Mối Tình Trên Sông - Phần 26
– Chờ anh xíu, anh sắp ra rồi… Hừ… hừ… ôi… sướng… ra nè… ra… hứng đi, hứng… hứng…
Lão trân mình phọt luồng khí nóng sâu vào họng con nhỏ đang bú cặc cho mình. Cả thân người to mập giật giật khi chiếc lưỡi đánh phơn phớt lên đầu cặc. Hắn run bần bật ôm đầu nhỏ gái điếm đẩy vào. May mà cặc hắn ngắn chứ không thì con bé tội nghiệp kia đã bị ngạt thở rồi.
– Anh có thôi đi không? – Trúc lại lớn giọng.
– Anh xong rồi, lên liền.
– Ha ha… đại ca còn sức phục vụ đại tẩu không vậy? Cố gắng nha đại ca.
Một tràn cười nham nhở vang lên. Trúc tức giận ném cái nhìn rực lửa vào đám đông đang trong thời kỳ sơ khai của loài người.
– Tụi bây câm họng hết đi nghe.
Con cặc đã xìu xuống, lão Long rút khúc gân nhũn nhùn ra khỏi cửa miệng xinh xinh của con nhỏ gái điếm. Nó hả miệng cho lão xem tinh dịch đầy trong họng rồi nuốt ực xuống bao tử.
– Trùi ui… thấy cưng quá hà! – Hắn nựng má con nhỏ rồi nói với đàn em – Tụi bây chơi cũng lâu rồi, thôi tranh thủ dọn dẹp đi nha.
Nói rồi, hắn để người trần truồng xách con cặc mềm nhũn chạy lên lầu.
Cứ tưởng Trúc nổi giận vì không được tham gia trò chơi tập thể. Vừa vào đến phòng ngủ, lão Long nhào đến ôm lấy nàng từ phía sau dỗ dành nhưng bị nàng hất ra với thái độ khinh bỉ.
– Dang ra đi. Đồ già biến thái.
Lão Long đang vui bị tạt gáo nước lạnh vào mặt liền nổi đóa. Lão đập vào cánh cửa hét lớn.
– Đụ má… muốn gì hả? Đừng có tưởng được cưng chiều rồi lên mặt nha. Nên nhớ cô là lính dưới trướng chứ không phải bà nội tôi nghe chưa?
Một cảm giác bẻ bàng dâng lên xâm chiếm nội tâm. Hóa ra nàng cũng chỉ là một công cụ của hắn mà thôi. Chứ sao nữa Thanh Trúc, mày tưởng mày là bà chủ cơ ngơi này chắc. Trúc tự suy ngẫm rồi chợt thấy tủi thân. Hai năm cống hiến vì sự hưng thịnh của Hắc Long, nàng đã toàn tâm toàn ý với hắn nhưng cuối cùng cũng chỉ là con chốt thí. Khóe mắt Trúc chợt đỏ hoe khi suy xét về thân phận của mình.
– Anh xin lỗi, anh không có ý đó.
Lão hồ ly nhanh chóng nhận ra những diễn biến tâm lý ở Trúc. Lão nhẹ nhàng đến bên cạnh ôm ấp nhưng Trúc dùng dằn đẩy ra.
– Thôi mà cưng, anh xin lỗi! Tối anh bù cho.
– Xí… anh đụ kiểu đó thì qua tuần sau may ra mới có sức làm cho em sướng – Trúc cố giả lả cho qua chuyện nhưng lòng thấy tổn thương vô cùng – Em không nói mấy chuyện chơi bời bầy hầy của anh.
– Chứ chuyện gì?
– Ngồi xuống đi – Lão Long để nguyên người trần truồng ngồi xuống mép giường – Phải hết sức đề phòng Thiên Ân, bên đó không đơn giản như anh nghĩ đâu.
– Ôi xời… – Lão Long xua tay – Em cứ lo xa. Thằng cha Thiên Ân hết thời rồi, giờ là thời của anh với em. Lính nó gồm những ai, năng lực thế nào anh đều nắm trong lòng bàn tay.
– Vậy anh có biết Hoàng Mạnh Tuấn không? Nói cho em nghe đi.
– Ờ… cái tên này, nghe lạ nhỉ!
– Thấy chưa, anh biết đếch gì về tay này đâu. Hôm nay là lần thứ hai em tiếp xúc với hắn. Đó thực sự là một mối đe dọa mà chúng ta không thể xem thường.
– Vậy tính thế nào để đối phó?
– Giao hàng xong em tức tốc về bàn việc với anh. Ai ngờ…
– Thôi… lâu lâu cho lính xả láng một bữa, vậy nó mới trung thành với mình.
– Anh qua bên Thiên Ân coi người ta chấn chỉnh hàng ngũ kia kìa, không như bên mình suốt ngày ăn chơi thác loạn, nhìn không ra thể thống gì nữa.
– Được rồi anh sẽ rút kinh nghiệm.
– Hôm nay đi giao hàng, em mang theo năm cận vệ và bố trí mười tay bắn tỉa trên các tòa nhà quanh đó. Còn Thiên Ân đi mấy người anh biết không?
– Ưhm… – Lão hồ ly ngẫm nghĩ – chắc phải hai chục tên.
– Hớ… – Trúc cười khẩy – anh coi thường đối thủ quá rồi. Chỉ có hai thôi.
– Cái gì? – Lão Long nhảy dựng.
