Mối Tình Trong Trại Cai Nghiện - Phần 30
– Anh Long, ghệ kiếm kìa anh!
Một thằng nhóc ác mặt mày lơ láo ngó vô phòng tôi kêu vậy. Tôi gật gật đầu, khoác cái áo vô người mà tim đập quá xá. Không biết con nhỏ nào kiếm đây trời? Hy vọng là con nhỏ Thư. Mà sáng sớm tới kiếm tui, chắc chắn chỉ có vụ đêm qua chứ không còn gì hết. Kết quả không biết tốt xấu ra sao đây – tôi đi xuống dưới cà phê mà nghe hồi hộp tới run người.
Nhưng không phải con nhỏ Thư. Dưới cái bàn cà phê của tụi tôi, chỉ có duy nhất con nhỏ Mỹ Anh đang ngồi. Dáng ngồi của nhỏ trầm ngâm thấy ớn, đôi mắt nhìn xa xăm, gương mặt có một thứ biểu cảm rất khó tả. Một chút buồn bã, một chút mất mát và cả một chút quả quyết nữa. Tôi nghe lòng mình nhói lên một thứ cảm giác kỳ lạ vô cùng. Con nhỏ ngó thấy tôi, đưa cái tay nhỏ xíu ra vẫy vẫy. Miệng nhỏ cố nở một nụ cười, nhưng sao tôi nghe nó gượng gạo vô cùng.
– Qua đây với em nè!
Tôi bước tới ngồi bên nhỏ. Con nhỏ kỳ lạ của tôi bữa tối qua hình như cũng chẳng ngủ được giống tôi. Đôi mắt nhỏ mệt mỏi, buồn bã nhìn xoáy sâu vô tim tôi, sắc và đau như những vết cắt. Tôi đọc trong đôi mắt con nhỏ có một thứ đau khổ tới tột cùng. Nhưng con nhỏ đang dấu ánh mắt đó sau một nụ cười:
– Đồ quỷ kia, bữa qua lại dụ chị Thư phải không?
Tôi ngó con nhỏ cười buồn bã. Thiệt tình trong cuộc đời, chưa khi nào tôi thấy dằn vặt và tự trách mình tới cỡ này. Nắm lấy bàn tay con nhỏ xiết nhẹ, tôi thì thầm:
– Anh không có muốn nữa rồi Mỹ Anh à. Anh tệ quá, em ha. Có mình em là quá đủ rồi, nhưng vẫn còn đòi hỏi hoài.
Mắt con nhỏ ánh lên một tia ấm áp. Nhưng cái đầu con nhỏ lắc nhẹ:
– Không được đâu anh. Chị Thư cũng muốn mà. Bữa qua chị Thư cũng nói chuyện với em rồi. Em ở trong này mấy tháng rồi, em hiểu mà. Ai cũng có nhu cầu hết, em cũng vậy, bả cũng vậy.
Rồi nhìn vô mắt tôi, con nhỏ dịu dàng:
– Em nghe được mấy lời anh vừa nói, em thấy ổn hơn rồi đó. Em không muốn chia sẻ anh với ai khi nào hết cả, nhưng em chỉ muốn anh sống thiệt vui vẻ, vậy thôi.
Đó không phải là lời của một con nhỏ mới bước vô ngưỡng cửa 18 tuổi. Đằng sau cái dịu dàng ấm áp của nhỏ là cả một sự hy sinh và mất mát tới lớn lao. Tôi nghe trong lòng, một thứ linh cảm mơ hồ nhưng vô cùng đáng sợ trỗi dậy. Tôi cầm chặt lấy tay nhỏ, lạc giọng đi:
– Bộ em sắp ra khỏi trại, phải không?
Ánh mắt con nhỏ thoáng ngỡ ngàng, nhưng ngay sau đó nhỏ cười tỉnh rụi:
– Vậy không ra trại, bộ em sống hoài trong này sao? Khờ quá đi. Mấy bữa em đi phép, thấy anh hư như vầy em chẳng yên tâm chút xíu nào. Phải có người trông coi anh trong trại, mai mốt ra ngoài đời với em vẫn còn ngon lành chớ!
