Mối Tình 8 Năm - Phần 11
MƯỜI MỘT
Đỗ xe vào bãi, trời đã tối, tôi liền đi thẳng đến căng tin. Không khí trong căng tin có vẻ lạ lạ, tiến đến quầy bếp có mỗi trứng rán và rau, ngước mắt ngạc nghiên hỏi chị cấp dưỡng, chị khẽ lắc đầu bảo chỉ thế thôi. Tôi thắc mắc:
– Hình như mới qua rằm mà chị, sao lại ăn chay sớm vậy?
Chả là Sếp tôi thỉnh thoảng vào ngày mồng một hay yêu cầu ăn chay, để cầu may mắn.
– Không chú. Kho hết đồ rồi.
– Em tưởng Thư ký được giao nhiệm vụ tạm thay chú Hành rồi mà.
Chú Hành là Trưởng phòng Hành chính mới nghỉ hưu, người chuyên lo hậu cần cho Công ty. Chị im lặng và lắc đầu vẻ ngán ngẩm.
Ăn xong bữa cơm tối đơn giản, tôi đến phòng Giống. Giống đang ủ rũ ngồi bên bàn, mắt căm thù nhìn trừng trừng đống giấy tờ sổ sách trước mặt. Hỏi han đôi câu tôi đã hiểu vấn đề, Giống không biết một kg thịt nhiều hay một kg rau nhiều, nên khi yêu cầu cung cấp nhu yếu phẩm bị thiếu. Đẩy Giống sang bên, tôi xem lại các phiếu yêu cầu trước đây, tính toán như cầu trung bình vừa giảng giải cho Giống. Mắt Giống cứ nhìn tôi trừng trừng, miệng thì vâng vâng theo phản xạ. Lắc đầu, tôi lấy phiếu yêu cầu, kiểm tra lưu kho, rồi viết số lượng cho một tuần, đưa cho Giống rồi bảo ký vào.
Trong lúc Giống đi gửi fax, tôi nằm giang chân tay trên giường chờ. Giống mở cửa bước vào, mặt hứng chí bừng bừng, nhảy phốc lên giường, ngồi lên bụng tôi và hưng phấn hét lên:
– Thưởng!
Mồm nói, tay cởi. Nhoáng cái áo và áo lót đã rơi ra khỏi ngường, cặp vú nảy nở lộ ra rung rung trước ngực. Tay chống lên ngực tôi, hỏi:
– Thưởng theo hình thức nào.
Chúng tôi quy ước với nhau ba hình thức quan hệ, bình thường nghĩa là chúc tôi làm cho nhau và chiều nhau tất cả các đòi hỏi của hai phía. Hình thức nhanh là tôi sẽ chủ động làm gì tôi thích và xả là chỉ thổi hoặc dùng tay để thỏa mãn nhau khi một trong hai bị mệt chẳng hạn.
– Bình thường đi.
Tôi một tuần rồi chưa mất tí tinh lực nào và Giống chắc cũng vậy.
– Cởi đồ đi. Hôm nay sẽ có quà đặc biệt nhé.
Chẳng biết trong cái đầu bé bé kia lại nghĩ ra trò gì tinh quái. Để chắc tôi hỏi:
– Quà gì?
– Trinh.
Tôi tí thì tắt thở. Cái mồm điều luyện kia dứt khoát không phải là mới tập sự, còn con bướm nó đánh rơi trinh từ đời nảo đời nào rồi. Với tôi, chuyện đó không quan trọng lắm chuyện đó, chúng tôi quan hệ bình đẳng, dựa trên nhu cầu của nhau và cho nhau vô tư. Kệ, để xem.
– Cởi quần áo.
Giống ra lệnh. Nhổm dậy lột cái áo qua đầu, tôi đưa tay giống xuống thắt lưng, giống nhổm lên và quay lại cởi thắt lưng rồi kéo quần tôi ra khỏi chân. Rồi đứng lên uốn éo, kéo dần cái váy và xi lip cho xuống chân giống, từ từ bước 1 chân sang phía bên kia của tôi, làm lộ ra con bướm chúm chím ẩn dưới chùm lông đen xoăn. Tôi thích thú thưởng thức cái cách này, nó kích thích từ thị giác để chuẩn bị cho một cuộc giao hoan hưng phấn phía sau.
