Mối Tình Trên Sông - Phần 7
Bin cố lãng tránh bằng cách kết thúc câu chuyện khi mọi thứ còn bỏ ngõ. Bin chở Nhi về nhà trên quãng đường dài nhất trong đời mình. Một không khí nặng nề yên ắng vì không có lấy một cuộc trao đổi. Chỉ có cái ôm siết chặt rất đỗi ngọt ngào đến từ người ngồi phía sau. Khi về đến nhà đã gần nửa đêm. Sau bữa ăn muộn, Nhi thu dọn gọn gàng rồi tắt đèn tầng trệt. Những nấc thang quen thuộc dẫn nàng lên lối đi nối liền hai phòng trên lầu một. Nàng chợt dừng lại trước cánh cửa khép hờn như đắn đo điều gì rồi lên tiếng.
– Anh có rảnh không qua chỉ em một bài toán?
– Ừ, anh hai cộng sổ sách xong rồi qua liền – Bin nói vọng ra, có chút gì đó gượng gạo trong lời xưng hô.
Anh hai… anh hai…, mở miệng là anh hai, Nhi ngúng nguẩy đi về phòng. Trước đây hai tiếng ấy nghe thật ấm áp, mang đến cho nàng cảm giác của một gia đình. Nhưng từ lúc nào nó lại trở nên lạc điệu khiến nàng thấy bức bối khó chịu. Nhi về phòng khép cửa thay bỏ bộ đồ đang mặc rồi tròng chiếc đầm ngủ rộng thùng thình qua đầu. Nó như tấm khăn mỏng quấn quanh người trông chẳng hợp chút nào với dáng thon thon của Ngọc Nhi. Nàng lấy sách vở để lên bàn rồi nằm áp má lên đó lim dim chờ đợi. Phải rất lâu mới có tiếng gõ cửa.
– Anh vào đi, cửa không khóa.
Bin đẩy cửa bước vào và hơi chùng bước khi thấy căn phòng tối om. Chỉ có ngọn đèn để bàn chỗ Nhi ngồi là sáng rực. Anh sáng chiếu xuyên qua lớp áo mỏng hằn rõ ngọn đồi để trần vung cao rồi gom nhọn trên phần đỉnh. Trong thoáng chốc Bin chết trân như bị trời trồng. Anh khó nhọc cố trấn tỉnh đưa tay bật công tắc trên tường, căn phòng sáng bừng lên. Nhi nhổm đầu dậy vén tóc qua một bên vai nhìn Bin nhăn nhó.
– Anh bật đèn chói mắt em nè!
– Em để ánh sáng tù mù khó chịu quá. Mệt mỏi như vậy thì làm sao học được? Buồn ngủ rồi phải không? – Bin tiến đến chiếc bàn đặt ở góc phòng cạnh cửa sổ – Bài nào mà không giải được?
– Bài này…
Nhi chỉ tay vào trang sách. Bin đứng sau lưng nàng nhìn tới nhưng cái đầu tiên đập vào mắt không phải một đề toán mà là cặp nhũ hoa trắng nõn sau chiếc áo rộng cổ. Chưa bao giờ hình ảnh ấy lại rõ ràng hơn lúc này, đôi vú gần như phơi trọn trước ngọn đèn sáng rực. Bầu vú đầy đặn cân đối có đính hai hạt đậu đỏ hồng be bé trên chỗ cao nhất. Bin hốt hoảng dời ánh mắt đi nơi khác, gượng gạo mở lời để khỏa lấp cảm giác tội lỗi.
– Ờ… bài này… – Bin lúng túng ngồi xuống chiếc ghế nhựa bên cạnh để giảm bớt góc nhìn quá đỗi nguy hiểm – Anh hai nhớ là dạng toán này chỉ em một lần rồi mà.
– Nhưng quên rồi, chỉ lại đi!