Thiệt tình, tôi không tin lời của nhỏ ngay lúc đó. Nhưng viễn cảnh về một cuộc sống bên ngoài có nhỏ, có tôi, tự do và không có đám bảo vệ, không có tường rào, không cần phải dòm trước ngó sau khi thân mật làm tôi thấy trong lòng dịu lại. Tôi nhìn sâu vô mắt nhỏ, hỏi:
– Ra ngoài đời mình sẽ gặp nhau, phải không Mỹ Anh!
Mắt con nhỏ ánh lên một tia vui vẻ mơ hồ. Giọng nói của nhỏ lúc đó tự tin hết sức:
– Chắc chắn mình sẽ ở chung với nhau đó anh!
Tôi bị cái gương mặt vui vẻ và giọng nói quả quyết của nhỏ làm cho tin tưởng. Tay nắm lấy tay nhỏ chặt hơn, nhìn nhỏ yêu thương và trìu mến. Phải rồi, sức mấy tôi để nhỏ vuột khỏi bàn tay…
Về tới phòng, thấy bữa nay sao đông quá xá. Du đãng già ngồi chồm hổm trên giường, bộ dạng giống con cóc ghẻ hết sức. Hiếu mốc khoanh tay đứng một bên, gương mặt lạnh te. Lố nhố mấy cái bóng ngồi dưới đất, run lẩy bẩy. Vụ gì nữa đây trời? Du đãng già tính xử ai trong trại mà làm cái mặt thấy cô hồn dữ vậy ha?
Tò mò bước vô, tôi suýt té ngửa khi thấy đám người ngồi lố nhố dưới đất chính là băng Thất hiệp Đồng Nai người có xăm menu đồ ăn dạo trước. Từ bữa đụng Hiếu mốc trong nhà tắm, mấy ảnh đi nhẹ nói khẽ cười duyên thấy ớn luôn, gặp con kiến còn né qua một bên không dám đụng vô, sao bữa nay du đãng già kêu mấy ảnh vô phòng làm gì? Với cái tính nết của lão, chắc không có chuyện lão gọi vô phòng đá vô cổ họng mấy ảnh vì tội xích mích với tôi bữa nọ. Lão đâu phải người hẹp hòi dữ vậy!
Thấy cái mặt lão cô hồn một cây, cái áo phanh ra nhìn rõ con đại giương vuốt nhìn trừng trừng phía trước, dọa người dễ sợ. Đám nhóc đang thi nhau ngồi run, ngó thấy tôi vào lộ rõ nét mừng rỡ như gặp cứu tinh:
– Anh Long. Bữa trước anh có nói bỏ qua cho tụi em rồi phải không?
Chưa kịp trả lời, cái giọng của lão già đã vang lên:
– Nó nói bỏ, nghĩa là tao cũng phải bỏ qua luôn, phải không?
Lão già sao bữa nay ép người thấy ghê luôn. Bộ rảnh việc không biết làm gì tính ôn lại võ công sao? Chắc không phải, bởi mấy thằng nhóc ốm o này chịu nổi mấy đòn. Liếc đám nhóc đang sợ tới té xỉu, lão già ngó tôi một cái, ánh mắt nham hiểm và gian hết sức:
– Phải tụi mày bữa trước tính qua giành beo của thằng Long không?
Đám nhóc nghe tiếng lão khác gì tiếng quỷ đòi mạng, không dám lắc mà cũng không dám gật. Mãi sau, một thằng bạo gan nhất lắp bắp:
– Dạ, tụi em không có ý đó, chỉ tính mời ảnh vô mâm thôi.
Nghe hự một tiếng. Cái tay Hiếu mốc lẹ như chớp chặt thẳng vô cuống họng thằng nhỏ. Đòn tù có khác, chỉ một đòn thằng nhóc muốn quỵ luôn, cái tay bưng cần cổ, tiếng ặc ặc phát ra từ trong họng. Cái giọng Hiếu mốc gằn lại:
– Trước mặt anh Ngọc còn dám nói láo à?