– Thế mới đáng nói. Điều đó chứng tỏ nó không hề ngán bên mình. Cái gã tên Tuấn là một tay mới được tuyển dụng, nhưng hắn vô cùng xuất sắc trong ứng phó. Nếu hôm nay xảy ra xung đột, một mình hắn có thể hạ năm cận vệ và bắn vỡ sọ bồ nhí của anh mất rồi.
– Trời đất!
Trúc thuật lại cặn kẽ những tình tiết của buổi giao hàng cho lão Long, gương mặt gian manh tỏ ra đăm chiêu suy nghĩ.
– Chiêu mộ thằng này. Tìm cách tiếp cận để kéo nó về bên mình. Nếu không được thì phải khử đi trừ hậu hoạn.
Trúc vỗ đùi cái chát cười khanh khách.
– Sao ý anh hợp với em quá vậy? Trên đường về nhà em đã ngầm tính đến chuyện này.
Hai cái đầu gian xảo chụm lại nhỏ to bàn mưu tính kế đến tận nửa đêm. Sau bữa ăn khuya, Trúc tắm rửa cho thoải mái trước khi lên giường. Nàng trần truồng bước ra từ nhà tắm mà không thèm quấn cái khăn ngang người. Thân hình đồng hồ cát uốn lượn trong mỗi bước đi uyển chuyển, mảng lông đen láy óng ả làm cho mu lồn nổi bật giữa làn da trắng nõn nà. Khe háng hồng hào chạy từ nơi hững hờ dưới xương hông đang mờ nhạt chuyển sang rõ nét dần khi tiến vào chính giữa. Hai khe ấy hội tụ với nhau tại đáy cơ thể, cũng là nơi nhô cao một khối thịt đầy đặn.
Má nó… cứ kiểu này làm sao tinh trùng sản xuất ra kịp? Thèm lồn nữa rồi. Con cặc to lù lù hơi cửng lên nhưng không thể cương cứng đủ để đâm vào âm đạo chật chội của Trúc. Gã Long biết năng lực mình đến đâu nên cũng không cố sức đòi hỏi mà chỉ đè Trúc ra giường sờ nắn bú mớm. Cảnh thác loạn vừa rồi dù sao cũng để lại ấn tượng trong nàng, tuy không tham gia nhưng cứ nhìn cái cảnh con cặc to cứng thọc vào cái lỗ ngập nước cũng đủ khiến âm đạo Trúc ướt mèm.
– Anh chơi nỗi không chứ em muốn rồi đó?
– Thôi chịu thua.
– Chán thiệt – Trúc ngúng nguẩy quay mặt chỗ khác.
– Thôi mà, banh lồn ra để anh bú cho đỡ thèm.
Giờ cũng chỉ còn cách đó thôi. Nói rồi Trúc nằm ngửa dạng háng cho lão Long nằm sấp úp bản mặt biến thái vào đó thè lưỡi liếm. Trúc lim dim tận hưởng cảm giác tê tê lan tỏa từ đường rãnh sâu hút được đào sâu bởi hai múi thịt căng phồng. Mỗi khi cái lưỡi dâm đãng của lão Long quét lún vào là cặp mép dày lập tức ôm hai bên. Nước nhờn lại rỉ rả, ra bao nhiêu lưỡi gã cuốn trôi bấy nhiêu. Lồn của những quý cô sang trọng bao giờ cũng thơm tho. Tất nhiên là vậy vì họ toàn dùng sữa tắm thượng hạng, nước hoa mắc tiền, và trên hết là thịt non mơn mởn vốn có của tuổi trẻ. Chỉ nhìn thôi chứ cần đưa miệng nếm cũng đủ thấy ngon ngọt lắm rồi. Gã Long liếm láp khe lồn rất lâu trước khi nhai nhai cặp môi dày cộp. Gã nghiêng đầu qua lại, ngoi lên hụp xuống rất nhiệt tình. Nằm dạng háng thoải mái, Trúc đưa hai tay tự bóp vú, lắng nghe sự mài giũa đang ngày một tê tái lan tỏa từ nơi ấy ra khắp châu thân.
Ánh bình minh le lói xuyên qua từng kẽ lá, một ngày mới đã thắp lên ngập tràn ánh nắng ban mai. Nhã Phương đã thấy dạng dĩ hơn khi đi vào khu hậu viên dành cho những người thân tín của ba mình. Dáng đi đủng đỉnh trong chiếc quần short jean mặc cùng với áo thun trắng, trông nàng thật trẻ trung sôi nổi hơn trước đây. Nàng đứng trước phòng Tuấn gõ cửa.
– Dậy chưa người ấy ơi?
– Hơz… – tiếng ngáp dài vọng ra đáp lời.
– Dậy đi nhân vật số một, mặt trời sắp đứng bóng rồi.
Thật ra Tuấn đã thức từ 5 giờ sáng luyện võ giữa không gian còn đậm hơi sương. Đó là thói quen mà anh đã rèn luyện suốt nhiều năm nay. Sau mỗi buổi tập, anh luôn tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi vào bàn làm việc. Nghe tiếng bước chân đã đoán biết Phương đến tìm, vì muốn chọc ghẹo nên mới giả vờ như còn ngủ để xem nàng phản ứng thế nào.
– Em vào được không?
– Vào đi, cửa không khóa.
Phương rón rén đẩy cửa bước vào, nàng đang thủ thế sẽ thấy Tuấn nằm trên giường ngáp ngắn ngáp dài. Cánh cửa chầm chậm hé mở, bước chân dò dẫm đi vào căn phòng mà nàng thường đứng bên ngoài nhìn vào. Không như Phương hình dung, thật bất ngờ là Tuấn đang mặc quần áo chỉnh tề và đôi mắt đăm đăm trước màn hình laptop.