Một câu chuyện về huyết thống - Chương 1
Thân chào các độc giả thiên địa hội,
Trước tiên, để không lãng phí thời gian quý báu của các bạn, tôi xin nói ngay 2 điều liên quan đến truyện này:
1. Thể loại truyện là loạn luân, hư cấu.
2. Truyện không có nhiều cảnh sex.
Đọc tới đây thì độc giả nào thấy không hợp gu có thể đi ra được rồi, cảm ơn các bạn đã ghé thăm.
Các độc giả còn lại, trước khi đọc truyện thì tôi có vài lời sau:
– Truyện gồm phần mở đầu và 26 chương. Truyện lấy bối cảnh một thế giới hư cấu. Nội dung xoay quanh những âm mưu giành ngai vàng, tình yêu trong một gia đình hoàng gia Thuần Huyết, với nhân vật chính được kể ở ngôi thứ nhất.
– Do kém tiếng Anh nên tôi không dịch chuẩn (bạn nào rành thì nên đọc truyện gốc) ngay cả tựa truyện ‘A matter of blood’ mà tôi cũng chỉ tạm dịch thành ‘Một câu chuyện về huyết thống’. Nhờ các bạn dịch lại giùm cho đúng nhé.
– Cũng vì kém tiếng Anh nên tôi chỉ đọc thoáng qua, chứ đọc kỹ thì cũng không hiểu, bởi vậy nên tôi cũng như các bạn là không biết diễn biến câu chuyện như thế nào sau đó cả 😀 Khi dịch thì tôi bê từng đoạn vô google dịch, từ nào không hiểu thì tra từ điển. Bởi vậy google mới là ‘người dịch’ truyện này, còn tôi chỉ là người hiệu đính thôi.
– Nếu truyện dở thì tôi bị thiệt thòi hơn các bạn, vì mất công hơn các bạn nhiều. Nhưng dù không đọc qua truyện này, tôi vẫn tin đây là truyện hay, và tôi kỳ vọng là truyện sex hay nhất mà tôi từng đọc. Vì tôi đã đọc lướt qua, rồi xem qua điểm bình chọn và nhận xét của độc giả nên đoán vậy. Bạn nào thích phim Trò chơi vương quyền chắc chắn sẽ thích truyện này.
– Sau cùng, như đã nói, vì truyện không có nhiều cảnh sex, nên các bạn cứ ngồi thẳng lưng, bỏ tay ra khỏi quần mà đọc nhé 😀 À, xin nói thêm là 3 chương đầu điểm số không cao, nên các bạn hãy kiên nhẫn, đừng vội ném đá kẻo hối hận.
Bây giờ mời các bạn đọc truyện.
Một câu chuyện về huyết thống
(A Matter of Blood by LateStageInfernalism)
Phần mở đầu:
Khi nhìn thấy đám lính kỵ binh là tôi biết mình sắp tiêu đời rồi.
Tôi vừa mới ra khỏi vùng cao nguyên sa mạc của xứ Wastes. Con ngựa của tôi đã chết cách đây ba ngày, và tôi rất nhớ nó. Nó có lẽ là người bạn thân nhất của tôi, dù nó đã đi chậm lại. Tôi bắt đầu nhìn thấy những cây thông và địa hình đang thay đổi dưới chân đồi. Có ít đá và bụi với cỏ nhiều hơn. À, dù sao đi nữa thì cỏ cũng đã chết khô hết rồi. Đã cuối mùa hè, ở đây đang bắt đầu lạnh cóng vào ban đêm. Tôi đã không còn thấy ấm áp trong nhiều tuần lễ vừa qua.
Nắm chặt cây giáo của mình, tôi lắng nghe những tiếng vó ngựa rầm rập đang nện xuống bề mặt sỏi đá. Khi nhìn lên, tôi nguyền rủa chính mình. Làm thế nào mà mình không cảm nhận được chúng sớm hơn nhỉ? Chắc chắn là bọn chúng không tàng hình. Chúng không hề vội vã, nhưng đang di chuyển với một tốc độ ổn định. Những tên do thám chắc là đã nhìn thấy tôi, nên bọn chúng biết rằng tôi sẽ không thể chạy thoát khỏi chúng.
Tôi nhẩm tính nhanh để thay đổi hướng đi sang hướng đông hoặc hướng tây về phía một trong những chân đồi, nhưng khoảng cách dễ gây lầm lẫn. Chúng không thực sự đủ dốc để ngăn chặn toán kỵ binh đang tiếp tục truy đuổi tôi. Không. Tốt hơn là tôi nên tiết kiệm sức lực và chờ đợi.
Hy vọng cuối cùng của tôi đã tan biến khi tôi bắt đầu nhận ra bọn chúng một cách rõ ràng hơn. Có khoảng 20 hay 30 tên, tất cả đều trang bị vũ khí. Quá nhiều đối với một toán lính tuần tra, và không có bằng chứng nào cho thấy có hàng hóa của một đoàn lữ hành. Tôi chợt nhận ra quân kỳ của bọn chúng. Chúng là đội khinh kỵ tinh nhuệ, có lẽ là những người mà tôi đã luyện tập cùng.
