Mối Tình Trên Sông - Phần 17
– Ngồi phía trước – Hắn hất hàm chỉ vào ghế phụ cạnh bên tài xế.
Tuấn nhỏe miệng cười cười xoa đầu gã áo đen chỉ đứng đến ngang tai mình.
– Cảm ơn đã chỉ dẫn.
Đụ má thằng chó, vài hôm nữa tỷ võ biết tay tao. Tên này đã nghe kể về thành tích ra mắt của Tuấn nhưng tiếc là hôm đó hắn không có mặt. Khuôn mặt chữ điền sạm lại khi tự tin nghĩ đến ngày rửa hận cho ba huynh đệ của mình.
Xe lăn bánh rời đi, cánh cổng biệt thự nặng nề khép lại. Điểm dừng chân là một nhà hàng sang trọng bậc nhất Sài Gòn. Lúc này là giữa trưa nên khách không đông như chiều tối. Đang bước đi trên lối dẫn đến bàn được đặt trước thì chuông điện thoại reo lên, ông Ân đưa máy lên xem chần chừ một hồi lâu mới trả lời.
– Ba đây.
– Ba đang ở đâu, con dẫn bạn đến gặp?
– Nhà hàng hôm trước – Ông Ân miễn cưỡng trả lời.
– Hay quá, con cũng đang ở gần đây. Vậy con qua nha!
– Con và bạn con có năm phút để trình bày lý do ba phải giúp. Sau đó phải nhanh chóng rời đi vì ba có cuộc nói chuyện quan trọng.
Chiếc bàn tròn đã được bày biện đẹp mắt nằm hiên ngang giữa một sảnh lớn. Ánh sáng giữa buổi trưa hắt qua cửa sổ chiếm trọn cả bức tường làm cho mọi vật thêm lung linh. Cận vệ kéo ghế mời ông Ân thì cũng vừa lúc Tuấn ngồi vào chiếc ghế cạnh đó. Bốn gã cận vệ nhìn Tuấn rồi đưa mắt nhìn nhau khẽ lắc đầu.
– Đứng lên. Chưa ai dạy cho anh lễ nghi hay sao? – Một trong số họ lên tiếng.
Tuấn nhón người đứng dậy thì ông Ân giữ lại.
– Dù sao đã ngồi rồi thì cứ ngồi yên đấy – Ông quay đầu ra sau ngoắt ngón tay gọi gã cận vệ đến gần – Anh ta là người mới nên cần tiếp đón như một gia đình, không nên quá soi mói câu nệ. Lễ nghi cứ từ từ hướng dẫn.
– Dạ, thưa nghe.
Gã áo đen mỉm cười thân thiện nhưng lòng chẳng vui tí nào. Gã theo ông chủ bao nhiêu năm cũng chưa từng dám ngồi ngang hàng với ông. Có chút gì đó ganh tị gợn lên trong ánh mắt bốn gã cận vệ. Tuấn biết hết nhưng vẫn cứ giả lơ. Kệ xác chúng bây, đẳng cấp khác nhau tất nhiên chỗ ngồi phải khác nhau. Tập chấp nhận từ bây giờ là vừa.
Từ phía xa, hai dáng hình khuê nữ xuất hiện. Một người mặc áo thun trắng quần jean xanh, một người thướt tha trong chiếc đầm maxi phủ gót. Tà áo bồng bềnh trong từng bước chân sang trọng tiến đến chiếc bàn mà cô thường ngồi với ông Ân mỗi khi muốn cầu xin điều gì đó. Càng đến gần, bước chân ấy càng hối hả.
– Chào ba – Cô gái mặc đầm ngồi vào chiếc ghế đối diện. Chợt cô bắt gặp ánh mắt người thanh niên cạnh ông Ân đang nhìn mình không rời – Đối tác của ba hả?
– Không. Lính mới.
Tuấn cướp lời ông Ân đáp lại cộc lốc. Khóe miệng hơi mỉm cười như cố tỏ ra lịch thiệp nhưng ánh mắt lại nói lên điều ngược lại. Một thoáng ngỡ ngàng khi thấy Tuấn ngồi ngang hàng với ông Ân mà lại xưng là lính mới. Đã vậy lối nói chuyện khác hẳn với những người dưới quyền của ba mình khiến cô gái mới đến không khỏi lúng túng. Ánh mắt cô tiểu thư chợt né tránh trước cái nhìn như thiêu đốt của Mạnh Tuấn. Sau một phút bối rối, cô rụt rè mở lời.
– Chào… anh…!
Tuấn khẽ gật đầu vẫn ném vào cô gái cái nhìn như đang phán xét khiến cô tiểu thư kiêu kì ấp úng. Con bé này hôm nay sao vậy, ông Ân trầm ngâm. Đừng có nói với ba là con bị khớp trước một gã kiêu ngạo nhé con. Cùng cảm giác đó, bốn tên cận vệ đứng sau lưng cũng đang thấy điên tiết. Sao lại có chuyện ngược đời đến thế, bọn họ thầm thương trộm nhớ Nhã Phương, tranh nhau được đưa đón cô tiểu thư họ Hồ, tìm mọi cách lấy lòng nhưng cô nàng chẳng chút rung động. Ấy vậy mà một thằng nhải ranh chân ướt chân ráo bước vào Thiên Ân lại khiến nàng ấy phải bối rối. Mẹ kiếp thằng chó, phải tìm cách cho nó một trận nhớ đời mới hả gan.
