Một câu chuyện về huyết thống - Chương 11
Chương 11:
Sau đó tôi phát hiện ra rằng mình ở trong trạng thái nhận thức lơ mơ trong một tuần. Raisa đã sử dụng loại phép thuật cao cấp và bí mật để rút độc chất ra khỏi cơ thể tôi, nhưng không biết cái gì đã có hành động độc ác và nhanh đến như vậy. Cũng không ai biết sinh vật đó là gì.
À, điều đó không hoàn toàn đúng. Tôi chắc chắn, bằng cách nào đó, rằng tôi đã có một ý tưởng. Có lẽ tôi đã học được điều gì đó trong Chuyến hành trình của mình, nhưng toàn bộ chuyện đó vẫn còn khá mờ nhạt trong ký ức của tôi. Những cảnh tượng nhấp nháy, một vài câu từ được nhớ lại đây đó.
Con quỷ. Tôi nhớ cái tên đó. Chết tiệt chưa.
Lần đầu tiên tôi tự gọi mình là ổn, khi tôi tự đứng dậy được. Tôi có đủ nhu cầu để giúp mình thư thái. Tôi vẫn còn bị đau bên thân trái, nhưng không có gì nghiêm trọng. Suy nghĩ của tôi đã rõ ràng. Chân tôi hơi lảo đảo, nhưng cảm thấy đủ mạnh để bước đi được. Tôi thay quần áo, mang giầy ống vào rồi đi ra ngoài, đắm mình dưới ánh nắng tươi sáng của mùa thu.
Chị Adewyn la mắng tôi ngay khi tôi rời khỏi lều.
“Em đang làm cái quái gì vậy?”
Những người lính canh, những người mà tôi tin tưởng, đã nhìn nhau và đi khỏi phạm vi giận dữ của chị Adewyn. Tôi cho rằng có những nguy hiểm mà bạn không thể yêu cầu họ phải đối mặt.
“Em chỉ muốn đi bộ thôi mà. Em không đi xa đâu.”
Thông thường chúng tôi sẽ hét vào nhau một chút, nhưng tôi không làm vậy. À, tôi đánh giá cao hơn về sự bảo vệ quá mức của chị ta trong lúc này.
Chị thở dài, và buộc bản thân phải bình tĩnh lại.
“Chị xin lỗi. Chị chỉ là…chị không thể xem lại chuyện đó. Em suýt chết khi chị nhìn thấy bất cứ ai, và chị cảm thấy mình giống như một góa phụ chết tiệt.”
Tôi ôm lấy chị. Tôi không quan tâm liệu có ai nghĩ đó là hành vi không phải của một vị hoàng tử. Chị ôm chặt lấy tôi, thể hiện sự quan tâm sâu sắc của chị dành cho tôi. Tôi đánh giá cao điều đó ngay cả khi nó làm tổn thương một chút. Chị lùi lại, và chị đang mỉm cười.
“Để chị đi tìm Raisa. Hãy gặp tụi chị ở lều của em nhé. Tụi chị có những kế hoạch dành cho em.”
Tôi nhướn mày lên, nhưng sau khi đã dịu lòng lại, tôi trở về lều và thích cảm giác có thể tự đứng vững của mình. Tôi đã bị tác động bởi thứ gì đó nhanh, nhỏ, với mái tóc đỏ rực.
Raisa suýt nữa đã làm tôi ngã gục, nhưng em đã giữ tôi khỏi bị rơi với cái ôm mạnh mẽ của cô ta. Tôi ôm em tôi lại.
“Anh là đồ khốn ngu ngốc.” Cô ta nói, đánh nhẹ vào cánh tay tôi liên tục, đôi mắt đẫm lệ. “Làm thế nào mà anh lại câm lặng khi bị đâm bởi lưỡi kiếm của tên sát thủ khốn kiếp đó? Anh có biết sẽ xảy ra chuyện gì nếu em không có mặt ở đó không? Anh là kẻ khờ dại vô dụng quá đi…và cũng là một cậu bé dễ thương!”
Tôi không thể không bị sốc bởi cuộc tấn công đầy yêu thương của em gái tôi. Tôi chưa bao giờ thấy cô ta như vậy trước đây. Tôi mỉm cười một cách quyến rũ.
“Vậy là em đang nói rằng em nghĩ mình xinh đẹp hả?”
Cô ta lại đánh tôi một lần nữa và rồi cười phá lên bất chấp bản thân.
“Anh là đồ chết tiệt. Em yêu anh và anh suýt chết chỉ vì quá chậm chạp. Em là vệ sĩ mới chết tiệt của anh và đó là tất cả. Đừng cố ngăn cản em nhé.”
“Anh đã cảm thấy an toàn hơn rồi.” Tôi nói với sự thật chân thành.
“Ồ, hôm nay anh sẽ không phải trở lại Hội đồng hoặc Trụ sở. Eorvane đang chủ trì cuộc họp hội đồng. Chị Adewyn đã chọn một số viên chức để anh chấp thuận sau. Họ đã xử lý được mọi việc rồi.”
“Um.” Tôi nói với sự mất mát. “Anh không biết mình có nên nghỉ ngơi thêm nữa hay không. Anh sẽ phát điên nếu phải dành thêm một ngày nữa trên cái giường đó.”
Raisa cười thật trong sáng và rõ ràng. Tôi đã được nhắc nhở rằng em tôi vẫn chỉ là một người phụ nữ, rõ ràng là vậy. Tôi suy nghĩ về mọi thứ em đã làm cho tôi và tình yêu của em dành cho tôi. Chị Adewyn cũng vậy, mặc dù chị lớn tuổi hơn tôi.
“Giờ thì không nằm giường nữa đâu, ông anh của tôi ạ.” Raisa nói, mỉm cười rồi bĩu môi lên. “Có lẽ để sau. Anh đã để lại mấy người chị em thân yêu của anh không được thỏa mãn trong khi anh lười biếng. Tuy nhiên, hôm nay chúng ta sẽ ra chợ, cả ba người luôn.”
Tôi chớp mắt.
“Chợ? Để làm gì? Mua gia súc hay vũ khí à?”
Chị Adewyn chắc đã nghe tiếng nói của tôi từ bên ngoài, vì tôi nghe được tiếng chị cười vì tôi.
“Không phải đâu, anh là thứ hoàng tử vô dụng thiệt mà. Hôm nay là Ngày thị trường. Ai biết được mình sẽ tìm thấy gì?” Em tôi nói một cách hào hứng.