À, hôm nay bọn chúng là những kẻ sát thủ được ba tôi phái đi, vì vậy tôi sẽ phải chiến đấu. Đầu hàng sẽ không cứu được mạng sống của tôi, nhưng có thể kéo dài cái chết của tôi. Tốt hơn là chết trong phẩm giá, có lẽ tôi sẽ giết chết một nữa bọn chúng. Nếu tôi không thể sống hoặc có được những người mà tôi muốn, thì ít nhất tôi có thể để lại một câu chuyện mà mọi người sẽ kể lại một cách buồn bã quanh đống lửa trại.
Tôi hấp thu không khí xung quanh mình, làm cho nó không ổn định. Điều này đơn giản và thô lỗ, nhưng sẽ không có mũi tên nào có thể tấn công tôi xuyên qua đó. Tôi muốn chúng phải đến gần, đến trong phạm vi của mũi giáo và phép thuật của tôi, cả hai đều gây chết người.
Chúng đã đến gần hơn và đi chậm lại. Không ai xuống ngựa hoặc rút vũ khí ra. Tôi bỏ túi đồ xuống và xoay bả vai. Người tôi cứng đờ vì cảm giác lạnh cóng và đi bộ đường dài. Người ta kể chuyện về cuộc phiêu lưu thường hay bỏ qua cái lạnh và chuyến bộ hành. Tôi có thể nói với bạn rằng nó chiếm phần tốt đẹp trong cuộc sống của tôi trong lúc này.
Tôi lấy tư thế, hai chân cách nhau ra, chân phải hướng về phía kẻ thù. Hai tay tôi cầm nhẹ cây giáo. Đây không phải là tư thế tốt nhất cho mọi người, nhưng kinh nghiệm đã dạy tôi rằng nó là tư thế lý tưởng để phản ứng nhanh chóng.
Con ngựa dẫn đầu chạy vượt lên khỏi toán quân và tên kỵ sĩ cởi mũ ra. Tôi không ngạc nhiên khi thấy rằng mình biết rõ cô ta.
“Kyrza. Đã lâu không gặp.” Tôi nói, mỉm cười bất chấp bản thân mình đang nguy hiểm. Chúng tôi sẽ cố giết nhau trong chốc lát nữa đây, nhưng thật tốt khi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc. “Cô trông vẫn khỏe nhỉ.”
“Anprionsa Finn, giờ tôi là đội trưởng Kyrza rồi đó.”
Cô ta thường nói tên tôi theo kiểu trang trọng. Cô ta không cần phải như thế nữa. Không ai cần làm vậy nữa. Đó là một tấm lòng tốt, cho tôi thấy sự tôn trọng trước khi chết.
“Chúc mừng cô. Tôi xin lỗi vì sắp phải giết cô.”
Cô ta mỉm cười, rồi sau đó cười phá lên. Tôi có thể tha thứ cho cô ta trong lúc này, vì cô ta đông người hơn tôi, ít nhất là 30 chọi 1. Nhưng tôi biết chiến lược của chúng. Chúng sẽ có một, có thể là hai pháp sư, đủ để ngăn tôi làm bất cứ điều gì chậm rãi hay kỳ lạ một cách khác thường. Nhưng tôi có thể chiến đấu với những câu thần chú nhanh. Tôi chưa bao giờ cho mọi người biết sức mạnh của mình đã trở lại ở Marche Grodayn, vì vậy bọn chúng sẽ nghĩ rằng như vậy đã đủ để đánh thắng tôi. Thời thế đã thay đổi.
Tôi không hy vọng gì về võ công của mình trong nhiều năm nữa. Tôi đã phát hiện ra rằng nỗi sợ hãi, sự đau khổ và cơn thịnh nộ là những người thầy xuất sắc. Khi chúng tôi đang nói chuyện, tôi đã cố hình dung ra rằng mình sẽ giết chúng bằng ánh sáng thần lực trước khi có bất cứ kẻ nào đến gần tôi. Kyrza là thủ lĩnh của bọn chúng, và có lẽ là tay kiếm cự phách trên lưng ngựa, vì vậy cô ta sẽ bị chết trước tiên, thương thay. Tình huống khó khăn này buộc tôi phải đưa ra một lựa chọn khó khăn.
“Chúng ta phải đánh nhau hay sao? Anh chỉ việc đến đây với chúng tôi. Mình có thể trò chuyện quanh đống lửa như những lần trước và chia sẻ những câu chuyện.”
Giờ thì đến lượt tôi bật cười. Chúng tôi đã vờ vịt một chút, trở lại những ngày xưa cũ. Thật là tuyệt khi có một người bạn cùng giường trong lúc bạn bị mắc kẹt không thể vượt qua biên giới. Cô ta rõ ràng đã nghĩ rằng ý tưởng đó sẽ làm cho tôi tin tưởng cô ta. À, tôi cho rằng, theo một cách nào đó thì đúng là như vậy. Cô ta là một người hàn gắn tốt và tôi tin tưởng cô ta để hành xử giống như vậy. Những người lính giỏi dùng sự lừa dối khi nó có thể làm cho công việc của họ trở nên dễ dàng hơn.