Từ từ ngồi xuống, đám lông đen loạt xoạt cọ trên da bụng buồn buồn, ướt ướt. Giống cúi xuống ngậm lấy môi mút mút, rồi thè cái lưỡi ướt át sang tôi. Tóm lấy cái lưỡi giữa 2 hàm răng, tôi nhay nhay, lưỡi chạm lên đầu lưỡi vuốt ve. Nhả lưỡi ra, cái lưỡi mềm mại ướt lại lại tiếp tục hành trình đi xuống, cuốn mấy vòng quanh đầu ti tôi và ngậm lấy đầu ti mút mút nhay nhay, từng cơn sướng rung lên truyền xuống bụng, chim cứng lên, ép vào khe mông giống. Giống khẽ rê mông đề chỉnh con chim vào giữ khe mông, và trượt lên nhè nhẹ, nước bôi ướt thân chim. Cái lưỡi quét một đường đi thẳng xuống dưới, chim rời khỏi vị trí ấm áp ướt át phía dưới, cọ lên đám lông đen lạo xạo, quét lên cái bụng phẳng phiu và bị giữ lại giữa hai bầu vú. Giống ép hai tay vào vú, kẹp con chim vào giữa vào trượt lên trượt xuống. Mắt nhìn chăm chú vào đầu đỏ hồng của chim lúc xa lúc gần, giống cúi đầu xuống, đôi môi há ra đón con chim đang hướng đến, ngậm đầu chim vào môi, cái lưỡi lướt nên đầu chim tê tê. Tôi nằm yên ngắm giống chú tâm vào chăm sóc con chim và hưởng thụ sướng khoái truyền đến.
Giống mút chim cực thích, nhanh chậm, sâu nông, lưỡi vờn bên phải, cuốn bên trái và rất tập trung. Trong mồm giống, chim tôi đã căng cứng hết mức, bụng giật giật mỗi cái nút. Tôi vỗ vỗ giống để xoay người lên tôi, tôi cũng muốn thưởng cho cái sự chăm chỉ của giống, khi chăm sóc con chim cho tôi.
Chẳng hiểu cái thân thể mảnh mai này chứa nước ở đâu mà lắm thế. Nước ướt sũng ở bướm, những sợi nước trong suốt đính hai bên cánh bướm óng ánh. Lưỡi quét một đường dọc khe bướm, đầu lưỡi trơn trượt, vị tanh tanh thấm vào mồm, mùi nồng nồng chui vào mũi. Nước trào ra lênh láng, nhân bướm hồng rực lồi ra lóng lánh, muốn được chăm sóc nhiều hơn. Ngậm nhân bướm mút mút, giống ngừng mút và hít hà trong miệng. Đầu lưỡi linh hoạt kích thích mọi ngóc nghách trong bướm, giống gừ gừ ngày càng lớn và mút chim tôi càng nhanh. Nước tuôn ra ướt đẫm, ướt mặt tôi, ướt sang bên bẹn của giống, sự phấn khích ngày một tăng. Chim tôi cũng đã có dấu hiệu giật giật, vỗ mông giống báo hiệu để dừng lại. Tôi đẩy mông giống trượt xuống, cái bướm ướt kéo một đường trơn trượt, con bướm mở ra sẵng sàng để đón nhận cái cương cứng của tôi và bắt đầu vũ điệu giao hoan. Với tư thế này, cả chim và bướm đều được tiếp xúc tối đa và ôm ấp nhau chặt xít, mang lại sự sướng khoái cho hai bên. Tư thế này luôn cho cảm giác nhiều nhất cho cả hai chúng tôi. Dao động của mông vẽ lên quỹ tích hình tròn, chim ép cong vẽ lên cung tròn ngược lại, chim luôn trượt lên thành bướm trong suốt hành trình ra vào.
