Mối Tình Trên Sông - Phần 28
– Đi thôi.
– Đi đâu? – Trúc ngơ ngác hỏi.
– Sớm rời khỏi chỗ này.
– Còn đám thuộc hạ của tôi thì sao?
– Của một mình cô chắc. Lính của tôi cũng đang kẹt trong đó. Giờ phải tự lo cho mình trước cái đã.
– Anh đúng là tên chó má. Đối xử với anh em của mình như vậy hay sao? Lát nữa cảnh sát siết chặt vòng vây, thế nào quân của cả hai bên cũng bị bắt gọn. Làm sao cứu họ ra được?
– Không ngờ một ma đầu như cô cũng biết trọng nghĩa khí quá nhỉ!
– Chứ đâu phải đê tiện như anh.
– Cô có kịp xách vali tiền theo không?
– Tôi đang cầm đây – Trúc đưa lên cho Tuấn sờ vào. Anh biết cái vali đang ở trước mặt nhưng cố tình rờ rẫm trong bóng tối để chạm vào cặp vú của Trúc – Đồ biến thái, cái vali ngay trước mặt mà anh mò đâu vậy? – Trúc thì thào trong bóng đêm.
– Xin lỗi, tại không thấy đường.
– Má… xạo lồn.
– Ê, gái đẹp không nên chửi thề.
– Những thằng dê như anh thì không những chửi mà còn phải cho một trận nên thân.
– Từ từ rồi cũng đến lúc chúng ta thay nhau nằm xuống để người kia leo lên cho một trận nhưng bây giờ không phải lúc đó.
Trúc tức điên lên. Gã này đẹp trai mà nói trây không ai nói lại. Tiên sư ba đời nhà anh. Không phải đang lẫn trốn thì tôi xáng cho anh mấy bạt tay. Tuấn sờ lại lần nữa cái vali để xác định là cái của Thiên Ân mang tới. Anh gật gù yên tâm. Lúc này anh mới nói khẽ.
– Tôi cũng kịp lấy cái vali hàng đây nè. Tay cô đâu đưa tôi cầm.
Trúc chưa kịp trả lời thì Tuấn mò vào giữa háng nàng sờ soạn khiến Trúc suýt nhảy dựng lên.
– Ụ má… cái tay tôi mọc trên vai chứ không có dưới háng đâu nha.
– Xin lỗi, tại không thấy đường.
– Lại xạo… – Trúc định nói xạo lồn nhưng kịp đổi từ khác – … đúng là xạo chó.
– Đây nè, cô sờ xem có phải vali của cô không?
Trúc mò mẫm sờ vào chỗ quai xách và nhanh chóng nhận ra cái cặp của mình thường dùng chứa hàng trắng.
– Đúng rồi.
– Đấy, cô giữ tiền. Tôi giữ hàng. Cảnh sát ập vào bắt người vì tội gì thế nhỉ?
Trúc không ngăn nỗi buộc miệng phì cười nhưng Tuấn nhanh tay bịt miệng nàng lại.
– Muốn chết cả đám hả thím hai?
– Anh đúng là tên lưu manh thượng hạng. Được rồi, vậy mình rút trước thôi. Nhưng đi hướng nào bây giờ?
Đưa mắt nhìn vào màn đêm đặc quánh, chung quanh lác đác lại nghe tiếng súng nổ mà không biết đến từ hướng nào khiến Trúc thấy tuyệt vọng. Chưa bao giờ nàng lâm vào tình thế ngặt nghèo này, trong lòng bắt đầu có chút run sợ.
– Khi nãy mấy chiếc xe máy đi vào từ hướng này, đó là đường đất nhưng vẫn có chút ánh sáng chiếu vào. Như vậy tôi đoán cảnh sát sẽ bố ráp từ hướng ngược lại để lùa chúng ta từ trong bóng tối ra ánh sáng. Khi đó sẽ có một lực lượng khác từ phía có ánh sáng ập vào.
– Nói chuyện huề vốn. Vậy tóm lại đâu còn đường thoát.
– Sao lại không? Chúng ta sẽ đi theo phương vuông góc với hai mũi giáp công đó, chắc chắn sẽ thoát được. Giờ đưa tay tôi dắt cô đi.
