Một câu chuyện về huyết thống - Chương 10
Chương 10:
Chính trị là nguy hiểm bội phần vì nó có thể giết chết bạn và vì nó mang bạn vào trạng thái sững sờ. Ở một mức độ nào đó, là một người Thuần Huyết, tôi đã quen với nó. Nhưng ngay cả khi sự kiên nhẫn của tôi đã được thử thách một cách nghiêm túc bởi các Lãnh chúa của Hội đồng phương Bắc, nó vẫn nguy hiểm.
Tôi không ngạc nhiên khi tất cả bọn họ đều muốn điều gì đó. Tôi cũng không ngạc nhiên khi họ đều là một lũ ích kỷ hay đòi hỏi. Tôi chỉ ngạc nhiên vì họ không muốn cam kết điều gì cả, bao gồm cả ra ngoài để hỗ trợ hoặc đối lập với tôi. Vào ngày thứ bảy của cuộc họp, rõ ràng là có một số người muốn nghe những gì mà anh Tyr đề nghị những thứ trái ngược với tôi, hoặc đã bị mua chuộc hoặc đã bị hăm dọa để phản đối tôi.
Hội đồng phương Bắc đã họp ở pháo đài riêng của nó ở vùng cao nguyên xám xịt và ảm đạm, vốn có vẻ là một nơi trung lập. Tuy vậy nó nằm dưới sự chỉ huy của hoàng gia. Và những người lính ở đó rất ít dành tình cảm đặc biệt đối với anh Tyr (một phần vì họ phớt lờ nhưng phần lớn là vì họ không được trả lương). Ít nhiều gì họ cũng đã thề trung thành với tôi ngay khi một số tiền được trao tận tay. Công tước Eorvane đã mở kho bạc của ông ta vì chính nghĩa của tôi, với sự hiểu biết rằng tôi sẽ trả lại tiền cho ông ta còn nhiều hơn. Không cần phải nói, tôi sẽ nợ ông ta tất cả những ân huệ có lợi này.
Trong số những lãnh chúa còn lại, có hai người ngay lập tức ủng hộ tôi. Một người là Công tước còn người kia là Bá tước. Cả hai có quyền lực với những người ở cấp thấp hơn. Điều thú vị là điều đó có nghĩa tất cả ba vị lãnh chúa đã chỉ huy những người đàn ông trong chiến tranh, nên rất có lợi thế cho tôi. Bạn sẽ nghĩ rằng điều đó có nghĩa gì đó với những vị lãnh chúa khác, nhưng thật đáng buồn là có bốn người tìm thấy một hàng rào hoàn toàn thoải mái để ngồi trong đó và phần còn lại thì có hai người tuyên bố trung thành với anh Tyr.
Nếu xảy ra chiến sự thì lực lượng của chúng tôi lớn hơn những kẻ thù của chúng tôi ở miền Bắc. Nhưng vây hãm, chiếm giữ những lâu đài và thị trấn của chúng cũng như chiếm đóng (hoặc đơn giản là cướp bóc) đất đai của chúng sẽ tốn kém cả người và tài sản, chưa nói đến sự chính nghĩa trong thời thế. Tôi muốn tránh điều đó nếu có thể.
Eorvane đã thuyết phục tôi cho ngừng những cuộc thảo luận “chính thức” để ông ta có thể thực hiện những giao dịch bẩn thỉu để mang lại hầu hết, nếu không phải tất cả, các lãnh chúa khác về phe tôi. Ông ta tin tưởng rằng mình có thể, nếu cho thời gian, nhưng ông ta chắc chắn rằng đe dọa hoặc gây áp lực trực tiếp sẽ có kết quả trái ngược với dự định. Do đó ít nhất tôi cũng bị kẹt lại đây để làm mát gót chân mình trong vài tuần.
Tôi không quan tâm những điều quan trọng. Tôi đã phái người đi nhắn tin cho một số bạn bè của tôi trong đội kỵ binh phía Nam, cũng như cho Parla. Trong khi những người đàn ông này cãi nhau về việc sử dụng những đội quân nhỏ nhoi của họ, tôi biết nơi nào mình có thể tìm thấy một đội quân có kinh nghiệm mà tôi có thể tin tưởng.