Tôi bối rối, nhưng thư thái chút đỉnh trong khi không ai yêu cầu tôi đưa ra quyết định quan trọng nào.
“Anh không nghĩ đã từng đến một nơi như vậy trước đây. Ngay cả khi ở trên lục đia, chiến tranh đã ngăn cản mọi người tổ chức Ngày thị trường hoặc hội chợ thương mại. Chuyện này nghe…vui đấy.”
Tôi nghĩ mấy chị em gái của tôi tưởng rằng tôi trở nên bướng bỉnh hoặc không quan tâm. Vào lúc này, tôi thực sự sẽ làm bất cứ thứ gì mà họ yêu cầu. Tôi vẫn sẽ như vậy, nhưng làm ơn đừng nói cho họ biết. Cuộc sống của tôi đã đủ khó khăn rồi.
Raisa hôn tôi và nắm lấy cánh tay tôi, rồi chị Adewyn nắm lấy cánh tay còn lại, sau đó chúng tôi đi ra thị trấn.
***
Tôi nhận thấy rằng tất cả chúng tôi đều mặc quần áo khá rõ ràng. Chúng tôi xuất hiện như một hiệp sĩ ra ngoài đường với những người phụ nữ của anh ta. Chị Adewyn đội một chiếc mũ rộng vành đơn giản để che đi mái tóc của mình, còn tóc của Raisa thì chưa bao giờ thay đổi. Về phần đầu của tôi thì gần như đã được cạo, và râu tôi có màu muối tiêu. Tôi đơn giản là trông già dặn hơn.
Khi rời khỏi vùng lân cận của doanh trại, chúng tôi thấy mọi người đang đổ về phía tây của pháo đài, đến ngôi làng nhỏ nằm ở phía tây của một tòa nhà lớn.
“Hôm nay nó là một cái chợ lớn, vì có tất cả các quý tộc và binh lính.” Chị Adewyn nói. “Chắc sẽ có rất nhiều nhà cung cấp thực phẩm.”
“Đây có phải là bánh mì chiên không?” Tôi hỏi, rồi cười. “Vì dường như em nhớ lại khuôn mặt của ai đó bị phủ bởi đường và mỡ.”
Chị Adewyn cố trả lời nhưng Raisa không để cho chị ta nói.
“Ôi thần linh ơi, em nhớ ngày đó quá đi mất! Chị ta giống như một loại quái vật. Chị ta đã ăn gấp 3 lần anh đó!” Raisa nói, sau đó cười với tôi.
“Chị làm việc nặng nhọc mà.” Chị Adewyn nói, hơi bĩu môi. “Thật không dễ dàng để ngăn Finn đưa ra những quyết định khủng khiếp. Và anh ta đã đòi hỏi như thế ở trên giường! Chị cần bánh mì chiên…cho tinh thần của chị.”
“Khoan đã, em mà đòi hỏi hả? Đó là do người đàn bà đã muốn có em theo cách của chị ta, bất cứ khi nào chị ta có cơ hội chạm nhẹ đến em chứ nhỉ?” Tôi hỏi.
Chị Adewyn đỏ mặt và đánh tôi, nhưng chị cười. Raisa cười khúc khích.
Cuộc dạo chơi buổi sáng cứ trôi qua như thế, mọi người cười đùa trên suốt quãng đường đó. Trong một thời gian ngắn, không ai thảo luận về chiến tranh hay sát thủ, kẻ thù hay hậu cần. Trong tâm trí tôi, nó giống như khi tất cả chúng tôi hồi còn nhỏ và đó là một ngày lễ hội. Tất cả 5 anh chị em tôi: anh Tyr, chị Adewyn, tôi, Merwyd và Raisa, chúng tôi đi và ăn rất nhiều đường rồi đánh nhau rồi chơi đùa và, khi chúng tôi ở tuổi niên thiếu, một vài người đã lẻn ra ngoài. Đó là một trong số ít lần mà ba chúng tôi đã nuông chiều và nhận ra rằng chúng tôi là trẻ con và không đơn giản chỉ là những cô cậu quý tộc.
Cái chợ rất lớn, trải dài từ quảng trường làng xuống từng con đường nhỏ và thậm chí lan ra ngoài ranh giới của nó. Đúng như ý thích của chị Adewyn, có nhiều người bán các loại thực phẩm có dầu mỡ, đồ ăn chiên và đồ ngọt. Có thợ may, thợ rèn và những người buôn bán đồ trang sức. Có những nhà xuất nhập khẩu quy mô lớn ở đó để mua ngũ cốc và bán hàng xa xỉ từ miền Nam. Thậm chí còn có một nhà thổ dạng lều du lịch nữa, thứ mà tôi nhận thấy mấy chị em tôi đang lánh xa tôi theo cách tinh tế nhưng vô nghĩa của họ.
Tôi có một danh tiếng, nhưng tôi ước gì họ hiểu được tôi yêu họ sâu đậm đến mức nào. Thậm chí tôi đã không nghĩ đến Merwyd trong hơn một tháng, ít hơn nhiều với những người phụ nữ ngẫu nhiên. Tôi khá hài lòng với chị Adewyn và Raisa. Chị tôi xinh đẹp, khôn ngoan và mạnh mẽ. Còn em tôi thì tinh ranh, nhanh nhẹn và gợi cảm. Không phải lần đầu hay lần cuối, tôi cho rằng chúng tôi sẽ hạnh phúc như thế nào nếu chúng tôi trốn thoát khỏi lục địa và sống cùng nhau ở đâu đó trong sự yên tĩnh và thanh bình.
Tôi biết trong tim mình rằng điều đó là không thể. Chuyến hành trình đã dạy tôi bài học đó. Tôi không thể nhớ được chi tiết, nhưng tôi biết chắc chắn rằng cả anh Tyr lẫn chú Bayrd đều không được phép cai trị. Mọi người sẽ đau khổ, vương quốc sẽ sụp đổ, và…và có thể còn tệ hơn.
“Hê!” Raisa kêu lên, lộ vẻ khó chịu khiến tôi thoát khỏi cảnh mơ màng của mình. “Em muốn hỏi anh một chuyện.”
Em tôi bĩu môi một cách đáng yêu và tôi chịu không nổi phải mỉm cười.
“Xin lỗi, anh đang bị phân tâm.”
