Mối Tình Trên Sông - Phần 23
Ánh hoàng hôn đang buông mình trên đầu tường bao khuôn viên biệt thự. Nhìn trước ngó sau xem chừng, khi khẳng định mọi người đều bận bịu với công việc của mình thì Nhã Phương mới rón rén đi về phía hậu viên. Ngăn cách hai khuôn viên là một cánh cổng khá lớn nhưng không bao giờ đóng lại. Phương biết mình đang đi vào khu nhà ở dành cho những người thân tín của cha. Dù nơi đây là tư dinh của gia đình nàng nhưng lại là một trong số những lần hiếm hoi nàng đi vào khu vực này. Những người lao công vừa kết thúc công việc, nhìn thấy Phương ai nấy đều cúi chào.
– Chào tiểu thư.
– Chào cô – Phương vui vẻ đáp lại rồi chợt hỏi – À… cái anh mới đến ở chỗ nào vậy cô? – Phương thừa biết tên họ của Tuấn nhưng cứ giả vờ ngây ngô.
– Phía kia, thưa tiểu thư – Người phụ nữ chỉ tay vào cuối dãy nhà.
Phương gật đầu cảm ơn rồi đủng đỉnh đi về phía đó. Khi đến gần căn phòng, thấy bóng dáng Tuấn sắp bước ra, nàng liền vờ như đang ngắm hoa bắt bướm, cứ quanh quẩn bên mấy bụi hoa hồng. Phương yểu điệu vén gọn tà váy thước tha vào lòng rồi ngồi xuống nâng niu từng cánh hoa. Tuấn đang nói chuyện trên điện thoại, ung dung ra khỏi phòng hít thở không khí trong lành. Anh khẽ đưa mắt nhìn Phương gật đầu chào rồi đi đến chiếc ghế đá phía xa ngồi xuống.
– Anh đã nghe bên đó báo lại. Họ khen em lắm, nói em rất có trách nhiệm, biết sắp xếp công việc.
– …
– Thôi có gì đâu phải cảm ơn.
– …
– Được rồi, nếu gặp khó khăn thì cứ nói… Ừ… ừ… chào em.
Tuấn thả điện thoại vào túi áo ngồi bật ngửa duỗi chân. Cảm thấy sản khoái sau khi được ngâm mình trong nước nóng. Nhã Phương đứng dậy, mon men đến gần chỗ ghế đá Tuấn đang ngồi tìm cách bắt chuyện nhưng không biết mở lời từ đâu. Nàng ho nhẹ xem Tuấn có chịu nhìn qua mình hay không nhưng… anh vẫn ngửa cổ lim lim hai mắt. Nàng định ho thêm tiếng nữa thì Tuấn mở lời mà vẫn không nhìn qua nàng.
– Muốn nói gì thì nói đại đi, ho hoài. Trời có lạnh đâu mà ho.
– Anh…!
Phương lại nổi xung thiên trước thái độ khinh khỉnh của Tuấn. Xí… tưởng đẹp trai lắm chắc. Phương nhìn lăm lăm vào khuôn mặt ương ngạnh chờ Tuấn mở mắt để tuông hết nỗi bực tức mới phát sinh. Nhưng hỡi ôi khi lần đầu nhìn kỹ vào khuôn mặt kia trong ánh hoàng hôn xiên xiên, vẻ điển trai ngang tàng ấy đã khiến Phương phải rụng rời. Nàng không lý giải được những tâm tình rối như mớ bòng bong đang ngự trị trong tiềm thức. Nàng không biết mình đang nghĩ gì, muốn gì, tại sao lại đến đây tìm hắn để chuốc thêm bực tức? Nàng ghét bản thân mình tại sao vừa ngưỡng mộ hắn lại vừa khắc khẩu với hắn đến vậy.
– Anh có dẹp cái kiểu nghinh nghinh đó đi được không?
– Thế cô có dẹp được không?
Phương khẽ giật mình. Hình như chính bản thân nàng mỗi khi gặp Tuấn cũng đều vênh mặt chứ có hơn gì đâu. Ủa, mà sao tự dưng mình làm vậy kia chứ? Cũng tại hắn thôi, ai bảo hắn nghênh ngang làm chi thì người ta mới như vậy. Nhưng rồi Phương chợt nhớ đến Nga, rõ ràng hôm ở nhà hàng, thái độ tiếp chuyện của Tuấn dành cho Nga khác hẳn với dành cho nàng. Hắn xưng hô anh em với Nga rất thân mật trong khi lại xưng tôi với mình. Hay là do mình xưng tôi trước?
– Sao lúc nào anh cũng tỏ thái độ căm ghét tôi hết vậy? Tôi đáng ghét lắm hả?
– Cô đâu có đáng ghét… – Tuấn mở mắt ngồi dậy nhìn Phương đăm đăm – … mà cô vô cùng đáng ghét.
– Anh…!
Không biết đã bao nhiêu lần Tuấn khiến cho Phương tức muốn khóc. Nàng đỏ mặt tía tai khi bị một nhân viên dưới quyền của ba mình lên mặt, đó là điều chưa từng xảy ra bao giờ.
– Muốn khóc lắm hả? Muốn thì cứ khóc tu tu lên đi rồi chạy về mét ba. Ba ơi ba à… – Tuấn vừa nói vừa nhại giọng – … ba nên xem lại việc nhận người này vào làm.
– Vừa phải thôi nha!