Raisa hơi khó chịu khi tôi không gửi tin nhắn cho cô ta. Nhưng khi tôi giải thích rằng mình không muốn bất cứ thứ gì xảy đến với cô ta và rằng tôi cần ai đó để thu thập và tổ chức tình báo, cả hai đều đúng, cô ta đã hiểu ra và bắt đầu đề nghị được làm trùm gián điệp cho tôi. Xét cho cùng thì còn ai tốt hơn nữa, vì em tôi tổ chức gián điệp và ám sát giỏi hơn bọn sát thủ.
Chị Adewyn thì nghiền ngẫm những bản đồ, xem xét các chiến lược, đọc những báo cáo từ phía Nam và nói chung là hỗ trợ tôi rất tốt về mặt hậu phương. Thay vì than phiền, tôi có khuynh hướng nghe theo lời khuyên của chị, ngay cả nếu tôi có hơi tranh cãi lúc đầu. Hầu như lúc nào chị cũng đúng, và biết nhiều về hậu cần hơn tôi, ngay cả tôi có chiến đấu trên chiến trường nhiều hơn đi nữa. Tôi tranh luận nhiều để cho chị bảo vệ quan điểm của mình, và do đó chỉ dạy tôi cách làm đúng để chúng tôi không xuất hiện yếu đuối trước mặt giới quý tộc hoặc quân lính. Chị hiểu điều này theo bản năng và tôi tôn trọng chị vì điều đó.
Tôi cũng khiêu khích chị tôi một chút vì tôi thấy chị dễ thương cực kỳ khi tức giận. Tôi chưa bao giờ nói điều đó về khuôn mặt của chị. Tôi đúng là một kẻ ngốc.
Một ngày nọ, sau khi xem xét vô số sổ sách, các báo cáo và những thứ bị bỏ lỡ trong chiếc lều riêng của tôi, tôi thấy rằng mình đã bận rộn trong công việc đến kinh ngạc. Do đó tôi quyết định đi dạo quanh doanh trại của chúng tôi. Nó đang phát triển lớn hơn mỗi ngày khi các lãnh chúa trung thành với tôi tiếp tục tuyển thêm quân lính. Mùa thu ở đây có ảnh hưởng mạnh, trời khá mát mẻ ngay sau hoàng hôn, do đó tôi mặc thêm cái áo choàng nặng nề có màu sẫm tối. Tôi nghĩ đây là một trong những lý do tại sao tôi có thể tự do đi lang thang mà không ai nhận ra.
Tôi sải bước quanh doanh trại, ấn tượng với thứ tự mà tôi nhìn thấy. Hầu hết các trại mà tôi đã ở đều không được sắp xếp hợp lý hoặc dễ bị điều hướng. Sau đó, một lần nữa, hầu hết các trại đều không được bài trí bởi chị Adewyn. Có vài người chào hỏi hoặc trì hoãn tôi, nhưng tôi mặc quần áo rõ ràng nên hầu hết cho rằng tôi là một hiệp sĩ của lãnh chúa nào đó, và chỉ gật đầu chào khi họ đi qua. Điều này phù hợp với mục đích của tôi. Tôi muốn xem mọi thứ như thế nào, chứ không phải là cách người khác muốn tôi nhìn thấy họ.
Tôi làm một chuyến đi vòng quanh doanh trại. Tôi nghe những bài hát dân gian, có một số bài cũ, còn một số khác tôi chưa từng nghe trước đây. Có một bài hát đặc biệt thô tục nói về tôi, tâng bốc và biến tôi thành một huyền thoại về tình dục, người đã quyến rũ phụ nữ trong đền thờ xịn và bắt cóc họ đi trong đêm. Tôi không chỉnh sửa cô gái đang hát. Tôi cần có tất cả tinh thần mà mình có thể nhận được.
Cuối cùng, tôi đã hoàn thành bài đánh giá của mình. Nói chung là tôi hài lòng. Khuôn viên doanh trại được bảo vệ, quân lính có giầy tốt, mọi người đều có thức ăn và nước uống, và lều bạt của họ được bài trí tốt. Điều này sẽ thay đổi ngay khi chúng tôi bắt đầu hành quân, tất nhiên rồi, nhưng chúng tôi sẽ có mọi lợi thế mà mình tập hợp được.
Khi trở về lều của riêng tôi, tôi định đi ngủ và, nếu tôi thành thật, là tôi đang ăn nằm với một trong những chị em của tôi. Tôi nghe có giọng nói. Họ nói chuyện rất nhỏ nhẹ, và tôi nhận ra họ. Thay vì tự tuyên bố mình như một người lịch lãm, tôi lẩn quất bên ngoài như một kẻ ti tiện.