Kéo người giống ngửa lại sát vào ngực tôi, hai tay vòng lên ôm lấy bầu ngực căng tròn, vê vê đầu ti, giống xoay đầu để môi chúng tôi gắn vào nhau, hông tôi chuyển động để giữ nhịp ra vào đều đặn, sự phấn khích lan tỏa mọi từ khắp mọi bộ phận cơ thể. Từ từ lật giống nằm sấp xuống, tôi vào tứ phía sau, tư thế này, chim luôn phát huy được sự mạnh mẽ của nó, để đi hết chiều dài bướm vào tận trong cùng, bắt bướm khuất phục. Những cú dập nhanh dứt khoát, đưa cả hai chúng tôi chúng tôi lên đỉnh. Bỗng giống đưa tay, ngăn đà dập của tôi lại, sự phấn khích giảm đi một chút, giống đưa tay lên giữa mông và chỉ vào lỗ đít xinh xinh, rồi nói qua hơi thở “Quà này”.
Nghi ngại nhìn cái lỗ xinh xinh, tôi không biết có đi vào được không. Nhưng sự phấn khích và tò mò lại tăng lên dữ dội. Dùng đầu chim tôi cạ vào mình bướm để đảm bảo nước nhờn đã đọng lên đầu, đưa lên lỗ đít xoa nhẹ để bơi trơn, tôi từ từ ấn chim vào. Một lực cản rất lớn ngăn chim tôi tiến vào, hạ chút sức ép của chim, chờ lỗ đít buông lỏng một chút, tôi lại làm đi vào, cũng chỉ vào sâu hơn một chút. Sau vài lần thử, thấy giống có vẻ khó chịu, cơ nhíu chặt lại, tôi biết Giống chưa thật sự sẵn sàng. Tôi quyết định thôi không thử nữa.
Đưa chim trở lại lỗ bướm tôi nhấp nhẹ nhẹ để kéo sự hứng phấn của giống lên. Giống lại bắt đầu rên hừ hừ, tuy nhiên tôi mãi không lên trạng thái cao nhất, lưng bắt đầu mỏi. Lật giống lại, tôi lại nằm trên, cảm giác thoải mải hơn nhiều, giống vẫn chìm đắm trong cảm giác khoái cảm. Vừa dập những cú dài, tôi vừa khẽ xoay mông để đổi hướng chim kích thích bốn phía của bướm. Nhìn từng cảm giác co giật của giống, những cái lắc đầu không kiểm soát, sự lộn xộn trong tiếng rên kích thích vào sự tự mãn của tôi, sự kích thích tăng lên, chim tôi căng cứng hết mức sẵn sàng nhả ra sự phấn khích của nó. Móng tay giống bấu vào da thịt đau nhói, tôi cong mình thúc vào và trân mình phóng suất toàn bộ tích tụ. Dòng tinh lực nóng bỏng phun vào, đẩy sự sướng khoái đỉnh điểm, giống trân mình căng cứng và phát ra tiếng hét, dòng nước ấm nóng phóng suất, cơ bướm co bóp dữ dội.
Tôi đổ mình sang ngang, ôm giống vào lòng, môi dính môi, chúng tôi nằm im ve vuốt nhau, cùng lắng nghe hơi thở của nhau, cùng nhau hưởng thụ từng nhịp khoải cảm đang chạy rần rần trong mạch máu và cùng nhau thiếp đi.
Thức dậy, giống đã không còn ở phòng, tôi đoán chắc lại lên căng tin vì vụ thức ăn. Trở về phòng, tắm rửa và thay bộ đồ bảo hộ, tôi lên nhà ăn. Đúng như dự đoán, giống đang lăng xăng trên căng tin. Sáng nay cũng chỉ có mỳ xào trứng, chắc thực phẩm chưa kịp chuyển. Lấy đĩa mỳ cầm về bàn, giống đến và ngồi đối diện, tôi nói nhỏ:
– Vẫn nợ quà nhé.