“Em thấy điều đó mà.” Cô ta nói, và rồi sự khó chịu của cô ta biến mất. “Cái nào đẹp hơn, cái màu xanh lục hay màu vàng?”
Khi nói, em tôi đang ôm hai chiếc áo dài phía trước người mình. Tôi đã suy nghĩ để hình dung về những gì em gái tôi sẽ trông như thế nào. Cái áo màu vàng thì cổ điển, nó đẹp thật nhưng không táo bạo. Cái áo màu xanh lục thì lại khác. Nó có một đường dây ngực rất thấp, và có vài viền ren gần như trong suốt sẽ để lộ nhiều hơn một chút so với loại áo được xem là đứng đắn. Mép áo không cao lắm, nhưng nó có một khe hở ở giữa đùi, rất mơ hồ, nên tôi tưởng tượng nó sẽ phô bày cái eo mỏng và cặp hông đẹp của em tôi.
“Cái màu xanh.” Tôi nói giọng hơi khàn. “Chắc chắn là cái màu xanh lá cây.”
Raisa mím môi lại, với vẻ không chắc chắn.
“Anh thực sự nghĩ là em trông đẹp khi mặc cái áo đó không? Em…em không có gì nhiều để khoe khoang.”
“Anh bảo đảm là em có đủ nhiều để khoe hàng đó. Cái áo này sẽ rất tuyệt đối với em. Anh tự hào có em trong vòng tay bất cứ khi nào, nhất là khi em mặc cái này.”
Em tôi cười lớn và hôn tôi, có lẽ hơi lâu đối với một nơi công cộng như thế này. Trong thực tế, tôi nhận thấy cả Raisa và chị Adewyn đều liếc mắt đưa tình với tôi. Tôi không phàn nàn gì. Cặc tôi đã phản ứng khá mãnh liệt, nhắc nhở rằng tôi không có quan hệ tình dục đã hơn một tuần rồi. Chắc chắn là đêm nay tôi sẽ địt luôn cả hai người chị em của tôi.
Hoặc ít nhất thì tôi cũng địt một trong số họ.
Khi Raisa trả tiền cho thương gia, chị Adewyn nắm cánh tay tôi để kéo tôi đi qua quảng trường. Chị có một biểu cảm mãnh liệt trên khuôn mặt. Chị đã mua một số quần áo, những loại mà chị hiếm khi mặc. Hầu hết chúng có vẻ rất rộng, mặc thoải mái, dù không phải là phong cách điển hình của chị tôi. Tôi cho rằng chúng dùng để mặc khi ngủ, hoặc có thể chị mua cho người khác ở doanh trại. Chị có xu hướng tìm kiếm những người phụ nữ khác, nhất là những người trẻ muốn tận dụng cơ hội.
“Đây.” Chị nói. “Em nghĩ sao về những thứ này?”
Đó là một câu hỏi đơn giản, không có bối cảnh. Tuy vậy lại không cần thiết. Người thợ kim hoàn đã trưng bày nhiều chiếc nhẫn, nhưng chị Adewyn đã chọn ra 4 chiếc nhẫn: một chiếc có đính viên đá băng giá, một chiếc có viên kim cương màu trắng trong suốt, một chiếc có viên kim cương màu đỏ hồng, và cuối cùng là một chiếc nhẫn bạch kim đơn giản. Tôi lấy lên từng cái và xem xét. Chúng đều cũ, tôi có thể nói như vậy, và đã được đeo trước đây. Ở bên trong chúng có những bản khắc khá dễ đọc, nhưng những từ đó không có ý nghĩa gì cả. Chợt nảy ra một ý thích, tôi xếp chồng chúng lên nhau và nhìn vào bên trong, cố xếp nhiều thứ tự khác nhau. Trong lần thử thứ ba, tôi thấy có một bài thơ dễ đọc.
Chị em của Chiến trường,
Chị em của phép thuật,
Chị em của Huyết thống,
Tình yêu của bạn đã biến chúng tôi thành của bạn.
Tôi thích thú bởi điều này, nhưng tôi không phải là kẻ ngốc.
“Bao nhiêu cho cả bốn thứ này?”
Tôi hỏi thương gia. Ông ta nhe răng cười.
“Hả, à, tôi không thể để bốn chiếc nhẫn tốt này ra đi trong ít hơn…hmm…10 ducats.”
“10 ducats!” Chị Adewyn kêu lên. “Vậy thì cao quá! Thôi nào, Finn, mình có thể làm tốt hơn.”
Chị kéo tay tôi đi, nhưng tôi vẫn đứng yên.
“Tôi sẽ trả cho ông 20 ducats nếu cho tôi biết ông đã tìm thấy chúng ở đâu. Tôi không quan tâm nếu chúng là hàng trộm cắp.”
Tên thương gia trông có vẻ hơi hoảng loạn trong giây lát, nhưng liếm môi bởi tiềm năng của một mức giá như vậy. Có lẽ ông ta nghĩ tôi đang làm mê muội ông ta, nhưng tôi không có ý như thế.
“Um. À, thưa ngài, chúng không phải hàng trộm cắp đâu.” Ông ta nói nhẹ nhàng đến mức tôi vừa đủ nghe. “Sự thật thì, chúng được bán với giá hời ở một kho báu rất lớn từ…từ một ngôi mộ trên bờ biển phía tây. Có rất nhiều hiện vật có giá trị của dòng dõi Thuần Huyết, và chúng được bán từ một người hưởng gia tài. Tôi trễ mất cơ hội nên chỉ thu nhặt được một số đồ trang sức đơn giản và những chiếc nhẫn này.”
Tôi đưa cho ông ta 30 ducats và mỉm cười. Ông ta cho tôi một túi vải đơn giản để đựng nhẫn, và tôi bỏ chúng vô đó. Khi chúng tôi đi khỏi, chị Adewyn thì thầm vui vẻ bên tai tôi.
“Em đã nhìn thấy mấy chiếc nhẫn này và nghĩ về tụi mình ngay lập tức. Nhưng anh không cần phải cho ông ta quá nhiều tiền như vậy!”
“Em đã lừa dối ổng đó.” Tôi trả lời. “Nhưng không có cách nào mà em có thể đủ khả năng trả nổi với giá trị của nó. Chúng ít nhất là có từ thời điểm Xâm lược, có lẽ trong Những cuộc chiến tranh đầu tiên. Tổ tiên của chúng ta có thể đã đeo chúng.”
