Mối Tình Trên Sông - Phần 21
– Lên đi. Lên đi. Lên đi. Lên đi…
Tiếng vỗ tay theo nhịp thật đồng điệu. Những người đứng gần Tuấn đẩy anh ra trước hàng.
– Lên đi chứ. Sợ à? Vậy xin thua đi… Ha ha…
Một tràn cười giòn tan vang lên. Ngồi trên đài cao nhìn xuống, Nhã Phương chăm chú theo dõi phản ứng của Mạnh Tuấn, nàng đang mong sẽ thấy gã này run rẩy sợ sệt trước khí thế của các vị đại ca. Bản mặt nghênh nghênh đáng ghét kia sẽ nhanh chóng tan chảy trước những võ sinh có đẳng cấp rất cao của Thiên Ân. Ha ha, hóa ra anh cũng chỉ là kẻ tầm thường hèn nhát, bị người ta đẩy lên mà còn chần chừ không dám thi đấu. Từ hôm nay dẹp cái thói dạy đời trước mặt tôi đi nhé.
Tuấn khẽ nhìn lên khán đài, tà áo mong manh của cô tiểu thư tung bay trong gió như ngọn cờ báo hiệu xuất binh. Tuấn mỉm cười leo lên võ đài, cố ý trượt chân đập bụng xuống mặt sàn rồi sượng mặt nhìn quanh quất. Lại một tràn cười vang lên muốn tách đôi mặt đất. Ai nấy ôm bụng quằng quại hả hê.
– Run rồi kìa, xin thua đi để khỏi bị đau… Trời ơi chắc tôi cười đến chết quá…
– Anh Phong ơi, nhớ nhẹ nhẹ tay thôi nha… Ha ha… Đối thủ của anh sợ đến nỗi bước hụt chân rồi…
Gã tên Minh Phong đứng trên võ đài vẫy tay chào mọi người rồi từ tốn đến gần Tuấn đưa tay cho anh nắm lấy. Khi hai bàn tay của hai kẻ học võ nắm chặt vào nhau, Tuấn có thể ước lượng được sức mạnh của đối phương và thầm mỉm cười với chính mình. Bằng phong thái giương giương tự đắc, Phong kéo Tuấn đứng dậy trong một tư thế rất đàn anh. Một tràn vỗ tay tán dương rào rào nổi lên.
– Chơi đẹp thế anh Phong!!! Nhớ nhẹ tay với em nó nhé!!!
Hai đấu sĩ đứng về hai góc võ đài chào mọi người lần nữa rồi đối diện chào nhau. Tiếng chiêng vang lên, xèn….g…….
Minh Phong với khí thế rửa hận đã nhanh chóng nhập cuộc, bước chân thoăn thoắt di chuyển trong bộ tấn tiếp cận ngay Mạnh Tuấn. Trong khi đó thì Tuấn vẫn giả ngu giả khờ lờ đờ cung tay thủ võ. Ngồi trên khán đài, ông Ân nghiêng sang phải nói khẽ vào tai vị võ sư.
– Ông nghĩ ai sẽ thắng?
Vị võ sư ung dung se se hàng ria mép mỉm cười.
– Minh Phong khá giỏi, nó là một trong những học trò cưng của tôi nhưng tính khí của nó rất nóng nảy thiếu chín chắn. Đối thủ là Mạnh Tuấn, khi nãy cố tình tiếp cận bằng cái nắm tay mà mắt thường đều cho là hèn mọn, nhưng đằng sau đó là cả một ý đồ thâm sâu.
– Ha ha… – Ông Ân gật gù, lời lý giải của vị võ sư khiến ông sáng ra vấn đề.
– Nếu Mạnh Tuấn thực sự dùng chiêu đó, chứng tỏ hắn là kẻ rất có kinh nghiệm thực chiến, là một đối thủ vô cùng đáng gờm. Còn ngược lại hắn sẽ làm trò hề trên võ đài. Nhưng trông những múi cơ cuồn cuộn trên người, tôi nghiêng về vế thứ nhất.
Tuấn chỉ hơi chuyển động nhẹ và rời vị trí chừng vài tấc, trong khi đối phương đang sáp chuẩn bị ra đòn. Bốp… một cú đá tạt sườn trúng đích. Cẳng chân nhanh chóng thu về khiến đôi tay Tuấn chụp hụp. Tiếng vỗ tay reo hò dậy lên. Tuấn không quan tâm đến khán giả, vừa rồi anh đã nhận được một cú thăm dò của đối phương. Lực đá không mạnh nhưng đủ bẻ gãy xương sườn một kẻ không có nghề. Ngồi trên cao, Nhã Phương đứng bật dậy vỗ tay tán thưởng. Ngay sau đó, Phong nhá cú đá vào mặt, tay Tuấn vội dơ lên đỡ thì cẳng chân lập tức chuyển hướng quất thẳng vào vùng bụng. Tuấn bị hất bay ra xa nằm sóng soài trên sàn đấu.
– Hay quá anh Phong ơi… Anh Phong vô địch!!!
Nhã Phương lại bật dậy lần nữa vỗ tay rối rít. Ngồi ở giữa, ông Ân lại nói nhỏ với võ sư.
– Giờ ông có đổi ý không?
– Không – Lời khẳng định chắc như đinh đóng cột.
Tuấn loay hoay chưa ngồi dậy được thì Phong đến bên cạnh đưa tay. Tuấn nắm lấy rồi được Phong kéo đứng dậy.
– Hô la… anh Phong ơi, anh thật là có tinh thần thượng võ. Sát thôi, lên nào…
Tuấn đứng dậy nhìn Phong bằng ánh mắt khác hẳn với lúc lên võ đài. Khóe miệng chợt mỉm cười khiến Phong khó nghĩ. Một giọng nói đanh thép cất lên.