“Chỉ sẽ không nghe đâu. Chỉ sẽ đến thẳng tới đây ngay khi có thể thoát ra.” Raisa nói, rõ ràng là không chấp nhận kế hoạch này.
“Vì thần linh, cô ta cần để tụi mình nói chuyện với anh ta trước. Em có nói với cô ta là anh ta nghĩ đã xảy ra không?” Chị Adewyn hỏi.
Họ đồng ý.
“Thậm chí chỉ không nói gì với em. Em lo lắm…Em lo là ảnh đúng, ít nhất là một phần.”
“Cái đệt. Ảnh không giống vậy. Chị yêu ảnh, nhiều hơn bất cứ thứ gì. Nhưng chị nghĩ anh ta có khả năng giết cả hai luôn.”
Chị Adewyn nói, và mặc dù tôi không biết chắc là họ đang nói ai, nhưng nó vẫn làm tổn thương tôi.
“Chị thực sự nghĩ vậy sao? Ý em là, có lẽ trong thời điểm gay go này, nhưng mà…ảnh không giống như vậy đâu. Ảnh không tấn công chị.”
“Đúng, nhưng chị làm cho ảnh bị bất lợi. Và tình trạng của chị thì rất khác vào thời điểm tấn công.”
“Tất cả những gì mình có thể làm là hy vọng cho điều tốt đẹp nhất và can thiệp nếu mọi thứ trở nên tồi tệ.”
“Ừ. Trong khi chúng ta đang tùy thuộc vào những điều trở nên xấu đi…” Giọng chị Adewyn nghe có vẻ lo lắng làm cho người khác do dự, thậm chí sợ hãi.
“Thần linh ơi, chị vẫn chưa nói với ảnh à? Làm ngay đi chứ. Chị không cảm thấy hoảng hốt sao?” Raisa rõ ràng đã nghe chuyện này trước đây rồi.
“Chị biết! Chị là một kẻ hèn nhát chết tiệt. Chị sẽ làm điều đó sớm. Nhưng em có thể ở đó không?”
“Ở trong phòng hả? Điều đó thật là khó xử.”
“Không, chỉ ở gần đó thôi, phòng khi chị cần nói chuyện. Hoặc là ảnh…ơ…Ai đó?”
Chị Adewyn bất ngờ hỏi. Chết tiệt thật, tôi đã đến quá gần căn lều và chiếc áo choàng của tôi đã bị thổi bay trong gió. Tôi lê bước chân làm thành tiếng động và bước vào trong, hành xử như thể tôi chưa hề nghe được gì trước đó.
“Đã làm xong việc trong ngày chưa?” Tôi hỏi, cố ra vẻ bình tĩnh và thoải mái, nó khó hơn nhiều so với tôi nghĩ.
Raisa và chị Adewyn thoáng nhìn nhau trước khi cả hai mỉm cười nồng nhiệt. Họ làm diễn viên giỏi hơn tôi. Nó làm cho tôi lo lắng về những chuyện khác nữa mà họ giấu tôi. Liệu tôi có nên tin tưởng họ quá nhiều nữa không? Tôi không muốn một con dao găm khác cắm vào lưng tôi từ một người thân yêu, đặc biệt là người mà tôi đang ngủ cùng.
“Xong rồi.” Raisa trả lời. “Tụi em vừa mới nhận được tin. Em có một số tin tức cho anh đây, nhưng không biết là tốt hay xấu nữa.”
Chị Adewyn nhướn lông mày lên. Ắt hẳn là chị lo lằng rằng Raisa sắp tiết lộ bí mật của chị ta.
“Ồ, vậy hả?” Tôi hỏi.
“Anh biết đó, em vẫn có nguồn lực bên trong Marche Grodayn. Họ nói với em rằng mẹ anh đã biến mất. Không có ai nhìn thấy bà ta đã nhiều tuần lễ nay.”
Chị Adewyn đã thoải mái khi nhận ra đây không phải là những gì họ đã thảo luận. Tôi thì không. Raisa nhìn thấy sự lo lắng của tôi nên tiếp tục nói nhanh.
