Mối Tình Trên Sông - Phần 14
Đúng là lũ khốn nạn, Bin gào lên cố gom hết sức lực vùng vẫy thoát khỏi hai thẳng đồ tể. Chưa kịp lao đến tên cầm đầu thì bốn thằng đang giữ Nhi phát hoảng buông nàng để cùng hợp sức bắt Bin lại. Thằng cầm đầu lúc này đã rũ rượi lắm rồi vì nắc liên tục cả nửa giờ đồng hồ, hắn để nguyên người ngợm trần truồng, máu me tèm lem khu háng ngồi bệch xuống bãi cỏ thều thào.
– Trói nó lại, tụi mày hưởng nhanh rồi đi. Đụ má… chưa bao giờ tao được đụ sướng như hôm nay.
Bọn đàn em của hắn hối hả trói Bin vào gốc cây rồi thay nhau hãm hiếp Nhi. Người con gái đáng thương kia không còn sức để vùng vẫy, cũng không còn nước mắt khóc cho thân phận hẩm hiu. Nàng đã buông xuôi trong hơi thở lụi tàn. Lũ chó sói lao vào xâu xé nàng không thương tiếc. Manh áo mỏng bị xé toạc, cặp vú non tơ bị chúng thay nhau nhào nặn rồi cắn ngấu nghiến đến dập nát. Trong lúc một thằng hùng hục vào háng thì thằng khác bóp miệng nhét cái giống đực của hắn vào khiến Nhi ngạt thở.
– Chết người, làm ơn… chết người, có ai không… cứu… cứu…
Bốp, một cái tát trời giáng khiến mặt Bin sưng vù. Một tên nào đó lao đến lấy quần lót của Nhi nhét vào miệng Bin, giờ thì anh chỉ còn có thể giãy giụa dưới gốc cây với giọng ư ử trong cổ họng.
Ngoài bờ sông, lũ súc vật vẫn miệt mài thay nhau vùi dập Nhi rồi rút ra bắn khí vào miệng nàng. Chỉ một lát sau, khuôn mặt thánh thiện yêu kiều đã chuyển sang tím tái, cơ thể nàng co giật đòi hỏi không khí nhưng đường vào hai lá phổi đã bị tinh dịch của lũ khốn trám kín. Chúng vẫn tiếp tục bơm thứ bẩn thỉu ấy vào miệng mặc cho nạn nhân đang trong cơn hấp hối. Bin bấn loạn tột cùng, cố dùng lưỡi tống cái vật đang nhét trong miệng ra nhưng không được. Anh ra sức nhai cho nó nát vụn để phun khỏi miệng. Anh cố nhai, nhai mãi… nhai mãi… đến khi quai hàm đờ đẫn… cuối cùng chiếc quần lót cũng nát thành từng mảnh. Anh phun ra tiếp tục gào lên kêu cứu. Giữa trời đêm, tiếng kêu thảm thiết ấy đã không còn ý nghĩa vì bị giông gió phớt lờ.
– Tụi bây đụ lâu quá vậy? Xong chưa? Rút thôi, sắp mưa lớn rồi.
– Xong rồi đại ca. Lồn nó đã quá, ước gì nứng nhanh để đụ cái nữa.
– Thôi, vậy là đủ rồi. Nát tươm còn gì nữa mà chơi.
Bọn súc sinh mặc lại quần áo rồi hối hả rời đi. Tuy ánh sáng đèn đường hắt vào khá mờ nhạt nhưng Bin vẫn nhìn rõ từng bộ mặt thú vật. Nền trời tối đen vằn vện những ánh sét, mưa lất phất kèm theo gió lạnh cắt da. Trong tiếng gió rít, Bin còn nghe thấy giọng bọn chúng hả hê bàn tán.
– Hôm nay không ngờ thị sát địa bàn mới lại bắt trúng bò lạc. Đại ca chơi được gái tơ kiểu này gặp vận may rồi.
– Ha ha… đúng vậy.
– Đúng đó đại ca, chuyến này coi như đã thuận lòng trời, địa bàn nhất định sẽ được mở rộng.
– Khặc khặc… mày nói đúng lắm – Tên cầm đẩu ngửa cổ cười như bị sặc nước – Ngày mai về tới, tao sẽ mở tiệc. Cho tụi bây ăn nhậu và chơi đĩ bét nhè ngay trong đại bản doanh.
– Hoan hô…
Sấm chớp liên hồi trút xuống cơn mưa khủng khiếp. Nhi nằm bất động trên thảm cỏ co giật ngày một yếu dần. Nước mưa té tát dội lên thân thể lõa lồ cuốn theo dòng máu đỏ thắm lớn dần trên bãi cỏ. Bin cố vùng vẫy, cuối cùng đã tháo được sợi dây trói một cách cẩu thả rồi lao đến nâng Nhi dậy. Anh khiếp đảm nhận ra họng nàng đầy nghẹt tinh dịch. Bin cạy miệng Nhi vỗ cho chất nhầy trôi ra nhưng nó đã đi sâu vào cổ họng. Anh ngậm miệng nàng nút mạnh cố rút thứ bẩn thỉu ấy ra phun phù phù xuống cỏ. Mùi tinh khí tanh tưởi xọc lên tận óc kinh tởm vô cùng. Bin ra sức hô hấp cho Nhi, vừa thổi hơi vừa đè ngực trong run sợ và hoảng loạn.
– Nhi ơi, tỉnh lại đi em. Cố gắng thở đi… thở đi… Anh Bin đây… thở đi em… thở… đi… thở… th…ở…. th…ở… th….ở………
Nhi đã hoàn toàn bất động trong cơn mưa trắng trời dội xối xả lên khuôn mặt xanh mét. Đôi mắt thơ ngây vẫn mở to trân trối nhìn lên nền trời tối đen vằn vện ánh chớp. Bin gục xuống xác Nhi thét lên như loài mãnh thú trọng thương.