Chị bất ngờ dừng lại. Tôi biết rằng suy nghĩ của chị cũng giống như tôi.
“Em sẽ để cho tụi chị đeo chúng vì em hả? Chị đã là của em rồi, nhưng chị muốn cả thế giới biết. Raisa sẽ rất vui sướng đây. Chị nghĩ nó vẫn nghi ngờ về việc em sẽ cho nó làm Người vợ Đầu tiên của em.”
“Đúng vậy. Em sẽ cho cả hai chị em sau đêm nay, khi đến thời điểm.”
Nụ cười của chị tôi sáng hơn mặt trời, và tôi không thể không chú ý đến vẻ ửng hồng trên hai má chị. Raisa bắt kịp chúng tôi, chiếc váy đẹp của cô ta được bọc trong một miếng vải thông thường.
“Hai người đang nói chuyện gì vậy?” Em tôi hỏi.
“Số phận.” Tôi nói. “Mà tại sao em cứ luôn chú ý lắng nghe chị Adewyn nói chuyện vậy?”
***
Đến chiều, chúng tôi ăn uống, đi mua sắm, và thậm chị xem lũ trẻ chơi một giải đấu giả đã làm chúng tôi cười đến đau bụng. Tôi đã mệt mỏi, mệt hơn nhiều so với trước khi tôi bị nhiễm độc, nhưng tôi cũng toại nguyện. Có gì đó trong tôi đã thay đổi. Có lẽ nó gần như sắp chết, hoặc có lẽ nó đơn giản chỉ là một phần của một gia đình trở lại. Tất cả ba anh chị em tôi cùng ngồi trên một ngọn đồi nhìn xuống khu chợ. Một số quầy hàng đã đóng cửa trong khi một số khác đang mở cho thú vui giải trí về đêm.
“Em ước giá mà toàn bộ mọi người trong gia đình mình đều có mặt ở đây. Nó không giống nhau khi không có họ.” Tôi nói.
“Ngay cả anh Tyr sao?” Chị Adewyn hỏi.
“Đúng vậy.” Tôi đồng ý. “Ngay cả ảnh. Trước khi ảnh với em có sự bất đồng và ảnh, ưm, những thay đổi, em đã yêu thương ảnh. Không phải giống như chị, nhưng vẫn vậy đó.”
“Và hiển nhiên là chị Merwyd nữa.” Raisa nói.
Tôi không thể nhìn vào mắt cô ta nhưng tôi chắn chắn là cô ta đang trợn mắt lên.
“Ồ đúng rồi.” Chị Adewyn nói. “Mình không thể quên Merwyd. Bất kể là chúng ta làm gì, nếu chúng ta không mong mỏi cô ta ít nhất một lần mỗi ngày chứ?”
Cả hai cùng phá lên cười.
“Anh không buồn về cô ta thường xuyên hơn nữa.” Tôi nói với vẻ thận trọng. “Bên cạnh đó, trở nên rõ ràng hơn rằng hầu hết là một phía. Anh nghĩ cô ta chỉ đang chơi anh sau khi anh quyến rũ cô ta.”
Vì một số lý do, cả Raisa và chị Adewyn đều thấy buồn cười. Tôi thực sự hơi khó chịu.
“Có gì buồn cười về trái tim tan vỡ của anh hả?” Tôi hỏi.
“Ồ…ồ không đâu anh Finn.” Raisa nói, khá chân thành. “Tụi em không bao giờ vui vì anh bị như vậy đâu. Tụi em biết là anh yêu chỉ, và chỉ cũng yêu anh. Tụi em buồn cười là chuyện khác kìa.”
“Chuyện khác gì?” Tôi hỏi, bối rối hơn là bực tức.
“Chuyện khác là em nghĩ em đã quyến rũ Merwyd ở đâu hả?” Chị Adewyn hỏi, cười khúc khích. “Em có thể là một kẻ ngốc khi đến với cô ta.”
“Khoan đã, cái gì? Em đã quyến rũ cô ta! Tụi em đã có một mối quan hệ! Nó thậm chí còn bí mật, trong một thời gian. Em gặp rắc rối! Tụi em đã không khởi động lại trong nhiều năm sau, nhưng em tin chắc là…”
“Là gì, hả anh Finn?” Raisa hỏi, mắt cô ta lấp lánh với vẻ khó chịu. “Là anh đã cứu chỉ khi chỉ đi ra ngoài trên con đường rừng à? Là anh đã đá đít những kẻ hiếp đáp và chỉ sợ đến mức anh phải ôm chỉ vào ngực mình!”
“Hoặc là em giúp nó khi nó bị thương ở mắt cá chân khi bơi hả?” Chị Adewyn bồi vào “Rồi em cõng nó về nhà, và nó thật sự biết ơn đến mức đã hôn em một cách tự nhiên chứ gì?”
“À” Tôi nói. “Đúng, đó là những gì em nhớ đã xảy ra.”
Giờ thì Raisa và chị Adewyn đều cười ha hả trong một kiểu cách không còn nữ tính chút nào.
“Vậy…” Raisa nói, hầu như không kiểm soát được sự đùa cợt của mình. “Vậy anh có bao giờ nhớ đã nhìn thấy những kẻ thực sự ức hiếp chỉ chưa? Hay anh chỉ nhìn thấy mấy chàng trai chạy trốn khỏi anh? Anh thấy chỉ bị thương ở mắt cá chân hả? Hay anh mới nghe chỉ khóc theo kiểu quyến rũ của chỉ và rồi nhìn thấy những giọt nước mắt của chỉ?”
Tôi mở miệng ra định nói, nhưng dù với sự khó chịu to lớn của mình, Raisa đã đúng.
“Và,” Raisa tiếp tục không thương tiếc. “Có bao nhiêu lần anh ‘chỉ tình cờ’ đi vào trong khi chỉ đang thay quần áo, hay đi tắm, hay ra khỏi bồn tắm, trước khi anh bắt đầu nghĩ đó không phải là trùng hợp? Ồ, và tất nhiên, có một kẻ phản bội tưởng tượng của chỉ.”
“Ôi thần linh ơi.” Chị Adewyn nói giữa những tràng cười. “Chị gần như quên mất Anh chàng Quý tộc Tình cờ Bí mật!”
