Mối Tình Trên Sông - Phần 22
Đúng ra Quý Bình, nhân vật số hai của Thiên Ân sẽ lên sàn. Nhưng người này đã bị gãy tay trong lần ra mắt của Tuấn nên đấu sĩ kế tiếp đương nhiên là nhân vật đang giữ vị trí số một, Hà Thanh. Đây là một con người trầm tính, cũng là học trò cưng của vị võ sư ngồi trên kia. Giờ mới thực sự là lúc cân não khi phải trả lời câu hỏi của ông Ân, ai sẽ thắng cuộc?
Nói về chiều cao, Hà Thanh vẫn kém hơn Mạnh Tuấn vài phân nhưng thể lực và độ tinh xảo trong cách ra đòn đều có nét tương đồng. Hà Thanh cũng đã thấy rõ chiêu thức vừa rồi của Tuấn, tuy không phải kẻ hèn nhát né tránh những tình huống đối đầu có thể gây thương tích, càng không phải kẻ hám danh, nhưng đứng trước một cuộc tỷ thí rất quy mô sau nhiều năm anh giữ vững vị trí số một của Thiên Ân, Hà Thanh có muốn không tham gia cũng không thể. Anh lách đám đông bước ra phía đầu hàng rồi nhún người nhảy lên bám dây văng leo vào sàn đấu. Những thủ tục ban đầu được tiến hành, hồi chiêng vang lên. Trận tỷ võ thứ hai bắt đầu.
Lần này Tuấn không cần giả ngu giả khờ như trận trước mà nhanh chóng chiếm lấy vị trí trung tâm của sàn đầu. Hà Thanh dùng bộ tấn di chuyển xung quanh tìm sơ hở công phá. Bất ngờ cả hai cùng tung nắm đấm sấm sét vào nhau nhưng đều bị đối phương gạt đi. Liên tục là những đòn tấn công và phản công đều bị hóa giải khiến đám đông không ngớt ồ lên kèm theo những tràn vỗ tay giòn giã. Trận đấu diễn ra ngày một căng thẳng, ngang tài ngang sức khiến Nhã Phương không ngồi yên được nữa. Nàng đứng dậy đến gần thanh chắn trên khán đài như để nhìn rõ hơn hai đấu sĩ xứng tầm là kỳ phùng địch thủ của nhau.
Hà Thanh tung ra cú đá vòng nhưng Tuấn kịp lùi lại né tránh. Cẳng chân nhanh như chớp duỗi thẳng từ trên cao bổ xuống giữa đỉnh đầu Mạnh Tuấn. Không chút nao núng, hai tay Tuấn bắt chéo chữ X đỡ gọn cú bổ đầy uy lực rồi hạ thấp xoay người đốn chân trụ Hà Thanh. Đám đông đồng loạt nín thở, họ đang nhìn thấy cái kết bi thảm của Thanh nếu bị Tuấn đốn ngã khi chân trụ đang rất trống trải không được che chắn. Như đã đoán trước cách đối phương sẽ phản công, Thanh chuyển trọng tâm vào chân đang bổ trên hai tay Tuấn để bật người lên cao vừa kịp lúc cẳng chân của Tuấn như lưỡi dao chém cắt ngang mặt võ đài. Tiếng vỗ tay vang lên như pháo nổ. Đứng trên cao, Nhã Phương cũng vô tay nhảy nhót tán dương cuồng nhiệt. Phản công bất thành, Tuấn lập tức tung mạnh hai tay đang bắt chéo hất Thanh lộn nhào trên không trung. Khán giả lại thêm một phen đứng tim khi nhận thấy rõ ràng đường bay của Thanh sẽ đưa anh rời khỏi võ đài, trận đấu kết thúc thế này sao?
