Mối Tình Trên Sông - Phần 18
– Dạ – Giọng Nga lí nhí, có lẽ cô nàng thấy sợ cái nhìn của Tuấn. Anh ta không nhắc nhở mà đang răng đe thì đúng hơn.
– Cả hai chỗ đó đều làm việc theo ca, em có thể đăng ký trước để họ sắp xếp. Như vậy sẽ không ảnh hưởng tới lịch học. Vậy được chứ?
– Dạ, cám ơn anh Tuấn.
– Vậy tốt rồi, giờ mình đi thôi Nga – Phương đứng dậy nắm tay bạn định rời đi thì Tuấn lên tiếng.
– Chưa xong – Vẫn giọng nói lạnh băng cất lên khiến hai nàng khuê nữ giật mình – Giờ mới tới phần cô. Ngồi xuống – Tuấn dùng ánh mắt chỉ vào chỗ Phương vừa đứng dậy.
– Hả? – Phương trố mắt – Anh bảo ai ngồi xuống?
– Cô ngồi xuống để tôi nói chuyện – Tuấn chống cùi chỏ trên bàn, ngón tay chỉ vào Phương.
Thằng chó này tới số rồi, mày dám ra lệnh cho tiểu thư hay sao? Chắc hôm nay là ngày làm việc đầu tiên và cũng là cuối cùng của mày rồi đó. Bốn gã cận vệ khẽ đưa mắt ngóng chờ một màn kịch thú vị.
– Hớ… – Cô tiểu thư vênh mặt – Anh tưởng anh là ai vậy?
– Thôi mà Phương – Cô bạn khẽ lay nhẹ – Đừng vì chuyện của Nga mà lớn tiếng. Nga thấy có lỗi quá.
Nghĩ tới bạn mình nên Phương miễn cưỡng ngồi lại. Dù sao vẫn cần anh ta giúp cho Nga có một chỗ làm. Không phải, có có đến hai chỗ kia chứ. Được rồi, không vì bạn tôi thì anh đừng hòng lên mặt. Lát nữa tôi mét ba, để coi kẻ tiếp theo phải đi xin việc là ai cho biết.
– Muốn nói gì? – Phương chồm tới trước vênh vênh gương mặt non choẹt.
– Dù đứng ở góc độ nào thì cô vẫn là người đến đây nhờ vả và tôi là người đã giúp cô. Tôi chưa nhận được một lời cảm ơn nào từ cô.
– Xin lỗi, tôi quên. Cảm ơn – Lời vừa thốt ra thật gượng gạo miễn cưỡng.
Ngồi ở bàn bên cạnh, ông Ân chợt phì cười. Ông đang nhắn tin trên điện thoại nhưng vẫn hóng tai nghe cuộc trò chuyện.
– Cô cần phải noi gương bạn mình. Người ta bằng tuổi cô nhưng biết tự thân vận động chứ không trông chờ ỷ lại. Cô có thể giàu có, học giỏi, nổi tiếng, vân vân, nhưng cô thiếu sự độc lập. Nếu cứ như vậy thì sau này làm sao đủ sức kế nghiệp cha mình?
– Xin lỗi, tôi không nghĩ anh có mặt trong nhà tôi chỉ để nói những lời này. Ba tôi không cần.
– Từ ngày mai cô phải thay đổi, đừng có hở một tí là tìm đến ông chủ vì ông ấy không có thời gian giải quyết những việc vớ vẩn của cô. Hãy tự kiếm tiền đi học, đừng để ba cô phải chu cấp. Nhưng mà… – Tuấn lắc đầu – … nhìn cái kiểu tiểu thư của cô chắc không thể tự nuôi sống bản thân được rồi.
– Nè… anh đừng có quá đáng nghe.