“Vậy là tôi có thể bị đâm sau lưng trong khi uống bầu rượu ấm và rúc vào trong người cô hả? Không đâu. Tôi nghĩ là là cả hai chúng ta đều biết kết thúc của câu chuyện này như thế nào mà. Chỉ là vấn đề ở đó thôi. Tôi không có gì nhiều để tự hào nữa, nhưng tôi cũng không còn ngu ngốc như trước đây.”
Nụ cười của cô ta trở nên hơi cau có, và vì một lý do nào đó, cô ta hơi đỏ mặt vì ngượng ngùng. Tôi không biết tại sao. Không phải là không phổ biến khi người ta ngủ cùng nhau trên chiến trường. Và tôi đã từng là một hoàng tử, mà mọi người đều biết các vị hoàng tử mong chờ những thứ từ cấp dưới của họ, trong khi những người khác thì không. Tôi chưa bao giờ ép buộc cô ta, nhưng không có gì khiến cho cô ta phải xấu hổ cả.
“Thôi nào anh Finn. Tôi đến đây không phải để chiến đấu với anh. Chúng ta ở đây để nói chuyện. Tôi có dối gạt anh không?”
“Nếu điều đó cứu được mạng sống những người của cô thì cô sẽ làm thôi. Cô sẽ nói dối với người tình cũ và đầu độc hắn, tôi nghĩ vậy, nếu không phải là còn tệ hơn. Cô sẽ luôn là một thủ lĩnh giỏi giang. Tôi không để bị lừa đâu.”
Cô ta hơi có chút thất vọng trước đó, nhưng giờ thì đang bắt đầu trông có vẻ lo lắng. Cô ta nhìn lướt qua phía sau mình, hướng về phía trung tâm của toán quân. Đây là thời điểm lý tưởng để tôi ra tay. Nhưng ngay cả bây giờ, trong tình trạng hiện tại của tôi, tôi vẫn không muốn chơi trò hèn hạ đó. Có lẽ vẫn còn một chút danh dự trong tôi. Tôi phẫn nộ điều đó, vì nó chưa bao giờ cho tôi bất cứ thứ gì ngoài việc gây rắc rối.
“Tôi không nghĩ vậy đâu…” Cô ta bắt đầu lên tiếng, nhưng tôi đã mệt mỏi vì phải chờ đợi.
“Nói chuyện nhiêu đó là đủ rồi. Cô đã đến đây vì tôi. Tôi đang ở đây. Vậy thì hãy kết thúc chuyện này đi.”
Tôi bắt đầu vận công phép thuật của không khí và lửa, cảm thấy nó đang gầy dựng trong tâm trí mình. Tôi xoay người và chuyển sang cầm cây giáo bằng một tay để có thể ném đi. Đối với tôi thì chiêu thức này quá mạnh để làm một cách hiệu quả, nhưng nhiều người đã chết vì nó biết rõ hơn thế. Tôi chuẩn bị tinh thần.
Chết tiệt thật, tôi nghĩ, ít nhất thì những người sống sót sẽ nhớ đến cái chết của tôi.
“Thật vậy sao? Anh định ném đi vũ khí duy nhất của mình hay sao? Tôi đã dạy cho anh tốt hơn thế kia mà.”
Một giọng nói khác cất lên, âm vực cao hơn một chút. Nói trong họng. Giọng nữ. Chỉ huy. Tôi cũng nhận ra cô ta, tất nhiên rồi. Thậm chí cặc tôi cương lên vì nó không thực sự quan tâm đến việc tôi đang gặp bao nhiêu là rắc rối.
“Ơ…cái đệt.” Tôi khẽ nói. “Điều này không công bằng một chút nào.”
Chương 1:
5 năm trước
“Thức dậy đi, đồ ông anh lười nhác khốn kiếp.” Cô em gái cùng cha khác mẹ của tôi nói, nhưng với giọng nói dịu dàng yêu thương.
“Anh sẽ cho em biết chuyện mẹ em với ba mình đã kết hôn ra sao nhé.”
Tôi nói, châm chọc cô ta về chuyện mẹ của cô ta là vợ lẽ của ba chúng tôi. Không phải là cô ta xấu hổ vì điều đó, chắc chắn không phải như vậy. Tôi yêu cô ta và sẽ làm bất cứ điều gì cho cô ta. Sau đó tôi mở mắt ra.
Merwyd đã ở đây. Giấc mơ của tôi đây rồi. Tôi không có ảo tưởng nào về việc mình xứng đáng với cô ta. Tôi không hề lý tưởng hóa cô ta. Không, tôi biết lỗi của cô ta và cô ta cũng biết lỗi của tôi. Nhưng tầm quan trọng của cô ta đối với tôi không hề bị phóng đại. Tôi tin tưởng tất cả mọi người trong gia đình tôi, nhưng cô ta thì không hoàn toàn tin như vậy.