“Em chưa nói hết, còn một tin nữa. Có vẻ như anh Tyr đang cho người ra ngoài tìm bả, rất lặng lẽ. Và chú mình đã được nhìn thấy rất quan tâm đến bả. Do đó theo em thì bả đã trốn thoát khi biết tin anh còn sống và sẽ trở về với một đạo quân. Bả rất khó khăn khi làm điều đó cho chị Adewyn, người có toàn quyền đi lại. Mẹ anh đang bị theo dõi sát sao và…”
Raisa bất ngờ ngừng nói, và tôi có thể thấy rằng em tôi định nói gì đó mà cô ta định giấu tôi.
“Và cái gì?” Tôi hỏi.
“…và chú đã…giữ bà ta lại…trong phòng ổng. Nguồn tin của em báo lại rằng khi bả được nhìn thấy trong lâu đài thì bả đã bị khuất phục hơn, và có lần còn nhìn thấy trông ủ rũ nữa. Em nghĩ rằng chỉ có bả mới nói với anh điều gì đó. Em xin lỗi. Em không biết được chi tiết nào.”
Raisa gần như có vẻ xấu hổ khi nói với tôi.
“Đừng giấu chuyện gì với anh nhé, ngay cả cho điều tốt của riêng anh.” Tôi nói với sự bình tĩnh vờ vịt. “Anh không phải là người như trước đây. Anh không thể chấp nhận nói dối nữa đâu.”
Hai người chị em của tôi đã tránh nhìn vào mắt tôi trong một lúc. Tôi hít một hơi thật sâu. Tôi đã không công bằng với họ. Tôi không chắc là họ vừa thảo luận chuyện gì, nhưng tôi có ý nghĩ tích cực rằng cả hai người đều trung thành với tôi. Và tất cả mọi người đều xứng đáng để có những bí mật của họ, ngay cả từ anh em hoặc người yêu của họ.
“Thế còn tình hình của Bá tước xứ Isles thì sao? Ông ta vẫn đang nắm giữ và rất khó để vận chuyển bất cứ thứ gì trên bờ biển mà không có ổng.”
Raisa mỉm cười.
“Em gần như bị xúc phạm khi anh hỏi như vậy. Mấy kẻ ngốc của anh Tyr đã giam giữ vợ ổng trong một lâu đài bị tàn phá gần bờ biển. Người của em đã đưa bả về và bả đã an toàn. Tụi em đối xử tốt với bả và nói với bả rằng bả sẽ được gặp chồng sớm thôi. Anh muốn làm gì với bả đây?”
“Cứ đưa bà ta trở lại với ổng đi. Ổng yêu bà ta và ổng chỉ yêu cầu được đóng thuế thấp hơn thôi. Sau đó ổng sẽ về phe chúng ta.”
“Và rời bỏ Bá tước xứ Irons.” Eorvane nói.
Ông ta đang đứng ở lối vào căn lều. Tôi đã khá mệt mỏi nên thậm chí không chú ý đến ông ta.
“Ông đang lôi kéo ông ta à?” Tôi hỏi.
Tôi rất quan tâm. Ông ta không có nhiều tiền, đất đai hay quân lính, nhưng Irons là khu vực có những ngọn núi chập chùng trên khắp vương quốc, ngăn cách miền Bắc và miền Nam. Ông ta nắm giữ tất cả những tuyến đường quan trọng, và do đó có thể cho phép hoặc từ chối thâm nhập vào bất cứ ai có liên minh với ông ta.
“Không.” Eorvane nói. “Ông ta không còn là chính mình nữa, hoặc ít nhất thì ông ta đã không đưa ra những yêu cầu mà ông ta thường làm. Anh có thể nào tin rằng ông ta đã hỏi tôi về việc cưới cô Adewyn hay không?”
Tôi thực sự đã giận dữ trong một lúc. Những người Thuần Huyết có thể kết hôn với người ngoài gia đình mình, nhưng người đó phải luôn là một người của gia đình Thuần Huyết khác. Dòng giống phải được duy trì hoặc phép thuật đã làm nên chúng tôi sẽ bị mất. Và chị tôi sẽ phải kết hôn với tôi. Tôi định mở miệng nói nhưng chị Adewyn đã nói thay tôi.
“Đồ cái thứ chết tiệt.” Chị nói. “Ông cứ nói với ông ta là tôi đã nói vậy đó.”
Eorvane gượng gạo nói.