– Mệt chưa? Đến tôi nhé!
Bất ngờ, Tuấn tung nắm đấm cực mạnh khiến Phong phải dùng cả hai tay gạt đi. Đòn nghi binh khiến bên dưới mất phòng bị. Rồi không hiểu từ đâu và từ lúc nào, chân phải của Tuấn bung cực nhanh trúng ngay vào bụng hất đối thủ bay thẳng vào dây văng rồi dội ngược trở lại sấp mặt trên sàn đấu. Cả một bầu không khí chùng xuống. Những ánh mắt miệt thị mở to trân trối. Quai hàm bọn họ như rớt xuống tận rốn, những tiếng cười chế giễu im bặt đến mức có thể nghe rõ hơi thở dồn dập của kẻ vừa bị phản đòn. Như một hành động đáp lễ, Tuấn đến trước mặt đưa tay kéo Phong dậy nhưng hắn gạt đi. Cú đá khá mạnh khiến Phong căng tức cả khoang bụng. Nếu là người bình thường chắc hàng xương sườn trước ngực đã gãy nát.
– Anh nhắm sức còn chịu nỗi không? Nếu không ta nên dừng lại ở đây.
– Xấc láo.
Phong lao vào tấn công bằng những đòn đốn chân trụ đối thủ nhưng không thể trúng đích. Bộ pháp của Tuấn quá nhanh, không chỉ né tránh thuần thục mà còn bồi liên tiếp vào mặt Phong những quả đấm nảy lửa khiến gã choáng váng phải lùi ra xa đổi chiến thuật. Tức giận khi bị đối phương châm chọc, Phong nổi khùng tiếp tục lao vào. Một cú song phi đạp thẳng vào mặt Tuấn rất hiểm ác. Tuấn hạ người đứng tấn, chân trái làm trụ, chân phải xoay nửa vòng hội tụ lực gia tốc. Gót giày của anh công phá trực diện vào bàn chân vừa lao tới của Phong tạo nên lực phản đòn cùng phương nhưng ngược chiều. Phong rú lên đau đớn, hắn tưởng như khớp gối bị thun lại, cả người bị đánh bay khỏi võ đài cày xuống mặt đất một đường dài tung bụi. Cảnh tượng ấy chẳng khác gì chiếc xe con tông trực diện với xe tải rồi lãnh đủ phản lực do mình tạo ra.
Cả ba người trên khán đài bật dậy cùng tái sắc. Nhã Phương không ngờ Tuấn lại thiện chiến đến vậy, ông Ân và võ sư thì cứ tưởng Tuấn sẽ né đòn phi thân, thật không thể tin được anh lại chọn giải pháp đối lực trực diện. Đây là một lối chơi mạo hiểm vì nó có thể phương hại cho cả hai phía. Thế nhưng chẳng những chân của Tuấn không hề hấn gì mà đối phương đã không thể đứng lên được nữa. Không chỉ có thể lực mà còn là kỹ năng, đúng vậy, một kỹ năng chiến đấu tuyệt vời, ru ngủ đối phương, thăm dò thực lực rồi nhanh chóng hạ gục. Tuấn nhún người bay qua khỏi hàng dây văng trụ vững trên hai chân trên mặt đất. Chỗ vừa đáp xuống lún sâu hai vết giày. Anh tiến đến ngồi nhón trên gót chân đỡ Phong dậy. Tuấn nắn nắn bàn tay vào xương đùi và cảm thấy yên tâm. Là một cao thủ, Phong thừa biết cú phản đòn của Tuấn đã có nương tay. Nếu dùng đủ lực chắc xương chân của Phong đã gãy đôi xuyên ra bên ngoài.
– Xin lỗi vì đã lỡ tay. Anh ổn chứ? Lát nữa tôi sẽ mang cho anh một bài thuốc để băng bó, nó sẽ giúp anh bình phục rất nhanh.
– Cảm ơn!
– Choàng tay qua cổ, tôi cõng anh qua lều y tế.
Phong xìu mặt nhăn nhó ngồi dậy đu trên vai Tuấn. Trong lòng hắn đã tiêu tan mọi hiềm khích ganh ghét, chỉ còn lại sự ngưỡng mộ trước một con người đầy bản lĩnh. Rõ ràng số đông đứng về phía Phong hùa nhau sỉ nhục khi Tuấn thượng đài bằng cách bò, nhưng kết quả quá rõ ràng khiến không một ai có thể nghĩ khác.
Ông Ân ngồi trở lại ghế, nét mặt giãn ra sau khi nghiền ngẫm nhiều điều. Nhã Phương cũng thẩn thờ rơi vào chỗ ngồi, đến giờ cô vẫn không tin những gì vừa diễn ra. Cũng phải thôi, nhân vật số ba của Thiên Ân oai hùng là thế, vậy mà chỉ một cú đá đã khiến anh ta bay vào không trung như bong bóng bị thủng lỗ. Khi Tuấn trở ra từ lều sơ cứu, anh không lên sàn đấu theo cách thông thường mà lấy đà hai bước rồi lộn nhào một vòng trụ vững giữa võ đài, hiên ngang như cột chống trời. Tuấn cung tay từ tốn.
– Kính thưa toàn thể bằng hữu, thật có lỗi nếu sự việc vừa rồi khiến mọi người đau lòng, nhưng tỷ võ là thế. Với tư cách là người thắng trận đầu tiên, tôi xin ra lời thách đấu trận thứ hai, mong được học hỏi các cao thủ còn lại. Xin hỏi, ai sẽ là người tiếp theo?