. Ý tôi là bạn cần một người, tốt nhất là dũng cảm hoặc có thể hạ gục chỉ trong một lần, để giết nó bằng một mũi tên. Sau đó, người khác sẽ chờ để xiên giáo vào nó. Tôi là cung thủ và ba tôi có cây giáo. Tôi cũng có một cây giáo bên cạnh, nhưng tôi cần nó chỉ khi muốn kết thúc nhanh nếu ba tôi không giết được nó. Những cây giáo rất chắc chắn và có những vạch ngang ở dưới lưỡi giáo. Không có chúng thì con heo rừng có thể tự đâm xuyên để giết bạn. Vì lý do hiển nhiên, ba tôi thấy đây là một hoạt động liên kết lý tưởng.
Tôi lắp mũi tên vào. Thành thật mà nói, điều này không khó. Con heo rừng ở hướng gió nên chúng tôi được che giấu. Nó ở khoảng cách trong vòng 50 bước chân, to hơn một người đàn ông, nên tôi biết mình có thể hạ gục nó. Tôi chờ đến khi nó lục lọi quanh mặt đất, và rồi buông mũi tên ra. Vì ba tôi cứ khăng khăng, nên tôi cố giết nó, vì đó sẽ là cách lý tưởng và ít tàn nhẫn nhất để hoàn thành chuyến đi săn. Tôi bắn ngay trung tâm, có nghĩa là mũi tên trượt phía sau bả vai nó để vào tim.
Tôi bắn trúng mục tiêu, nhưng với lực không đủ mạnh. Điều đó làm con thú tức giận và nó chạy thẳng về phía tôi. Tôi thả cây cung xuống và nhặt cây giáo lên. Tôi mò mẫm và vào lúc nhặt được cây giáo lên đôi tay mình thì nó đã lao vào cây giáo của ba tôi khi ông ta bước đến trước mặt tôi. Tôi nhảy sang bên và đâm ngọn giáo của tôi vào cổ họng con heo rừng. Khi rút ra, một luồng máu phụt ra báo hiệu con vật sẽ chết trong chưa đầy một phút nữa.
Đó là một chuyến đi săn thành công. Hoặc, ít nhất thì đó là điều mà bất kỳ thợ săn nào cũng nói vậy.
“Con đã thất bại. Con đáng lẽ đã bị chết.” Ba tôi nói.
“Nhưng ngăn chặn con heo rừng là công việc của ba mà.” Tôi khăng khăng, giận dữ.
Tôi bị máu văng lên người và chỉ muốn về nhà, một nơi thật ấm áp, và có lẽ tán tỉnh một cô đầy tớ hoặc đọc cuốn truyện dâm ô nào đó. Tôi đã mệt mỏi với những bài học tàn bạo của ba tôi. Ông ta chỉ cười.
“Con thực sự nghĩ rằng con sẽ luôn luôn có thể tin ở ba sao?” Ba hỏi một cách tình cờ khi lột da con thú.
Tôi dừng lại, sững người trong một lúc. Bạn thấy đấy, đối với tất cả những bài học mà ông ta dạy tôi về cuộc sống, chính trị, cưỡi ngựa, săn bắn, và ngay cả cách lên giường với đàn bà, ổng chưa bao giờ ám chỉ bất cứ điều gì khác ngoài lòng trung thành của gia đình với tôi. Ba đã từng đánh tôi, để chắc chắn, có lần đánh tôi tệ hại đến mức tôi bị gãy xương sườn và chảy máu trong nhiều ngày. Nhưng tôi luôn tin rằng có tình yêu ở đó. Lần đầu tiên, trong ngày hôm đó, tôi đã nghi ngờ về điều đó.
Ký ức của tôi về sự kiện kết thúc ở đây. Phần còn lại trong ngày có lẽ như lệ thường. Do đó, trong ảo ảnh của tôi, đây là nơi mà mọi thứ phân kỳ.
“Có vẻ là ba đã đúng. Con không nên tin ba.” Tôi nói.
Giọng nói của tôi vẫn còn là của một thiếu niên, nhưng tôi nói chuyện với kinh nghiệm đầy đủ của riêng tôi.
Ba quay lại nhìn tôi và đứng dậy. Ông ta có con dao, nhưng tôi có cây giáo. Và, sự thật là, tôi đã trở thành cao thủ với cây giáo. Tôi cầm nó gần như tình cờ, nhưng tôi biết nhiều cách để giết ông ta. Tôi muốn giết ông ta, ngay cả khi đó chỉ là một giấc mơ.