Du đãng già khoát khoát tay, ra hiệu kêu Hiếu mốc thôi. Cái giọng lão lại vang lên đều đều:
– Tao hỏi thì trả lời cho đúng, đánh tụi bay bẩn tay tao, nhưng nếu tao không vui tao cũng chẳng ngại đi rửa tay một chút đâu!
Đám nhóc ác thiếu điều muốn quỳ lạy lão luôn. Một thằng lắp bắp:
– Dạ phải anh Ngọc. Tại thấy 2 chị đó đẹp quá nên tụi em muốn kéo qua mâm sống cho vui.
Du đãng có vẻ hài lòng với câu trả lời thật thà của thằng nhóc. Lão gật gù:
– Thấy 2 con nhỏ đó đẹp thật không?
Tôi chưng hửng. Lão tính làm cái vụ gì mà hỏi tầm bậy tầm bạ hoài. Hai con beo của tôi không đẹp, bộ thím Trang của lão đẹp hả? Lại thấy thằng nhỏ run rẩy trả lời:
– Dạ đẹp!
Lão lại vê vê cái cằm:
– Tụi bay có thích 2 con nhỏ đó không?
Bực à nha. Tính bay vô học theo Hiếu mốc chặt vô cuống họng lão một nhát cho lão kêu ặc ặc, khỏi hỏi chuyện tầm bậy, nhưng ngó cái tướng Hiếu mốc khoanh tay đứng kế, tôi bỏ luôn. Lại thấy thằng nhỏ mặt mũi chưng hửng, ngó nghiêng một hồi rồi mới rặn ra được một câu:
– Dạ đẹp vậy ai cũng thích mà anh.
Du đãng già đứng dậy, làm một câu trớt quớt:
– Vậy được rồi. Mai mốt thằng này vô phòng 2 con nhỏ, tao giao cho tụi bay canh xe. Nó vô trót lọt coi như tốt, nó vô không nổi tụi bay trốn trại luôn đi.
Tôi cũng muốn ngã ngửa người luôn. Du đãng già mắc dịch quá sức tưởng tượng. Hỏi tới hỏi lui một hồi ai dè rốt cuộc lão đẩy nguyên cục nợ này cho lũ nhóc ác. Làm bộ hỏi: “Có thích 2 con nhỏ đó không”, gật đầu cái bị kêu đi canh xe cho thằng khác vô, thiệt tình hên cho lão Hiếu mốc đứng đó, không đám nhỏ quê quá mà lao vô tấp lão chèm bẹp luôn cũng không ai ngạc nhiên hết trơn hết trọi.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: http://truyencogiaothao.info/
Mỹ Anh lại nghỉ phép. Lần cũng như lần trước, tức là chẳng có thông báo gì trước hết trơn hết trọi. Tôi cũng không bất ngờ như lần đầu tiên, phần vì nhỏ cũng nói với tôi trước sẽ đi, phần nữa là vì có lẽ, bên tôi vẫn còn nhỏ Anh Thư. Có nhiều bạn sẽ trách tôi: Đồ có mới nới cũ, có đèn quên trăng, có hàng… quên rủ, nhưng tâm lý của con người ta là một thứ vô cùng phức tạp. Thời gian trước, tôi đau khổ một phần vì thương con nhỏ quá sức, một phần nữa là bởi tôi sợ cảm giác cô đơn. Thứ cô đơn giữa biển người đông đúc là thứ cảm giác đáng sợ nhất trên đời. Thiếu con nhỏ, tôi có cảm giác không ai trong cái trại này hiểu tôi, thương tôi, quan tâm tới tôi. Chẳng ai hết.
