Mối Tình Trên Sông - Phần 24
– Tuy đây là lô hàng đầu tiên giao dịch với Hắc Long nhưng giá trị rất lớn, tôi không muốn có bất kỳ sơ xuất nào nên phải bàn thảo kỹ lưỡng – Ông Ân nhắc nhở – Chuyến này Tuấn hãy phụ trách khâu nhận hàng trực tiếp với Thanh Trúc.
Tuấn không trả lời, chỉ gật đầu trầm ngâm. Với cương vị hiện nay là đầu lĩnh số một của Thiên Ân thì nhiệm vụ này tất nhiên do anh đảm trách. Trước kia ông Ân cũng từng khẳng định như thế.
– Anh cần cấp bao nhiêu người?
– Một người thôi. Cần một người giúp tôi kiểm hàng vì lúc đó tôi bận quan sát chung quanh.
– Anh đùa à? – Quý Bình, người mang cánh tay gãy lên tiếng – Anh em còn đông lắm, cứ tăng cường lực lượng càng đông càng tốt.
– Ông chủ – Tuấn nhìn ông Ân nghiêm giọng – Tôi khá hiểu tính cách Trần Bin, chuyến giao dịch lần này chắc chắn phía cảnh sát sẽ không có động tĩnh gì cả, họ sẽ đợi ta ở những lần tiếp theo. Cho nên nhân cơ hội này, ông chủ nên phân tán anh em trấn thủ các sòng bạc mới mở để tránh tối đa những rắc rối từ bất kỳ kẻ nào gây ra. Tôi tin chắc Hắc Long sẽ cho rằng quân ta dồn lực cho phi vụ này nên bỏ hổng mấy địa điểm khác và hắn sẽ cài cắm các thành phần bất hảo gây rối để thăm dò và cũng để làm mất uy tín Thiên Ân, các nhà đầu tư sẽ hoảng sợ rút vốn rồi hắn sẽ nhân cơ hội nhảy vào.
Tuy lời Tuấn nói không có cơ sở nhưng cũng là một gợi ý khiến ông Ân phải băn khoăn. Ông nhíu mày suy tín một hồi rồi nói với Hà Thanh.
– Được rồi. Vậy anh sẽ phụ trách mảng này, dù sao cẩn thận vẫn hơn.
Cuộc họp thống nhất chọn địa điểm mà trước đây Thiên Ân dùng giao dịch với mấy băng đảng nhỏ lẻ. Sau khi giải tán, ông Ân gọi riêng cho Thanh tới phòng mình nói nhỏ.
– Anh giao việc đó lại cho Minh Phong và dặn hắn phải hết sức tập trung. Sau đó anh âm thầm dẫn theo mười người bảo vệ vòng ngoài cho địa điểm nhận hàng. Đừng nói cho ai biết về thay đổi này của tôi. Đồng thời…
– Để mắt đến Tuấn – Thanh nhìn ông Ân nói nhỏ.
Ông Ân vỗ vai gật đầu. Thật không hổ danh là một đầu lĩnh từng nhiều năm nắm giữ vị trí số một của Thiên Ân, người này trước nay luôn tỏ ra thông minh và cực kỳ hiểu ý chủ nhân. Lớp bảo vệ bên ngoài không phải đề phòng Thanh Trúc, ông Ân biết chắc bên Hắc Long không dại gì dở trò ngay trong lần giao dịch đầu tiên, tên trùm Đình Long sẽ ra sức tạo uy tín để làm ăn trong một thời gian cho đến khi hắn xây dựng xong hệ thống phân phối của riêng mình. Cái mà ông lo lắng vẫn là cảnh sát sẽ đánh úp, và xâu xa hơn là Tuấn. Ông chưa hoàn toàn biết rõ về con người này nên đề phòng Tuấn cũng là việc đương nhiên phải làm.
