MỐI TÌNH NGANG TRÁI VỚI NGƯỜI EM HỌ - Chương 16
NGOẠI TRUYỆN : SINH NHẬT KHÓ QUÊN PHẦN 2
Tan học là phi thẳng về nhà trong tâm trạng lâng lâng sung sướng xen lẫn hồi hộp, không biết qua nhà con P như thế nào đây. Nói gì thì nói tuy tâm lý của mình phát triển sớm hơn những đứa bạn cùng lứa một xíu, nhưng đây là lần đầu tiên được ăn tiệc sinh nhật. Hồi bé ở quê có nhà nào làm sinh nhật đâu, ăn không đủ no thì lấy đâu mà sinh với chả nhật. Một phần trong suy nghĩ mình, nhà nào mà tổ chức sinh nhật cho con cái thì chắc chỉ có nhà giàu ( nghĩ lại mình thật ngây ngô đáng yêu biết bao). Vừa tắm vừa hát bài “Oanh” của Ưng Hoàng Phúc, kì cọ ngóc ngách nách háng kĩ càng, đứng trước gương soi đi soi lại thầm nghĩ ” đẹp trai tí nữa bằng Bi-Rain mẹ nó rồi”.
Mặc vào cái áo sơ mi tím phẳng phiêu, cái quần kaki trắng, đeo cái đồng hồ rado của thằng ngu nó cúng mình, bỏ cái điện thoại motorola vào túi quần, đứng trước gương cười như thằng ngất. Ôi trời ơi, “người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân”, vừa đẹp mà lụa vừa tốt nữa thì ai chơi lại, ha ha ha. Xin phép 2 bác cho đi ăn sinh nhật xuống nhà giữ xe dắt con xe đạp huyền thoại bỏ gói quà cột đằng sau chạy qua nhà P. Tới nơi là 6h30p, gọi điện thoại cho em nó, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên :
– Alo, sao thế T?
– He He chào người đẹp, tui tới rồi nè, đang ở dưới sân, người đẹp không xuống nhanh là tui….. cứ chờ tui ăn vạ đây luôn đó.
– Hihi, xuống liền mà, người đâu mà nhây thấy ớn.
Ôi mẹ ơi, thần linh ơi, cái gì thế này, móc vội điện thoại coi lại có gọi nhầm số không, không nhầm, tự nhiên thấy lạnh sống lưng, nay sao tự nhiên con P nó nhỏ nhẹ thế , đợi nó xuống trong tâm trạng lo lắng. Bước xuống cầu thang là P với bộ váy hoa liền thân màu tím nhạt ống tay áo chỉ qua cùi trỏ 1 xíu, mang đôi giày búp bê tím ,đeo đôi bông tay và lắc tay bạch kim vô cùng tinh tế , em trang điểm kĩ hơn mọi ngày rất nhiều. Em bước xuống cầu thang thu hút bao ánh nhìn, những đôi mắt ngưỡng mộ, ghen tị, và tất nhiên là có những đôi mắt lang sói nữa, phong cảnh quanh em như mờ dần, tôi không thấy xung quanh nữa. Tôi như nín thở, cứ nghĩ con cóc như mình mọi ngày thì hôm nay thành con chồn tưởng ngon lành rồi, khoảng cách so với em nó ngắn lại tí, đâu ngờ con công như em nay lại hóa phượng hoàng… ôi cái DM càng lúc càng xa, lần đầu tiên trong cuộc đời mình có cảm giác ngoài tầm với, ngay trước mặt nhưng xa lắm, cảm giác chỉ với tay là tới nhưng dù có cố gắng như thế nào vẫn không chạm được em. Em vừa đi xuống cầu thang thì có một anh đi tới, dáng người cao và lịch lãm khoảng trên dưới 20 tuổi, khuôn mặt đẹp trai theo vẻ con nhà giàu thành phố, em cười đáp trả và nói chuyện gì đó tôi cũng không nghe rõ.
Đầu óc suy nghĩ vẩn vơ, hai tay nắm chặt vào tay cầm xe đạp, em đứng trước mặt tôi lúc nào không hay. quơ quơ tay trước mắt:
-Nè nè, sao thế ?
Mùi thơm trên người em ngào ngạt làm tôi sực tỉnh , cố nở nụ cười cứng ngắc :
– Hôm nay P quá đẹp rồi đó, không sợ người ta ghen tị chết à?
– Thui đi ông, cái miệng ông dẻo quẹo. Lên nhà nhanh đi đứng đây người ta nhìn ngại quá.
