Mối Tình Trên Sông - Phần 11
Đôi trai đơn gái chiếc ríu rít đùa giỡn đến quá nữa đêm rồi ôm nhau chìm vào giấc ngủ đẹp nhất trong đời. Tia nắng đầu tiên lung linh xuyên qua màng cửa sổ bừng sáng cả căn phòng. Bin đã thức nhưng chưa vội rời giường vì Nhi vẫn đang cuộn tròn trong lòng anh say ngủ. Anh khẽ giật mình nhận ra tay đang vòng tới trước ôm lấy bầu ngực Ngọc Nhi. Sự mềm mại no tròn lấp đầy bàn tay thô kệch khiến Bin lơ lửng trong không trung, nửa muốn rụt tay lại, nửa muốn giữ yên nơi ấy. Chưa biết phải làm sao thì Nhi cựa mình thức giấc. Nàng hé mắt nhìn quanh một lượt để tin chắc là mình đã qua đêm trong phòng ngủ của “anh trai”. Mùi đàn ông quen thuộc còn đang sưởi ấm cho nàng. Dù nhanh chóng nhận ra bầu vú đang nằm gọn trong bàn tay ấm áp nhưng nàng xem như chuyện bình thường. Nhi thích như thế, thích sự đụng chạm vào nhau vì từ lâu nàng đã xem thân xác và linh hồn này là của Bin. Nhi xoay người nhìn vào khuôn mặt gai góc nhưng rất đỗi đáng yêu của người tình. Bin vội nhắm mắt lại trốn chạy cảm giác ngượng ngùng khi bàn tay vẫn đang chụp vào một bên vú. Nhi ngắm anh rất lâu, rất lâu… rồi rón rén đặt vào môi anh nụ hôn thật dài… Anh không thể chối bỏ cám giác tuyệt vời này. Như một phản xạ tự nhiên, Bin đáp lại nụ hôn của nàng.
– Ăn gian…! Thức từ lâu rồi phải không?
– Ưhm. Em ngủ có ngon không?
– Chưa bao giờ được ngủ ngon như vậy.
– Dậy chuẩn bị đi học thôi.
– Ứ… – Nhi uốn mình như con mèo lười – Chán… làm biếng quá hà. Ước gì không phải đi học để được nằm trong lòng anh suốt ngày – Nhi chợt nhớ ra điều gì đó rồi nhìn Bin nghiêm nghị – Hôm nay đưa đón bạn gái đi học, không được trốn ở chỗ vắng nữa nha! Người ta mỏi chân lắm, không thích đi bộ đâu!
– Ừ, biết rồi.
– …
Liệu cuộc sống có êm đềm trôi đi như lòng người hằng mong ước? Liệu bầu trời sẽ mãi tươi đẹp hay đến một ngày nào đó, những áng mây xám sẽ che lấp nền trời trong xanh? Thời gian chưa bao giờ ngừng trôi và con tạo vẫn mãi xoay vần, đẩy nhịp sống của đôi trai gái đang yêu lật sang một trang mới. Yêu Nhi và muốn mang đến cho nàng hạnh phúc, Bin càng thấy mình phải nổ lực hơn nữa. Nhưng khổ thay anh không biết phải thoát khỏi kiếp lam lũ như thế nào, chỉ biết dùng cơ bắp thay cho trí não. Liệu hôm nay có phải là cơ hội để anh thực hiện mong ước bình dị đó?
Hôm nay chính là ngày mà một lượng hàng khổng lồ đổ về kho và anh sẽ phải vắt sức làm việc. Với Bin đó là cơ hội kiếm thêm thu nhập, nhưng với Nhi đó là nỗi đau mà nàng không muốn người mình yêu phải gánh vác thêm nữa. Bình thường chỉ có hai chiếc tải lớn cũng đủ chết khiếp lắm rồi. Chiều nay, cứ nhìn bốn chiếc nối đuôi nhau như một lời thách thức khiến Nhi lo lắng khôn nguôi.
– Anh à, hàng nhiều quá, liệu sức mà làm đừng có cố.
– Yên tâm đi, sức anh trâu bò lắm.
– Cứ cậy sức khỏe rồi làm ráng không tốt đâu. Nói với ông chủ huy động thêm người đi anh.
– Nếu đông quá người ta chia tiền hết thì phần mình còn bao nhiêu đâu. Thôi để anh cố lần này nữa thôi.
– Anh nói câu này bao nhiêu lần rồi?
– Thôi mà… anh biết là anh làm được. Khi nào mệt thì ngồi nghỉ có gì đâu, đừng lo lắng thái quá. Hay em ra tiệm net chơi game đi, xong anh ra đón chứ ngồi đây nhìn anh vác hàng rồi lại thấy xót.
Biết có khuyên can cũng chỉ bằng thừa, Nhi ủ rũ lắc đầu ngồi xuống ghế. Làm sao nàng có thể đành tâm tìm chỗ giải trí trong khi Bin phải còng lưng làm việc để kiếm tiền vun đắp cho tương lai của hai người. Nhi sẽ ngồi quan sát, nếu thấy Bin có dấu hiệu đuối sức là bắt phải ngưng ngay. Vẫn như mọi khi, những người khuân vác lực lưỡng không ngần ngại bắt tay vào việc. Vừa kề vai gánh bao hàng đầu tiên, Bin đã thoáng chột dạ. Hôm nay không phải những bao bột quen thuộc mà là thứ gì đó cứng và nặng hơn, thảo nào ông chủ hào phóng trả công gấp năm lần bình thường. Không chỉ có riêng Bin nhận thấy như thế, lời đáp đến ngay sau nửa tiếng làm việc. Ai nấy đều thở hồng hộc và bắt đầu xuống sức, bước đi đã loạng choạng không còn thoăn thoắt như trước. Vì sợ Nhi lo lắng nên Bin cố gượng nhưng làm sao được qua đôi mắt sắc xảo của Ngọc Nhi. Nàng đã nhiều lần đứng dậy vẫn tay ra dấu dừng lại nhưng Bin cứ lờ đi. Mãi đến khi Nhi không còn đủ kiên nhẫn nữa kéo Bin ra khu đất trống thì anh mới chịu ngồi nghỉ. Bin miễn cưỡng gieo mình xuống chiếc ghế làm từ gốc cổ thụ nghe toàn thân rã nát, bao mệt mỏi gắn gượng chợt ập đến phủ lấy anh.