Khi sự việc được triển khai, ông Ân đã thất kinh khi tiên liệu của Tuấn hoàn toàn chính xác. Đúng là gã hồ ly đã cho người tới mấy sòng bạc của Thiên Ân quậy phá. Tất nhiên chúng không xưng là người của Hắc Long mà lấy danh nghĩa là những kẻ phương xa đến Sài Gòn giải trí. Chỉ cần mỗi yếu tố này, uy tín của Tuấn trong lòng ông Ân đã nâng lên mấy bậc.
Còn nói về buổi nhận hàng, trước đó một ngày Thanh Trúc cũng đã cho đàn em thị sát quanh khu vực mà Thiên Ân yêu cầu. Bố trí một số xạ thủ ém kỹ trong các tòa nhà cao tầng. Không hiểu sao Trúc có linh cảm người sẽ đại diện làm việc với mình sẽ là Tuấn. Khi vừa xuất đầu lộ diện đối mặt với nhau, Trúc không bất ngờ trước đối tượng nhưng lại không tin là Tuấn chỉ mang theo có một người, trong khi phía Hắc Long có năm cận vệ luôn sát cánh bên Trúc, đó là chưa kể lực lượng đang ém kín quanh đó.
– Chào người đẹp.
Tuấn xách bên tay chiếc cặp táp chứa tiền nhìn Trúc trong bộ đồ bó sát. Anh thầm khen vóc dáng cô gái ấy thật quá hấp dẫn. Chiếc eo thon thắt nhỏ tạo nên nét tương phản với vòng mông căng đầy. Trúc thì vô cảm trước những lời khen sáo rỗng. Kiểu lấy lòng ấy đối với nàng thật rẻ tiền. Hai bên đứng cách xa vài chục mét rồi thận trọng tiến lại gần nhau. Tuấn đưa cặp táp cho phụ tá, anh này mở ra cho Trúc xem qua một lượt. Trúc gật đầu rồi hất hàm gọi người của mình tới mở cặp cho Tuấn xem hàng. Đó là những gói bột trắng xếp ngay ngắn trong những chiếc vali samsonite xách tay. Người phụ tá xé ngẫu nhiên một gói kiểm tra rồi nhìn Tuấn gật. Bên giao tiền, bên giao hàng cùng trao đổi nhịp nhàng. Mọi việc coi như suôn sẻ, hai bên chào nhau quay lưng ra về.
Quái lạ, chỉ đơn giản thế thôi à? Trúc không cho rằng sự việc chỉ đơn thuần có vậy. Nhìn lại dáng người cao lớn có khuôn mặt điển trai mà nàng chưa gặp bao giờ, Trúc tự hỏi vì lẽ gì mà ông Ân dám giao trọng trách này cho một gương mặt mới toanh?
– Anh Tuấn, đứng lại.
Tuấn có phần ngỡ ngàng khi Trúc gọi. Anh không quay lưng lại mà chỉ có cái đầu hơi nhìn về phía sau.
– Đừng có nói là thiếu vài tờ nhé người đẹp.
Trúc cười nhạt, thầm rủa gã này đùa chẳng có duyên tí nào. Đôi chân thẳng tắp duỗi từng bước đi quý phái trong đôi bốt cao gót tiến lại gần Tuấn. Bất ngờ ả rút con dao găm kề vào cổ anh.
– Nói đi, anh là ai?
Hà Thanh nấp trên cao nhìn thấy cảnh này thoáng nổi đom đóm. Con đàn bà khốn kiếp, định cướp lại số hàng hay sao? Còn chưa biết phải tính toán thế nào thì âm thanh từ ống nghe đeo bên tai cất lên giọng quen thuộc:
“Anh Thanh, chung quanh phát hiện có khoảng mười tay bắn tỉa đang nhắm về chỗ giao dịch, xin cho chỉ thị”
Hà Thanh như chết điếng. Mẹ kiếp, ả kia muốn dở trò thật rồi: “anh em nghe rõ, phân năm người nhắm vào năm tên cận vệ, năm người còn lại sẽ phụ trách mười mục tiêu ở xa trên các cao ốc. Còn ả đàn bà kia để đó tôi xử trí”. Các xạ thủ đã sẵn sàng đợi lệnh. Thanh chăm chú nhìn xuống bãi đất trống thấy Tuấn vẫn sừng sững đứng giữa trời không chút run sợ. Năm cận vệ Trúc mang theo đã đặt tay vào bán súng, còn con đàn bà đó thì đang vờn quanh nhìn lăm lăm vào gương mặt lạnh băng.