– Ngọc Nhi…!!!
Ôm xác nàng trong tay, Bin đau đớn không tin đã mất nhau mãi mãi. Mới vài giờ trước còn âu yếm mặn nồng trong vòng tay với bao ước hẹn về cuộc hôn nhân nồng đượm, vậy mà giờ đây nàng nằm đó, chỉ còn lại một cái xác không hồn. Bin đã cưu mang Nhi cả thời thơ ấu, nuôi nấng yêu thương và sung sướng nhìn nàng trưởng thành từng ngày. Nàng là một đóa hoa ngát hương, là một báu vật mà số kiếp đen đủi ban tặng cho Bin như một ân huệ. Trong anh vốn dĩ đã hình thành tỉnh cảm của một người cha, một người anh, và giờ đây là một người tình. Làm sao Bin có thể chịu đựng nỗi sự mất mát to lớn này. Số phận thật tàn nhẫn khi dồn tất cả những nỗi đau lớn nhất của thế gian bắt Bin phải gánh lấy. Anh ngửa mặt nhìn trời cao gào thét đến lạc giọng.
– Ông trời ơi sao ông độc ác với chúng tôi? Ông đã mang Nhi đến, sao lại nỡ cướp cô ấy khỏi tay tôi khi mọi thứ chỉ mới bắt đầu… – Bin gục xuống siết chặt thân xác lạnh ngắt – Nhi ơi… làm sao anh có thể sống nỗi được nữa, anh chết mất, chết mất Nhi ơi…
Cũng tại nơi này, Nhi đã từng nằm trên người Bin âu yếm trao anh tiếng yêu nhưng anh đã ngăn lại. Hơn bao giờ hết, Bin khát khao muốn được nghe trọn vẹn lời tỏ tình đêm ấy, nhưng hỡi ôi còn đâu nữa, mãi mãi không còn nữa người con gái nhỏ nhắn thích cuộn tròn trong lòng anh, mãi mãi xa rồi hơi ấm nồng nàn khi trao nhau cái ôm siết chặt.
Mười năm trước, cũng vì cố bán thêm vài tờ vé số để suýt phải mất mạng vì đói và lạnh. Trời ơi, sao hôm ấy Bin không chết quách đi cho xong, như thế thì cuộc đời Nhi đã rẽ sang một hướng khác, sẽ tránh được thảm kịch của hôm nay. Nhi từng trách Bin tự ti hèn mọn, khuyên anh phải cố gắng sống mạnh mẽ để bảo bọc đời nàng. Bin có làm được không? Không hề. Ân hận ư? Giờ ân hận có ý nghĩa gì nữa? Từng lời âu yếm của nàng vẫn vang vọng bên tai. Mới lúc chiều, nàng đã bảo anh đừng cố tham việc. Nếu nghe theo thì đâu phải kiệt sức để đến nỗi không thể chống trả với bọn côn đồ. Bình thường sức Bin có thể quật ngã ba tên to khỏe để cầm cự đợi khi có người đến cứu. Nhưng sự việc đã không đi theo hướng mà lẽ ra nó nên như thế. Và ai đã ép nàng đến đây trong đêm khuya vắng vẻ. Lại là Bin ư? Đúng thế. Chính mày chứ không ai khác, thằng tồi tệ Trần Bin. Một lần nữa mày đã không nghe lời người con gái đáng thương đó, mày đã tiếp tay cho lũ độc ác giết chết nàng mất rồi…
Bin ôm đầu gục xuống, tất cả là do mình mà ra. Anh hốt hoảng nhận ra chính mình là nhân tố then chốt hội tụ với muôn vàn những nhân tố khác giết nàng. Trong cơn mưa, Bin loạng choạng trên mặt cỏ nghiêng nghiêng sũng nước tiến ra phía đường lớn, đơn độc giữa đêm gào lên thất thanh.
– Có ai không??? Cứu… cứu với… Có ai không…??? Làm ơn….
Bin ôm mặt quỳ xuống, quằn quại trong niềm đau ngút trời. Như đêm mưa khi cố bán thêm vé số, mọi cánh cửa đã đóng kín, không một ai ghe thấy tiếng kêu cứu xé lòng. Mưa vẫn trút nước, cơn mưa thịnh nộ trong tiếng sấm vang rền như giọng quan tòa phán quyết. Thất thểu đứng dậy trong tuyệt vọng cùng cực, Bin bì bõm lê bước trên thảm cỏ ngập nước trở lại bên xác Nhi. Cởi chiếc áo phong phanh đắp lên thân xác lõa lồ, Bin ôm nàng trong tay nghe cõi lòng tan nát.
– Mười năm trước cũng trong cơn mưa, anh ôm em vào lòng ru cho em ngủ. Mười năm sau cơn mưa đó đã trở lại trừng phạt anh thật tàn nhẫn. Anh ôm em đây, lần cuối cùng anh ôm em vào lòng. Ngủ đi em… – Nước mắt giàn giụa hòa cùng nước mưa mặn đắng – … ngủ cho quên hết số kiếp đen đủi mà anh đã trót gieo vào đời em. Đau đớn quá Nhi ơi!!!
Bin siết chặt Nhi vào lòng khóc đến đứt từng đoạn ruột. Thẩn thờ ngồi ôm xác nàng hàng giờ mặc tình cho nỗi đau gặm nhấm linh hồn. Cơn mưa ngớt rồi lại tiếp tục trút xuống như đang ra sức nhấn chìm mọi thứ. Gắng chút sức tàn còn lại, Bin bế nàng trên hai cánh tay run run đi về phía dòng sông chảy xiết.