“Con nghĩ là có thể giết ba dễ dàng như đã giết con heo rừng ngày hôm đó sao?” Ba tôi hỏi.
Bằng cách nào đó, tôi biết rằng ba tôi là thật, ngay cả khi ông ta đã chết.
“Đúng vậy.” Tôi nói. “Con nên giết chết cả ba và anh Tyr. Sau đó là chú Bayrd, tất nhiên rồi.”
Ba tôi cười một cách cay đắng.
“Tất nhiên. Có lẽ con nên vậy. Ba đã để cho bản thân mình bị lừa, không chỉ một lần, mà là hai lần.”
Ông ta nói khi đang lau con dao lên quần mình và bỏ vào bao. Ông ta ngồi trên một gốc cây với vẻ thản nhiên. Tôi tiếp lời ba:
“Và bởi người em trai ruột của ba. Chuyện quái gì đã xảy ra với ba vậy? Con hiểu là ba đã hy sinh con, có lẽ là có chủ ý sau khi ba nghe câu chuyện của anh Tyr. Con là một đứa con trai dư thừa có thể bị hy sinh. Nhưng còn mẹ con? Anh Tyr? Chị Adewyn? Merwyd? Tất cả họ đều chịu đau khổ vì lời nói và sự thất bại hoàn toàn của ba.”
“Đúng thế, nhưng ba đã không hy sinh con.” Ba nói.
“Ba không làm vậy hả? Con đã phải phóng mình ra cửa sổ để thoát thân, còn ba thì tổ chức đám cưới cho kẻ giết người giả định với người yêu của con. Không chỉ thế, ba còn phái người đi tìm giết con. Ba đã ra lệnh cho Raisa đi giết con. Ba nên đốt nó trong cái hố một mình đi!”
“Đó là do chú con làm. Ông ta hành động theo sáng kiến của riêng mình và khi ba biết được thì đã quá trễ. Trong một thời gian dài, ba thực sự nghĩ rằng con đã chết. Ba không biết liệu Tyr có nói sự thật hay không nhưng ba chỉ còn lại một người thừa kế. Chú Bayrd khuyên ba hãy làm điều tốt nhất, mặc dù chú con dường như có vẻ chán ghét ý tưởng khiến con trở thành kẻ phản diện.”
“Chú Bayrd chỉ là một trong những kẻ phản bội hiếm hoi cảm thấy tội lỗi cho cuộc sống mà mình có.” Tôi nói với sự hoài nghi. “Ổng cần phải giết con, hoặc để cho anh Tyr giết con, và ba tán thành chuyện đó. Vì vậy mẹ đã bắt đầu nghi ngờ con. Chuyện đó không hiệu quả tức thì, thứ tình yêu chết tiệt mà bà ta dành cho ba đã vượt quá bất kỳ tình yêu nào mà bả có thể đã có với đứa con trai ruột của mình.”
Ba nhìn tôi với vẻ nghiêm túc.
“Điều đó không phải là sự thật, cậu bé à.”
“Ở phần nào?”
“Mẹ con yêu con và thương tiếc con suốt. Bả sẽ rất vui mừng khi biết con còn sống. Bả là một người sống sót, tuy nhiên, biểu hiện quá giận dữ hay đau buồn vì cái chết của con sẽ khiến ba nghi ngờ và sau đó là Tyr. Hãy nhớ rằng nó là thái tử, nó sẽ làm vua sớm hay muộn thôi, và mẹ con sẽ không còn là Người vợ Đầu tiên nữa. Bà ta sẽ dễ bị tổn thương với nó. Ba đồng ý với con về động cơ của chú Bayrd. Tất cả vì tình yêu và ghen tuông. Ba nghĩ chú con đã để lại ngọn đuốc mà ông ta đã mang theo cho mẹ con đằng sau ông ta từ lâu rồi. Ông ta giấu diếm tình yêu của mình bằng những mối quan hệ bất tận với thường dân và quý tộc cấp thấp. Mẹ con chưa bao giờ nói với ba về suốt khoảng thời gian chú con cố chuốc rượu bả để đưa bả lên giường. Bả không bao giờ nói với ba vì bả biết ba sẽ giết chết chú con, và tự ghét bản thân mình. Ba tự biết mình. Ba biết vì ba là một kẻ ngốc, và trước khi chết thì ba nghi ngờ bà ta đã phản bội ba nên ba đã ăn cắp và đọc thư từ của bả. Lúc đó đã quá muộn. Ba đã bỏ lỡ những dấu hiệu trong nhiều năm, và khi cơn thịnh nộ của chú con tăng lên thì ông ta đã nghĩ ra một kế hoạch. Ông ta đã thuyết phục Tyr là cần phải giết chết con. Con có biết ông ta đã làm điều đó như thế nào không?”