Nhi lại tiếp tục thấy bực bội khi Bin cứ xưng hai tiếng anh hai. Sau khi đọc qua đề toán, Bin dí ngón tay vào trán Nhi mắng yêu.
– Tập trung vào nha cô nương, bài này không khó chút nào, chỉ cho một lần này nữa thôi nha. Làm như thế này… thế này…
Bin viết hướng giải vào giấy nháp trong lúc Nhi chống cằm nhìn vào bàn tay chai sạn thoăn thoắt chứ không quan tâm đến những gì anh đang viết. Trước mặt Nhi là cánh tay rắn như thép có làn da rám nắng từ lúc bé, đến nay nét đặc trưng đó vẫn còn nguyên vẹn không thể nhầm lẫn với một ai. Bin đã vật lộn với cuộc sống để tồn tại, anh không chỉ chiến thắng số phận đen đủi của chính mình mà từ lâu đã trở thành cây bách cây tùng che chở cuộc đời Nhi. Anh làm việc bằng tất cả tâm huyết và lý trí. Anh nhọc nhằn lao động bằng sức trẻ và cũng nhờ thế có một thân thể cường tráng săn chắc. Bin cố không động đến số tiền còn lại gởi trong ngân hàng vì muốn tích lũy để lo tương lai của Nhi. Anh muốn nàng phải thoát nghèo và vương lên thật mạnh mẽ.
Nhi hơi nhích người ngồi gần vào Bin, làn da nhạy cảm khẽ chạm vào vai anh run rẩy. Mùi da thịt đàn ông lại khơi gợi vào khứu giác… Tất cả cảm giác đó đã khác hẳn với lúc thơ bé được anh ôm vào lòng tránh mưa hay ru ngủ dưới gầm cầu. Bin say sưa giảng bài còn Nhi thì đắm mình trong những cảm xúc mông lung. Khi bài giảng dần khép lại, Nhi ngã đầu vào vai anh như đang say ngủ. Bin cúi nhìn vào khuôn mặt có đôi mắt thiên thần từng mở to nhìn anh với khối rubik trên tay. Thật tội nghiệp ngủ mất rồi, Bin thầm nhủ. Bin đỡ Nhi ngồi dậy nhẹ nhàng bế nàng trên hai cánh tay. Chiếc áo ngủ xộc xệch trôi dọc theo triền đùi làm lấp ló đáy quần lót màu trắng. Bin bối rối quay mặt nhìn chỗ khác nhưng lại rơi vào khuôn mặt bé bỏng của Ngọc Nhi. Một nét đẹp thánh thiện như thiên thần nhưng cũng ma mị như yêu nữ. Lần thứ hai chiếc đầm ngủ chết tiệt lại chơi trò ú tim, cổ áo đột nhiên trễ xuống khiến cho một bên vú gần như lộ cả ra ngoài. Dù chỉ thoáng lướt qua nhưng Bin vẫn có thể nhận ra bầu ngực căng đầy có quầng vú đỏ hồng trên phần đỉnh.
Khoảng cách từ bàn học đến giường ngủ chỉ vài bước chân nhưng giờ đây xa xôi vời vợi. Bin từng vác một lúc hai bao hàng rất nặng nhưng chưa bao giờ bị loạng choạng như lúc này, nhất là khi làn da êm ái của Ngọc Nhi đang dán vào ngực anh, vừa ấm áp vừa mát lạnh. Tai hại hơn là cảm giác của đêm nay đã không còn như mười năm về trước mà đã bắt đầu mang hơi hướm tội lỗi. Bin khó nhọc đặt Nhi nằm xuống giường rồi nhanh tay lấy chiếc chăn bông phủ qua người nàng. Anh không biết mình đang giúp Nhi chống lại cái lạnh của đêm hay đang tự giúp mình trốn chạy hình ảnh nóng bỏng cửa người con gái chập chững vào đời, người mà nhiều năm nay Bin luôn xem là em gái.