Đang nhào lộn phía trên cao, Thanh xoay người co chân để lấy đà đạp vào trụ chăng dây ở góc võ đài đáp xuống mặt sàn. Rõ ràng không dễ hất Thanh ra khỏi cuộc chơi. Tiếng chiêng vang lên, hiệp đầu kết thúc. Hai đấu sĩ nhìn nhau mỉm cười tiến lại bắt tay thật thân thiện. Hình ảnh ấy tuy bình dị nhưng chất chứa cả một ý nghĩa to lớn. Đó là tinh thần thượng võ, sự tôn trọng đối thủ của những người đàn ông chân chính khi đạt đến võ học cao thâm. Mỗi người quay về vị trí của mình ở hai góc đối nhau. Bọn đàn em leo lên sàn đấu vây quanh Hà Thanh, người lau mặt, kẻ xoa bóp tay chân, kẻ mớm nước cho Thanh uống… Chỉ có Tuấn là không có hậu phương, anh quay lưng lại chống tay lên dây văng ở góc của mình nhìn vào xa xăm. Từ trên cao, Nhã Phương tận mắt chứng kiến hai hình ảnh trái ngược khi một bên được người thân chăm sóc, một bên lại cô đơn lẻ loi. Có chút gì đó chợt nhói lên trong trái tim bé nhỏ của người con gái đang độ xuân thì. Phải chi mình có mặt dưới đó để đến bên anh ta an ủi động viên. Trong thoáng chốc, những ký ức về buổi gặp đầu tiên chợt ùa về. Lúc này, nàng không còn giận dữ trước nét kẻ cả bền trên, chỉ còn thấy ở Tuấn một thanh niên đầy bản lĩnh. Người ấy chỉ hơn nàng ước chừng bảy hay tám tuổi gì đó nhưng lại là người có tính tự lập chứ không dựa dẫm vào một ai, cũng không cần dẫu chỉ là lời nói động viên tinh thần. Điều đó được minh chứng qua trận thắng đầu tiên thật oanh liệt trong khí thế mà đám đông chỉ cổ vũ cho đối thủ. Trận đấu thứ hai suýt nhiều lần hạ được Hà Thanh, nhân vật giỏi nhất của Thiên Ân ở thời điểm hiện tại. Tiếng chiêng vang lên, xèn…g….. Hiệp đấu thứ hai bắt đầu.
Những bước chân di chuyển cho thấy sự thận trọng từ cả hai phía. Ánh mắt chăm chú nhìn vào đối phương vừa như dè chừng, vừa như đe dọa. Chưa bao giờ Nhã Phương thấy mình căng thẳng như lúc này, nàng hồi hộp như chính người yêu của mình đang thi đấu bên dưới. Hai tay vô hồn nắm chặt vào thanh chắn an toàn. Ông Ân bắt gặp những biểu hiện khác lạ ở con gái, ông chưa thể giải mã đó là gì nhưng chắc chắn cuộc tỷ thí hôm nay đã để lại trong nàng nhiều dấu ấn.
Hai mãnh hổ bất ngờ lao vào nhau tung những cú đấm trực diện, liền sau đó là những đòn gạt tay rất chuẩn xác nên vẫn chưa ai ghi được điểm. Hà Thanh vốn có thế mạnh ở đòn chân và lúc này anh đang ra sức phát huy. Cẳng chân thẳng tắp hết bổ từ trên xuống rồi tinh quái ngoặt qua cạnh sườn đá tạt. Tuấn không hề kém thế, những cú đỡ bằng cánh tay đầy dũng mãnh cho thấy anh cũng là một võ sĩ quyền anh thứ thiệt. Sau một tràn phòng thủ thành công, Tuấn tung một quả đấm vào ngực và may mắn là Thanh kịp thu hai tay tới trước che chắn. Tuy nhiên, lực đấm quá mạnh khiến Thanh bị đẩy lùi mấy thước, đế giày trượt trên mặt sàn tạo nên hai vệt dài thấy rõ. Tiếng vỗ tay lại vang lên trong âm thanh lẫn lộn.