Tôi lắc đầu.
“Không, con không biết, thưa ba. Con không chắc chuyện đó là quan trọng. Ổng là người lớn tuổi và giỏi hơn con mọi thứ và vẫn chưa đủ. Con sẵn sàng phục vụ ổng. Tất cả những gì con muốn là Merwyd. Chỉ một người phụ nữ, và cô ta đã bị bỏ lại một mình. Thay vào đó, ông ta đã lấy đi tất cả.”
“Đây là lý do tại sao con không thể nhìn thấy nó xảy đến. Con ước tính giá trị của mình quá tệ. Tyr có khuynh hướng tin rằng con đang cố giết nó để lấy Merwyd và vương miện. Và nó cho rằng đó là sự xúi giục của ba.”
Tôi cười.
“Tại sao ba chưa từng âm mưu cùng con để giết anh Tyr?”
“Vì con sẽ là một vị vua tốt hơn. Và nó biết điều đó.”
Tôi không nói mà chỉ cười. tôi chắc là quai hàm của tôi đã xệ xuống. Liệu ba tôi có nghiêm túc không?
“Hãy suy nghĩ đi.” Ba tôi nói, với cường độ đặc biệt mà ông được biết đến, không giận dữ lắm nhưng sôi nổi. “Sử dụng bộ não của con cho thứ gì đó khác hơn là tửu sắc và phép thuật. Tại sao bọn quý tộc phương bắc lại đứng về phía con, mặc cho đám đàn bà tranh cãi và con có danh tiếng là một tên công tử bột có thói lăng nhăng? Tại sao Adewyn nghĩ về con trước tiên để cứu vương quốc ngay cả khi nó yêu Tyr? Tại sao Raisa lại nhìn con như người chồng lý tưởng của nó? Tại sao Merwyd quyến rũ con thay vì Tyr? Vì con là người dẫn dắt. Con dẫn dắt và người ta đi theo con. Và con cho cái thứ chết tiệt đó về gia đình mình, về bạn bè con, về mọi người. Con có thể dẫn dắt công ty lính đánh thuê đó. Parla sẽ là cộng sự nhiệt tình của con, cả trên giường và trong công việc.”
“Sự thật là ba đang tìm cách để thay thế Tyr.” Ba tiếp tục nói. “Nếu con phát triển phép thuật của mình trước đó thì ba có thể đơn giản đã tuyên bố con là người thừa kế, và tất cả những chuyện này sẽ không cần thiết. Ba không muốn giết nó. Ba không bao giờ muốn làm chuyện đó. Nó vẫn là con trai của ba. Nó có khả năng cai quản và chỉ huy, và nó có thể là một nhà ngoại giao xuất sắc. Nhưng nó không phải là một vị vua. Nó không quan tâm đến mọi người. Nó không biết cách gây ấn tượng với giới quý tộc hoặc làm cho mọi người đi ngược lại lợi ích riêng của họ vì một điều tốt hơn. Nó cũng có tính kiêu ngạo và dễ dàng bị sỉ nhục, điều đó khiến cho nó dễ bị chú Bayrd thao túng.”
“Chú Bayrd đã giải thích một số điều này với ba trước khi ông ta giết ba. Chú con có thể đã nói dối, nhưng cuối cùng thì ba tin rằng tình yêu méo mó của chú con đã thúc đẩy ông ta biến Tyr thành công cụ của ông ta. Nhưng Tyr đã làm mọi thứ theo cách riêng của nó. Nó sợ con nên đã khiến cho nó hành động bất cẩn. Một khi con đã trốn thoát, con làm những điều hợp lý, đúng đắn và biến mất. Con chờ đợi và quan sát, lên kế hoạch và thăng tiến phép thuật của mình.”