Nhưng bây giờ, mọi chuyện khác trước nhiều lắm. Tôi vẫn nhớ nhỏ khi nhìn vô cái ghế bên trái mình không có người ngồi, vẫn thấy lòng trống trải tới nôn nao khi nghe mùi Hermes Kelly vương vấn trên áo gối (Nhỏ hay đem đồ của tôi giặt dùm, phơi khô xong đều xức một chút dầu thơm của nhỏ lên), vẫn bâng khuâng khi ngồi ghế đá nghe cái tai mình thiếu một bàn tay vuốt ve nhè nhẹ. Nhưng mọi thứ đó không hành hạ tôi đến khổ sở như lần đầu tiên nhỏ xa tôi. Những cảm giác đó chỉ khiến tôi nhớ nhỏ hơn, mong gặp nhỏ hơn và đôi lúc, nó như một cơn đau dễ chịu – giống như khi nhỏ nhéo vô tôi…
Nhỏ Thư thấy tôi như vậy, ánh mắt của nhỏ vui và hồ hởi lên nhiều lắm. Con nhỏ quan tâm tới tôi hơn nhiều, giống như muốn bù đắp luôn cả phần của nhỏ Mỹ Anh. Xuống cà phê, nhỏ quậy sẵn ly nước rồi ngồi dịu dàng bóc trái cây. Xuống ăn cơm, nhỏ cũng học đòi nhỏ Mỹ Anh lon ton tranh bới cơm dùm. Ngồi ăn cơm cùng nhỏ, tôi nghe trong lòng ấm áp tới lạ lùng. Cái ánh mắt nhỏ nhìn tôi trìu mến, cái bộ dạng hạnh phúc khi thấy tôi ăn thứ gì đó ngon miệng hệt như một người vợ rất yêu chồng. Mấy bữa đó, tôi thường ăn cơm với chỉ một tay. Cái tay còn lại, lúc nào cũng nằm trong tay nhỏ…
Ghế đá buổi chiều vắng hoe, tôi và nhỏ thoải mái chọn lấy một cái, ngồi trò chuyện. Cái gương mặt lúc nào cũng hây hây hạnh phúc của nhỏ mỗi lúc ở gần tôi khiến tôi như trở thành gã đàn ông sung sướng nhất thế gian. Khi bạn có được một con nhỏ luôn coi mình như báu vật, yêu bạn vô điều kiện và đặc biệt không quan tâm tới gì khác ngoài chính con người thật của bạn, bạn cũng sẽ có thứ cảm giác giống như tôi. Tuy nhiên đó chỉ là điều kiện cần mà thôi, còn thêm một thứ nữa: Con nhỏ đó phải đẹp. Chớ một con nhỏ xấu thiệt xấu làm những điều đó, tôi e cảm xúc sẽ không trọn vẹn.
Con nhỏ ngó nụ cười ngờ nghệch của tôi, cái mũi chun lại, nhéo nhéo vô hông:
– Lại cười kiểu xấu xa nữa!
Tôi kệ cho nhỏ nhéo – bữa nay con nhỏ nhéo yếu xìu.
– Em hay ghê ha, anh cười vậy cũng biết hết trơn!
Mặt con nhỏ đỏ hây hây. Thiệt tình, sao cứ nhắc tới mấy vụ xấu xa con nhỏ lại đỏ mặt. Mà đỏ mặt kiểu khác, không phải mắc cỡ nha. Tôi nhỏ giọng:
– Hay giờ anh vô phòng cùng em nha. Anh có nguyên đám cản xe ngon lành rồi, vô đại đi!
Mắt nhỏ sáng bừng, nhưng nhanh chóng xuôi xị:
– Không được đâu anh. Mỹ Anh còn chưa có về mà. Để em với anh vô, ai coi bảo vệ dùm! Mấy con nhỏ kia em không có thích!
Ủa sao con nhỏ này nhất định đòi con nhỏ Mỹ Anh phải canh xe vậy trời? Bộ muốn trả thù vụ nhỏ Mỹ Anh chọc nó bữa trước sao. Tôi ngó mặt con nhỏ, không ngờ trông cái mặt đáng yêu vầy mà cũng nhỏ nhen thấy ớn. Đang tính chọc nhỏ, nhỏ đã làm thêm một nhát khiến tôi ngã ngửa:
– Mấy con nhỏ kia, anh mà vô nó không coi xe đâu mà lo coi anh đó! Em không muốn vậy!
Lồm cồm bò dậy, ngó vô cái mặt con nhỏ hiện rõ 3 chữ: “Ghen bà cố”. Thiệt tình con nhỏ nào cũng có cái tính ghen tuông hết trơn, trước giờ tôi còn tưởng con nhỏ này không có, ai dè cũng nguyên cây. Làm mặt khổ quay qua con nhỏ làu bàu:
– Cái việc nhỏ xíu vầy mà em cũng ngại nữa hả? Nó muốn coi cho nó coi, anh có hao hụt ký nào đâu!