– Đỡ tuyệt lắm…
– Hay quá Tuấn ơi…
– Anh Thanh ơi tập trung vào…
Thấp thoáng đâu đó đã xuất hiện những lời cổ vũ đứng về phía Tuấn nhưng anh chẳng để tâm. Đám đông đã bắt đầu nhìn Tuấn với ánh mắt khác, thiện cảm hơn và công tâm tâm hơn. Trận đấu tiếp tục giằng co trong sự cổ vũ ngày càng cuồng nhiệt dành cho cả hai bên. Nhã Phương thấy vui hẳn lên, có lẽ nàng cảm thấy công bằng hơn cho Tuấn khi mọi người đã bắt đầu yêu mến anh. Như thế trận đấu sẽ càng gay cấn và kịch tính.
Thanh lao tới với những cú đá liên hoàn khiến Tuấn chật vật chống đỡ. Trong lúc tập trung phòng thủ phía trên, một thoáng sơ sót khiến phần bụng để hở, Hà Thanh chớp ngay cơ hội tung một cú đạp vào bụng. Rất kịp thời, Tuấn co chân lên đỡ nhưng anh vẫn bị đánh bay khỏi võ đài. Một lần nữa đám đông nín thở nhìn theo một thân hình to lớn bay ra từ giữa sàn đấu. Không để đối thủ có cơ hội sữa sai và lặp lại đòn cũ của mình, Thanh dồn đến góc chết đợi sẵn, nếu Tuấn dùng lại chiêu thức của Thanh là đạp vào trụ dây để đáp xuống thì sẽ lãnh ngay một cú đá bồi, đường nào cũng sẽ bị hất khỏi sàn đấu. Chết chắc rồi, không còn nghi ngờ gì nữa… Nhưng Tuấn rất tinh quái, cổ chân anh co quắp móc vào trụ chăng dây giúp anh quay tròn một vòng với tốc độ nhanh không tin được. Tuấn đã quay lại kèm theo một cú đá vào mặt nhưng Thanh đã kịp đưa tay lên đỡ. Dù không bị chấn thương vùng mặt nhưng cú phản đòn quá hiểm và bất ngờ khiến Thanh bay ra khỏi võ đài rơi ầm xuống mặt đất. Tuấn cũng bị chính phản lực của Thanh đánh bật trở lại, hai chân gập lại kịp móc vào dây văng. Sợi dây giãn ra quằng xuống trước sức nặng của cơ thể Tuấn. Người anh như bị treo ngược, khi đỉnh đầu chút xuống gần chạm đến mặt đất, sợi dây ngừng giãn. Tuấn co người… từ từ ngồi dậy.
– Hoan hô… hay quá Tuấn ơi…
Tiếng vỗ tay hòa lẫn tiếng reo hò vang lên không ngớt. Tuấn vén sợi dây bước xuống võ đài đưa tay kéo Thanh đứng lên. Hai người đàn ông ôm chầm lấy nhau vỗ lưng như hai người bạn thân thiết.
– Xin lỗi anh Thanh – Tuấn nói khẽ.
– Giỏi quá Mạnh Tuấn, danh hiệu quán quân hoàn toàn xứng đáng trao cho cậu – Thanh buông Tuấn ra đáp lời.
Khi giao đấu, hai ánh mắt đều rực lửa như sắp đốt đối thủ ra tro, nhưng khi trận đấu khép lại chỉ còn thấy trên gương mặt họ nét rạng ngời dành cho nhau sự ngưỡng mộ. Đám đông hò reo đẩy hai võ sĩ giỏi nhất đến trước khán đài cúi chào. Nhã Phương ôm mặt òa khóc, nàng không thể kiềm nén cảm xúc trước một kết thúc rất công bằng và nhân văn dành cho người xứng đáng. Trong số những người đang có mặt dự khán, không một người nào thấy mình đủ khả năng nhận lời thách đấu của Tuấn nữa. Hầu như trong thâm tâm mọi người đều đã có kết quả cho vị trí đầu lĩnh số một của Thiên Ân. Như vậy, cuộc tỷ võ kết thúc sớm hơn dự kiến nhưng đạt chất lượng chuyên môn rất cao.