Em chỉ tôi chỗ gửi xe, ôm hộp quà đi theo em, em bước từng bước thật chậm lên cầu thang, tôi lẽo đẽo theo sau cũng không nói gì. Đâu đó trong tim len lỏi chút tự ti, hồi hộp không còn thoải mái bỡn cợt như mọi khi nữa, ngày hôm nay có lẽ mình cũng biết được vị trí mình và em là ở đâu rồi, nhìn xung quanh những đứa trẻ ở đây chơi trong 1 công viên nhỏ xinh đẹp, mặc những bộ đồ đắt tiền trên tay cầm những món đồ chơi lúc bé tôi chỉ thấy qua sách báo, không như thời thơ ấu của tôi chỉ là những viên bi cánh diều,tạt lon,… mỗi lần đi chơi đều lem luốc, đen nhẻm ám mùi bùn đất. Chỉ từ tầng trệt tới lầu 3 thôi mà rất nhiều hình ảnh tràn về trong tâm trí, tôi nhớ hình ảnh ba ngồi cặm cụi sửa chiếc xe đạp cho tôi trong buổi chiều nắng, mẹ thì tất tả làm việc xong rồi nấu ăn cho chị em tôi ăn trưa để đi học, ông bà ngoại đã 70 hơn vẫn lên rẫy làm việc, ông nửa ngồi nửa nằm trên ghế dài đọc báo, bà ngoại vì biết tôi thích ăn ổi nên ngày nào cũng lên vườn hái về trái ngon nhất để dành cho tôi. Nghĩ tới khoảng thời gian quen biết em, nói chuyện đùa giỡn vô tư, thấy mình thật khờ khạo và ngu ngốc. Tôi hoàn toàn nhận ra mình và em thực sự là 2 con người ở 2 thế giới khác.
Lê từng bước chân nặng nhọc theo em đứng ngấp nghé trước cửa, không dám bước vào. P cất tiếng:
– Vào nhà đi T, đứng ngoài cửa ngó ngó như ăn trộm thế…hihi
– Nhà P đông người không?
– Hihi, hôm nay không có ai hết, cả nhà đi ăn tân gia rồi, mai mới về cơ.
Ngạc nhiên hỏi lại :
– Ủa, sao kì vậy sinh nhật P mà?
Em kéo tay tôi :
– Vào nhà đi rồi nói sau
Bước vào nhà đúng kiểu chung cư cao cấp, phòng khách bố trí xa hoa, nhà em có 6 phòng, rộng rãi hơn nhà con H rất nhiều. Bên trong hoàn toàn không giống 1 tí gì trong trí tưởng tượng của tôi, không bánh kem, không bong bóng, không hoa….không gì cả. P hỏi tôi:
– Uống coca nha?
Miệng đắng chát trả lời lại:
– Uh
EM đặt 2 lon coca đặt trên bàn, tôi thắc mắc hỏi lại:
– Sao nhà P lại đi hết thế?
Em nheo mắt lại cười :
– Có mỗi T chúc mừng sinh nhật à, hihi. Sinh nhật P là 22/3 cơ, do ngày xưa ba làm khai sinh nhầm rồi để luôn thế.
A đù, còn có vụ này nữa, hèn gì chả thấy đứa nào ho he gì cả.Em nói tiếp:
– Đêm trăng thanh vắng ngày 22/2/1992 con bé nào sinh ở Từ Dũ thế? hihi
Nay P đẹp lắm, đẹp như 1 cô công chúa nhỏ, như món đồ chơi mắc tiền trong tủ kính trưng bày không ai dám động vì sợ làm bẩn trầy xước, nhưng tôi không còn tâm trạng để giỡn nữa, chỉ cười nhạt:
– Hì, cũng không biết nữa.
Tôi ôm lấy hộp quà đưa cho P :
– Dù sao cũng tới đây chúc mừng sinh nhật P, tặng P nè, đợi T về rồi mở ra nha.
P ngạc nhiên nhìn tôi nói gấp:
– Bây giờ về á?
-Uh, bye
Chuẩn bị quay người bước ra cửa thì em kéo mạnh tay tôi giật xuống ghế, mím môi nói:
– Hôm nay T sao vậy hả?
-Không có gì, bình thường mà
Em nhăn mặt :
– Không bình thường tí nào. T mà P biết không bao giờ nói chuyện bình thường, nói chuyện bình thường mới là lạ. T sao thế hả?
Em nhìn chăm chăm vào tôi, khuôn mặt ấy, đôi môi ấy, cái mũi xinh xắn ấy, cố dằn lòng nhìn xuống dưới nền nhà nói:
-T xin lỗi nha
– Xin lỗi vì cái gì hả?