“Vì vậy chúng ta ở đây.” Cuối cùng ba nói và thở dài. “Ba đã chết, và con đang đứng trước một đội quân, với ít nhất là nhiều phép thuật ở mệnh lệnh của con mà con từng có. Ba đến để cảnh báo và cho con một bài học. Vì ba là người chết nên điều đó cho phép ba quan sát một số điều trước cuộc gặp của chúng ta hôm nay. Tyr bị điên, nhưng điều đó càng nguy hiểm hơn. Không ai biết trước nó sẽ làm gì khi bị dồn vào chân tường. Chú Bayrd còn nguy hiểm hơn. Ông ta biết quyền lực của con đang thăng tiến, ông ta đã thu thập những câu chuyện từ các nhân chúng cho trận chiến cuối cùng của con, thậm chí gửi các gián điệp để xem xét phần còn lại của pháo đài mà con đã san bằng. Trong sự tuyệt vọng, ông ta lấy những cảnh báo của Chuyến hành trình như một cách nhanh chóng để đạt được phép thuật của riêng mình. Kẻ ngốc trao đổi với yêu ma.”
“Và bài học gì, thưa ba?” Tôi hỏi.
“Bước ra ngoài bản thân con và nhìn mọi thứ từ quan điểm rộng hơn. Con có khả năng đồng cảm. Hãy sử dụng nó. Nó vừa là thanh kiếm vừa là lá chắn. Đó là lời khuyên của ba. Làm ơn bảo vệ những gì còn lại của gia đình mình. Và…hãy nói với mẹ con…nói với Syrlin rằng không có gì để tha thứ.”
Tôi gật đầu.
“Tại sao ba không tự nói với mẹ? Ba đã không có vấn đề gì khi nhập vào giấc mơ của con kia mà…”
Ba tôi cười lớn, tiếng cười mà tôi thích nghe từ khi còn nhỏ.
“Con nghĩ chuyện này dễ vậy sao, hả cậu bé? Ba đã phải lập kế hoạch này và sử dụng phép thuật mạnh mẽ của mình từ lâu trước khi chết. Để bảo đảm những gì của ba sẽ còn lại và có thể tiếp cận với con, ở vài điểm nào đó, và nói với con những gì mà ba đã học được. Hãy suy nghĩ về chuyện này đi con trai. Ba phải lựa chọn ai đó để tiếp cận. Ba đã phải quyết định từ lâu trước khi qua đời, nhiều tháng trước. Để tiếp cận được con, ba phải đánh cược rằng con vẫn còn sống. Ba tin tưởng và yêu thương mẹ con hơn mọi người phụ nữ nào khác. Ba sẵn sàng chết vì bà ta. Ba đã đối xử tệ với con trong hầu hết thời gian, để chuẩn bị cho con. Nhưng ba đã chọn tiếp cận con, một đứa trẻ cẩu thả. Hãy tự hỏi chính mình lý do khi con thức dậy, và rồi được thưởng sự tin cậy của ba vì con thông minh hơn ba.”
***
Tôi giật mình thức dậy. Còn đến 4 hay 5 giờ nữa mới đến bình minh. Mặc dù nó có thể biến thành một chuỗi các chuyển động và phản tác động, ruột gan tôi nói rằng hôm nay sẽ là ngày chúng tôi gặp anh Tyr trong một trận chiến mở. Chúng tôi có địa lợi, nhưng ít quân hơn và những người lính trong đội quân chúng tôi chưa bao giờ chiến đấu cùng nhau, hoặc trong một số trường hợp.
Raisa đã rời khỏi doanh trại ngay trong đêm khi mẹ tôi đến, và em gái tôi chắc chắn hiểu được nhiệm vụ của mình, nhưng tôi không nghe tin gì từ cô ta. Tôi không mong ngóng, nhưng vẫn lo lắng bất an. Cuộc chiến này rất quan trọng, nhưng chúng tôi không thể quyết định vì sự khác biệt về nguồn lực. Nếu tôi đứng đây và cô ta thất bại, thì ngay cả chiến thắng cũng chỉ có nghĩa là mất mát không thể thay thế được. Rút lui sâu hơn lên phía Bắc sẽ là lựa chọn hợp lý hơn. Theo chiều hướng đó, tôi phải hy vọng rằng anh Tyr sẽ bị mồi nhử và di chuyển lên phía bắc để tấn công tôi. Tôi cứ cho toán lính do thám của chúng đến đủ gần để chúng biết rõ hơn quân số của chúng tôi, mục đích là để cho anh ta xem xét cơ hội tốt nhằm tiêu diệt chúng tôi khi vượt qua. Tôi nghi ngờ rằng anh ta vẫn nghĩ về tôi là một kẻ thiếu kinh nghiệm trong chiến tranh. Và tất nhiên, do bị điên nên điều đó khiến anh ta là kẻ không thể đoán trước được.