– Con trình bày đi – Ông Ân nhìn đồng hồ – Con còn bốn phút rưỡi.
– À… ba…
Phương rơi về thực tại sau phút đăm chiêu nghĩ ngợi lan man về Tuấn, cố nặn ra câu gì đó để nói nhưng từ của nàng đã bay mất đâu hết, cũng vì người thanh niên kia vẫn cứ nhìn mình đăm đăm.
– Dạ đây là…
– Đây là bạn thân của con, ba biết rồi. Rồi sao nữa.
– Cháu chào bác – Cô bạn thân đứng sau lưng Nhã Phương cúi chào.
– Con còn bốn phút – Ông Ân lại nhìn vào đồng hồ.
– Kìa ba… ba tạo áp lực như vậy sao con nói được. Bạn con muốn xin vào công ty nhà mình làm, việc gì cũng được, miễn có tiền để tiếp tục đi học.
– Ba vẫn chưa nghe được lý do mà ba phải nhận bạn con vào công ty. Nếu chỉ đơn thuần vì là bạn thân thì… xin lỗi tiểu thư, hết chỗ rồi.
– Gì kỳ vậy? Hỏng chịu… – Đôi mắt Nhã Phương đỏ hoe.
Ông Ân biết là con gái lại sắp dùng nước mắt để cầu xin. Nhưng lần này không dễ đâu vì ông đã có chuẩn bị cho tình huống cũ rích này.
– Ba nhắc lại, con không có đủ thời gian để khóc đâu…
– Để tôi – Tuấn khẽ đặt tay lên tay ông Ân ngắt lời – Mấy chuyện vặt này ông chủ để tôi giải quyết.
Tuấn đứng dậy đẩy lui chiếc ghế đang ngồi bước qua một bên.
– Mời cô và bạn cô qua đây.
Nhã Phương giương đôi mắt nai ngơ ngác nhìn ông Ân như xin ý kiến. Ông hất hàm bảo cứ làm như Tuấn nói. Ba người cùng dời sang chiếc bàn bên cạnh.
– Để dễ nói chuyện, cần làm quen trước cái đã. Tôi là Mạnh Tuấn, còn cô? – Tuấn chìa tay trước mặt Phương.
– Tôi… tôi tên Nhã Phương.
Bốn gã cận vệ không nhìn nhưng tâm trí đều để vào cuộc nói chuyện. Bàn tay mềm mại nõn nà run run đặt vào bàn tay thô cứng của người thanh niên mà Phương chưa từng biết đến. Thật là một cảm giác kỳ lạ mà nàng chưa trải qua bao giờ. Khốn kiếp, nó nắm tay tiểu thư luôn rồi.
– Anh vào đây làm việc mà không biết tên tôi à?
– Còn đây là… – Tuấn tiếp tục chìa tay qua cô gái kế bên.
– Dạ em tên Nga, bạn học từ nhỏ với Phương – Cô gái mặc áo thun trắng bắt tay Tuấn.
– Ngồi xuống đi – Cả ba cùng ngồi vào ghế – Em có thể làm những việc gì?
Bốn gã cận vệ cứ tưởng Tuấn sẽ cố làm ra vẻ đạo mạo để tạo ấn tượng với Phương, nhưng thực tế diễn ra hoàn toàn trái ngược. Đối tượng nói chuyện lập tức chuyển sang cô bạn đi cùng và tiểu thư họ Hồ bị cho ra rìa.
– Dạ gì cũng được anh, bưng bê, pha cà phê, nấu ăn…
– Vậy nếu không phải những việc đó mà bán hàng siêu thị, phục vụ khu vui chơi thiếu nhi, em có làm được không?
– Dạ được – Nga hớn hở.
– Nhưng mà có cực không? Không khéo ảnh hưởng giờ đi học – Phương chen vào.
– Tất nhiên tôi biết điều này nên tự có chủ kiến, cô không phải nhắc – Tuấn nhìn Phương bằng ánh mắt mà cô không lý giải được, chỉ thấy sống lưng chợt ớn lạnh – Giờ cô cứ ngồi im lắng nghe đừng cắt ngang lúc tôi đang nói, lát nữa sẽ đến phần cô.
– Anh… – Phương đỏ mặt. Chưa bao giờ có một nhân viên nào của ba mình dám nói chuyện với nàng bằng vẻ bề trên như vậy – Tôi với anh thì có gì để nói. Xí…
Bốn tên cận vệ thầm nghĩ gã Tuấn này chắc ăn gan hùm. Mày chưa biết tiểu thư là lá ngọc cành vàng, là báu vật của ông chủ hay sao? Bản mặt nghinh nghinh của mày thế nào cũng bị tiểu thư mắng cho một trận. Ông Ân cũng không ngoái lại nhìn ba người trẻ bàn chuyện nhưng không một lời nào lọt khỏi tai ông. Ông khẽ nhíu mày trầm ngâm rồi mỉm cười một cách bí hiểm.
– Vậy chiều nay hãy đến biệt thự Thiên Ân, anh sẽ dẫn em qua chỗ hai người bạn gởi gắm. Nhưng có một điều anh nhắc em… – Tuấn dừng lại nhìn sâu vào mắt Nga khiến cô gái sởn gai ốc – Đã nhận làm việc cho người ta thì phải toàn tâm toàn ý, làm gì cũng phải có cái tâm, đừng để người khác vì mình mà chuốc lấy phiền phức.