Không để Trúc kịp trả lời, bàn tay Tuấn lại đưa thấp xuống dưới quơ quào. Biết trước thế nào cũng có trò này nên Trút đập bộp bộp vào tay Tuấn phản ứng.
– Thôi khỏi dắt, để tôi tự đi.
Theo hướng đã định, cả hai lom khom chạy băng qua những khoảng trống tối om. Nhờ mặc đồ đen nên sự di chuyển của họ có phần thuận lợi. Trước mặt họ, bức tường cao qua khỏi đầu của khu phế liệu chắn ngang cản bước. Tuấn ngồi thụp người nhìn xung quanh một lượt rồi khẽ nói vào tai Trúc.
– Có vẻ an toàn rồi. Để tôi nhìn qua bên kia xem có gì không rồi chúng ta sẽ trèo qua đó – Tuấn nhún người đu lên đầu tường quan sát hồi lâu rồi tuột xuống – Bên kia an toàn. Giờ cô leo lên lưng tôi bám tay trèo qua nhé. Làm được không?
– Được.
Tuấn quỳ gối bắt tay làm bệ đỡ cho Trúc đạp chân bước lên vai anh. Đôi giày bốt cao gót giẫm lên bàn tay rắn chắc. Nếu không phải người luyện võ chắc không chịu nỗi mà đã la toáng lên vì đau. Tiếp đến, đôi giày ấy lại đạp lên bờ vai chắc nịch. Thấy Trúc đã bám được tay lên đầu tường, tưởng nàng sẽ gồng tay đu lên tiếp nhưng không ngờ cô nàng không đủ lực cứ treo lửng lơ. Khi Tuấn đứng dậy thì mặt anh kê ngay vào cặp mông. Hai chiếc mông căng đét trong bộ đồ bó sát càng hấp dẫn vô cùng. Tuấn đưa tay bóp bóp vào đấy, miệng thì thào ra vẻ căng thẳng.
– Hít lên đi, được chưa? Tôi nâng cô lên nè.
Cứ thế anh bợ mông nàng đẩy lên. Ngón cố tình để lọt vào khoảng hở giữa hai đùi bấm bấm vào cái mu rù ngồn ngồn. Vừa cố đu mình lên cao vừa tức anh ách vì bị gã đẹp trai lợi dụng sờ mó, Trúc nghe nóng ran cả người muốn đưa chân đạp cho gã kia một phát. Cuối cùng nàng cũng bò lên được trên cao rồi thả mình nhảy xuống. Trong tích tắc Tuấn cũng nhảy xuống theo. Phía bên này là rừng cao su mỗi cây trồng cách nhau chừng hai thước. Tiếng súng dường như đã lắng xuống, không gian trở lại trạng thái yên tĩnh.
– Có lẽ cảnh sát rút rồi – Trúc thì thào.
– Không, giờ mới là lúc họ tràn vào. Cần mau chóng thoát khỏi đây.
Cả hai mò mẫm trong bóng tối đi mãi, đi mãi. Chợt nghe có tiếng chó sủa văng vẳng phía sau, không phải một con mà rất nhiều.
– Thôi chết rồi, chó săn của cảnh sát.
Trúc tái sắc vì cũng vừa nhận ra điều này.
– Làm sao bây giờ anh Tuấn?
– Chạy thôi, chạy nhanh nhất có thể.
– Nhưng không thấy đường làm sao mà chạy?
– Cô không đi thì cứ ở lại đây – Nói rồi, Tuấn cắm đầu bỏ chạy.
– Chờ tôi với đồ khốn.
Không còn lựa chọn nào nữa, Trúc đành cắm đầu chạy theo tiếng bước chân phía trước, đã nhiều lần cô suýt tán vào thân cây. Xa xa đâu đó vừa có tiếng còi tàu rên một hồi dài.
– Anh Tuấn, anh có nghe thấy gì không?
– Tôi đâu có điếc. Đang nhắm hướng đó đây này.
Sau một hồi chạy thụt mạng cả hai đã nhìn thấy ánh đèn xe lửa. Ánh trăng lờ mờ xuất hiện khi tảng mây lớn vừa trôi qua, họ nhận ra là mình đang ở trên một chỗ đất rất cao, sâu bên dưới là đường ray xe lửa. Tuấn nhìn đoàn tàu đang tiến lại rồi nhìn Trúc.
