Mối Tình Trên Sông - Phần 15
– Được rồi, nếu các người đã muốn thế… – Bin lảo đảo bước đi như kẻ vô hồn – Anh sẽ không để em lại một mình. Từ bây giờ, không ai có thể chia cắt hai đứa mình được nữa. Đợi anh… đợi anh theo với…
Bin lê bước trên rìa cỏ, sức nặng của hai người khiến cho đôi chân loạng choạng sụp xuống mép sông. Anh vẫn vô hồn bước đi, nước dâng lên đầu gối, Bin rút chân khỏi lớp bùn tiến dần ra xa… nước ngập qua khỏi đùi, tiếp tục dâng đến thắt lưng… rồi đến ngực… Dòng nước lạnh ngắt đang dần phủ lấy thân xác người con gái bạc mệnh. Một lần nữa cuộc đời cay nghiệt đã chối bỏ hai số phận hẩm hiu. Nước mắt đã ngừng chảy trên khuôn mặt tái nhợt vô hồn. Thật bất hạnh khi Bin đã chạm đến nơi tận cùng của nỗi đau, để lại trong anh một khoảng không vô nghĩa. Đưa đôi mắt thất thần nhìn dòng sông cuồn cuộn chảy, từng bước chân vẫn nặng nề nhưng kiên định. Phủ kín nền trời đen ngòn, cơn mưa vần vũ trong tiếng sấm sét liên hồi như ai đó trên kia đang phẫn nộ giữa trời đêm…
Án mạng đêm ấy khiến cả khu phố bàng hoàng. Cảnh sát đã vào cuộc nhưng cuối cùng vụ án cũng đi vào bế tắc. Có người nói đã thấy xác đôi trai gái trôi sông, cũng có người khẳng định Bin đã được cứu sống rồi bỏ xứ đi biền biệt. Bốn năm sau, có người còn thấy Bin trong bộ đồng phục cảnh sát hình sự dưới quân hàm trung tá, mỗi bước đi đều có tiền hô hậu ủng, lính tráng vây quanh. Trên vầng trán cao cao nay xuất hiện một vết sẹo dài khiến cho khuôn mặt từng một thời tự ti đã trở nên lạnh băng vô cảm. Anh hiếm khi xuất hiện trước công chúng nên ngay cả người từng quen biết cũng không có dịp tiếp cận.
Nhịp sống cứ thế tiếp diễn theo cách của nó, vẫn tồn tại những thái cực đối lập, những kiếp người bất hạnh vẫn nhan nhản giữa dòng đời. Chiếc xe bốn chỗ bóng loáng giảm tốc độ dừng lại sát lề đường vì không thể ôm cua vào cánh cổng lớn do bị một tên vô lại nào nó nằm chắn ngang. Xe bấm còi hai nhịp nhưng gã đó chẳng mảy may nhúc nhích. Gã tài xế bực bội mở cửa bước xuống đá chân vào tên ăn mày bẩn thỉu đang ôm chặt chai rượu vào lòng.
– Này anh kia, né qua một bên cho tôi đánh xe vào nhà, sao nằm giữa đường thế này?
Gã ăn mày lờ đờ mở mắt nhìn một lượt từ trên xuống. Gã nhận ra chỉ là thằng tài xế ăn mặc chải chuốc như thằng hề, đã vậy còn đeo kính đen trông khó ưa.
– Đây là lề đường, tao nằm đâu là chuyện của tao – Gã ngửa cổ tu một hơi rồi tiếp tục gối đầu lên tay nhắm mắt.
– Nè…
Anh tài xế không đủ kiên nhẫn khom người túm cổ áo. Chưa kịp lôi đi liền bị gã ăn mày chộp lấy cổ tay vặn ngược ra sau. Gã đã bật dậy nhanh đến mức tưởng như chỉ có camera quay chậm mới có thể thấy được.
– Đụ má… động đến tao là tới số.
Hai tên áo đen khác từ trong xe lao ra hỗ trợ chụp vào hai cánh tay gã lang thang. Lúc này gã chỉ ngồi im đưa mắt quan sát. Lực lượng hoàn toàn áp đảo khiến anh tài xế tự tin hẳn lên. Anh ta ngồi xổm trên gót chân, tháo kính râm móc lên túi áo nhìn chằm chằm vào mắt người đàn ông nhem nhuốc ăn mặc bẩn thỉu, mái tóc gã bù xù phất phơ trên cái trán lấm lem như vừa chui ra từ ống khói.
– Anh thật quá đáng. Anh cản đường xe tôi vào nhà lại còn gây sự. Đừng tưởng tôi không làm gì được anh nhé.
Anh chàng tài xế thoáng nhìn thấy sợi dây chuyền sáng choang thập tò trong cổ áo gã ăn mày, trên đó có treo một hộp tròn nhỏ như hộp dầu cù là. Anh ta ngang nhiên thò tay lấy ra thẩy thẩy trong lòng bàn tay nói khẩy.
– Bùa hộ mệnh đây hả?
– Bỏ sợi dây chuyền ra – Giọng gã ăn mày đầy mệnh lệnh.
– Hừ… – anh tài xế cười cười – … không thì sao?
– Thì chết mẹ mày với tao.