Ngay bây giờ cô ta đang ở bên cạnh tôi, trên giường của tôi. Mái tóc đỏ sẫm của cô ta bị dính một vệt trắng, làm bẩn và rải ra khắp nơi trên cái gối của cô ta. Cơ thể nhỏ nhắn và hấp dẫn với những đường cong nữ tính của cô ta đang cuộn tròn bên cạnh tôi. Cô ta đã đá văng cái mền của mình trong đêm và nằm phơi người trần truồng ra đó. Cặp vú của cô ta tuy nhỏ nhưng rất hợp với cơ thể của cô ta. Hông của cô ta nở nang và khi cô ta bước đi hơi nhún nhảy là tôi có thể nhận ra dù cách đó hàng trăm bước. Làn da của cô ta giống như mẹ cô ta, nó trắng như ngà voi và có một số tàn nhang nằm rải rác trên người như để nhắc nhở rằng bà ấy đã chết. Cô ta ghét những tàn nhang đó nhưng tôi rất thích hôn chúng. Đây là nơi cô ta thích ngủ khi cả hai chúng tôi về nhà. À, cũng là ngủ thôi. Chủ yếu là, chúng tôi địt nhau.
Đêm qua thật là đặt biệt say mê khi chúng tôi đã không gặp nhau trong một tháng qua. Chúng tôi không độc quyền với nhau, nhưng rất gần gũi nhau. Nếu ba tôi hoặc anh tôi yêu cầu em gái tôi thì cô ta phải đi với họ. Nhưng điều đó không xảy ra thường xuyên. Tương tự như vậy, mẹ tôi cảm thấy có tình cảm với cô ta khi bà ta được ưu tiên. Và điều đó đã xảy ra khá thường xuyên. Tôi không chắc chắn như thế nào, nhưng chúng tôi tránh sự ghen tị. Tôi nghĩ đó là vì khi ở cùng nhau, chúng tôi hoàn toàn tập trung vào nhau. Không có gì bên ngoài chiếc giường của tôi, chỉ còn là những vòng tay bên nhau. Chúng tôi đã trở thành thế giới của nhau.
Tôi đã làm xong nhiệm vụ trong ngày và em gái tôi cũng vậy. Cô ta là pháp sư hàng đầu trong gia đình chúng tôi và vì thế cô ta thường đi nghiên cứu, điều tra và tư vấn cho ba của chúng tôi về những vấn đề huyền bí. Ông ta không hề chùn bước trước võ công nhưng trình độ của ông ta bị lu mờ so với cô ta. Tâm trí của cô ta thì, nói thật lòng, đó là những gì tôi yêu quý trước tiên. Tôi nghĩ rằng cô ta yêu thích sự đánh giá chân thành của tôi về cô ta cũng giống như tôi. Hầu hết đàn ông đều bị thu hút bởi cặp mông đu đưa của cô ta, khuôn mặt tròn, đường nét tinh tế và đôi mắt xanh lục sâu thẳm của cô ta. Tôi khó lòng mà trách cứ họ, vì tôi đang bị hút hồn vào đó trong lúc này.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Cô ta hỏi, cắn môi lại.
“Nghĩ tới cái này nè.” Tôi nói, cúi xuống hôn vào cổ của cô ta.
Cô ta thích thế. Đêm qua tôi đã đủ mạnh để bắn tinh tung tóe nhưng sáng nay tôi làm nhẹ nhàng và chậm rãi. Cô ta hơi rên rỉ.
“Em phải mặc quần áo thôi.”
Em tôi phản đối, nhưng trái tim của cô ta thì không. Nếu cô ta yêu cầu tôi ngưng thì tôi làm theo liền. Cô ta biết vậy nên tôi biết cô ta sẽ không đòi hỏi như thế. Cô ta lại muốn tôi một lần nữa.
“Anh trai ơi, làm ơn đi…ôi…ôi…địt…địt em đi anh…”
Tay tôi bắt đầu khám phá đôi chân của cô ta, rồi đến hông, sau đó tôi lần mò tìm đến cơ quan sinh dục của cô ta. Mấy ngón tay tôi nhẹ nhàng lướt qua mép lồn mềm mại có màu đỏ, và hột le của em gái tôi đã sưng lên. Lồn em gái tôi ướt hơn nhiều so với tôi tưởng. Điều này làm cho cô ta bị phân tâm.
“Anh cần em, tình yêu ạ. Anh chắc chắn sẽ được gửi đi một lần nữa…Ai biết được lần này mình sẽ xa cách trong bao lâu? Lồn em đã ướt cho anh rồi nè.” Tôi không cần nói thêm là cặc tôi đã cứng lên vì cô ta, và cô ta biết về tôi rất rõ.
Theo nhu cầu của tôi, tôi đã đề cập đến một khía cạnh tiêu cực rõ ràng về tình trạng của chúng tôi. Một điều khiến cả hai anh em tôi đều sợ hãi nhưng không thể thay đổi, vì vậy chúng tôi không bao giờ thực sự nói về điều đó. Sớm muộn gì thì ba của chúng tôi, hoặc anh chúng tôi, hoặc ngay cả chú của chúng tôi, sẽ lấy em gái tôi làm vợ chính thức hoặc làm vợ lẽ. Và rồi cô ta sẽ xa cách tôi mãi mãi. Về lý thuyết là như vậy.