“Đúng!” Raisa hét lên đồng ý. “Người mà anh Finn không bao giờ nhìn thấy, nhưng luôn để lại hoặc là những món quà và thư từ ở quanh phòng của chỉ, bất cứ khi nào anh tình cờ ghé thăm. Anh ghen tị với người đàn ông chưa hề tồn tại.”
“Vậy hóa ra mọi thứ cô ta làm đều là diễn trò à?” Tôi cảm thấy giờ đây mình giống như một kẻ ngốc nghếch nhất thế giới.
“Bình tĩnh nào. Tất nhiên là chỉ yêu anh.” Raisa nói, lấy đi sự tội nghiệp của tôi. “Đó là lý do tại sao mà chỉ làm tất cả điều đó. Anh còn muốn nhìn vào mông chị Adewyn, hoặc vú của mẹ anh. Anh thậm chí còn tán tỉnh một chút với mẹ của tụi em nữa, những người mà em không biết anh đã làm được gì. Nhưng còn chị Merwyd thì sao? Tất cả những gì anh thấy chỉ là một người làm việc ít học thuật, người muốn chơi cùng nhà với anh, trong khi chỉ thì nhìn thấy vị hoàng tử rạng ngời của mình.”
“Nó đã dụ dỗ em, đó là những gì tụi chị đang nói.” Chị Adewyn thêm vào, lau đi những giọt nước mắt vì vui cười. “Thỉnh thoảng chị nghĩ là em may mắn vì em bị rơi rớt trở lại. Và tất nhiên những chị em của em sẽ canh chừng cho em.”
“Ồ đúng, cảm ơn thần linh về những người chị em của em.” Tôi nói một cách ũ rũ.
Họ không phải lúc nào cũng quá phũ phàng như vậy. Tôi đứng dậy, nhưng hơi lảo đảo, tầm nhìn của tôi bị mờ đi.
“Anh có sao không?” Raisa hỏi, đứng bật dậy và nhìn vào mắt tôi với vẻ lo lắng.
“Em trông mệt mỏi đó.” Chị Adewyn nói. “Thôi để tụi chị đưa em về.”
Tôi định phản đối nhưng vẻ lo lắng của họ đã thuyết phục tôi rằng có lẽ đã đến lúc tôi giao phó bản thân cho sự chăm sóc của họ.
“Có lẽ tốt nhất nên là vậy.” Tôi nói nhẹ nhàng khi hai người chị em của tôi nắm lấy hai bên cánh tay tôi.
Chúng tôi lặng lẽ hơn khi trên đường trở về. Không ảm đạm nhưng trầm ngâm. Tôi chỉ đơn giản là đắm mình trong tình yêu của họ. Vào lúc chúng tôi về đến doanh trại thì tôi đã kiệt sức. Họ để tôi nằm xuống lều dù trời chưa tối.
“Nghỉ ngơi chút đi, tình yêu à.” Raisa cứ khăng khăng. “Tụi em sẽ trở lại để kiểm tra anh sớm thôi.”
Tôi nhận ra họ đang đối xử với tôi rất kỹ lưỡng, luôn canh chừng tôi trong khi cố hết sức không xúc phạm lòng tự hào của tôi. Ít khi họ biết rằng khoảng thời gian 5 năm qua đã tước bỏ tôi nhiều thứ vô dụng, bao gồm phần lớn bản ngã của tôi. Tôi chỉ đơn giản là biết ơn. Tôi đã bị lột trần truồng, nằm xuống, và ngủ thiếp đi trong giây lát.
***
Tôi tỉnh giấc khi nghe tiếng thì thầm bí ẩn. Lúc đầu tôi tưởng mình sắp bị ám sát, nhưng sau đó nhận ra đó là giọng nói của hai người chị em tôi.
“Em nghĩ sao?” Chị Adewyn hỏi.
“Em nghĩ rằng chị đã làm tất cả những suy nghĩ với bộ phận sinh dục của chị rồi.”
Raisa trả lời một cách nham hiểm. Tôi thích sự tự tin mới mẻ này của em tôi.
“Thôi nào. Nó tốt hơn rồi mà. Mình để cho nó ngủ trong vài giờ nữa. Nó cũng đã chán nản rồi.”
“Tốt hơn là chờ đến khi ảnh khỏe lại. Em là vệ sĩ của ảnh, do đó em sẽ nói khi nào là thời gian tốt để địt ảnh.”
“Thần linh ơi, em chưa phải là Người Vợ Đầu của nó mà.”
Chị Adewyn có vẻ khó chịu, nhưng tôi có thể nói rằng chị không thực sự đang cãi nhau. Thông thường chị sẽ là người bảo vệ tôi quá mức. Chắc là bà chị của tôi đang rất nứng lồn.
“Để em nói gì trong chuyện này được không?” Tôi lên tiếng.
Raisa bước vào trong và nheo mắt nhìn tôi trong ánh sáng mờ nhạt của buổi tối, theo sau là chị Adewyn với khuôn mặt đỏ ửng một cách đáng chú ý.
“Không.” Raisa chỉ nói vậy.
“Ồ thôi mà!” Chị Adewyn phản đối. “Nhìn Finn đi, sắc thái của nó đã trở lại, mắt nó trông rất đẹp. Và cặc nó đang dựng đứng lên rồi kìa.”
Quả thật, cặc tôi đang làm thành một cái lều nhỏ dưới tấm chăn.
“Thần linh ơi.” Raisa nói. “Cả hai người hãy dừng lại và suy nghĩ một chút về những gì xảy ra xem anh Finn có tự căng cứng hay không?”
“Chị sẽ ổn thôi.” Chị Adewyn nói, dù giọng khàn của chị ám chỉ rằng chị muốn là bất cứ thứ gì. “Ngoài ra, nếu em lo lắng thì em có thể ở lại đây và…xem chị với Finn.”
Tôi chưa bao giờ ăn nằm cùng với hai người trong một lúc. Thành thật mà nói, nó không hấp dẫn lắm với tôi. Cặc tôi đã co giật với ý tưởng là cả hai người chị em của tôi, chị Adewyn và Raisa, cùng lên giường với tôi.
“Ồ, nhìn kìa, có người thích ý tưởng này.”
Chị Adewyn nói, cười khúc khích trong khi dịu dàng cởi áo của mình ra. Tôi nhớ cặp vú đáng yêu đó. Trông chúng có vẻ hơi to hơn thì phải?