– Thôi ngưng đi anh, lượng hàng này không thể bốc nổi đâu. Đừng cố nữa không đáng đâu anh. Đưa em về, em muốn về nhà! – Nhi van nài đến sắp bật khóc.
– Không sao đâu em – Bin vuốt mà nàng trấn an – Anh nghỉ thêm chút nữa sẽ hồi sức lại ngay. Chỉ hôm nay nữa thôi, anh hứa sau hôm nay sẽ tìm việc khác để làm.
– Anh thiệt là…
Gió bắt đầu thổi nhè nhẹ mang theo hơi lạnh. Nhi khẽ xoa tay choàng áo len vào người nhìn theo dáng Bin tiến đến chỗ xe tải. Phải bốc xong hai chiếc nữa mới kết thúc buổi lao động vất vả. Nhi chắp tay thầm khẩn cầu cho những giây phút bi ai này sớm trôi nhanh. Tuy còn lại nửa lượng hàng nhưng nhóm bốc xếp phải nghỉ đến bốn lần và đã có hai người đuối sức bỏ cuộc, họ chỉ nhận được số tiền đúng với công sức bỏ ra chứ không có thêm phần phụ trội. Vậy là khối lượng càng dồn lên tấm lưng trần đang đau ê ẩm của những người còn lại, trong đó có Bin. Ơn trời cuối cùng thì công việc đã hoàn tất. Mọi người dường như không còn đứng nổi khi xếp hàng nhận phần thù lao của mình. Bin là người nhận tiền cuối cùng trong nhóm với số tiền cao hơn hẳn những người trước. Anh hí hửng cầm xấp tiền trên tay mang ra chỗ Nhi đợi. Đó là thành quả lao động suốt mấy giờ liền, mồ hôi tuông như tắm trên thân người cuồn cuồn cơ bắp. Khi những bước chân cuối cùng nặng nề nện trên mặt đất, đôi mắt Bin mờ đi không còn nhìn rõ được nữa, khuôn mặt tái nhợt như người thiếu máu rồi ngã quỵ. Nhi òa khóc lao đến ôm lấy thân người rắn như thép đầm đìa mồ hôi. Nàng biết anh đã kiệt sức.
– Anh ơi… anh có sao không? – Nhi càng khóc lớn hơn khi vỗ vỗ vào má mà không thấy Bin mở mắt – Anh ơi nhìn em đi, đừng làm em sợ!
– Anh… mệt… quá…
– Uốn…g… nước… uống nước đi… – Nhi rót ly trà đường vào cái nắp bình giữ nhiệt run run đưa đến trước đôi môi khô khốc – Uống từ từ thôi anh.
Bin cầm nước uống mà ngỡ đang nâng khối tạ trăm ký, cánh tay không còn tuân theo sự điều khiển của não bộ, run rẩy đến thảm hại. Sau khi ngửa cổ uống một hơi, Bin buông xuôi hai tay thả lỏng toàn thân rồi nhanh chóng thiếp đi. Nhìn gương mặt đang dần lấy lại nét tươi tỉnh Nhi mới thấy yên tâm. Cứ để cho anh tựa vào gốc cây ngủ một lát, trong khi đó Nhi lau mồ hôi cho anh và lấy áo trong túi nilon phủ lên người để ngăn gió. Chiếc bụng thon chắc phập phồng trong hơi thở đều đặn, Bin ngủ rất say nhưng chỉ hơn nửa giờ là tỉnh dậy. Nhìn người con gái xinh đẹp ngồi bên cạnh mà lòng anh tràn ngập yêu thương. Hai ánh mắt nhìn nhau âu yếm.
– Anh khỏe chưa? Ổn không anh?
– Đỡ mệt rồi em. Giờ mình đi thôi.
– Ngồi nghỉ chút nữa hẳn đi.
Bin vuốt má Nhi trấn án rồi dắt tay nàng rời khỏi kho hàng, bước chân vẫn loạng choạng dù anh đã cố kiềm lại nhiều lần. Nhi biết là Bin vẫn chưa ổn nhưng không biết phải làm sao để giúp anh hồi phục. Có lẽ sáng mai nàng sẽ dậy sớm mua những thức ăn bổ dưỡng bồi bổ cho anh. Chiếc xe máy chở đôi nam nữ thong dong trên đường. Ngồi phía sau ôm lấy thân hình vạm vỡ, Nhi cứ ngỡ đang được một vị thần trong truyền thuyết Hy Lạp đưa mình đến chân trời mộng mơ. Nàng nhìn lại phía sau, kho hàng đã lùi xa dần nhỏ lại đến khi không còn nhìn thấy nữa. Vậy là từ ngày mai Bin sẽ tìm việc khác để làm, anh đã hứa với nàng như thế. Nhi không thể chịu đựng cảnh nhọc nhằn này thêm nữa, mọi thứ phải thay đổi như tình cảm của cả hai đã chuyển từ anh em sai tình nhân. Những cung đường quen thuộc lướt qua mắt Nhi, nàng mong mau mau về tổ ấm của mình nhưng dường như đây không phải đường về nhà.