Mối Tình 8 Năm - Phần 5
NĂM
Tháng lương đầu tiên khi vào công tác trong Nam chủ yếu dùng để trả tiền điện thoại và điện hoa. Nỗi nhớ em cũng dần nguôi ngoai và em cũng bình tâm trở lại, nói chuyện nhiều hơn kể chuyện nhiều hơn. Chuyện cơ quan, chuyện bạn bè, em có thêm nhiều mối quan hệ. Tôi cũng mừng, cũng nhẹ lòng hơn.
Công việc mới, với trọng trách cao hơn, tôi được giao làm trưởng nhóm và báo cáo trực tiếp cho chuyên gai nước ngoài. Do cuốn hút công việc, tôi làm việc như điên, gần như quên ăn quên ngủ. Và chỉ nói chuyện với em mỗi tối khi đi ngủ.
Do tiến độ giao hàng bị chậm thông quan, lên Tết tôi không về được để cố làm chạy tiến độ cho kịp bàn giao. Em có vẻ buồn khi tôi báo tin, nhưng động viên tôi giữ gìn sức khỏe và cố hoàn thành công việc để sau Tết về thăm em, thăm nhà.
Tết tôi ở lại. Tết trong Nam khác ngoài Bắc, không có không khí xe lạnh của mùa xuân, không có hoa đào khoe sắc. Trời vẫn nóng, và mọi người vẫn hối hả làm việc, chẳng ai vội vàng tranh thủ cho cái Tết cổ truyền thiêng liêng như người Bắc. Em vẫn làm việc, vẫn nghe em kể chuyện chuẩn bị Tết, rửa lá dong, gói bánh trưng. Một năm chúng tôi quen nhau, tôi gửi em một cái điện hoa và gửi bưu điện cho em lọ nước hoa tôi nhờ Sếp mua khi về nghỉ phép. Em rất phấn khích và tíu tít kể chuyện khi các chị bạn cùng cơ quan hỏi mua nước hoa ở đâu và em khoe người yêu tặng, lọ nước hoa đầu tiên em có. Và em hãnh diện khi người khác ghen tỵ.
Ánh nắng chói trang chiếu vào mặt, không ngủ được tôi vùng dậy ra khỏi giường, đánh răng, rửa mặt. Xỏ vào người bộ bảo hộ lao động, bước ra khỏi phòng. Chợt tần ngần nhớ ra, hôm nay mồng một Tết, chúng tôi được nghỉ. Lại trở lại phòng, thay bộ quần áo thường phục, xuống căng tin ăn sáng. Cả căng tin chỉ có 5 người, chị cấp dưỡng, tôi, anh trưởng đội điện và anh làm kế hoạch bên tôi, anh phụ trách kỹ thuật bên B quê ở Huế. Còn lại mọi người tranh thủ về nhà ăn Tết với gia đình.
Ăn sáng trệu trạo miếng bánh tét ngọt, buồn vẩn vơ nhớ nhà, nhớ em. Tôi tha thẩn ra khỏi căng tin, đi bộ ra cổng công trường đến quán cà phê quen. May quá, anh chị vẫn mở quán. Rút mấy đồng mừng tuổi mấy cháu nhỏ và chúc Tết anh chị chủ quán. Tôi gọi ly đen đá, rút gói thuốc trong túi. Cà phê hôm nay đắng nghét, tôi cố chiêu qua cổ để phà hơi thuốc. Trời càng ngày càng nắng chói chang, mọi thứ trở lên xa lạ. Gọi điện thoại chúc Tết một vòng, gọi cho em, nghe em tíu tít kể chuyện Tết. Nhớ em cồn cào.