“Được rồi, nhưng…nếu anh bắt đầu cảm thấy tồi tệ, thì hãy nói với tụi em và tụi em sẽ dừng lại.” Raisa nói.
Raisa nói, nhưng tôi nhận thấy rằng em tôi dường như bị mê hoặc bởi con cặc đang cương cứng của tôi. Nó giống như tất cả chúng tôi bị bắt gặp trong cơn thèm muốn, và cơn thủy triều đang đến.
Chị Adewyn nhanh chóng lột đồ rồi ngồi gần tôi trên giường, kéo chăn lại cho tôi. Raisa, tuy vậy, lại lột đồ ra thật chậm rãi như trêu chọc. Cả hai người đều mặc áo lính và quần dài, sở thích mặc đồ của họ không phổ biến lắm đối với phụ nữ trong doanh trại. Quần lót của Raisa làm bằng da, nó bó sát khi cô ta uốn éo để lột nó ra ngoài. Áo của em gái tôi làm bằng vải bông, chật và nhẹ. Khi cởi nó ra thì cặp vú của cô ta liền xuất hiện. Cách nó nảy bật ra ngoài khiến tôi thèm muốn. Cô ta mỉm cười với tôi, tự hào về sự gợi cảm của mình.
Tôi vẫn còn hơi yếu, và hoàn toàn cảm thấy lòng khoan dung của hai người chị em tôi. Đó không phải là một cảm giác khó chịu.
“Cứ nằm yên để cho tụi chị chăm sóc cho em nha.”
Chị Adewyn nói, rõ ràng là chị đã bị kích thích nhưng giọng nói thật là dịu dàng. Khi bàn tay của chị quấn quanh cặc tôi, tôi liền rên lên.
“Anh có cần tụi em không, hả anh trai? Anh cần những cái miệng ấm áp và những cái lồn chật khít của tụi em không nào?”
Raisa hỏi một cách trêu chọc, rồi hôn tôi thật nhẹ nhàng và khao khát. Cái lưỡi của em tôi đang khám phá miệng tôi, thật chậm rãi, trong khi chị Adewyn thì ngậm cặc tôi vào trong miệng chị để bú liếm.
“Cái đệt.” Tôi thở hổn hển, cả người tôi căng cứng trong một lúc.
Cảm giác thật là quá sướng. Nếu tôi không quá ham muốn, thì có thể bị ngất đi trong lúc này. Tôi rất lo về việc cảm giác đã áp đảo tôi đến mức nào.
Hai tay của Raisa rà rà lên ngực tôi, còn chị Adewyn nắm chặt lấy hai đùi tôi. Hai tay tôi đang vò bóp vú Raisa, nhẹ nhàng cấu véo và vuốt ve núm vú. Em tôi rên rỉ, và sau đó bắt đầu hôn cổ tôi, nhấm nháp và thậm chí là cắn cổ tôi, đánh dấu tôi là của cô ta. Khi em làm thế, chị Adewyn đã ngậm cặc tôi đến tận gốc. Chị hơi bị nghẹn nhưng cổ họng của chị túm lấy và thắt chặt con cặc tôi theo kiểu cách tra trấn thật sướng khoái.
Raisa đã ngừng lại và nhìn chị Adewyn, khi chị nhả cặc tôi ra khỏi miệng mình. Tôi thấy hai người đang cười với nhau.
“Ôi thần linh ơi, làm ơn đi.” Tôi nói, cảm thấy bất lực và thậm chí còn bị kích thích hơn trước. “Em cần chị. Em cần cả hai người. Làm ơn đừng ngưng lại.”
“Hôm nay tụi chị làm em sướng quá rồi, phải không nào?”
Chị Adewyn nói, đang định vị lồn chị lên cặc tôi. Chị dùng mấy ngón tay để hướng cặc tôi về phía bộ phận sinh dục của chị.
“Em đã dành thời gian đi chơi với tụi chị, mua cho tụi chị những món quà đắt tiền, chỉ để cho tụi chị thấy sự quan tâm của em..”
Raisa bắt đầu giạng chân lên đầu tôi, đưa lồn em vào gần miệng tôi một cách đày đọa. Tôi hít vào thật sâu để thưởng thức mùi hương của cái lồn em tôi, thứ mà tôi đã gắn liền với cả sự ngây thơ và ham muốn.
“Giờ anh sẽ quan tâm tới em chứ, phải không thưa ngài?” Raisa đột nhiên hỏi rất nghiêm túc. “Anh sẽ cho em những nụ hôn ngọt ngào lên khắp nơi bí mật của em chứ?”
“Đúng rồi, ôi thần linh ơi, đúng vậy đó.”
Tôi nói, thở hổn hển dù tôi đang bất động và là một người nhận lãnh thụ động của niềm hoan lạc.
Ngay khi cái lồn ẩm ướt và ấm áp của Raisa chạm vào miệng tôi, tôi cảm thấy chị Adewyn đang nhận lồn mình chìm xuống cặc tôi. Tôi rên rỉ trong lồn Raisa, và em tôi rên rỉ đáp lại. Chị Adewyn than khóc khi lồn chị bao bọc lấy cặc tôi. Không ai trong vòng 50 foot quanh đây có bất cứ nghi ngờ gì về những gì đang xảy ra ở đây.
Tôi liếm láp và bú cái núm nhạy cảm của Raisa vào miệng mình. Đây là nơi duy nhất mà tôi từng trải nghiệm và thực sự kiểm soát, và tôi cố tập trung vào việc kích thích em tôi càng nhiều càng tốt. Tôi dùng lưỡi để thâm nhập vào lồn em, và cảm thấy bộ phận sinh dục của em tôi đang co đập. Em đang ra.
“Ôi cái đệt. Anh Finn ơi, em yêu anh nhiều lắm.” Raisa kêu than.
Trong khi đó, chị Adewyn đang cưỡi cặc tôi với cường độ ngày càng tăng. Rõ ràng là chị đã bắt đầu địt tôi, chị nhấp nhổm lên xuống chậm rãi. Chị tôi đang cố gắng để cho tôi thấy được sự dịu dàng và quan tâm của chị đối với tôi ra sao. Tôi đánh giá cao điều đó, nhưng nhu cầu của chị chắc phải lớn hơn nhiều. Những cú nắc của chị đang trở nên nhanh hơn và mạnh hơn. Hơi thở của chị chuyển thành những tiếng thút thít và rên rỉ, và cuối cùng là than khóc. Vào lúc chị sắp đạt cực khoái, chị địt tôi với lực mạnh đến bầm tím. Tôi yêu điều đó, và tôi cảm thấy chị tôi giống như một nữ thần huyền thoại đang có tôi theo cách của chị.