“À, tôi cho rằng đó sẽ là câu trả lời. Nhưng ông ta đã tuyên bố rằng tôi đã cản trở ông ta, và cứ khăng khăng đòi nói chuyện trực tiếp với anh, anh Finn à. Tôi không muốn vậy. Tôi nghĩ ông ta sẽ chỉ lãng phí thời gian của anh mà thôi.”
“Tôi sẽ nói chuyện với ông ta. Có lẽ ông ta chỉ muốn được hãnh diện hoặc được yên thân. Có phải hiện giờ ông ta đang ở trụ sở không?”
Eorvane gật đầu. Trụ sở chính là từ yêu thích của chúng tôi. Đó là một căn lều thực sự to lớn với một cái bàn và những tấm bản đồ. Ở đó chúng tôi tổ chức các cuộc họp đông người hơn. Tuy vậy, yêu cầu kết hôn thật là thái quá. Liệu nó được thiết kế để xúc phạm tôi chăng? Hay chỉ để thu hút sự chú ý của tôi? Hay nó là một sự phân tâm? Tốt hơn là cẩn tắc vô ưu.
“Raisa, em hãy ẩn thân và bảo vệ anh khỏi bất kỳ sự phục kích nào nhé. Chị Adewyn hãy đi lấy thêm cận vệ của mình rồi núp gần đó phòng khi tụi em cần tới chị. Em sẽ đi với Công tước Eorvane và chúng ta sẽ chơi trò chơi này, để xem ông ta nói gì nào.”
Raisa ngạc nhiên vì tôi chưa bao giờ yêu cầu cô ta làm vệ sĩ cho tôi. Tôi đã suy nghĩ đến điều đó trong một thời gian dài. Cô ta muốn tiếp tục đi xa và rộng khắp vì tôi, thực hiện những vụ ám sát và xâm nhập, tự mình thâm nhập để chứng minh giá trị của cô ta. Vấn đề là hiện nay chúng tôi đã có người cho việc đó rồi. Một số người trong số họ đến từ ba tôi và thậm chí đã được Raisa huấn luyện.
Và, thành thật mà nói, tôi lo lắng về cô ta trong khi cô ta đang làm nhiệm vụ giết tôi. Tôi không bao giờ nghi ngờ năng lực của cô ta, vì cô ta chưa hề phạm sai lầm. Nếu làm vậy thì sự nghiệp ấn tượng của cô ta sẽ tiêu tùng và tôi sẽ mặc đồ tang.
Tôi biết vai trò mới của em tôi là trùm gián điệp nên cô ta không thể giúp tôi trực tiếp hơn. Ý tưởng cận vệ hy vọng sẽ giải quyết vấn đề đó, nhưng nó không chỉ là để thuyết phục bản ngã của cô ta. Tôi cần người canh chừng cho tôi, và tôi không tin ai hơn em gái tôi.
Eorvane và tôi lặng lẽ đi đến căn lều chính. Chị Adewyn chạy ra ngoài để tập hợp một số người. Bằng cách chị ta nhìn tôi thì tôi có thể nói rằng chị thích đi cùng tôi hơn, nhưng tôi lo lắng bị phục kích bất ngờ. Đã có hơn một vị vua bị giết trong trại của mình bởi một cuộc nổi dậy hoặc đột kích. Raisa biến mất vào trong bóng tối và lặng lẽ ở đâu đó phía sau tôi.
Khi chúng tôi bước vào trong, tôi cảm thấy mình ngu ngốc vì chứng hoang tưởng. Bá tước xứ Irons là một người đàn ông nhỏ con, khó tính, hói đầu và ở tuổi trung niên. Ông ta thậm chí còn không mang theo bất cứ cận vệ nào. Thực tế là tôi đã từng giết những người như vầy một cách tình cờ trong trận chiến.
Tôi mỉm cười và tiếp cận Bá tước. Ông ta cũng làm vậy. Khi tôi đến gần, ông ta giơ tay ra để bắt tay tôi, tỏ dấu hiệu của tình bạn và hòa bình. Dù sao thì bạn không thể rút một con dao găm ra trong khi tay bạn đang được siết chặt. Sau đó tôi nhận ra rằng mình đã mắc phải một sai lầm đáng kể.