Tuấn rất không thích thái độ nghênh ngang của mấy ả tiểu thư. Lẽ ra anh sẽ “dạy dỗ” cho Phương nhiều hơn nhưng nghĩ lại vuốt mặt phải nể mũi. Được rồi, sẽ còn cơ hội, rồi cô sẽ phải bỏ cái thói khinh khỉnh, ít ra là khi nói chuyện với tôi. Ngay khi Phương bước vào nhà hàng là Tuấn đã bắt đầu quan sát. Không chỉ cô tiểu thư họ Hồ mà luôn cả ông Ân. Anh đọc được ngay tình cảm yêu thương của một người cha dành cho con gái. Ông đang bận rộn mà vẫn chịu bỏ công nghe Phương cầu xin những việc chẳng đâu vào đâu đủ biết ông yêu quý con mình đến mức nào. Nhưng tại sao ông Ân chỉ cho có năm phút trình bày? Không phải vì ông không có thời gian mà vì muốn tạo ra một tình huống khó khăn để cô gái trẻ biết trân trọng những gì đang có và tự xoay sở tìm cách vượt qua khó khăn đó. Ông thẳng thừng từ chối giúp đỡ trước lý do “là bạn thân của con gái ông chủ”. Rõ ràng ông muốn lớp trẻ tự lập, bỏ thói dựa dẫm. Còn ở Phương thì sao? Cô gái cưng vừa gặp ông đã tỏ ra nũng nịu mè nheo, rồi rưng rưng nước mắt… đều là chiêu trò cả thôi. Tuấn cắt lời ông Ân khi nói rằng mấy chuyện vặt để anh giải quyết. Một mặt anh muốn ám chỉ chuyện của Nga là vặt vãnh, nhưng sâu xa hơn anh muốn nhân cơ hội này giúp ông Ân chấn chỉnh tư tưởng của Nhã Phương, điều mà tất cả những thuộc hạ của ông đã không làm được, chính xác là không đủ khả năng. Vì sao ư? Vì bọn họ tôn thờ chủ nhân nên tôn thờ luôn cả con gái ông ta, trên hết vẫn là vì si mê cô nàng này, chuyện đó rõ quá rồi còn gì. Họ không dám nói động, không dám dạy đời, không dám chỉ trích, lúc nào cũng tung hô, nâng niu cung phụng… Mà suy cho cùng có ai dám như thế ngoài Tuấn, một gã lang thang bất cần đời? Điều đó lý giải vì sao ông Ân hất hàm đồng ý khi Tuấn mời hai cô gái qua bàn bên cạnh.
– Ba…! Ba nên xem lại việc nhận người này vào làm.
– Vậy có cần xem lại việc giúp bạn cô hay không? – Tuấn phản đòn rất nhanh.
– Anh… – Phương giẫm chân tức uất.
Không lẽ chỉ vì tự ái cá nhân mà Phương làm ảnh hưởng đến Nga. Hơn nữa, cái phao duy nhất của nàng là ba mình mà ông cũng quay lưng để mặc cho Tuấn tùy nghi xử lý. Nếu cố đôi co chỉ để xoa dịu tự ái thì phần thua thiệt sẽ về mình. Biết không thể đối đáp lại Tuấn nên nàng đỏ mặt ngúng nguẩy bỏ đi. Tên cận vệ đứng gần liền tranh thủ cơ hội lấy lòng.
– Tiểu thư đi cẩn thận.
– Không cần anh phải nhắc.
Giận cá chém thớt, đó là chuyện thường tình. Tuấn chợt nghĩ rồi cười thầm, quả là thằng ngu, mở miệng không đúng lúc. Ông Ân thì không nói lấy một lời, chỉ thấy ông nhếch mép cười rất bình thản. Tên cận vệ tưởng ông cười mình nên hắn càng bẽ mặt với Tuấn hơn. Thực chất là ông cười Nhã Phương, chưa bao giờ con gái ông bị người khác dám lên mặt “dạy dỗ” khiến nó không thể chống chế mà phải ôm cục tức ra về. Trước khi rời đi, Phương còn ngoái lại nhìn Tuấn bằng ánh mắt ấm ức. Con gái à, con đụng phải ổ kiến lửa rồi.