Con nhỏ lườm tôi sắc lẻm, dí tay vô trán:
– Anh coi chừng em đó, anh mà bậy bạ gì em không có tha anh đâu! Chỉ có em và Mỹ Anh được coi thôi, không cho thêm con nhỏ nào coi hết!
Con nhỏ đe dọa gì mà… dễ thương quá xá luôn. Tôi ngó vô cái mặt làm bộ giận dỗi đáng yêu của nhỏ, thì thầm:
– Vậy cả em và Mỹ Anh cùng coi anh một lượt, được không?
Gương mặt con nhỏ đỏ bừng, lí nhí:
– Cái đó… cái đó… phải cả Mỹ Anh đồng ý nữa mới được mà!
Nhỏ Mỹ Anh trả phép sớm hơn bình thường. Tổng cộng nhỏ đi chỉ có 3 ngày phép. Khi nhỏ về đã là buổi trưa, tôi và lão già dịch đang nằm ngáy o o ở trong phòng. Nhỏ lặng lẽ chui vô phòng nữ, tới bữa cà phê trưa mới xuống căng tin ngồi đợi sẵn cùng với nhỏ Thư. Nghe một thằng nhóc chạy lên báo, tôi mừng rỡ quơ đại cái áo bận vô, chạy lẹ xuống.
Ánh mắt của nhỏ trống rỗng lắm, cái điệu ngồi cũng thất thần, bàn tay nhỏ để trên bàn đang xoay xoay cái ly một cách vô thức. Nhỏ nhìn thấy tôi, ánh mắt mừng rỡ không một chút giấu diếm, vẫy vẫy cái tay:
– Em về rồi nè!
Tôi sung sướng ngồi xuống bên nhỏ, đưa mắt ngắm qua một lượt. Đợt này coi bộ con nhỏ không thiết chăm sóc gì cho hình dáng bên ngoài như lần đi phép trước. Mặt nhỏ không make up, đầu tóc vẫn y chang như khi trong trại, mí mắt vẫn còn hơi sưng đỏ. Không hiểu có chuyện gì mà con nhỏ khóc lóc vậy trời. Tôi xoa nhẹ tay lên lưng con nhỏ, giọng dịu dàng:
– Bên ngoài có chuyện gì vậy Mỹ Anh? Sao em đi phép vô lại lẹ vậy?
Nhỏ cúi đầu, không nói gì, tay lại nắm tay tôi để vô lòng. Nghe 2 bàn tay con nhỏ áp vô tay tôi ấm sực. Nhỏ siết chặt lấy bàn tay tôi, cái thứ hành động như quyến luyến, như không nỡ rời xa một chút nào. Nhỏ cầm tay tôi nhiều lần tới mức tôi cũng không nhớ nổi, nhưng chưa lần nào kỳ lạ cỡ lúc này…
– Không có gì đâu anh. Tại bên ngoài có một chút rắc rối anh à, nhưng mà xong xuôi hết cả rồi mà.
Như không muốn làm tôi lo lắng, gương mặt nhỏ lại hiện lên nét tươi cười:
– Đợt này chồng của em ngoan dữ ha. Em đi ra ngoài nhưng vẫn chịu ăn uống, không có bỏ bo như lúc trước ha!
Rồi đang gật gù coi bộ hài lòng, ánh mắt nhỏ đột nhiên sắc lẹm:
– Mà nè, bộ em đi anh không có nhớ em hả? Phải không? Sao lần trước anh khác lắm mà? Anh hết yêu em rồi phải không?
Tôi cũng đi chết luôn đây. Sao đang nói chuyện tình cảm chân thành, nay lại dở chứng ghen ngang xương như vầy chớ. Nhỏ nhìn gương mặt đau khổ của tôi, cái miệng chúm chím cười:
– Cái đồ khờ, em giỡn mà!
Tôi cười khì, thở phào một cái. Nhưng quả thiệt tôi khờ quá đi, khờ tới thê thảm khi không nhận ra trong câu nói giỡn của con nhỏ có cả sự xót xa…