Mối tình Với Dì - Phần 2
Buổi Sáng
Ngọn đèn dầu đã cạn
Nhưng đêm vẫn vô cùng
Lòng tôi như vô hạn
Trên ngực nàng thanh xuân
Nguyên cả đêm không ngủ được, tôi phải ngồi tập thiền theo cách chỉ dẫn của thân phụ để xóa tan tấm thân vệ nữ trắng nỏn của dì. Thông thường tôi chỉ cần năm phút là nhập định mà nay có đến hơn nửa tiếng mà hình bóng dì cứ lởn vởn trong đầu. Rốt cuộc tôi phải trở lại nguyên tắc căn bản đếm hơi thở để từ từ đi vào vô thức. Khi tôi xả thiền thì trời đã mờ sáng và ngay lập tức hình ảnh dì lại xuất hiện như một bức tranh ăn sâu vào trí nhớ. Không làm sao xóa tan nét gợi cảm của dì được, tôi bước ra sau vườn để tập thể dục và đi mấy đường quyền Thiếu Lâm cao đẳng mới học được từ thân phụ. Khi xong bài quyền mất chừng một tiếng đồng hồ tôi bắt đầu chậm lại để lấy hơi thở. Bổng tôi nghe tiếng gọi của dì từ nhà bếp.
“Dũng ơi! Vào đây dì làm đồ ăn sáng con nha.”
Tiếng trong trẻo của dì vang lên làm tôi thót ruột lại. Cảm giác này giống như lúc lên võ đài lần đầu khi ba tôi cho tôi đọ sức với lò võ Huỳnh Sơn nữa năm về trước. Nghĩ cũng lạ. Tôi không biết cảm giác này là sợ hay là kích thích nhưng tôi chỉ biết chắc là tôi thích nó. Tim tôi lại đập thình thịch và mồ hôi đã ướt đẫm trên người lại chảy ra đầm đìa trên trán.
“Con vào ngay thưa dì. Con phải thay đồ đã.”
Tôi đáp nhanh và chạy vào phòng lấy khăn lau sơ và thay quần đùi mới. Vì còn nóng trong người sau khi mới tập thể dục xong nên tôi ở trần như thế bước vào phòng ăn (cũng là phòng bếp) nhỏ xíu như cái lổ mũi. Sáng nay dì có vẻ vui hơn hôm qua. Mái tóc dài búi cao trên cổ, dì đang làm bánh mì trứng opla cho tôi và hai dứa bé, trông dì xinh đẹp kiêu sa làm sao! Tôi vẫn chưa dám nhìn thẳng vào dì vì mặc cảm phạm tội tối đó. Dì cũng thế nhưng dì tự nhiên hơn tôi nhiều, khi biết tôi còn mắc cở. Dì vẫn chưa nói thêm tiếng nào và tôi cũng thế. Hai chúng tôi như cùng ngượng ngùng, như hai đứa bé biết mình làm điều gì sai trái vẫn còn giữ kín trong lòng nên vụng về che dấu dầu đã hơi hiểu nhau. Tôi cảm thấy xốn xang khi thấy nét bẻn lẽn của dì khi mỗi lần tôi lấm lét nhìn qua. Dì bước lại gần đặt diã trứng có đến 6 cái trứng gà và vẫn dịu dàng như bao giờ.
“Ăn đi con. Dượng cũng hay ăn nhiều trứng lắm đó nghen. Dượng hay bảo với dì là người luyện võ cần rất nhiều chất đạm.”
Ăn xong rồi đi chợ Tân Định với dì để mua thêm trái cây và thịt bò về làm cho tụi con.”
Dì âu yếm nhìn tôi khi tôi mặt còn đỏ bừng vì sau khi hoạt dộng và lẫn xấu hổ. Bàn tay dì cầm cái khăn tay nhỏ nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán tôi. Tôi bỗng dưng cảm động quá. Tôi ngồi nhắm mắt lại khi dì thấm nhẹ những giọt mồ hôi. Ước gì được như thế này vĩnh viễn, tôi chợt nghĩ. Bàn tay dì bổng ngưng la.i rồi dì dùng các ngón tay vuốt ve trên khuôn mặt tôi. Tôi rùng mình. Những ngón tay dài thuôn thả của dì mơn trớn trên má trên mũi và từ từ dần xuống cổ và hai bờ vai rộng. Dì vuốt ve vai tôi một lát trước khi nắn bóp trên đó. Những ngón tay trơn tru bò trên vai và cổ làm người tôi bổng mọc ốc và khoái cảm thoải mái nhẹ nhàng từ từ đi đến. Tôi bổng rên lên một tiếng khẻ.