Ngồi ngẩn ngơ, thì anh điện và anh kế hoạch bên tôi đến. Ba anh em cũng chẳng đâu vào đâu, ai cũng tâm trạng ăn Tết xa nhà. Anh điện đề nghị đến nhà người quen chơi, uống rượu cho đỡ buồn. Ba anh em, kẹp nhau trên con xe win của công trường, chạy gần 20 km mới đến nhà người quen. Ngôi nhà nằm lọt trong vườn điều xum xuê. Anh chủ nhà ra mời tíu tít, kéo ngay vào bàn nhậu. Người miền Nam thật gần, vào mâm chào hỏi tíu tít, tôi ít tuổi nhất, nên được gọi là út. Và với cái mã trắng trẻo, dễ nhìn, khỏe mạnh, mác người Hà Nội. Tôi được ưu tiên chào hỏi liên tục, mỗi câu chào là một ly. Rượu trong Nam không nặng như rượu ngoài bắc, ly uống rượu cũng bé bé, xinh xinh. Tôi uống cũng vào dạng được được trong đám bạn. Nên tự tin, gần như uống hết. Rượu miền Nam dễ uống, nhưng ngấm sâu, sau khoảng hơn chục vòng, tôi bắt đầu đỏ lựng, và trời bắt đầu nghiêng. Rồi gục lúc nào không biết. Khi tỉnh dậy, thấy mình nằm trong phòng, mùi giường chiếu thơm thơm, chiếc gối được bọc màu hồng, phòng có che ri đô hoa. Tôi cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, bò ra khỏi giường, ra ngoài nhà uống nước. Cuộc rượu vẫn còn, các anh các chú thi nhau chế diễu trêu đùa. Tôi nghe loáng thoáng, Út ngủ trên giường của chị Hai nhé, khéo bén duyên, ở lại làm rể chú Tư đi. Tôi chỉ cười, rót cho mình một cốc trà đá to bự, ngửa cổ uống một hơi. Cái lạnh của nước đá làm tôi tỉnh táo lại, xin phép các chú tôi đi dạo quanh ngắm nhà.
Tha thẩn trong vườn một lúc, tôi chán lần ra ngõ và ra đường cái. Hầu hết dãy quán đóng cửa, nhưng ở phía đầu dãy có quán cà phê, có mấy chị em đang ra vào. Tôi liền tiến thẳng đến. Có 2 bàn có người, khoảng 6-7 chị, lớn bé đủ cả. Tôi lên tiếng chào và chúc Tết mọi người như vẫn quen tác phong ngoài Bắc. Tiếng cười oanh oanh cất lên, em làm sao vô đây? Có sợ bị bắt con làm rể không? vvv. Tôi chỉ cười và nói em qua nhà chú Tư chơi, quán chị có mở không? Thế em uống gì chị làm cho. Tôi gọi ngay một ly đen đá và chọn bàn phía ngoài để ngồi. Giở cuốn chuyện “Babylon, người tù khổ sai” đang đọc dở, mà tâm trí không tập trung được, chẳng chữ nào vào đầu. Đành gấp sách lại. Chị chủ quán mang ra ly nước, tôi đã ngờ ngợ, hỏi lại. Chị bảo ly đá chanh, tôi mới ngớ ra giải thích, em gọi đen đá mà. Thế là chị hỏi lại, đen đá là gì? À … tại quen mồm ngoài Bắc, giải thích là đen đá là cà phê đen đá ngoài Bắc hay gọi vậy. Chị cười ngặt nghẽo, vậy là chị học được từ mới. Thôi chị vào pha cà phê cho em nhé. Tôi ái ngại, bảo thôi, em thử đá chanh xem sao, em chưa thử bao giờ. Vị chanh trong Nam gắt hơn ngoài Bắc, nhưng vị thơm dễ nhớ, uống rồi vẫn thơm trong miệng.
Tôi ngồi uống hết ly chanh đá, lắng nghe các chị nói chuyện, tiếng con gái miền Nam nghe ríu rít như chim hót, êm tai, mặc dù tôi không hiểu mấy.
Đứng dậy, gọi thanh toán, chị chủ quán không lấy tiền nói mừng tuổi em. Tôi vẫn đưa tiền, nói mừng tuổi chị, chúc chị làm ăn phát đạt, không nhận là dông cả năm đấy. Tôi chẳng hiểu chị có hiểu từ dông không, nhưng chị vẫn nhận và nói cám ơn em trai. Lững thững đi về, đi được một đoạn, nghe tiếng guốc gõ đều đều, nhẹ nhàng trên mặt đá, tôi quay lại. Một người con gái, cao cao, dáng thanh mảnh, nuột nà, mặc bộ bà ba áo hồng quần đen. Tôi gật đầu chào chị, định quay người đi. Chị vẫy tay nói “Chờ tui với!”. Hơi ngẩn người, nhưng tôi vẫn chờ chị. Bắt kịp tôi, chị cười, nụ cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp. Chị hỏi:
– Em về nhà chú Tư hả?
– Vâng chị.
– Chị cũng về nhà chú Tư này. Chị là chị Hai …
Tôi chợt liên tưởng đến mùi thơm phảng phất trên giường và cái gối bọc màu hồng.
– Chẳng biết các ổng nhậu xong chưa biết? Nhậu từ sáng tới giờ.
Tôi cười:
– Tết mà chị
– Nhậu có gì ngon, mà nhậu sáng tối. Lát lại say cả đám. Em đừng có bắt trước nhé.