Chị Adewyn hét lên tên tôi, lồn chị đang co thắt. Cơn cực khoái của chị làm tôi bị sốc. Tôi cảm thấy toàn bộ cơ thể chị di chuyển và run rẩy, và chị rên la theo kiểu cách thật là dâm đãng và khiêu gợi. Tôi chưa bao giờ nghe thấy chị phấn khích như vầy, và cảm thấy một làn sóng ướt át làm ướt đẫm đáy chậu của tôi. Tất cả mọi thứ về điều này là vô cùng mãnh liệt. Chị xuất nước lồn liên tục, nhanh chóng bắn cơn cực khoái khiến chị không thể nói. Raisa cũng vậy, nhưng nhẹ nhàng hơn, đang nghiền lồn em vào mặt tôi. Bộ râu của tôi đã bị ướt sũng bởi nước lồn của em tôi.
Chị Adewyn đổ sụp bên cạnh tôi, bất ngờ kiệt sức. Tôi lo lắng trong một lúc nhưng sau đó cảm thấy bàn tay chị đang sục cặc tôi rất vững chắc. Tay chị trượt lên xuống con cặc trơn nhẫy vì bị dính đầy nước lồn của chị. Raisa đột nhiên nhấc người lên và quay lại, áp lồn vào mặt tôi trở lại đồng thời trườn xuống và ngậm cặc tôi vào miệng em.
Tôi nghĩ là Raisa đang nếm nước lồn của chị Adewyn trên cặc tôi và tôi sắp ra, nhưng tôi chưa sẵn sàng. Raisa rất thích phục vụ tôi nhưng không thể ngậm cặc tôi vào sâu trong miệng mình giống như chị Adewyn. Em bù đắp lại bằng cách dùng cái lưỡi nhanh nhẹn và háo hức của mình. Chẳng mấy chốc tôi đã gặp rắc rối ngay cả trong suy nghĩ, lưỡi tôi dường như có tâm trí của riêng nó. Đó là tìm cách xoắn lưỡi quanh nụ hoa hồng – cái lỗ đít nhăn nheo của em. Em rên rỉ trên cặc tôi và cong lưng lại. Tôi chưa bao giờ làm điều đó trước đây nhưng dường như em tôi thích vậy. Tôi tiếp tục bú liếm và thăm dò trong khi dùng ngón tay cái để nhẹ nhàng kích thích hột le của em. Khi lưỡi tôi thọc vào lồn em, em có hai cơn cực khoái run rẩy nhỏ, và rồi em nhả cặc tôi ra khỏi miệng mình.
Tôi rên lên than phiền. Không thốt nên lời, tôi sắp ra rồi. Tôi cảm thấy có gì đó đang gầy dựng trong người tôi, sự thụ động của tôi đang đóng góp cho nó. Nó giống như một cơn cực khoái, nhưng cũng giống như phép thuật. Cả thân xác và tâm hồn tôi đang hấp thu năng lượng, giống như trước khi tôi hô thần chú, nhưng tôi không biết nguồn gốc hay mục tiêu. Tất cả những điều này hoàn toàn ở ngoài tầm hiểu biết của tôi.
Raisa quay người lại một lần nữa, đối mặt tôi, miệng em nhầy nhụa bởi những hoạt động của mình. Em tôi trượt lồn vào cặc tôi thật trơn tru, gầm gừ sâu trong cổ họng giống như một con cọp cái trong cơn động dục. Cái đệt, lồn em tôi quá bót khít! Cô em Raisa hồn nhiên và ngoan ngoãn của tôi, người thường theo tôi như một con mèo bị lạc, hiện giờ đang cưỡi lên tôi, đang nghiền lồn vào cặc tôi, đang ngoáy đít lên háng tôi. Trong lúc cô em gái dễ thương của tôi đang địt tôi, thì chị Adewyn đang ở bên cạnh tôi bắt đầu chồm người tới để hôn môi nút lưỡi tôi, một nụ hôn thật đầy đặn và sâu thẳm.
Có gì đó đã bùng nổ trong người tôi. Tôi cảm thấy mình phun những hạt giống màu mỡ vào trong lồn Raisa từng luồng liên tục. Tôi cảm thấy em đang xuất dịch lồn lần cuối khi tôi cũng làm như vậy. Cảm giác giống như tôi đang gieo hạt giống vào trong người em nhiều hơn thế. Cảm giác giống như có một sự chuyển giao năng lượng thực sự, quyền lực, tình yêu của tôi được trao đi dưới dạng phàm tục và gửi vào trong cốt lõi của bản thể em tôi.
Khi tôi xuất tinh, tôi đã thấy những cảnh mộng. Đây là lần đầu tiên điều đó xảy ra trong tình dục, nhưng không phải là lần cuối. Cảnh mộng đầu tiên đã xảy ra. Hai người chị em của tôi chưa xảy ra, và có lẽ sẽ không bao giờ. Đó là bản chất của sự tiên tri tự phát.
Tôi còn trẻ, vừa bước qua tuổi dậy thì và thăng tiến đến tuổi trưởng thành. Tôi đã được 18 tuổi chỉ vài ngày trước. Tôi đang tắm rửa những vết bầm tím và cơn đau nhức từ trận chiến nghi lễ sớm hơn trong ngày. Mắt tôi nhắm nghiền nhưng tôi cảm thấy có ai đó đang ở trong bồn tắm lớn với tôi. Đó là mẹ tôi. Mẹ đã trần truồng, đẹp lộng lẫy, mắt mẹ như đang nuốt chửng tôi với sự thèm muốn mà tôi chưa từng thấy ở bất kỳ người phụ nữ nào. Mẹ di chuyển để hôn tôi, tay mẹ tìm thấy cặc tôi.
“Lồn mẹ rất ướt át khi nhìn thấy buổi biểu diễn của con hôm nay.” Mẹ thở vào tai tôi.