– Vì từ lúc găp P đến giờ nói chuyện không đàng hoàng tí nào cả, toàn bỡn cợt quá trớn. Tụi mình là bạn bè mà giỡn thế là không hay đâu. làm P phải bị mời phụ huynh, phải bị mắng. Từ ngày mai mình sẽ là bạn bè bình thường thôi, không đùa giỡn quá trớn nữa.
Nói xong tôi quay người bước nhanh ra mang giầy, bỗng em ôm lấy tôi đằng sau nói trong tiếng nức nở:
– Đừng có đi về mà
Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh của ba mẹ, ông bà, của con H, của cô X, những hình ảnh ấy cứ đan xen lẫn lộn lên hết cả, tôi im lặng vẫn buộc dây giày.
-Xin T đó đừng có đi về mà, từ lúc quen T P vui lắm, chưa bao giờ vui như vậy luôn, không phiền gì cả.
EM nghẹn ngào bắm chặt lấy tôi, áp sát cơ thể nào lưng tôi, tựa cằm lên vai nói trong tiếng khóc:
-P không biết hôm nay T làm sao nhưng P không muốn T về bây giờ, hình như……. hình như…. P yêu T rồi, P không muốn làm bạn bè bình thường gì hết,hu hu….. đừng có về nha, được không?
Nước mắt em chảy lăn qua gò má, chảy lên vai tôi, 2 tay siết chặt lấy cổ, tôi phải làm sao đây…. cô bé xinh gái nhất trường nói yêu mình, và mình không dám nhận, chỉ biết im lặng.Còn đâu cái hình dáng ất ơ không sợ trời không sợ đất chỉ sợ mẹ, còn đâu cái miệng nói tào lao đong đưa suốt ngày. Hít một hơi thật mạnh , không khí tràn vào lồng ngực, cảm đảm tăng dần, kéo tay P ra quay lại hôn lên cánh môi căng mọng tô son gợi cảm, ôm chặt lấy cơ thể thiếu nữ thanh xuân ấy, em cũng xiết lấy tôi như sợ tôi biến mất khỏi vòng tay em, nụ hôn này…..vị nước mắt mặn lắm, cũng ngọt ngào lắm. nước mắt làm nhòe đi lớp trang điểm của em, nhưng em vẫn đẹp, rất đẹp. Ôm lấy hai má em kéo ra nói khẽ:
– Anh cũng yêu em
Em nhìn tôi bất chợt mím môi cười, vừa cười vừa dụi nước mắt còn vươn trên khóe. Nhìn tôi cười nói:
– Anh em gì, nghe ghê quá.hihi
Tôi cười lấy khăn giấy lau mặt em:
– Để T xuống mua bánh với nến lên mình làm sinh nhật nha.
Em vẫn sợ tôi đi về thật nên kéo lại:
– Không về đó nghen.
-Uh, ai về ngồi đái xuống đời
Em cười nhăn mặt :
– Uh, đi nhanh nghen, P chờ đó
Chạy xuống tiệm tạp hóa ngoài đầu đường mua ít bánh và nến mang lên phòng em, em đang ngồi lắc lắc hộp quà, ngước đầu lên nhìn tôi nhoẻn miệng cười, thè lười nói:
– Cái gì đây T? sao mà to thế
-Bỏ xuống đi, tí nữa rồi mở ra, lắc lắc hư là ráng chịu à nha.
P nhăn mặt cười đặt xuống, tôi lấy cái bánh chocopie ra cắm 2 cây nến 1 5 lên. P nhìn tôi cười cười, đệt mợ cười j cười suốt thế má, đốt nến lên tôi nói khẽ:
– Hihi, không có bánh kem ăn bánh chocopie đỡ nghen.
EM gật đầu ngồi sát bên tôi,tay nắm tay. Cái gì gọi là hạnh phúc chứ? Đây phải chăng là hạnh phúc mà truyện tiểu thuyết ngôn tình hay nói phải không? Tôi cũng không biết nữa, chỉ mong thời gian đêm nay kéo dài vô tận để cùng em hưởng thụ không gian hạnh phúc này mãi mãi.Em đứng dậy tắt đèn, ngồi xuống bên cạnh miếng bánh bé tí có cắm 2 cây nến. Ánh sáng vàng soi lên khuôn mặt nửa trưởng thành của em, nhắm mắt nói thầm điều gì đó trong miệng và thổi nến.