Tôi không biết tại sao tôi không kêu lên hoặc la hét. Ngay cả sau khi tham gia rất nhiều trận chiến, ở đó tôi đã thể hiện khá tốt và tránh cú sốc tê liệt mà một số người cảm thấy, vậy mà tôi lại không sẵn sàng cho chuyện này. Tôi bị đông cứng hoàn toàn, tay tôi mở rộng, đà tiến lên của tôi đã dừng lại. Tôi không nghĩ vào lúc này có bất cứ ai khác nhìn thấy những gì tôi nhận lãnh.
Lúc đầu tôi không thực sự lo sợ, chỉ là vì không hiểu những gì mình đang nhìn thấy. Nó không giống như bất kỳ ma thuật nào mà tôi từng chứng kiến. Bàn tay của Bá tước, nhỏ và nhăn nheo giống như da của người già, tự nó mịn màng ra. Tôi chớp mắt. Da thịt ông ta bắt đầu tuôn chảy, giống như nước, bị ràng buộc một cách lạ lùng với xương của ông ta. Khi tôi trở nên sợ hãi và không thể phản ứng dữ dội, thịt ông ta lăn ra khỏi cổ tay, phát triển dài ra và sắc bén, thay thế tay ông ta bằng một lưỡi kiếm dài và nham nhở, có màu đỏ. Tôi thậm chí có thể nhìn thấy xương cổ tay của ông ta, nhưng nó có màu đen và có những cái lỗ kỳ lạ trải rộng trên đó, giống như tổ ong của một loại côn trùng khủng khiếp nào đó.
Khi tôi quan sát, ông ta di chuyển nhanh hơn, nụ cười của ông ta mở rộng ra lớn hơn cả chiều rộng của cái miệng, đầu ông ta đang tách ra để lộ một cái hàm màu đỏ đen khủng khiếp với đầy răng lởm chởm. Đó là khi tiếng kêu ghê gớm bắt đầu. Cuối cùng tôi cũng di chuyển, gần như quá muộn.
Tôi di chuyển sang bên phải, thật khó khăn, và thanh kiếm-tay của ông ta đã bị trượt khi đâm vào ngực tôi. Thay vào đó, phần cạnh của nó sượt vào mạn trái thân tôi, cắt vào da thịt tôi. Tôi hét lên. Tôi không hề xấu hổ vì điều này. Tôi đã bị cắt và bị đâm trên chiến trường, và còn tệ hơn như thế này, nhưng chưa bao giờ bị đau đớn như thế này. Tôi ngửi được mùi thịt của mình đang bị nấu ở nơi mà ông ta chạm vào tôi. Và có một mùi hương hăng hắc khiến tôi nghĩ đến một phòng thí nghiệm giả kim thuật.
Đó là lúc Raisa, đứa em gái yêu quý và đáng tin cậy của tôi, đã cứu mạng tôi. Lưỡi kiếm của cô ta đã vọt ra từ miệng con quái vật đó khi cô ta đâm nó từ phía sau. Cô ta không cho rằng điều đó sẽ giết chết nó, nên đã đâm nó ở ngay tim và vài chỗ khác nữa trước khi nhảy qua nó và đứng giữa tôi và nó. Cô ta đứng đó, dũng cảm, sẵn sàng để bảo vệ tôi.
Tuy nhiên, con quái vật đã chết. Nó sụp đổ, không giống như một con người, mà giống như một đống bùn vừa bị đổ lên sàn nhà. Hình dạng của nó vẫn có da, và có lẽ là xương và các cơ quan, nhưng chúng không có hình dạng. Nó giống như một trái bóng bị nghiền nát thành bột, nhưng bột cũng là một con người. Một thứ máu có màu đen xanh chảy ra khỏi những vết thương của nó.
Cuối cùng, tôi đã phản ứng. Tôi thốt lên một câu là đốt xác chết của con vật, ngay khi chị Adewyn xuất hiện ở cửa lều. Tôi rất muốn kiểm tra con quái vật này, nhưng không biết nó sẽ tiết lộ điều gì. Bên cạnh đó, tôi cảm thấy sâu sắc và theo bản năng rằng điều này là không tự nhiên, và sự hiện diện của nó, ngay cả khi chết, là nguy hiểm và độc hại.
“Hãy cứu lấy những gì có thể thôi. Đừng lấy bất cứ thứ gì mà nó chạm vào. Đốt căn lều và mọi thứ còn lại ở trong đó đi.”
Anh Tyr đang làm cái quái gì thế?