Tôi chỉ cười trừ. Đi bên chị rẽ vào ngõ về nhà. Mùi thơm trong phòng thoang thoảng đâu đây. Tôi nghiêng đầu nhìn Chị. Nước da hơi ngăm, nhưng khỏe mạnh, bàn tay thuôn dài với các ngón tay búp măng. Ngực vồng lên trên tấm áo bà ba lụa, không cao lắm, nhưng có có vẻ săn chắc. Mông vồng lên cong vòng xuống đôi chân thẳng tắp, uyển chuyển mỗi bước đi phất phơ ống quần bà ba. Đôi môi hơi mỏng, gò má cao, khuôn mặt hơi dài duyên dáng, đặc biệt khi cười. Không thật sự xinh, nhưng duyên. Đặc biệt đôi mắt, đen to, tròn màu sắc phân minh. Mỗi khi cười, nó linh động, cùng với cái nhướn trên trán, tỏ rõ sự kiên định.
Về gần đến nhà, tiếng cụng ly vẫn vang lên, nhưng giọng nói đã không phân biệt được ai với ai. Hai ông anh đi cùng, đã gục bên chiếu, ngáy khò khò. Các chú còn lại, thì cũng đã gối co gập lên đỡ mặt, tay buông thõng, giọng nhựa nhựa vô thức.
Chị Hai nói như ra lệnh:
– Ba và các chú thôi uống đi. Vô nhà nằm ngủ
Chú Tư khật khưỡng đứng dậy siêu vẹo, kéo ông bạn già bên canh đứng lên và đi vào nhà. Chỉ nghe tiếng rầm đổ xuống giường. Bốn năm chú hàng xóm, thì bá vai bá cổ đứng dậy đi ra ngoài ngõ. Tôi ái ngại nhìn chị Hai.
– Kệ đi. Các Ổng ngày nào chẳng vậy, đều say quắc về nhà không biết ấy.
Ngôi nhà trở nên vắng lặng, chỉ còn tiếng ngáy cao thấp vang lên. Tôi kéo 2 anh đi cùng lên tấm chiếu chị Hai vừa trải trong nhà, cạnh giường chú Tư. Đắp chăn, kê gối xong, tôi bước ra ngoài.
Chị Hai đang lúi húi dọn bát đũa vào chậu, tối xán lại giúp chị một tay. Chị nhìn tôi:
– Để đấy chị dọn, đấy đâu việc của đàn ông. Em ngồi bàn uống nước đi.
Tôi kệ. Cứ dọn, ở nhà mẹ bắt tôi làm suốt có sao đâu. Nhoáng một cái, bát đũa đã bê hết ra giếng. Tôi đẩy cần bơm nước đầy các chậu, và ngồi xuống rửa. Chị thu dọn chiếu, quét sân. Một lát sau, tôi nghe không nghe thấy tiếng động, hơi lạ, bèn quay lại. Giật nảy mình, thấy chị đứng bất động sau lưng và nhìn tôi chừng chừng từ khi nào. Thấy tôi quay lai, chị cũng ngồi xuống cạnh tôi.
– Con trai Bắc ai cũng chăm vậy hả?
– Vâng. Em cũng kg rõ nữa. Nhưng nhà em, ai cũng phải làm. Mẹ em nghiêm lắm.
– Mẹ em nhiêu tuổi? Làm gì?
– Mẹ em 48 tuổi, làm giáo viên.
– Xời … Thảo nào ngoan và chăm
Chị cười. Tôi hơi bẽn lẽn, kể ra nhiều khi tôi làm do thói quen, mẹ tôi thường nói, việc nhỏ không làm được, thì sao làm việc lớn.
Ngồi cạnh chị, nghe chị kể xấu con trai miền Nam, nào lười, nào hay nhậu. Tôi chỉ cười, có vẻ chưa phục lắm. Con trai Nam tôi thấy thật và cởi mở, làm việc cũng nghiêm túc.
Rồi sang chuyện trai gái của tôi. Tôi dấu biệt, bảo em làm gì đã có bạn gái, giờ đi làm còn chưa đủ nuôi thân. Còn chị, tôi hỏi. Chị chợt im lặng.
– Anh ấy đi sang Mỹ đoàn tụ rồi.
– Thì chị theo anh ấy sang bên đó.
– Hai năm rồi, chị có nhận được tin anh ấy đâu.
Tôi chợt nhớ em, có khi nào tôi cũng lãng quên em. Nỗi nhớ lại ứa lên. Tôi im lặng, chị im lặng rửa xong đống bát đũa. Trời đã dần tối, tôi vào nhà lay 2 ông anh, cả hai bất động, chỉ có tiếng ngáy vang khắp nhà. Tôi chán nản lắc đầu, chắc đêm nay ngủ lại, rồi mai về.