– Hôm qua đưa rồi mà không nhận … Không còn nữa đâu.
– Đưa đâu mà đưa. Giữ khư khư vậy, lấy làm sao được. Vẫn nợ đấy!
– Hihi…Ừ … thì nợ.
– À mà này … Cắt móng tay đi nhé.
Vừa nói tôi vừa vén tay áo lên, trên bắp tay để lại mấy vết bấm móng tay vẫn còn đọng máu. Giống cái chu mỏ, giả thổi phù phù.
– Ui thương … thương, hôm nào lại cho quà nhé.
Giống cười rồi lại đặt bình cà phê lên bàn cho tôi.
– Này chuẩn bị có người mới đấy.
– Ai mới cơ?
Nghe câu không đầu không đuôi của giống tôi hỏi lại.
– Trưởng phòng hành chính.
Vậy được, tôi cũng đỡ lo cho giống và mừng cho mọi người.
– Nghe nói là nữ.
Giống có vẻ không thoải mái, ở công trường cũng có hai nữ, giống và chị cấp dưỡng. Do ít nữ, nên mọi người cũng chiều và dành nhiều quan tâm cho hai chị em. Chắc giống lại tị vì sợ sự quan tâm bị chia sẻ.
– Tớ vẫn luôn dành hết cho ấy… nếu ấy vẫn chiều tớ.
Tôi ghẹo, giống nở nụ cười mãn nguyện. Thấp giọng nói:
– Có muốn lấy quà ngay không?
Sau đó khoảng ba bốn ngày, cuối cùng chúng tôi cùng gặp chị Chính, Trưởng phòng Hành chính mới. Chị xuất hiện với phong cách cực kỳ ấn tượng.
– Chào mọi người! Xin tự giới thiệu, tôi là nữ hoàng của khu camp này.
Đang ăn sáng, một giọng nói to rõ và nửa âm Bắc, nửa âm Nam từ ngoài của cất lên.
– Tôi tên là Chính, TP Hành chính của mọi người. Mọi người được phép gọi tôi là chị và chỉ chị mà thôi, cấm mọi xưng hô cô cháu.
Dừng lại một chút để mọi người thấm nhuần tư tưởng, chị tiếp tục:
– Bắt đầu từ hôm nay, mọi người phải tuân thủ các quy định do tôi đặt ra khi bước chân vào vương quốc của tôi.
Cả nhà ăn yên lặng như tờ và há hốc mồm nhìn chị. Rất thưởng thức thái độ của mọi người, chị đứng yên một lúc nhìn khắp lượt nhà ăn.
Chị đóng một cây bò, đi đôi giày kiểu Dr Marten, tóc cắt ngắn và uốn xù lên, mặt tròn, da rám nắng, không cao không thấp. Nhìn chị rất khó tả, nếu coi chị là phụ nữ thì thấy chị đàn ông hơn, nếu coi chị là đàn ông thì chị lại trông phụ nữ hơn.
Sau khi sự chú ý đã vơi một chút, chị bắt đầu tiến đền từng bàn, chào hỏi mọi người, tên tuổi, chuyên môn, bộ phận và sở thích và ghi chép vào cuốn sổ. Khi đến bàn tôi, nhìn tôi và Giống, chị không hỏi tên tuổi trước mà bắt đầu bằng câu:
– Có quan hệ với nhau đúng không?
Chị hỏi rõ to, làm giống hơi ngượng, tôi thì cảm thấy hơi bực, nghĩ trong đầu “Vô duyên. Trai chưa vợ, gái không trồng, quan hệ thì liên quan éo gì đến bà?”. Chuyện chúng tôi quan hệ với nhau cả khu này ai chả biết, nhưng mọi người cũng tôn trọng và chẳng ai hỏi han gì.
– Cần gì thì sang chị tư vấn cho.
Đến đây thì tôi bực thật, đang định bật lại. Chưa kịp mở mồm, thì chị nói ngay:
– Cô cậu cho biết tên, tuổi, bộ phận, sở thích?