Mồ hôi rịn ướt đẫm vầng trán cao cao đầy nghị lực. Sau một phút cố trấn tĩnh trước những diễn biến mà cả đời Bin không hề mơ tới, anh khẽ ngồi xuống cạnh Nhi vén những sợi tóc phất phơ trên khuôn mặt thánh thiện. Nàng thật xinh đẹp và sáng ngời tựa ánh trăng rằm. Bin cúi xuống khẽ hôn lên trán Nhi như lúc còn thơ bé. Anh đứng dậy lặng lẽ rời phòng, cánh cửa gỗ nhẹ nhàng khép lại. Nhi mở mắt nhìn theo dáng chàng thanh niên cao lớn. Nàng trở mình nằm nghiêng, áp má lên hai bàn tay xếp chồng vào nhau nở cười hạnh phúc. Cảm ơn vì đã bế người ta lên giường, ước gì ngày nào cũng được như thế.
Khi Bin đi khỏi, Nhi nhìn theo trong tiếc nuối, tự trách mình đã không đủ sức hút giữ anh ở lại lâu hơn. Tuy vậy, nàng vẫn mỉm cười trong hạnh phúc bình dị, dù sao cũng đã buộc người ấy phải bế nàng lên giường và anh đã ngồi lại hôn lên trán. Giá như nụ hôn ấy đặt lên đôi môi chắc Nhi sẽ chết vì sung sướng. Nhi lần lượt ôn lại những cảm giác tuyệt vời diễn ra chỉ trong một buổi chiều. Cơn run rẩy khát khao như vẫn còn nguyên khi nhớ lại những phút giây ân cần lau từng giọt mồ hôi cho Bin trên những múi cơ cuồn cuộn, rồi đến sự nồng ấm được thu mình trong lòng anh trên bãi cỏ… Có lẽ đó là cảm giác tuyệt nhất trong đời mà nàng muốn tận hưởng mãi mãi. Đó không chỉ là niềm tin vào một bờ vai vững chải từng bảo bọc Nhi suốt thời thơ bé, mà hôm nay bờ vai ấy đã trở thành chỗ dựa vững chắc để nàng tin tưởng trao gởi cuộc đời mình. Nhi không còn nhớ nỗi từ lúc nào nàng đã bắt đầu thấy khó chịu với hai tiếng “anh hai”. Nó như một rào cản quái ác luôn duy trì khoảng cách giữa người ấy với nàng. Bin quá vô tư không nghĩ ngợi xâu xa nhưng Nhi thì không như thế. Nàng đã rung động trước đức hy sinh của Bin để rồi thẫn thờ tựa cửa mỗi chiều nhìn về cuối con đường trông ngóng dáng chàng thanh niên lam lũ. Nhi với tay lấy chiếc điện thoại trên đầu giường lướt qua dòng tên Bin trong danh bạ. Nàng đắn đo rồi quyết định gõ tin nhắn: “Anh yêu đã ngủ chưa?”. Ngón tay run run đặt trên nút gởi. Nàng hồi hộp trong hơi thở dồn dập, chưa bao giờ nàng gọi Bin như thế. Liệu anh ấy sẽ đón nhận một cách bình thản hay sẽ hoảng sợ trước sự vồ vập thô thiển của đứa bé gái mà anh vẫn xem như em ruột của mình? Hay thôi vậy, từ từ rồi anh ấy sẽ hiểu và sẽ đồng điệu với mình thôi mà. Anh ấy có chạy đi đâu mà lo. Nghĩ thế nên cuối cùng Nhi đã hủy dòng tin ấy.