Thêm vào đó rõ ràng là sự phẫn nộ của Merwyd khi cô ta thường được nghe nói về kế hoạch để cho tôi kết hôn với Raisa, là em gái út của chúng tôi. Thật sự phải nói rằng tôi đã yêu cô ấy, nhưng đó không phải là loại tình yêu đích thực. Raisa nhỏ hơn tôi ba tuổi và luôn theo tôi hoặc chị gái của cô ấy lúc còn nhỏ. Cô ấy nhút nhát và đáng yêu. Tôi đã không gặp cô ấy hai năm rồi, khi cô ấy bị tống đi phục dịch trong đền thờ, như là truyền thống đối với đứa con gái thứ ba trong gia đình. Chúng tôi vẫn giữ liên lạc qua thư từ, tuy nhiên, cô ấy đã nói với tôi với niềm hạnh phúc rõ ràng rằng cô ấy sẽ trở về trong năm nay. Merwyd thích cô ấy nhưng vì những lý do hiển nhiên chứ không phải là mong muốn tôi cưới cô ấy.
Cái nhìn chằm chằm của cô ta trở nên u ám trong một lúc khiến tôi hối hận vì điều mình đã đề cập đến.
“Anh xin lỗi, lẽ ra anh không nên nói đến điều đó. Chỉ là dạo này tâm trí của anh luôn nghĩ đến chuyện mình sẽ bị tách xa nhau. Nó làm cho anh đau đớn ở đây nè.” Tôi nói, đưa tay lên tim mình. “‘Điều đó khiến anh không thể chịu nổi.”
Nghe có vẻ như bạn thích những lời nói diễn trò hoặc nói chuyện thân mật với người tình. Tôi đã có danh tiếng rồi. Tôi chỉ có thể đảm bảo với bạn rằng điều đó là sự thật. Merwyd tin tưởng ở tôi. Cô ta nhẹ nhàng ôm đầu tôi.
“Nếu em được lấy anh…em hứa sẽ trở lại. Em thề đó. Em không biết thế nào nhưng anh hãy làm ơn chờ em nhé. Và đừng có làm bất cứ điều gì cẩu thả khiến cho cái đầu đáng yêu của anh bị tách ra khỏi người đó.”
Cô ta kết thúc lời nói của mình bằng một lời nhắn nhủ, nhưng đó không phải là lời hứa nhỏ. Cô ta đã thề sẽ tìm cách để không tuân lệnh những người đàn ông trong gia đình chúng tôi. Tôi bắt đầu nhấp. Không ai từng làm những điều như vậy với tôi trước đây.
Nhìn lại, tôi cho rằng đó là một ngày đầy bất ngờ.
Chúng tôi chuyển động với nhau và hòa nhịp như thành một, đôi môi của chúng tôi gặp nhau với cường độ mạnh mẽ, lưỡi của cô ta đang lao vào trong miệng tôi. Khi hai anh em tôi hôn môi nút lưỡi nhau, tôi thò tay xuống và trượt ngón tay vô trong lồn em gái tôi, chơi với hột le của cô ta một cách nhẹ nhàng. Cô ta rên rỉ trong miệng tôi và bất ngờ ngừng thở, tựa trán lên ngực tôi.
Tôi muốn nếm cô ta trong buổi sáng hôm nay, nhưng chúng tôi không có đủ thời gian. Tôi lật người nằm lên cô ta. Cô ta háo hức giang chân ra cũng như điều chỉnh hông để cho tôi có thể thâm nhập dễ dàng hơn. Chúng tôi đã liên kết trong tất cả mọi thứ, từ việc làm tình đến chuyện trò. Rõ ràng ai mà nhìn thấy chúng tôi ở bên nhau cũng hiểu rằng chúng tôi đang yêu nhau. Chúng tôi không giấu giếm điều đó.
Tôi kê đầu cặc ngay lối vào những nếp gấp trơn mượt của cô ta. Cô ta rên rỉ và cố đẩy người về phía tôi nhưng tôi hơi lùi lại. Cô ta bĩu môi với tôi trông thật đáng yêu, nhưng tôi không trêu chọc. Tôi muốn rút lại vì tôi tin chắc rằng mình sẽ được gửi đi “đào tạo” trở lại ở nơi thần thánh bên rìa của thế giới. Tôi cần phải nhớ tới cô ta. Cô ta giữ tôi cân bằng trở lại.
Tôi đẩy tới trước, không gặp phải kháng cự nào nhưng tôi vẫn ngạc nhiên trước cái lồn chật khít của em gái tôi đang bao quanh cặc tôi.
“Ôi cái đệt, anh yêu cái lồn của em quá. Anh chưa bao giờ cảm thấy cái gì sướng hơn như thế này.”