Tôi cảm thấy như thể mình đã lo lắng, với một chút thất vọng khi có một loạt tình huống để lựa chọn. Tôi cố không nghĩ đến khi đi qua doanh trại tối tăm. Tôi không cố che giấu mình là ai nữa. Điều đó sẽ không đủ để tôi được giới quý tộc chấp nhận là người lãnh đạo. Họ phải trông thấy tôi cũng như biết rằng tôi là người bình tĩnh và tự tin.
Tôi bước vào căn lều quân nhu, nơi được bảo vệ tốt và đang nắm giữ kho bạc khá hạn chế của quân đội chúng tôi, thực sự chỉ đủ để trả lương cho họ trong một năm. Tôi đến đây vì một điều quan trọng hơn. Tôi nhìn thấy nó ở phía sau, vẫn được quấn trong chiếc da cũ, nơi tôi bỏ nó lại. Tôi nhặt nó lên, thầm xin lỗi nó vì đã bỏ rơi nó quá lâu.
Caliban trấn an tôi rằng nó hiểu tại sao cần phải che giấu nó trong một thời gian. Tôi muốn được nhìn thấy lần đầu tiên mang nó ra chiến trường. Nhìn thấy một hiện vật của người Thuần Huyết trong tay chỉ huy của họ sẽ truyền cảm hứng cho quân lính của tôi và khiến cho kẻ thù khiếp sợ. Ngoài ra, mặc cho những câu chuyện lan truyền từ lục địa, tôi biết hầu hết mọi người không tin rằng tôi có tất cả thứ quyền lực đó. Tôi hy vọng anh Tyr vẫn đánh giá thấp về tôi. Nếu vậy, anh ta sẽ không còn sống được bao lâu nữa.
Điểm dừng chân kế tiếp của tôi là ở trụ sở, nơi tôi hoàn toàn không ngạc nhiên khi thấy chị Adewyn đang bận rộn đưa ra những hướng dẫn và nhìn vào một bản đồ mới được tạo ra gần đây về khu vực của chúng tôi. Mắt chị trống rỗng và tôi tự hỏi liệu chị có ăn gì chưa.
“Finn hả, tốt lắm, chị rất vui vì em đã ở đây. Chị nghĩ chúng ta cần phải thay đổi vị trí của mình. Chị đã nhận thấy một số sai sót có thể xảy ra…”
“Không.” Tôi nói nhẹ nhàng. “Bản năng đầu tiên của chị về nơi này là đúng. Hiện giờ chị chỉ nghi ngờ bản thân thôi. Chị đã thức cả đêm để kiểm tra hậu cần và tiếp vận rồi. Thôi chị nên đi ngủ trong vài giờ đi.”
“Nhưng chị…”
“Không có nhưng nhị gì cả. Điều duy nhất em muốn chị phải chắc chắn là mọi người đều biết đường rút lui của họ và biết rằng rút lui là một phần của kế hoạch. Em không muốn bất kỳ kẻ ngốc nào chạy xuống đồi, và em chắc chắn không muốn một đám trẻ trâu phá vỡ đội hình ngay khi chúng bắt đầu cuộc rút lui chiến thuật.”
Chị nhìn xuống và cắn môi lại.
“Ừ. Từ chỉ huy xuống đến thuộc hạ đều biết phải làm gì. Chị…chị chỉ cảm thấy rằng mình có thể làm được nhiều hơn. Nếu em cho chị một toán quân, chị có thể tạo ra một sự khác biệt. Em biết là chị có thể mà.”
“Nếu chị thực sự lo lắng cho vương quốc thì chị nên biết rằng em đang mang trên mình tương lai của nó. Bên cạnh đó em không thể để mất chị. Chị biết cả phép thuật chữa bệnh và bói toán. Nếu chị muốn giúp được gì trong trận chiến thì đó là cách chị có thể làm. Hãy tránh xa tiền tuyến. Và chị phải rút lui trước, không có ngoại lệ, không có bào chữa. Chị hiểu chứ?”
“Hiểu, thưa ngài.” Chị làu bàu rồi đi khỏi.
Tôi không thể trách chị tôi được. tôi cũng không thích rời bỏ người chỉ huy giỏi nhất của mình, và chị vẫn không quen nhận lệnh của tôi. Tôi hy vọng chị sẽ không bao giờ như vậy. Lập luận của chị giữ cho tôi thành thật và khiến tôi phải suy nghĩ. Tôi không thể không khiêm tốn khi chị ở đó để đặt tôi đúng đắn trong suy nghĩ.
Tôi thở dài, tháo Caliban ra. Sẽ là một ngày dài đây.