Nằm trong phòng với những suy nghĩ rối bời, Bin trằn trọc không sao ngủ được, khuôn mặt nhí nhảnh của Ngọc Nhi cứ tung tăng trong tâm trí, cả những lời thỏ thẻ yêu thương ở ngã ba sông mãi vọng vào góc khuất tâm hồn. Những ngày gần đây, cảm giác của anh về nàng đã thay đổi đến không ngờ. Nó khiến Bin như bấn loạn và không còn tin vào lý trí của mình nữa. Điều gì đang đến giữa hai con người mà từ lâu số phận đã gắn kết thành một gia đình? Bin không thể lý giải, cũng không thể thay đổi được gì khi mọi thứ cứ thế diễn ra như một thước phim. Giờ đây, đối diện với Bin là nàng thiếu nữ khát khao yêu thương, là cô gái thanh xuân đang dần thay thế hình ảnh đứa em hồn nhiên của ngày nào. Mọi thứ đang đe dọa xóa nhòa bao kỷ niệm êm đềm về một thời tuổi thơ. Thật không thể tin được chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã làm thay đổi mười năm vun đắp cho tình cảm gia đình. Bin hốt hoảng níu kéo quá khứ, Bin run rẩy trốn chạy hiện tại và đang đuối sức chống đỡ trước cảm giác mê đắm mỗi khi Ngọc Nhi siết chặt anh từ phía sau. Thật tội lỗi vì Bin đã không đẩy Nhi ra lúc nàng cuộn tròn trong lòng rồi vòng tay anh trước bụng như đôi tình nhân. Bin đã không phản ứng gì trước hành động đó. Bin mặc kệ mọi thứ có khác gì cổ vũ cho ý đồ manh nha vượt vòng luân lý? Anh buông thả trước sự cuốn hút đến từ thân thể mềm mại non tơ của Ngọc Nhi. Anh không đủ nghị lực, hay đúng hơn không còn tỉnh táo để có thể đưa ra bất kỳ quyết định nào chống lại ước muốn của nàng. Một lần nữa Bin tự trách bản thân đã cưng chiều nàng quá mức, con bé đã không còn biết nể sợ người anh này nữa rồi. Mỗi khi tĩnh tâm, Bin tự trấn an rằng mình có đủ nghị lực vượt qua mọi cám dỗ, nhưng khi đối diện nàng, đối diện với gương mặt lanh lợi tinh nghịch và rất đỗi xinh đẹp lại khiến anh trở thành gã ngốc, ngu ngơ trước người con gái có tuổi đời quá trẻ nhưng có thừa sự nồng nàn say đắm của một tình nhân. Bin tự hỏi bản thân phải chăng Ngọc Nhi đang nhầm lẫn giữa lòng ngưỡng mộ và tình yêu đôi lứa? Bin chẳng có gì để nàng mơ tưởng, tự thấy mình không thể là chỗ dựa cho đời nàng, càng không phải vị anh hùng có thể xoay chuyển càn khôn để trở thành thần tượng của phái nữ. Bin chỉ là một thanh niên chân chất, một người lao động lương thiện lam lũ đến hèn mọn. Nếu gắn cuộc đời vào anh, nàng sẽ khổ, Bin tin chắc như thế. Nhưng hỡi ôi cái cảm giác khi Nhi ôm chặt lấy anh khiến mọi thành trì đều trở nên vô nghĩa. Anh đã mê muội đến không thể buông bỏ cảm giác ấy dù biết rằng mình đang lầm đường lạc lối. Lúc nãy ở phòng ngủ, đó là lần đầu Bin nhìn thấy thân thể nảy nở của Ngọc Nhi, nàng lớn thật rồi, trưởng thành thật rồi. Nàng sở hữu tất cả những đường nét cuốn hút, những phẩm chất thánh thiện của phái đẹp… và trên hết nàng có tuổi trẻ, có sự hồn nhiên mà không phải người con gái nào cũng hội đủ những điều ấy. Giờ thì trong tiềm thức Bin đã ghi dấu một hình ảnh tội lỗi để mỗi ngày chính nó sẽ dằn vặt anh trong mặc cảm vụn trộm xấu xa.