Ra sân ngồi ghế đá, rót chén nước nhấp một ngụm. Tôi lại nhớ em, cầm điện thoại lên gọi, tiếng em vẫn ríu rít như sáng nay. Bỏ điện thoại xuống, tôi thấy nghèn nghẹn. Chị lại gần ngồi xuống cạnh tôi, mắt như thông cảm.
– Lại nhớ người yêu à? Nãy nói xạo Hai nhé.
Tôi cười trừ im lặng. Chị cũng yên lặng. Mỗi người nhấm nháp nỗi buồn riêng. Không chịu được, tôi đứng dậy, tra chìa khóa vào xe. Chợt ngẩn ra đi đâu bây giờ. Tôi quay lại hỏi chị:
– Chị ơi! Đi chơi đi.
Chị ngần ngại chần chừ, rồi quyết đoán;
– Uh. Chờ chị chút.
Chị quay vào nhà. Một lúc sau quay ra, vẫn bộ bà ba, nhưng giờ chuyển màu trắng hết. Nhìn chị sáng trắng trong bóng chiều nhập nhoạng. Đạp nổ xe, tôi đợi chị ngồi lên. Tiếng xe vang lên trong sân vắng. Tôi rồ ga phóng ra ngõ.
– Giờ đi hướng nào chị?
Chị chỉ hướng bên trái, ngược lại hướng chúng tôi đến buổi sáng. Chiêc xe win lắc lư trên đường đất gồ ghề. Mỗi lần tôi nhếch tay lái, xe lạng đi, chị ngồi xa quá.
– Chị ngồi sát lại em, cho dễ lái. Nếu cần cứ ôm chặt em, kẻo rơi em không đền chú Tư được đâu.
Đường vẫn xóc, chị rụt rè để tay ngang hông tôi, dịch lại. Mỗi cái nảy, cánh tay lại chặt hơn tý, và người lại gần hơn một tẹo. Tôi đã cảm giác hơi nóng phủ khắp toàn thân, thỉnh thoảng hai vồng ngực chạm vào lưng mềm mềm. Lầm lũi lái xe, trời bắt đầu tối, ánh đèn xe vàng vàng, không thể phân biệt được đường. Tôi gồng mình giữa chặt ghi đông, mặc những cú xóc nảy xe. Eo bắt đầu nóng lên bởi bàn tay ôm chặt, hơi nóng đã trải đều khắp lưng, hai vồng cong trước ngực đã chạm vào, trượt lên mỗi lần qua xóc. Hơi nóng đã làm áp suất máu tôi tăng lên, cảm nhận sự cứng lên trong quần. Giờ mới nhớ ra, tôi xa em đã hơn hai tháng.
Ánh đèn phố đã hắt lên phía trước. Tôi mím môi lái xe. Thị trấn nhỏ vùng quê, chỉ kéo dài khoảng 1 km dọc theo đường quốc lộ, nhưng cũng đủ cả đèn xanh, đèn vàng, quán nhậu, quán karaoke, quán cà phê. Đang phân vân chưa biết tạt vào, chị mới chỉ quán giăng đèn phía trước.
Gặt chân chống xe, bước vào quán, tôi nhìn quanh. Quán chỉ sáng bên ngoài, bên trong là khu vườn, chỉ có lác đác vài bóng đèn vàng nho nhỏ. Quay lại nhìn chị hỏi, chị lặng yên, bước vào vườn, tôi bám theo sau. Theo chị đến chiếc đèn vàng, tôi nhận ra đằng sau là hình như là chiếc lều, có bàn cà phê phía trước và phía sau là chiếc ghế dài. Chị bước vào, và vẫy tôi ngồi cạnh.
Rất nhanh, cô nhân viên xuất hiện hỏi anh chị uống gì. Tôi gọi một ly cà phê đá, chị một ly sinh tố. Một lát sau đồ uống đã được mang đến và tính tiền luôn. Hơi tò mò, nhưng tôi kệ, thanh toán tiền hai ly nước và không quên dặn cô nhân viên khỏi thối. Bóng cô nhân viên vừa khuất, bóng đèn trước cửa cũng tắt phụp. Xung quanh trở lên tĩnh lặng, ẩn dấu sau màn đêm. Tôi yên lặng, chị yên lặng. Định đưa điếu thuốc lên môi châm, tôi lại sợ ánh sáng phá đi sự yên lặng, thở dài tôi đặt thuốc xuống.