“Ơ…hhhh…”
Dì ngưng lại hỏi.
“Con có sao không?”
Tôi không đáp chỉ lắc đầu lia liạ để dì yên tâm. Các ngón tay dì lại hoạt động tiếp và từ từ đến trên ngực tôi. Cặp vú căng nhưng mềm mại của dì cọ sát vào lưng tôi khi dì choàng tay ra phía trước xoa hai bàn tay ngọc trên ngực. Dì ôm sát tôi chặt hơn, hai bàn tay di động nhanh hơn, xoa bóp vuốt ve. Mặt dì lúc này vùi sâu vào tóc tôi trong khi tôi đang đê mê trong hạnh phúc.
“Anh Tuân … anh Tuân ơi.”
Dì bỗng thốt tên của dượng lên. Tôi ngồi sững sờ nhưng tôi hiểu rất nhanh dì nhớ đến dượng và tôi là người đã làm dì như thế. Tôi chỉ biết xúc động quá độ khiến tôi đứng dậy, xoay người và ôm dì vào lòng. Nước mắt tôi chảy quanh lăn dài xuống má.
Tiếng nấc dì vang lên.
“Dì nhớ dượng quá con ơi.”
Chúng tôi đứng đấy ôm nhau khóc. Khóc thật lâu như ngày đầu tôi nghe tin dượng mất. Đôi lúc tôi tự hỏi tại sao chiến tranh lại xảy ra để cướp đi các người tôi thương quí nhất trên đời? Tại sao dân tộc ta phải trãi qua những khốn khổ tàn nhẫn như thế? Có phải chỉ vì mộng thế giới đại đồng huyển hoặc hay vì lòng tham quyền lực của một số ít người đã xô đẩy dân tộc tôi vào hoàn cảnh cực kỳ đau khổ như gia đình của dì tôi bây giờ? Tôi thấy nước mắt dì thấm vào ngực tôi. Tôi để cho dì khóc lặng lẽ một lát và bỗng dưng tôi cúi xuống nâng mặt dì lên liếm vào mắt và má dì. Tôi liếm sạch các dòng nước mắt như muốn xóa tan đi đau khổ trong lòng dì và cũng của chính tôi.
Tôi thấy người dì rung bần bật. Tay dì bấu chặt trên lưng tôi. Tôi cũng run không kém nhưng tình thương của tôi cho dì đã làm tôi quên tất cả. Tôi liếm lên cặp mắt đẹp như hồ thu, trên sóng mũi cao kín đáo, trên hai gò má hơi cao đầy đặn của người đáng lẽ phải được hưởng hạnh phúc lâu bền … và trên cặp môi mọng đỏ như thoa son của dì. Dì xiết tôi mạnh hơn. Cặp môi dì hé ra và ngậm lấy đầu lưỡi tôi. Răng tôi ê lại, lưỡi tê tái khi các giác quan đều
biến sạch ngoại trừ xúc giác và vị giác. Mắt tôi bổng mờ và hai tai điếc đặc đi khi dì cho tôi biết thế nào là hôn giữa hai người khác phái. Tôi không biết thế này là sai luân lý, là loạn luân, là một tội mà xã hội không bao giờ tha thứ. Nhưng tôi biết làm sao? Tôi chỉ biết tôi đang thương dì bằng một mối tình mà còn sâu đậm hơn cả tình thương tôi có cho ba má tôi. Không biết nữa! Tôi rõ dì đang hôn tôi chứ không phải đang hôn dượng, nhưng tôi vẫn không khó chịu dù dì có tưởng tượng tôi là dượng chăng đi nữa. Tôi chỉ muốn mang lại hạnh phúc cho dì dù phải làm bất cứ điều gì. Dù là có thay thế… dượng cho dì. Tôi say mê hôn dì như là một đứa bé mới ăn kẹo lần đầu. Tôi riết mạnh dì trong tay, miệng ham hố nút cái lưỡi mềm mại uốn éo trong miệng. Phía dưới tôi cương cứng cọ vào phần bụng mềm mại của dì. Nụ hôn thơm ngát còn đọng trên đầu lưỡi chưa tan nhưng dì đã dừng lại. Mặt mày đỏ bừng, hơi thở hổn hển và dì đẩy tôi ra.
“Thôi con. Cho dì xin.”
Tôi chưa kịp hoàn hồn thì dì đã rời vòng tay và giọng nói dì còn xao động
“Ăn sáng đi con. Để dì lên đánh thức hai đứa nhỏ dậy.”
Dì bỗng chồm lên hôn vào má tôi và như một cô gái mới biết yêu bẽn lẽn chạy nhanh vào trong phòng.