Phương giẫm chân tức tưởi rồi ôm mặt khóc thật. Nàng ngồi thụp xuống trước mặt Tuấn khóc nấc lên thành tiếng. Chưa có ai dám chọc ghẹo nàng như Tuấn, chưa có ai dám bêu xấu nàng trước mặt đám thuộc hạ của cha. Chỉ có gã này thôi, cái gã đẹp trai nhưng đáng ghét quá đi. Bờ vai run run theo tiếng khóc uất ức. Bấy giờ Tuấn mới phát hoảng, anh không ngờ sự trêu đùa của mình lại đi đến cớ sự này. Có lẽ anh đã quá lời hoặc đẩy trò đùa đi quá xa. Tuấn đưa tay vỗ vỗ vai Phương an ủi.
– Tôi… tôi… xin lỗi. Đừng có khóc nữa. Giờ tôi phải làm gì cô mới nín khóc?
Lời dỗ dành càng khiến Phương tủi thân khóc lớn hơn. Những thuộc hạ ở trong các dãy phòng nghe thấy tiếng con gái khóc vội túa ra xem là chuyện gì. Thấy Tuấn đang dìu Phương ngồi lên ghế đá lau nước mắt, mọi người thở dài lắc đầu. Rồi thôi xong, hiểu luôn. Không ai bảo ai, lặng lẽ quay về phòng mình.
– Anh xin lỗi, anh chỉ giỡn với em thôi. Đừng có khóc nữa nghe.
Xưng anh rồi đó hả? Phải chi ngay từ đầu như vậy có phải tốt hơn không? Phương dụi nước mắt nhìn Tuấn thăm dò xem có phải là anh đang nói thật hay lại bỡn cợt nàng. Trông bộ mặt “khó ưa” ấy đang pha chút sợ sệt, Phương tin là Tuấn nói thật.
– Anh là người đầu tiên làm cho t…, làm cho… em khóc đó – Phương cúi mặt mân mê tà áo.
– Em tìm anh hay sao mà vào đây?
– À… – Phương lúng túng vì chính nàng cũng không biết mình đến đây làm gì – Định hỏi anh… chuyện của Nga thế nào.
– Khi nãy Nga mới gọi. Ổn cả thôi. Bạn anh khen con bé rất chăm chỉ và có trách nhiệm. Họ còn hứa tăng lương cho nó.
– Vậy hả anh, sao không nghe Nga nói gì với em? – Phương mừng rỡ cầm tay Tuấn rồi ngượng ngùng buông ra.
– Chuyện cũng mới thôi mà.
Cuộc trò chuyện đang có chiều hướng thân thiện thì chuông điện thoại trong túi reo lên. Tuấn lấy ra nhìn vào màn hình rồi chìa tới trước mặt cho Phương xem tên người gọi.
– Nghe thưa ông chủ.
– Anh tới phòng tôi bàn việc.
– Dạ, tới ngay.
Tuấn đứng dậy thả điện thoại vào túi quần. Phương cũng đứng lên cùng.
– Thôi hôm khác nói chuyện tiếp. Giờ anh bận rồi.
Tuấn bước vội trên lối đi nối liền hậu viên với khu chính của tòa biệt thự. Phương hối hả đi sau gọi với theo.
– Chậm chậm, đợi em với.
Những gương mặt cộm cán của Thiên Ân được quy tụ về phòng họp. Người sau cùng có mặt là Tuấn vì anh phải giảm tốc độ để Phương có thể bắt kịp. Tuy không không tham gia vào công việc của cha nhưng Phương vẫn đi cùng Tuấn đến tận phòng họp. Ông Ân nhìn nàng rồi nhìn Tuấn, có lẽ ông chỉ đoán là hai người đi cùng chứ không biết chuyện ở hậu viên, hoặc cũng có thể ông nhìn thấy một sự thay đổi nào đó ở cô con gái kiêu kỳ mà chính Tuấn là nhân tố tạo nên thay đổi đó. Dù thế nào đi nữa thì Tuấn cũng trở thành nhân vật mà ông đặc biệt quan tâm.
– Con trả anh Tuấn lại cho ba đó.
– Hai đứa mới đi đâu về à?
– Dạ, đi chơi – Phương trả lời tỉnh rụi.
– ???
Phương tung tăng rời khỏi phòng họp, lòng thấy vui vui như vừa trút bỏ một gánh nặng. Có lẽ nàng nhận thấy Tuấn không đáng ghét như mình tưởng. Khi nói chuyện mới thấy anh ấy thật dễ gần và cũng là người biết quan tâm người khác. Anh không hề lạnh lùng như cách mà anh từng thể hiện trước nàng. Phương chợt nghĩ ra một điều gì đó rồi nhìn Tuấn cười rất duyên, nàng vẫy tay chào khi anh bước vào phòng họp. Tuấn khóa trái cửa ngồi vào chỗ trống còn lại bên chiếc bàn hình oval. Người từng là nhân vật số hai của Thiên Ân mở lời khai cuộc. Một thoáng ái ngại khi Tuấn nhìn vào cánh tay còn băng bột.
– Bên Hắc Long vừa cho biết đã tập kết đủ hàng, hối thúc chúng ta sắp xếp thời điểm để nhận. Anh em cho ý kiến nên chọn địa điểm nào, chỗ cũ hay chỗ mới?
– Chỗ cũ trước nay chúng ta vẫn làm ăn đầu xuôi đuôi lọt, tôi nghĩ cứ chọn chỗ đó. Dù sao đã quen địa thế sẽ dễ cho việc ém quân mai phục.