Bỗng hơi ấm quàng lấy tay tôi, mơn man, nắm chặt lấy bàn tay tôi. Sợi tóc mơn man lên mặt, khi chủ nhân nó ngả đầu vào vai tôi. Mùi thơm thoảng lên, mùi trên giường tôi nằm lúc chiều. Tôi nhắm mắt lại, ngồi yên. Bàn tay chị nắm tay tôi, ngón tay gãi gãi vào lòng bàn tay, mơn man. Bỗng bàn tay di chuyển, dẫn bàn tay tôi lên cao cao. Tôi khẽ xoay người lại, để nhìn xem bàn tay đi đâu. Và hơi nóng bao phủ bàn tay tôi, cộm lên đầu hạt cứng. Tôi co bàn bay lại như vô thức, để hơi nóng khỏi thoát bàn tay mình. Mềm, ấm, cứng truyền vào tay tôi, chạy nên não, đẩy máu tôi chạy rần rần, hơi thở tăng lên, gấp gáp. Đón môi tôi là đôi môi ướt át, mềm mại, nóng ấm … răng tôi va vào răng chị, môi tôi phủ lên môi chị, chị ngậm lấy ngấu nghiến. Chiếc lưỡi thơm tho ướt đẩy qua môi chị mớn man trên môi tôi, tách răng tôi như để mời gọi. Lưỡi tôi vươn ra chào đón và xoắn xuýt lấy, nước trong mồm tứa ra. Môi xoắn môi, lưỡi xoắn lưỡi, giọt nước thơm tho tứa ra trao nhau. Tay tôi, nhào nắn, thưởng thức đủ mọi hình thù mà vú chị có thể biến thành. Ngón tay gảy lên đầu ti dựng đứng, rắn đanh, tiếng hít hà lọt qua kẽ răng, tiếng gừ gừ phát ra từ trong miệng, như tiếp thêm động lực. Tôi đưa tay còn lại, xoa nắn vú bên kia, cũng nhào nặn, cũng gảy đầu ti, tiếng hít hà tăng lên, tiếng gừ biến thành ư ư hổn hển. Người cong lên, rướn sát vào tôi. Bỏ môi ra, tôi cúi đầu xuống, ngậm đầu ti mà mút. Bàn tay hạ xuống cởi nốt chiếc cúc cuối cùng chị để lại. Xoa lên vùng bụng phẳng phiu rắn rỏi. Bụng chị cuộn lên, mỗi khi bàn tay vuốt qua. Hạ xuống dưới bụng chị, chị hóp vào. Bàn tay lách qua, thảm lông mềm mượt lạo xạo. Đầu ngón tay đã thấy hơi nóng rừng rực từ dưới bốc lên. Tiếng ừ ừ giờ đã thành riếng rên liên tục …ahhh… Tôi ngẩng đầu lên, miệng chị há ra, mắt mở to không chớp, nhìn thẳng vào mặt tôi. Tôi lại tiếp tục cúi, ngậm lấy bầu vú mà nút, mà vê lưỡi, để lắng nghe sự rung động của chị. Chân chị dạng ra, bàn tay đã có không gian, tiến sâu xuống. Ướt át, nóng hổi, bết lại. Bàn tay tôi lướt trên vùng mu vun cao, hạt đậu đã sưng lên và trồi ra ngoài, chạm vào lòng tay. Tôi miết xuống, với ngón tay giữa đè qua hạt đậu, ép vào giữa 2 khe. Chị giật giật khi hạt đậu được kích thích. Nước đã chảy thành dòng. Một ngón tay cong lại, tiến vào, duỗi ra. Cơ chị co lại, bọc lấy ngón tay, tăng sự ma sát. Ngón tay tôi, đi ra, thọc vào, nước trào qua kẽ tay mỗi lần tiến vào, tạo tiếng nhóp nhóp. Chị càng rung mạnh hơn. Mồm há ra, với tiếng …ahhh… kéo dài. Tôi vẫn miệt mài thưởng thức sự mềm mại của bầu vú, hút vào, liếm qua, vê lưỡi vòng quanh. Ngón tay hết cong phải, lại cong trái, trà lên thành vách của chị, nước trào ra ngày càng nhiều. Cơ bướm càng cuộn cuộn co bóp. Và người chị bỗng cứng lại. Hai bắp đùi khép lại, thật chặt, tay tôi không di chuyển được nữa, chỉ còn đầu ngón tay vẫn gại gại vào nếp gấp bên thành bướm. Và tiếng ….Ahhh… giải thoát vút lên, nước ộc ra lênh láng, qua bàn tay tôi trào xuống hai bên bẹn chị, xuống ghế. Chị gục đầu vào vai tôi, hổn hển. Bỗng tôi đau nhói một cái trên vai, giật mình. Chị dãn ra, mỉm cười
– Cám ơn em.