***
Đó là suy nghĩ trong đầu tôi khi tôi cho phép mình bị Raisa dẫn đi về lều trại của tôi. Cô ta để tôi chờ ở ngoài trong khi chị Adewyn kiểm tra, rồi họ bắt tôi ngồi xuống giường. Tôi định phản đối vì tôi là một người đàn ông trưởng thành và có thể tự di chuyển, nhưng miệng tôi bị tê liệt và lưỡi tôi bị sưng lên.
Và cơn đau bên thân tôi đang trở nên tồi tệ hơn. Tại sao điều đó không cảm thấy đỡ hơn. Tôi bị thương và thậm chí là không chảy máu. Raisa đột ngột bỏ tay tôi ra. Tôi nhận ra chị Adewyn đang cởi áo của tôi ra và cãi nhau với Raisa. Tại sao họ lại cãi nhau? Có vẻ là một khoảng thời gian tệ hại đây.
Tôi mở miệng để yêu cầu được biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng rồi tôi bỗng nhận ra mình không nghe được gì. Hay tôi nghe được nhưng không hiểu? Có phải âm thanh chói tai đó là do chị em tôi đang nói chuyện với một người khác nữa? Thông thường tôi nghe giọng nói của họ thư thả và dễ chịu kia mà.
Tôi đang nằm xuống. Chuyện đó xảy ra khi nào nhỉ?
Tôi chợt nhận ra, một cách rõ ràng rằng có khả năng mình sắp chết. Với sự hiểu biết này, khi khuôn mặt của Raisa xuất hiện trong tầm nhìn của tôi, tôi vươn tay ra vuốt ve má cô ta. Em tôi nhảy dựng lên, bị giật mình. Rồi cô ta mỉm cười với tôi, đôi môi hơi run rẩy. Tôi vẫn không hiểu những gì cô ta nói, nhưng tôi không cần. Cô ta nắm lấy tay tôi và hôn nó, rồi đặt tay tôi xuống giường.
Tôi chắc chắn là cô ta hiểu được ý định của tôi. Tôi cảm thấy rằng mình không thể làm được gì hơn, nên quyết định ngủ. Tôi đã rất mệt.
Tôi mơ thấy những tiếng thét và đau đớn. Các chị em tôi đang nhìn tôi với đôi mắt chết và con dao găm trong tay họ. Ba tôi đang nhìn tôi chằm chằm, bàn tay ông ta là một lưỡi kiếm sống, lởm chởm và có màu đỏ. Anh Tyr đang cười trong khi địt Merwyd. Chú tôi đang bóp cổ mẹ tôi.
Tôi mơ thấy một con vật có nhiều mắt, đang thì thầm với tôi về những cách thức mà nó ăn hết những gì mà tôi yêu thương.
Tôi thức dậy và la hét, bên thân tôi bị đau khi tôi khóc nức nở theo cách không được trang nghiêm nhất.
“Ôi cái đệt…đau quá.”
Ngay khi tôi thức giấc, có một bàn tay trên mặt tôi và đôi môi trên trán tôi.
“Không sao đâu, em yêu. Đừng lo lắng. Raisa biết cách chữa thuốc độc mà. Chúng ta không thể làm gì với cơn đau đến khi em thức dậy. Chúng ta phải chắc chắn là tác dụng của nọc độc đã qua đi. Chị sẽ đưa cho em một thứ gì đó.”
Tôi biết là chị Adewyn đang nói, nhưng tôi không thể tập trung vào chị ta. Mặc dù trong trạng thái hiện tại của tôi, tôi vẫn muốn ngắm nhìn cặp mông của chị tôi khi chị rời đi. Tôi cười, dù nó chỉ làm tôi bị đau đớn hơn nữa. Tôi chỉ đơn giản là lấy bản năng tình dục của mình như một dấu hiệu tốt và cố không nghĩ đến cơn đau như lửa đốt bên thân mình tôi.
Chị tôi quay lại sớm, nhìn tôi, và rồi tôi cảm thấy chị đang thọc cái gì đó vào bên mình tôi. Nó lạnh và dễ chịu, nhưng áp lực. Thần linh ơi, áp lực đã biến thành ngọn lửa địa ngục. Tôi lại la hét.
“Ôi thần linh ơi, chị xin lỗi. Em sẽ sớm cảm thấy tốt hơn, chị thề đó. Chị không biết con vật đó đã làm gì em nhưng em sẽ ổn thôi. Làm ơn chỉ cần cố thư giãn đi nhé.”