Cô ta rên rỉ để đáp lại và vòng tay ôm đít tôi, thúc giục tôi địt cô ta. Tôi biết ơn bằng cách nắc những cú mạnh và dài đến lút cán. Tôi rất quen thuộc với em gái mình nên tôi biết chính xác đi sâu như thế nào theo bản năng. Cặc tôi không to lắm nhưng lồn em tôi lại nhỏ nên tôi có thể làm cho cô ta bị đau nếu không cẩn thận. Cô ta thích được lấp đầy như vậy, và tôi biết cách thay đổi góc độ và sức mạnh của những cú nắc để đánh vào mọi điểm sướng khoái trong lồn cô ta.
Bạn có thể phàn nàn về giới quý tộc, nhưng chúng tôi là những người có dòng máu thuần khiết về dục tính vô địch thiên hạ, nên chúng tôi thường rất giỏi trong chuyện đụ đéo. Đó là một phần lý do tại sao ngay cả bên ngoài gia đình, có vài người trong chúng tôi đã từng gặp khó khăn trong việc tìm kiếm một đối tác sẵn lòng. Mặc dù vậy vẫn không bao giờ sung sướng bằng khi chúng tôi địt người thân trong gia đình mình.
Khi địt đứa em mình, tôi chơi đùa bầu vú và núm vú của cô ta, trêu chọc chúng không ngừng. Cô ta rất nhạy cảm ở đó nên luôn rên rỉ với từng cú véo của tôi. Tôi tiếp tục gặm nhấm cổ của cô ta, vì tôi biết cô ta thích. Đêm qua em gái tôi đã cưỡi lên cặc tôi và địt tôi rất mạnh bạo nên giờ đây cô ta đã bị kiệt sức. Sáng nay tôi hạnh phúc hơn khi làm kẻ chủ động.
“Địt đi…Ôi anh trai ơi, em sắp ra…em sắp ra rồi…em…”
Những lời nói của em tôi biến thành những tiếng rên rỉ và khóc than, cơ thể của cô ta siết chặt lại và rùng mình bên dưới tôi trong khi hai chân cô ta khóa chặt hai bên hông tôi. Tôi biết cô ta đang trải qua một cơn cực khoái rất mạnh mẽ và nó khiến tôi lên đỉnh theo. Tôi bắt đầu phun những luồng tinh dịch đặc quánh vào trong lồn em tôi, hết đợt này đến đợt khác. Tôi phun tinh nhiều đáng ngạc nhiên so với hồi hôm. Tôi biết cô ta đã dùng Thuốc của Cô dâu trong nước trà của mình, nên chúng tôi không cần phải lo về việc có thai.
Tôi không rời em gái tôi, cứ ngâm cặc trong lồn của em tôi khi chúng tôi nhìn nhau. Lần này thì khác trước, sâu hơn, tuyệt vọng hơn. Tôi biết cô ta sẽ sớm cảnh báo, và tôi bất lực để ngăn lại. Cô ta có tiềm năng sinh sản tốt nhất trong số mấy chị em của tôi, vì cô ta thành thạo nhất về phép thuật. Tôi cảm thấy kinh tởm khi cô ta sẽ bị đối xử giống như một con ngựa cái ở chuồng ngựa, không chỉ vì tôi yêu cô ta. Nghĩ đến cảnh cô ta đang ở với những người đàn ông khác làm cho tôi phiền muộn, mặc dù tôi chưa bao giờ quá ghen tuông. Bạn không phải là người trong một gia đình Thuần huyết nên không biết đó thôi. Ý nghĩ về việc cô ta sẽ vượt khỏi tầm với của tôi mãi mãi, mặc khác…Tôi thậm chí còn không thoải mái với những suy nghĩ đen tối được mang ra cho tôi thấy.
Cuối cùng, tôi rút cặc ra khỏi lồn em gái mình. Cô ta rên một tiếng sau cùng rồi lăn người lên ngực tôi. Tôi cảm thấy hơi ẩm ở đó nên biết là cô ta đang khóc. Cô ta thường như vậy sau những lần hai anh em tôi địt nhau dữ dội. Cô ta nói rằng nó không giống với bất kỳ người nào khác. Tôi tin cô ta.
Có tiếng gõ cửa khiến cả hai chúng tôi sực tỉnh khỏi trạng thái mơ màng. Mặc dù ở đây không bị cấm, nhưng ba của chúng tôi không chấp nhận tình huống hai anh em tôi có con với nhau khi chưa kết hôn. Ông ta có thể phẫn nộ, dù ông ta có nhiều khả năng thịnh nộ nhiều hơn đối với tôi, một đứa con có ít giá trị hơn.
Tôi cảm thấy sự ngứa ngáy của loại phép thuật thấp hơn đang được dùng và cánh cửa đột ngột mở ra khi chiếc khóa rời khỏi nó, để lộ ra mẹ tôi đang đứng đó. Trông như thể tôi đang tưởng tượng tất cả những người mẹ đều làm vậy khi họ tìm thấy con trai mình đang nằm trên giường với chị em của chúng: một chút bực dọc, ghen tuông và bị kích thích.