Hai bầu vú vểnh lên trước mặt, nhễ nhại. Áp suất trong người vẫn căng cứng, đội lên quần. Chị đưa tay xuống vuốt ve đám gồ lên trước quần. Chị nhấc người, quỳ xuống giữa hai chân tôi. Tay tôi vươn ra xoa nắn hai bầu vú trước mặt, kệ chị. Chị ngước lên nhìn tôi cười, tay đưa vào mở thắt lưng, mở khuy quần, và khóa xuống. Chị luồn tay vào trong, bàn tay ấm nóng bao lấy con chim đang ngửng lên, kéo ra. Con chim bật ra theo tay chị, ngửng đầu ngạo nghễ, mắt dương lên đỏ hỏn. Tay chị miết theo thân chim, nhẹ nhàng. Chị vuốt tay xuống đốc, chim ngẩng lên kiêu hãnh. Chị từ từ cúi xuống, đôi môi ấm nóng bao lấy đầu chim và chụt nút vào, nhả ra, hơi ấm tăng lên từng cái nút. Chị đẩy sâu vào, cái lưỡi miên man, quấn lấy. Một cảm giác sảng khoái mới lại chạy từ đầu lưỡi chị sang chim tôi, chạy về đốc, qua xương sống lan toả khắp người. Tôi nhắm mắt lại, ngả người ra đằng sau, tay rời vú chị, chỉ lại cảm giác ấm áp, ướt át mềm mại đang vuốt ve con chim. Áp suất càng tăng, tôi bắt đầu mụ đi, máu như dồn về một chỗ, nơi đầu lưỡi chị đang bao lấy, hút vào nhả ra. Người tôi bắt đầu căng cứng, máu dồn về đốc, tích tụ. Chị càng hút vào, cuốn lưỡi, nhả ra nhanh hơn. Nước dãi của chị tràn ra bên mép chị, chảy dọc thân chim bóng loáng nhễ nhại, mái tóc bung ra, phật lên, sau mỗi cái nuốt vào nhả ra của chị, hoang dại. Tôi bắt đầu co giật, chuẩn bị cho phát nhả đạn. Chị càng nhanh hơn, đẩy sâu hơn, đầu chim chạm vào vòm họng, nảy lên. Hóp bụng lại tôi gầm lên, nhả toàn bộ tích tụ vào mồm chị. Mắt chị trợn lên, nước mắt chảy ra ràn rụa, má phồng lên, cổ họng lên xuống. Chị nuốt cái ực, thở dài một hơi và hít vào mấy cái. Chị lại cúi xuống miệt mài, dọn sạch những tích tụ còn sót trên thân chim. Sau khi thảo mãn ngắm nghía công sức lau dọn, chị nhẹ nhàng đưa chim trở lại tổ, kéo khóa quần, đóng cúc, nhổm dậy, ngồi vào lòng tôi. Ôm tôi thật chặt. Tôi ôm chị thỏa mãn.
Ngồi ôm một lúc, tôi thấy nhột ở vành tai. Chị lại đang liếm, mỗi cái niếm, lông trên người tôi lại dựng lên rờn rợn, máu lại bắt đầu tăng tốc, cảm giác căng cứng lại bắt đầu. Tôi lật áo chị, xoa vào tấm lưng mịn màng, trượt xuống bờ mông đang vểnh lên trong lòng tôi. Bóp vuốt, rồi vuốt bóp, tay tôi trượt xuống, cả vùng ướt đẫm. Tôi cong ngón tay, vuốt lên khoảng khe giữa mông, gãi, cào, chị bắt đầu rung lên, mỗi lần đầu ngón tay miết vào. Sức nặng đè qua quần, làm con chim cảm thấy đau đau. Tôi nâng mông chị lên, mở thắt lưng, kéo khóa, nhấc mông hạ quần xuống mắt cá chân. Con chim được giải phóng, bật lên dựng đứng. Chị hạ mông xuống, ép con chim vào giữa khe mông. Và bắt đầu miết lên xuống. Nước nhờn ướt đẫm háng chị, giúp con tôi trượt lên xuống dễ dàng giữa khe bướm ngoài quần chị.