Ánh nến tắt , ánh sáng chiếu hắt xuyên qua ô cửa sổ, tôi nhìn em, em nhìn tôi, 2 đứa phì cười. Vòng tay qua ôm lấy em, khẽ đặt lên môi em, em nhắm mắt lại đón chờ nụ hôn ấy,tiếng đồng hồ tích tắc, tiếng tim đập trong lồng ngực, tiếng hơi thở gấp gáp. Em ôm siết lấy tôi và tôi cũng thế, tay tôi tham lam sờ khắp người em, đẩy nhẹ em nằm xuống ghế salon. Nhẹ nhàng đưa lưỡi vào miệng em , tách đôi môi chín đỏ đưa lưỡi vào trong, lưỡi chạm lưỡi, em thụt lưỡi lại. Hì, lại làm lại, sau một thời gian em cũng biết nút lưỡi, tiếng hơi thở em càng ngày càng gấp gáp hơn, tay phải tôi xoa ngực em qua lớp vải của chiếc váy và áo lót, 2 tay em cứ bám chặt lấy lưng tôi, nhắm mắt lại, cứ xoa và hôn khoảng 5p thì tôi muốn tiến thêm 1 bước nữa, 2 tay kéo váy em cởi ra. Em giữ lấy 2 tay tôi nói trong tiếng thở:
– Đừng T, P sợ lắm.
Nhìn thấy đôi mắt van nài pha lẫn chút sợ sệt e thẹn của tuổi mới lớn của em, tôi hít một hơi thật sâu kiềm chế con lợn lòng của mình, vòng tay ôm lấy em quay người em lại đặt trên lòng mình. Bây giờ em nằm trên, tôi nằm dưới, 2 cơ thể tuổi mới lớn tràn đầy sức sống ôm sát lấy nhau, tôi có thế cảm nhận được tiếng lồng ngực của em đang đập, ngực em ép sát lên ngực tôi, bỗng em thì thầm trong tai tôi:
– T
– uh
– Hôm nay T có chuyện gì thế?
– Không có gì mà
Em mở 3 nút náo trên của tôi cắn mạnh lên ngực, éo………. đau muốn chết
– Ây, đau quá, sao lại cắn
Em ngước lên nhìn tôi chu mỏ:
– Có chịu nói không hả?
-Uh nói nói, P đúng là quân tử luôn đó
– Ai là quân tử, tui là con gái nha
– P nghe câu ” quân tử động khẩu không động thủ” chưa?
Em nhìn tôi phá lên cười, tôi nói tiếp
– Con yêu nữ kia, ta cũng làm quân tử đây.
Nói xong kéo mặt em lại hôn một nụ hôn nồng nàng nữa. Sau đó cuối cùng tôi cũng kể cho em nghe về tuổi thơ phá làng phá xóm của tôi, ngày tôi đi học xa mấy người trong xóm tiễn đi mà mừng như kiểu ôn dịch được dập tắt, kỉ niệm tôi mua pháo tống nhét vào khe nứt của tường ông hàng xóm nổ làm sập nguyên cái tường rào nhà ổng,…Em nằm lên tôi chắm chú nghe tôi kể chuyện và cười nắc nẻ, lần đầu tiên tôi thấy em dịu dàng thế, hình như trước hôm nay tôi chưa thấy được mặt này của em. Thứ tuyệt vời nhất cho trái tim con người là thời gian, có thể chữa lành những đau khổ , nhưng nhẫn tâm nhất cũng là thời gian vì nó cướp mất khoảng không gian ấm áp của tôi và em, rồi cũng tới 11h tôi cũng phải đi về, dù có cho thêm 10 lá gan cũng không dám ngủ lại nhà P, về là tốt cho tôi mà cũng tốt cho em.
Ngồi dậy bẻ nửa cái bánh 2 đứa ăn xong nhìn nhau cười xòa, em rón rén mở cửa cho tôi nhưng không dám đưa tôi xuống lầu vì sợ hàng xóm nhìn thấy, đứng ở cửa lưu luyến nhìn nhau, cuối vào hôn nhẹ lên môi em.
– T về nha
-Uh, đi cẩn thận nha, về nhớ nt P nha
-Bye bye
-Bye.
Xuống lầu dắt xe đạp ra quay lại thấy em đứng trên ban công nhìn tôi vẫy vẫy tay,tôi cũng quay lại vẫy chào em. Đạp xe về cảm giác khó diễn tả, tình yêu tuổi mới lớn thật ngọt ngào, trong sáng , tôi biết rằng kể từ ngày hôm nay mối quan hệ của tôi và P đã tiến lên một nấc thang mới, một nấc thang quan trọng cho P và cả cho tôi.