Bất ngờ, gã bẩn thỉu vung tay khiến hai tên đang đứng phía sau bật ngửa. Hai cánh tay dơ bẩn tức tốc quay trở lại trước mặt, một dằn trên cổ tay anh tài xế, một đấm ngược từ dưới lên khiến tay trái người này gãy đôi. Một tiếng rú kinh khiếp vang lên, người tài xế quằn quại ôm tay gục xuống. Hai thằng phía sau bật dậy lao đến liền trúng ngay những cú đá đầy uy lực khiến chúng văng vào góc tường nằm chồng chất lên nhau ôm ngực rên xiết.
Gọi gã này là ăn mày có phần hơi quá, tuy hắn ta bẩn thỉu say xỉn nhưng chẳng đi xin của ai. Người đàn ông ước chừng năm mươi từ trong băng sau chiếc xe hơi khi nãy bước ra với phong thái từ tốn. Khuôn mặt tuy không có nét gian xảo nhưng trông rất lạnh lùng, toát lên một thân thế không tầm thường. Ông này gọi khi gã lang thang bỏ đi.
– Khoan đã, tôi cần nói chuyện với anh.
Gã say xỉn dừng bước nhưng không quay mặt lại.
– Thằng mất dạy đó dám phỉ báng linh vật của tao thì nó phải bị trừng phạt.
– Tôi không nói chuyện đó. Chỉ là chuyện vặt vãnh, thôi bỏ đi – Người đàn ông có mái tóc lấm tấm bạc tiến lại toan đặt tay lên vai kẻ lạ mặt thì chợt nghĩ đến điều gì đó nên rụt lại – Tôi muốn bàn với anh một chuyện làm ăn.
Gã lang thang khẽ nhíu mày. Có lẽ gã đang thắc mắc tại sao mình đánh trọng thương thuộc hạ của tên này mà hắn lại muốn bàn chuyện làm ăn? Hay hắn đang giở trò?
– Làm ăn cái đéo gì? Tao đã bị chúng nó chơi một vố, đéo tin thằng nào nữa hết.
– Hóa ra anh bị người ta chơi khăm. Thảo nào anh hận đời đến vậy – Người đàn ông ăn mặc sang trọng trầm ngân – Ưhm… có thể mời anh vào nhà uống một ly nước được không?
– Tao chỉ uống rượu của tao – gã đưa chai rượu lên cao.
– Thôi được, không ép. Một tài năng thế này mà phải lây lất thật uổng phí. Tôi đang chiêu mộ nhân tài – Người đàn ông đi vòng tới trước – Võ nghệ của anh thật cao cường. Anh có biết khi nãy vừa hạ đo ván ba thằng đệ giỏi nhất của tôi không? Hy vọng anh suy nghĩ nghiêm túc vấn đề này và sẽ liên lạc lại với tôi.
Gã nhà giàu kẹp tấm danh thiếp trên hai ngón tay đưa lên trước mặt nhưng kẻ đối diện vẫn dửng dưng không chút thay đổi thần sắc. Thấy vậy, ông ta khẽ nhét nó vào túi áo gã say xỉn.
– À, tiện thể… – Ông ta móc trong áo vest cọc tiền dày cộp ngắt một nửa mà chẳng cần quan tâm là bao nhiêu – … gởi anh chút tiền uống rượu – Cọc tiền vừa đặt vào túi đã khiến chiếc áo rách nát của gã lang thang xệ xuống.
Nói rồi người này vỗ vai thân thiện ung dung bước đi. Khi hai chiếc lưng của hai người đàn ông cách xa một đoạn, bước chân chợt dừng lại như nhớ ra điều gì.
– Có thể cho tôi biết tên được không?
Gã lang thang lưỡng lự rồi cất tiếng.
– Tuấn. Hoàng Mạnh Tuấn.
– Cánh cổng biệt thự này luôn rộng mở, mong sớm gặp lại anh, anh Tuấn.
Nói rồi người đàn ông thả từng bước chân kiên định đi qua cánh cổng đã mở toang. Những người hầu đứng hai bên kính cẩn cúi chào. Gã say xỉn vẫn đứng im một chỗ, chỉ có cái đầu bù xù hơi xoay nghiêng liếc mắt nhìn vào hàng song sắt tường rào. Bên trong là một tòa biệt thự uy nghi có lối trang trí theo phong cách thời phong kiến Âu châu. Đôi chân mày khẽ nhíu lại như đang suy tư, có lẽ gã đã dao động trước thân thế cao sang và lời đề nghị quá hấp dẫn. Đúng vậy, với một kẻ vừa thoát khỏi nanh vuốt cảnh sát thì một chỗ trú ẩn an toàn là điều mà gã ăn mày không thể làm ngơ. Gã lấy tấm danh thiếp ra xem, trên đó chỉ có vỏn vẹn dòng chữ Hồ Thiên Ân in lớn phía trên số điện thoại.
Đám thuộc hạ trong biệt thự vội chạy ra ngoài dìu ba tên cận vệ vào trong. Gương mặt ai nấy đều toát lên vẽ kinh hãi khi chứng kiến những cú ra đòn quá nhanh và hiểm ác. Cánh cổng lớn vội đóng kín như sợ gã kia sẽ lao vào xé xác từng người một.
– Ông chủ! – Ba gã cận vệ cúi mặt ôm lấy vết thương vừa được sơ cứu.
– Ba người các anh khiến tôi quá mất mặt. Đây là những vệ sĩ chuyên nghiệp đó sao? Không chống nỗi một gã ăn mày rách rưới.
– Ông chủ, chúng tôi bị đánh lén, ông cũng thấy rồi mà.