Tôi kệ chị, tay vẫn trượt trên lưng chị, chui qua vành quần, vuốt lên cái mông tròn căng, mướt mát. Trượt dọc the mông đến xương cụt, gảy gảy. Chị rung động nhanh hơn, đầu đã ngửa, miệng mở to hít hà. Trượt qua trượt lại, tôi quyết định kéo cạp quần chị qua mông xuống kheo, chị khẽ nhổm lên để một ống quần qua chân. Và ngồi xụp xuống lòng tôi, nơi con chim đang dương dựng đứng. Hẳn chị không phải thợ săn giỏi, cú ngồi thụp, làm con tôi trượt qua khe và ép vào giữa bụng tôi và chị. Hơn nhấc mông một tay chị lòn xuống, nắm lấy chin tôi, và nhắm thẳng nơi lỗ bướm đang phồng lên mời gọi. Chị hạ xuống. Cả tôi và chị đều rên lên sảng khoái, khi con chim được cái lỗ ẩm ướt nóng ấm bao lấy, khi đầu chin trượt dọc theo những nếp gấp trên thành bướm, truyền cảm giác sướng khoái sang cả tôi và chị. Chị bắt đầu nhún, tôi ngồi yên. Chỉ vòng tay đỡ mông chị làm điểm tựa cho chị nhún. Mông nhổm cao hết cỡ, đầu chim cạ vào hột đậu và hạ xuống, chim lại phóng vào trong. Khi đầu chim chạm sâu tận cùng, mông chị lại sàng một vòng, để đầu chim cạ lên khắp vùng trong cùng. Cơn sướng lan tỏa nhiều hơn, được đẩy lên cao, tôi như căng ra, hơi thở hổn hển, gấp gáp. Chị tóc rũ rượu, mồ hôi tứa ra trên mặt, khắp lưng, bóng nhậy. Chị vẫn giữ nhịp độ, kéo ra, phóng vào, sàng qua. Người chị rung lên, nhanh hơn, mông nhíu lại, đầu ngửa, mồm há ra. Chị hạ mông cái phịch, chân duỗi ra quặp chặt lưng tôi, mông sàng qua dữ dội, lưng ngửa ra sau, tay kéo cổ tôi vào bầu vú chị. Tôi ngậm bầu vú, nhay nhay. Tiếng … Ahhh… thoát ra khỏi cổ họng chị. Chị níu đầu tôi mạnh. Hai chân quặp chặt như muốn ấn sâu con tôi vào tận cùng của chị, dòng nước ấm thoát ra tràn qua đôc chim, tràn xuống bẹn chị và ướt đẫm ghế ngồi.
Với tư thế ngồi cong người phía trước, con chim tôi nằm sâu cương cứng trong chị, không thể tích đủ để bắn. Tôi vẫn giữ trong chị, chờ chị thả lỏng người, tôi thả chị xuống đất, đẩy chỉ chống tay lên thành ghế. Tôi đứng đằng đẩy vào, từ từ, nhẹ nhàng, nhanh dần, sâu hết, theo cảm giác tăng lên của tôi. Tôi cứ giữ mông chị, miệt mài ra vào, nước vẫn chảy xuống khe mông xuống bẹn chị. Một đám bọt trắng ngày một nhiều, như chiếc vòng, bao lấy chim tôi và khe bướm chị. Tôi cứ lắc, cảm nhận hưng phấn lại đến với chị, qua tiếng hít hà, ngày một nhanh. Tôi gia tăng nhịp nhịp lắc, chân người phóng toàn bộ tinh lực còn lại vào sâu trong chị. Chị cũng bật lên tiếng ahhh, không biết là sự thỏa mãn, hay cảm giác dòng phụt của tôi kích thích chị. Tôi kệ, tôi mệt bủn rủn chân tay. Mông của tôi, đặt ngay lên bãi nước trên ghế, nhơn nhớt, lành lạnh. Tôi ôm eo chị, đỡ chị ngồi xuống đùi tôi. Ngồi một lát, cảm giác quay lại, tôi đỡ chị xuống ghế, chị như vẫn chưa hoàn hồn, người vẫn mềm ra, ngả vào lưng ghế. Kéo quần, mặc lại xong xuôi. Tôi quỳ xuống cầm lấy quần chị vẫn còn mắc một bên. Cả quần ướt ướt, nhơn nhớt. Ái ngại, tôi mặc quần xi líp cho chị, cũng ướt sũng, và nước vẫn chảy ra từ bướm, dính vào hai bên bẹn chị. Tinh trùng của tôi. Tôi ngồi xuống bên chị, tay vẫn nâng cái quần bà ba ướt sũng, lành lạnh. Mùi ngái ngái bốc lên tràn ngập. Im lặng một lúc, chị cựa mình ngồi dậy. Tôi nhe răng cười dúi cái quần bà ba vào tay chị. Chị ngẩn người, im lặng rồi mỉm cười quyết đoán đứng dậy, xỏ chân vào ống quần. Phải một lúc chị mới kéo lên, do quần dính vào chân và mấy cái nhăn mặt của chị.