– Thôi nha, tôi không chơi trò đó – Trúc đưa tay ngăn Tuấn đang tiến lại gần mình. Tiếng chó săn lại văng vẳng sau lưng.
– Cô muốn bị bắt hay muốn tìm một cơ hội thoát thân?
– Nhưng… nhưng mà… – Giọng nàng run rẩy.
– Đừng sợ, có tôi bên cạnh. Giờ thì cô cầm thật chắc hai cặp táp này. Nhiệm vụ chỉ có thế.
Nói rồi Tuấn bồng Trúc trên hai cánh tay nâng nâng như để ước lượng sức nặng. Anh lùi ra sau chừng vài chục bước chân. Ánh đèn xe lửa đã lập lòe đến gần. Tuấn bắt đầu chạy, những bước chân chắc nịch nện xuống huỳnh huỵch khiến mặt đất rung chuyển. Trúc co rúm trong lòng Tuấn khóc không thành tiếng, hai mắt nhắm nghiền chỉ còn biết cầu khẩn ơn trên.
– Anh làm được không? Được không??? – Nàng gào lớn.
Tuấn không trả lời, gương mặt tập trung cao độ tiếp tục những bước chạy cuối cùng. Đầu tàu sáng rực lướt qua bên dưới, ầm ầm kéo theo hàng chục toa hàng. Tuấn nhún người bật lên cao, Trúc quàng tay ôm chặt lấy anh khóc thét lên. Như dòng nước phun ra từ cái vòi nằm ngang, Tuấn bồng Trúc bay thành một đường vòng cung rơi xuống giữa đoàn tàu ngã sóng soài trên một mớ hỗn độn những bao là bao. Trúc nằm đè lên Tuấn, đôi mắt còn nguyên nét sợ hãi từ từ hé mở. Nhận ra là mình còn sống và đã an toàn được đoàn tàu đưa đi. Trúc buông hai chiếc vali ôm chầm lấy Tuấn hét lên sung sướng.
– Thoát rồi…! Cám ơn…, ưhm…, cám ơn, ưhm… ưhm… ưhm…
Trăng đã lên cao, ánh trăng khuyết soi sáng nhân ảnh một cô gái hôn như vùi dập lên mặt một chàng trai trong niềm vui không tả xiết. Dáng người thon thả trong bộ đồ đen bóng bó sát trông như con hắc xà tinh đang uốn lượn quấn lấy con mồi. Trúc nằm trên người Tuấn, đùi co lên chẳng chút khách khi gác vào giữa hai chân anh. Nàng nhìn anh bằng ánh mắt thật khác lạ, chợt nhận ra gương mặt ấy thật đẹp trai và cuốn hút hơn nàng tưởng. Ở Hắc Long chẳng thể nào tìm thấy một tài năng như Tuấn, mà có lẽ lặn lội khắp chốn giang hồ cũng không có được người thứ hai. Nhớ lại buổi giao hàng đầu tiên, chỉ bằng một động tác vặn tay, nàng đã bị Tuấn tóm gọn để xoay chuyển tình thế trong nỗi bàng hoàng của đám cận vệ. Không chỉ có thế, cú phóng dao chuẩn xác đã khiến những tên sát nhân chuyên nghiệp phải run rẩy sợ hãi. Hôm nay lại thêm một lần nữa cho thấy khả năng ứng biến thật tuyệt vời ở con người mà nàng đã ghi đậm dấu ấn từ lần chạm mặt đầu tiên. Với cái đầu nhạy bén và bản năng hơn người, Tuấn hoàn toàn có thể bỏ mặc Trúc một mình giữa vòng vây cảnh sát để an toàn thoát thân, nhưng anh đã không làm như thế. Và dù phải bế Trúc nhảy từ trên cao xuống đoàn tàu đang chạy như một trò chơi may rủi, anh vẫn không bỏ mặc nàng. Một hảo hán thật sự, một nhân cách cao đẹp đầy tình người. Trúc nhìn anh thật lâu, đôi mắt của một đầu lĩnh khét tiếng bỗng trở nên dịu dàng say đắm.