Tôi hầu như không kiểm soát được, và tôi muốn hỏi chị làm sao tôi có thể thư giãn khi tôi nhìn thấy nước mắt của chị. Chị đang cầm một loại thuốc đắp trên vết thương của tôi, không nghi ngờ gì đó là sự hướng dẫn của Raisa. Chị biết nó làm tôi đau, và chị cũng đau lòng khi làm điều đó. Chị đang khóc công khai, bàn tay còn lại của chị đang vuốt tóc tôi ra khỏi trán.
Tôi thấy rằng trong khi không thể thư giãn cho bản thân, tôi lại có thể làm điều đó cho chị. Tôi không phải là một người đàn ông tuyệt vời hay dũng cảm, nhưng tôi yêu gia đình mình. Tôi chưa bao giờ muốn gây đau đớn cho chị tôi. Tôi cố nở một nụ cười, và chị cười lại với tôi.
Đã cảm thấy đỡ hơn rồi. Tôi nằm ngả đầu ra sau. Chị Adewyn đứng dậy và nhanh chóng quay lại với một ít trà hăng cay, ấm nóng. Tôi háo hức uống vì rất khát nước.
Sau đó tôi cảm thấy rất thoải mái. Tôi cười một chút và hôn vào tay chị Adewyn. Chị trừng mắt nhìn tôi, nhưng vẫn mỉm cười với tôi.
“Làm thế nào mà chị biết Lá cây êm dịu sẽ làm cho em say đắm nhỉ? À, tác dụng của nó cũng nhiều đến mức em muốn chạy nhảy bình thường. Em trông giống như một xác chết và yếu đuối như một con mèo con ấy. Chị sẽ phá vỡ điều đó, em trai à. Em còn đau không?”
“Không, và em có thể muốn bị chị phá vỡ. Em luôn yêu điều đó khi chị thường ôm em xuống rồi hôn em, khi mình còn trẻ.”
Chị cười lớn và vui vẻ.
“Ồ, chị nhận ra thứ Lá cây đó đã làm cho em nói nhiều như vậy. Tại sao em không hề nói với chị? Chị thích khi mình nhẹ nhàng với nhau, nhưng chị luôn thích cưỡi lên em thật mạnh bạo rồi để lại cho em một chút thâm tím. Hoặc là ghim em xuống và làm theo cách của chị đối với em.”
“Vì một hoàng tử được cho là không thích những chuyện như thế. Chị biết mà, đó là những gì ba đã nói. Em không chắc ổng biết nhiều nhưng em nghĩ ổng đã làm những chuyện mà một hoàng tử nên và không nên làm.”
Chị trông nghiêm túc hơn một chút với tôi, và ngay cả trong trạng thái say sưa của tôi, tôi có thể nói rằng chị đang cân nhắc điều gì đó.
“Em biết không, Raisa đã kiệt sức vì chữa trị cho em bằng phép thuật của nó. Em la hét vì đau đớn, gần như tức thì. Ngay cả như vậy, nó vẫn muốn ở bên cạnh em đến khi em thức dậy. Chị khăng khăng bắt nó phải nghỉ ngơi đó. Chị yêu em nhiều lắm, cũng như chị đã từng như vậy. Tụi chị không yêu cầu em về chuyện đó nhiều đâu…”
Cách nói lững lờ của chị tôi khiến tôi nhìn chị kỹ càng hơn. Đôi mắt xanh thẳm của chị bắt gặp đôi mắt tôi.
“Chị biết rằng em không thể từ chối chị điều gì cả. Chị muốn gì? Nếu em có thể thì em sẽ vui lòng thực hiện.”
Chị Adewyn chớp mắt vì xúc động. Tôi cho rằng chị tưởng tôi miễn cưỡng hoặc đặt nhiều câu hỏi hơn. Tất nhiên rồi, chị đang tận dụng trạng thái say thuốc của tôi. Tôi đang gặp khó khăn trong việc tập trung nhìn vào ánh mắt của chị.
“Giờ không phải lúc để chị yêu cầu em. Điều đó không thực sự công bằng. Nhưng mà…Raisa và chị đang nói về chuyện có con và…”
Tôi đang hứng thú nghe chị nói nhưng không nghe được nữa. Tôi ngủ thiếp đi một lần nữa. Lần này, may mắn thay, tôi không còn gặp ác mộng.