Tôi uống một hơi hết cốc cà phê toàn nước đá, châm một điếu thuốc, rít một hơi dài. Thỏa mãn. Xung quanh tôi giờ đã có nhiều tiếng hổn hển, tiếng gừ gừ xa gần. Không biết, tiếng tôi và chị, có là chất kích thích cho các tiếng rên kia không. Hẳn là có đi, vì tôi và chị buông thả hết mình.
Tôi quay sang chị dò hỏi, chị gật đầu. Chúng tôi đứng dậy, tôi quàng vai chị, tình tứ. Ra đến chỗ để xe, cảm giác chị có vẻ không tự nhiên, tôi dừng lại quan sát, mặt chị đỏ lựng lên, cúi xuống, tôi đưa mắt nhìn theo, chiếc quần bà ba trắng đính sát vào da chị. Hahhahaahha … tôi bật cười to, của chị ra nhiều quá mà, đâu phải tại em.
Trên đường về, bụng đói cồn cào, chị nhất quyết không cho dừng, chị bảo phạt làm chị ra nhiều. Nhưng tôi đồ rằng chị ngại vì nó dính bết vào chân chị, đặc và nhiều thế cơ mà. Ôm bụng đói, chị lại ôm thật chặt phía sau. Tôi tự tin phóng về nhà chị.
Về đến nơi, đã nửa đêm. Chị chạy thẳng vào buồng, rất nhanh quay lại, chị chỉ thay quần dài. Và quày quả đi vào bếp, hai tô mỳ nóng được bưng lên. Lâu lắm rồi tôi mới lại ăn tô mỳ ngon đến thế.
– Giờ em ngủ ở đâu?
Nhìn quanh trên giường bác Tư và ông bạn đang ngủ, dưới đất 2 ông anh đang thi nhau kéo bễ. Chẳng còn chỗ chui vào. Màn cũng không còn, chị bảo thế.
– Vậy em ngủ cùng chị nhé.
– Không được, mọi người biết xấu hổ lắm. Em vào ngủ đi, lát chị quán chị Ba ngủ nhờ.
Tôi chui vào giường chị, mùi hương thoang thoảng lại quyện vào mũi. Tôi đoán là mùi nước thơm chị xịt, vì mùi cơ thể rất nhẹ, gần như không nhận ra, chỉ khi đạt cực khoái mới toát ra nhè nhẹ. Tôi quay mặt vào trong, mơ màng. Bỗng nghe tiếng động, tiếng chị xuỵt nhẹ nhẹ. Tôi lặng lẽ xích vào để chị nằm xuống. Chị mới tắm, mùi xà bông thoang thoảng, tươi mát. Không nhịn được, tôi vòng tay qua ôm chị, da thịt chị mát rượu, vầng vú vun tròn, rắn chắc đội lên làn áo ngủ không bị che đậy bởi áo lót. Thò tay dưới áo, tôi chiếm nguyên một bầu vú chị mân mê vuốt ve. Tay chị cũng thò xuống, qua quần tôi, và nắm lấy con chim xoa nhè nhẹ. Cười thỏa mãn, miết bàn tay lên bầu vú co dãn của chị. Tôi chìm vào giấc ngủ.
Ánh nắng chiếu vào mặt, cùng tiếng ông anh hét tôi dậy. Tôi lười biếng mở mắt, nhìn đồng hồ, đã 8 giờ sáng. Vùng dậy đánh răng, rửa mặt, tôi xà vào bàn ăn sáng. Nhìn quanh không thấy chị đâu, hay chị ra nhà chị Ba ngủ. Cắm cúi ăn nhanh bát mỳ, trong khi hai ông anh có vẻ sốt ruột, tôi thầm nghĩ cho chết, ai bảo uống lắm vào. May mà mình tỉnh táo, được bữa nhớ đời. Vừa ngẩng đầu lên, ly cà phê bốc khói ngay trước mặt, chị ngồi trước tôi, mỉm cười. Hôm nay, chị rạng ngời. Tôi mỉm cười cảm ơn, cầm ly cà phê nhấm nháp, từng hương thơm cùng vị đắng lan tỏa khắp người làm tôi tỉnh táo lại. Ông anh sốt ruột nổ xe máy, tôi lưu luyến đứng dậy nhìn nhìn chị, cầm tay chị vội một cái. Rồi chạy ra xe, ngoái lại vẫn thấy chị nhìn theo.
Ông anh rú ga vội vã. Tôi lại về với công việc túi bụi thường nhật. Và một tuần không dám cởi trần vì vết cắn của chị trên vai, cảm giác buồn buồn trên chim mỗi lần nhìn môi phụ nữ. Bao giờ gặp lại chị?