Tôi đã lớn hơn trước, lớn tuổi hơn hiện tại, và bệnh hoạn mặc dù không phải là trong thân xác. Căn phòng tối tăm và ấm áp. Những người khác lo lắng là tôi sẽ chết nhưng tôi biết mình sẽ phục hồi, mặc dù không thể ngủ và hầu như không di chuyển được. Merwyd nhìn tôi chăm chú, cô ta ở lại với tôi trong đêm. Mái tóc của em tôi trắng bệch, và ngắn hơn nhiều so với trước đây khi được nhuộm màu đen. Cẩn thận, nhẹ nhàng, gần như vẩn vơ, bàn tay khéo léo bé nhỏ của em tôi đã tìm thấy cặc tôi dưới lớp chăn và bắt đầu sục cặc tôi với tình yêu và sự quan tâm. Tôi không phàn nàn gì. Cuối cùng em cởi áo dài của mình ra và địt tôi với cường độ rất dữ dội.
“Tình yêu của em, làm ơn cho em một đứa con đi. Em biết anh không được khỏe, và trong trường hợp…anh không làm được. Làm ơn đi, em biết thật là ích kỷ nhưng mà…”
Tôi đã lớn tuổi hơn nhiều, mạnh mẽ, khỏe khoắn, và đang là chỉ huy. Đó là một ngày mùa thu lạnh lẽo và chúng tôi đang ở trong một khu rừng gần lâu đài. Cô gái đang ở với tôi chỉ bằng một nữa tuổi tôi, chỉ mới 21 tuổi, với mái tóc đỏ rực. Cô ta đang nguyền rủa tôi, nói với tôi rằng tôi không thực sự là ba cô ta. Khi cô ta ngừng lại, tôi nhận ra rằng cô ta đã vượt qua một giới hạn mà cô ta không hề có ý định. Tôi đã lờ mờ nhận thấy tôi đã…làm tổn thương cô ta? Không phải là về thân xác, không bao giờ như vậy, mà về tình cảm tôi đã đẩy cô ta, thách thức cô ta, thậm chí làm cho cô ta điên lên. Để kích động sức mạnh của cô ta, tôi cảm thấy thật bệnh hoạn khi làm chuyện này. Cô ta là một cô gái tốt, thật sự là vậy. Tôi đưa tay lên mặt cô ta để cho cô ta biết về tình yêu của tôi. Và thật là ngạc nhiên, cô ta cúi xuống và hôn nó. Tiếp theo, tôi hôn cô ta, và ấn cơ thể nhỏ bé của cô ta vào gốc cây sồi to. Cô ta thở hổn hển và kéo tôi vào người mình, nói với tôi rằng cô ta muốn tôi tệ hại đến thế nào, gọi tôi bằng những cái tên thú cưng khác chứ không phải là ba. Chẳng bao lâu sau, tôi tuột quần lót của cô ta xuống và địt cô ta trên chiếc giường rêu dày. Khi cô ta đạt cực khoái, sức mạnh của cô ta cuối cùng đã biểu lộ, với mái tóc chuyển sang màu trắng trong một làn sóng mịn. Cả hai chúng tôi đột nhiên bồng bềnh khỏi mặt đất. Sau đó, cô ta cầu xin tôi tha thứ cho những lời nói trước đó của cô ta vì sự tàn ác của tôi. Mọi thứ đã khác giữa chúng tôi sau đó, và cô ta hiến dâng cho tôi một cách bí mật với cường độ sôi nổi.
Tôi nhận ra ngày hôm đó cô ta không bao giờ ghét tôi, mà là bản thân cô ta.
Sau đó, tôi lại ở trong khoảnh khắc của hiện thực, đang thở hổn hển và đau đớn. Hớp lấy hơi thở, tôi đang cảm thấy được yêu, sợ hãi nhưng thỏa mãn, và bằng cách nào đó, khôn ngoan hơn. Raisa và chị Adewyn nhìn xuống tôi với vẻ lo lắng trên khuôn mặt họ, cả hai vẫn đang thở dốc và đỏ bừng vì tình dục.
“Anh ổn mà.” Tôi nói, mỉm cười lớn và chân thành. “Có thần linh chứng giám, anh rất ổn thỏa.”
Raisa cười nhưng chị Adewyn trông vẫn nghiêm nghị.
“Chị tưởng trong giây lát là tụi chị đã giết em.” Chị nói.
“À, bằng cách nào đó chị phải đi thôi, và cái chết bởi cái lồn của em gái có vẻ như một cách tao nhã. Tất cả mọi thứ đều được xem xét.” Tôi vặn lại lời chị.
Chị Adewyn cười khúc khích và đánh tôi. Cả hai người chị em của tôi lao đến ôm ấp tôi, mỗi người một bên.
Tôi với tay xuống gối và lấy ra cái túi, lôi mấy chiếc nhẫn ra ngoài. Tôi cầm tay chị Adewyn và đút chiếc nhẫn ngọc bích vào ngón tay chị. Sau đó tôi cầm tay Raisa và đút chiếc nhẫn hồng ngọc vào ngón tay em. Tôi đưa cho chị Adewyn chiếc nhẫn bạch kim và chị đeo nó vào ngón tay tôi. Tất cả đều vừa khít một cách kỳ lạ. Không có câu hỏi nào. Tất cả chúng tôi đã trả lời chúng từ lâu rồi.
Chiếc nhẫn cuối cùng tôi đeo vào sợi dây ở quanh cổ mình, với hy vọng chống lại tương lai mà tôi sợ sẽ xảy đến.
Ngay cả khi biết rằng nó đang đến, tôi thấy chị Adewyn đang than van rên rỉ trong chốc lát. Raisa, bằng cách nào đó, giờ còn đỏ mặt hơn bao giờ hết sau khi đạt cực khoái. Em ôm chặt lấy tôi, và sụt sịt trong một lúc. Tôi ôm em.
Đối với tôi, đó là ngày mà chúng tôi thực sự kết hôn. Có lẽ sẽ có những buổi lễ sau đó, hoặc có lẽ tôi sẽ được đưa xuống lòng đất sớm hơn tôi tưởng. Nhưng tôi không quan tâm. Đây là khởi đầu của gia đình mới của tôi, thứ mà tôi sẽ xây dựng bằng tình yêu, sự tin tưởng và tôn trọng. Hiện tại, mọi thứ thật hoàn hảo và tôi thật tuyệt vời, thật sự được thư thái. Với hai người chị em của mình trên hai cánh tay tôi, tôi bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
“Finn ơi.” Chị Adewyn nói, với giọng nói hơi run. “Chị có thai rồi.”