À, có lẽ không phải tất cả các bà mẹ đều như vậy đâu. Tôi chỉ có kinh nghiệm này trong một gia đình Thuần huyết.
“Chào buổi sáng, dì Syrlin.” Merwyd vui vẻ nói.
Họ luôn đi cùng nhau. Tôi nghĩ rằng mẹ tôi thích cách hai anh em tôi chia tay nhau. Hoặc bà ta chỉ thấy Merwyd là người phụ nữ ít bị phản đối nhất khi địt con trai mình. Khác với bản thân bà ta, tất nhiên rồi.
“Chào buổi sáng, cháu của tôi. Dì thấy hai đứa con ở chính xác nơi mà dì đã mong đợi…Mặc quần áo vào đi con trai, anh con đang tìm con đó.”
À, đó là những gì tôi đang mong chờ để có được một công việc từ anh trai tôi. Một số việc vặt đơn lẻ, có thể quan trọng hoặc là không. Anh ta muốn làm điều gì đó để tống tôi đi hầu có thể sở hữu Merwyd cho riêng mình. Khi trở về từ một trong những chuyến đi này, tôi hoàn toàn mong đợi cô ta sẽ kết hôn. Tôi biết mình đã ngây thơ và ích kỷ, nhưng điều đó làm tổn thương tôi.
Merwyd nhìn thấy biểu hiện của tôi và siết vai tôi trước khi cô ta đứng dậy và mặc quần áo vào. Tôi nhìn em tôi, nắm bắt hình ảnh của cô ta trong trường hợp tôi sẽ không gặp cô ta trong vài tháng tới. Cô ta nghiêng người qua để hôn lên má tôi.
“Em yêu anh, anh trai à. Sẽ gặp lại anh sớm thôi mà.”
Cô ta do dự chỉ trong giây lát, và ánh mắt cô ta lộ vẻ lo lắng. Và rồi cô ta đã biến mất. Đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy cô ta trong 5 năm sau đó.
***
Mẹ tôi kiên nhẫn chờ tôi dọn dẹp và mặc quần áo. Bà ta đóng cửa lại nhưng không muốn rời đi. Bà ta chỉ đứng đó, chăm chú nhìn tôi khi tôi mặc đồ vào cơ thể trần truồng của mình. Mẹ tôi đã hơn 40 tuổi rồi, nhưng trong khi một số đàn ông cho rằng phụ nữ ở độ tuổi trung niên không được hấp dẫn, còn tôi thì không. Mẹ có chiều cao trung bình, dáng người đầy đặn. Cơ thể của mẹ tôi có những đường cong nữ tính giống như một chiếc đồng hồ cát hoàn chỉnh. Giống như một số thành viên của thế hệ trước hay làm khi sức mạnh của họ được chứng minh, mẹ tôi thường xuyên nhuộm tóc của mình thành một màu đen bóng, thứ mà tôi thừa nhận là trông rất hấp dẫn. Đôi môi của mẹ tôi dầy dặn và phúng phính, với hai gò má cao. Đôi mắt của mẹ nhìn xa thì có màu xanh lục nhưng thực sự là có màu tím khi nhìn gần, khi bà ta tràn đầy đam mê. Tôi may mắn được nhìn thấy đôi mắt tím của mẹ khá thường xuyên.
“Con đang phát triển tốt hơn theo từng ngày. Rồi con sẽ không thể cưỡng lại một khi con thay đổi.”
Tôi nhìn mẹ trong lúc đang kéo quần dài lên. Bà ta đang đề cập đến mái tóc màu nâu lợt của tôi. Tôi chưa bao giờ thích nó. Tôi đặc biệt không thích nó trong lúc này vì màu sắc buồn tẻ của nó là một lời nhắc nhở dai dẳng rằng tôi không giống như các anh chị em của tôi. Tôi đã không phát triển trong chiều sâu huyền diệu kể từ tuổi dậy thì. Tôi đã có được kỹ năng và đã học hành nghiêm túc, để chắc chắn, nhưng không thể có được sức mạnh như anh tôi.
“Mẹ à, con không nghĩ con tàu đó đang đến cảng, mặc cho dòng máu tuyệt vời và những nỗ lực tốt nhất của con.” Tôi nói trong khi khoác vào người chiếc áo lính của mình. “Con không tin là mình sẽ thay đổi được chút nào.”
Tôi nhìn mẹ và thấy mặt mẹ đỏ bừng. Chắc chắn nếu có nhiều thời gian hơn thì cuối cùng tôi cũng sẽ phục vụ mẹ tôi, ít nhất là vậy. Bà ta có thể đang đòi hỏi nhưng tôi yêu mẹ tôi và bị hấp dẫn bởi bà ta một cách chân thành. Đó là một cái giá nhỏ nhoi phải trả để làm cho mẹ tôi được hạnh phúc.
“Vô lý.” Mẹ tôi nói với sự an ủi của một người mẹ. “Ba con cũng giống như vậy khi ổng ở tuổi con, chỉ khác là ổng không chắc chắn về khả năng của mình. Chỉ có mẹ mới tin ổng. Đó là một phần lý do mà mẹ làm vợ chính thức của ổng chứ không phải là làm vợ lẽ. Điều đó làm cho ba mẹ quan tâm sâu sắc cho nhau.”