Một chiếc bốn chỗ vừa dừng lại nhún nhẹ. Gã tài xế nhanh nhảu đi vòng ra sau mở cửa cung kính chào một cô gái bước ra từ băng ghế sau. Cô đi vào nhà hàng, theo sau là hai cận vệ mặc com-lê đen đeo kính đen. Đưa mắt nhìn một vòng và nhanh chóng nhận ra điểm đến, cô gái dõng dạc tiến về chiếc bàn ông Ân đang đợi. Vẫn như thói quen vốn có, Tuấn quan sát người mới đến. Đó là một cô gái có thân hình thon thả, dáng người uốn lượn trong bộ đồ bó sát. Chiếc quần đen bóng ôm gọn nửa thân dưới khoe đôi chân thẳng tắp dài miên man. Đôi giày bốt cao gót càng khiến cho cô thêm cao vời vợi. Thấy ông Ân đứng dậy, Tuấn cũng đứng dậy cúi chào. Cả hai lần lượt bắt tay cô gái rồi mời ngồi.
– Xin lỗi vì đến trễ – Cô gái lịch thiệp mở lời.
– À không, do tôi đến sớm. Ông Long vẫn khỏe chứ?
– Cám ơn ông chủ, vẫn khỏe. Hôm nay chủ nhân của chúng tôi bận việc nên không đến được mà cử tôi sang gặp ông. Hy vọng không khiến ông phật ý. Xin hỏi… – Cô gái nhìn Tuấn – người này là…
– Trợ lý của tôi.
Bốn gã cận vệ đứng sau lưng ông Ân thất kinh. Không hiểu sao ông chủ lại có thể giới thiệu như thế trong khi tên Tuấn này còn chưa qua một lần thử lửa. Thật không thể hiểu nỗi.
– À, dường như tôi chưa gặp lần nào.
– Anh ta là lính mới.
– Xin được hỏi quý danh – Cô gái điềm đạm hỏi Tuấn.
– Hoàng Mạnh Tuấn.
– Tôi là Thanh Trúc…
Từ khi Trần Bin mở chiến dịch truy quét, các băng đảng nhỏ gần như tan rã. Trong thế giới ngầm chỉ còn trụ lại hai phe rất mạnh đó là Thiên Ân và Hắc Long. Nói về Thiên Ân, đó là một tổ chức được hình thành từ rất lâu, hoạt động bề nổi là du lịch dưới danh nghĩa một tổng công ty quản lý các khu resort ven biển và khu giải trí trong nội thành. Bên cạnh đó, Thiên Ân cũng độc quyền thu gom rác của cả thành phố. Bề chìm thì kinh doanh sòng bạc và phân phối ma túy lấy từ các nguồn nhỏ lẻ. Băng nhóm Hắc Long hình thành sau Thiên Ân, có tổng hành dinh ở Tây nguyên, lĩnh vực của họ chỉ đơn thuần là mại dâm với nhiều kiểu trá hình tinh vi. Thời gian gần đây, trước sự suy yếu đi đến bị xóa sổ của các băng nhóm mới nổi, Trương Đình Long, trùm băng đảng Hắc Long đã thâu tóm các đường dây nhỏ lẻ về mình để dành thế độc quyền phân phối ma túy. Thanh Trúc với địa vị là đầu lĩnh số một được Đình Long cử đi thay. Có lẽ gã này sợ trong cuộc đàm phán đầu tiên bị phục kích nên cho người thế mạng. Hắn vốn là tên gian manh sống thiếu tình người nên việc Trúc xuất hiện đã không nằm ngoài tiên liệu của ông Ân. Ông cũng từng biết qua Thanh Trúc một lần nhưng chưa có dịp nói chuyện, không ngờ hôm nay tiếp xúc mới thấy đó là một cô gái còn quá trẻ, chắc hơn Nhã Phương chừng hai tuổi nhưng lại có một phong thái chững chạc hơn người. Nhớ lại lời giáo huấn của Tuấn với con gái mình, ông Ân thấy lời nói ấy thật chuẩn xác.