– Có nghe tôi hỏi không? Anh là ai?
– Hoàng Mạnh Tuấn.
– Tôi không hỏi tên.
Gương mặt xinh đẹp của Thanh Trúc đanh lại, đôi chân mày lá liễu châu vào nhau giận dữ như sắp xé Tuấn ra trăm mảnh. Hiện thời với lực lượng hoàn toàn áp đảo, Trúc có thừa tự tin để hạ gục Tuấn bất kỳ lúc nào. Nàng không phải là người học võ nhưng qua ngày tháng lăn lộn trong thế giới ngầm cũng đủ tạo nên một bản sắc rất oai phong.
– Tôi muốn biết anh dấn thân vào chốn giang hồ với thâm ý gì? Anh đang tìm cách tiếp cận Hắc Long, có đúng không?
– Đừng ép tôi phải nói nếu cô không muốn chuốc lấy phiền phức.
– Đừng quanh co, nói ngay đi – Lưỡi dao ấn mạnh vào cổ Tuấn.
– Nếu cô thật sự muốn biết, vậy thì nghe đây. Tôi vào Thiên Ân cố tranh vị trí số một để được đại diện giao dịch với cô, làm quen với cô và đưa cô lên giường.
– Khốn kiếp.
Trúc dơ tay tát vào mặt Tuấn vì thái độ xấc láo trước cương vị của một ban chủ phu nhân. Nhưng bàn tay trắng nõn chưa kịp đánh xuống đã bị Tuấn nắm gọn rồi đoạt mất con dao dí ngay vào yết hầu. Trúc bị Tuấn ôm gọn trước ngực nhìn về phía năm xạ thủ của Hắc Long.
– Nếu muốn vác xác người đẹp này về thì cứ việc nổ súng.
Năm tên đồ tể đứng im như trời trồng rồi ném súng ra xa theo yêu cầu của Tuấn. Anh kề má vào cô gái trẻ đẹp nói khẽ.
– Em rất đẹp và thơm nữa – Mặt Trúc đỏ ửng vì tức giận – Bộ đồ đang mặc thật ấn tượng, nhất là khối thịt mềm mềm giữa hai chân cứ nhô cao khiêu khích. Nhất định có một ngày anh sẽ nhìn thấy nó.
– Anh chán sống rồi hả? – Trúc gào lên nhưng giọng nghẹn lại vì mũi dao dí vào mạnh hơn.
– Lần sau gặp lại, nhớ lịch sự thì anh mới cưng nhiều nghe chưa!
Tuấn hôn lên gò má mịn như tơ, nghe sự mát lạnh chạy dài từ môi xuống tận đũng quần. Cái ấy của anh đã cộm vào mông Trúc. Tuấn tinh quái khẽ đong đưa phần dưới để sự đụng chạm càng thên rõ hơn. Suýt chút nữa Hà Thanh đã bật cười vì anh đang thấy rất hả hê, còn Thanh Trúc thì giận tím mặt. Tuấn đẩy Trúc chúi mũi về phía đồng bọn rồi lạnh lùng quay đi. Một tên trong số năm tên cận vệ của Trúc lao đến. Chưa kịp nhặt súng lên thì Tuấn đã quay ngoắt lại phóng con dao găm xuyên vào bàn tay hắn, tên này rú lên như bị chọc tiết. Bốn tên còn lại đồng loạt nhào đến thì họng súng của Tuấn đã chĩa thẳng vào Thanh Trúc.