Tôi biết ba tôi đã thay đổi muộn màng, nhưng tôi không biết rằng chỉ có mẹ mới tin ổng. Tôi không nên ngạc nhiên mới phải. Bà ta tin tôi, và tôi thường được xem là một nguyên nhân bị mất.
“Cảm ơn mẹ.” Tôi nói thành thật. “Mặc dù con không nghĩ nó sẽ đủ sớm.”
Tôi không cần phải làm rõ ý mình. Mẹ tôi biết rõ cảm giác của tôi đối với Merwyd.
“Ừm, hãy kiên nhẫn đi. Con không bao giờ biết được tương lai như thế nào đâu. Giờ thì đi đi. Bất cứ điều gì mà con nghĩ về nhiệm vụ của mình thì con đã nhận thấy rồi. Mẹ biết cả ba và chú của con đều ấn tượng với những báo cáo của con. Giờ thì những tên đội trưởng thậm chí nói về con mà không phải thề thốt nữa.”
Tôi bật cười. Những đội trưởng kỵ binh, họ là những chỉ huy thực sự trong lĩnh vực này, đã được trao toàn quyền để báo cáo về bất kỳ thành viên Thuần huyết nào của Vương quốc này đã phục vụ với họ, để ngăn ngừa thảm họa và sự bất tài. Và không có người đội trưởng nào muốn lên yên ngựa với một đứa con trai kém cỏi như tôi, ngay cả khi tôi là người quyến rũ, đẹp trai, và tôi dám nói điều đó, đôi khi là sâu sắc.
Khi chúng tôi bước đi, mẹ tôi kể cho tôi nghe về những sự kiện trong triều đình, những chuyện chính trị liên vương quốc với lục địa, và những chuyện phiếm khác. Đối với mẹ thì mọi thứ đều có liên hệ với nhau, và tôi phải thừa nhận rằng bà ta là một nhà ngoại giao xuất sắc. Mẹ tôi sẽ là một vị nữ hoàng tuyệt vời, nhưng chỉ những người đàn ông Thuần huyết mới được phép cai trị. Vì đó là điều đã xảy ra ít nhất một ngàn năm nay rồi.
“Và đó là khi dì Segaldia của con nói ‘Những lời nói yếu ớt của ông đã đủ rồi!’ rồi lật cái bàn lên. Tụi mẹ phải kéo bả ra khỏi cổ họng của viên Tổng quản Bờ biển bắc. Đó là điều thú vị nhất, dù không đặc biệt về ngoại giao. Con sẽ đánh giá cao điều đó. Giống như con gái của bà ta, trông bà ta thật xinh đẹp trong cơn thịnh nộ.”
Tôi chưa bao giờ nói với mẹ về mối quan hệ của tôi với con gái của dì Segaldia, là chị Adewyn của tôi. Ít nhất thì đó không phải là phần lãng mạn. Chị Adewyn lớn hơn tôi vài tuổi, và được giao nhiệm vụ huấn luyện tôi sử dụng một thanh kiếm khi tôi được 15 tuổi. Chị ta còn dạy cho tôi cách dùng hai thanh kiếm, một cái ở trong bao kiếm còn một cái ở trong quần dài của tôi. Có nảy sinh tình yêu giữa hai chị em tôi, nhưng hầu như chỉ là loại tình cảm giữa hai kẻ cô độc bị thu hút lẫn nhau. Đó là…thật đáng ngờ, vì mọi người đều biết rằng sớm hay muộn gì thì anh tôi cũng sẽ chiếm đoạt chị tôi. Những mối quan hệ bất chính như thế đã từng xảy ra, tuy nhiên tôi vẫn có cảm tình lớn lao đối với chị mình.
Mẹ tôi dừng lại và rõ ràng là chúng tôi đã đi đến nơi.
“Chúng ta đang gặp nhau ở đây? Trong thánh đường sao?”
“Đó là nơi truyền thống cho những vấn đề quan trọng. Mẹ…mẹ bị cấm vào đó. Nếu con được lệnh rời khỏi lâu đài thì làm ơn đến gặp mẹ trước nhé. Mẹ nhớ con. À, tất nhiên rồi, có một số điều mà chỉ một người mẹ mới có thể làm cho con trai mình…”
Mẹ mỉm cười với tôi và bước đi. Mẹ tôi biết rằng tôi đang ngắm nhìn hai mông đít to lớn của bà ta đang đu đưa theo nhịp bước. Mặc cho số lượng và cường độ tình dục mà tôi đã trải qua hồi đêm qua và lúc sáng nay, tôi vẫn bị kích thích. Lắc đầu để xóa đi những suy nghĩ đen tối trong tâm trí, sau đó tôi mở cửa ra.
Không biết đó có phải là ý định của mẹ tôi hay không, nhưng tôi đã bị phân tâm khi bước vào thánh đường. Nếu không thì đây có thể là một câu chuyện ngắn hơn nhiều.