Tôi cố dằn cái cáu kỉnh lại, để cho chị biết thông tin, sau khi ghi xong vào cuốn sổ tay. Chị đứng lên đi sang bàn khác.
– Bà này bị hội chứng tiền mãn kinh à? Sếp kiếm ở đâu ra đấy? Biên Hòa về hay sao?
Tôi cúi đầu nói nhỏ với giống, Giống hix hix cười lắc đầu, nhưng cũng không biết. Hôm nào tôi phải xui Giống kiểm tra lý lịch mới được.
Tối về con em gọi điện báo, em đã sinh con trai. Sợi dây chuyền vẫn ở trong túi của tôi.
Nhưng đúng là khó mà trông mặt mà bắt hình dong, từ khi có chị, không khí trong khu camp của chúng tôi thay đổi hẳn theo hướng tích cự hơn, tươi mát hơn, sinh động hơn. Những giỏ cây xanh được treo trước hiiên nhà, nhà ăn trang trí tranh ảnh sặc sỡ đỡ tẻ nhạt hơn trước, vườn hoa sau nhà ăn được trồng thêm nhiều hoa hơn và có thêm mấy cái ghế và bàn uống nước. Các biển hướng dẫn cũng được viết theo lối vui vẻ hơn, ví dụ như WC nam giờ ghi là “Khu dành cho những người đi vệ sinh đứng, không phân biệt giới tính” …. Và điều tôi thích nhất, là giờ có hẳn một khu để chuyên làm BBQ và tiệc ngoài trời mà giờ được tổ chức mỗi tối thứ 7 hoặc khi có sự kiện ăn mừng như sinh nhật chẳng hạn. Mỗi buổi liên hoan chị luôn là người khuấy động phong trào, rồi ép mọi người nhảy nhót, hát hò và kết thúc khi không còn ai tỉnh.
Mấy tuần rồi, tôi vẫn chưa thể nhận được quà của giống.
Công việc đã đến giai đoạn nước rút, chỉ còn khoảng hơn tháng là đến giai đoạn chạy thử. Chúng tôi bận túi bụi, chẳng còn biết thời gian, mỗi ngày lê tấm thân về phòng, tôi ngủ say như chết. Tôi với giống hầu như chỉ quan hệ theo quy trình xả.
Để đảm bảo công trình đạt chất lượng, chúng tôi có thuê chuyên gia về môi trường trong quá trình chúng tôi thiết kế và thi công nhà máy. Chú rất có kinh nghiệm và từng làm chuyên gia cho UNDP, FAO. Rồi chuyện xảy ra. Một phần do công việc quá nhiều, một phần chủ quan, nên khi chú vào thăm nhà máy, tôi cũng không yêu cầu làm các thủ tục an toàn thông thường và cắt cử người đi kèm như quy trình yêu cầu. chú bị ngã xuống bể xử lý và bị rạn xương. Viết tường trình, đánh giá trách nhiệm …, nhưng Sếp lại yêu cầu tôi đi theo trông nom chú trong khi chờ người nhà vào.
Hồi bé tôi đã phải nằm bệnh viện gần gần hai tuần do trèo sấu bị gãy chân, tôi giờ vẫn ghét bệnh viện, sợ thuốc, sợ tiêm. Bước chân vào bệnh viện là cả người lại gai gai. Đưa chú vào bệnh viện, làm thủ tục xong và đưa chú đi làm các xét nghiệm. Do chú cũng chỉ rạn xương nên cũng không yêu cầu chăm sóc đặc biệt và bệnh viện Chợ Rãy cũng chỉ cho phép người nhà vào thăm trong những giờ giới hạn. Một ngày tôi chỉ vào bệnh viện có mấy tiếng, nhưng cũng chẳng đi đâu được. Trong khi công trường nhiều việc nên cũng sốt ruột chỉ mong người nhà chú vào sớm để tôi về. Ngày thứ ba, cuối cùng chú thông báo người nhà đã vào và nhờ ra sân bay đón hộ.
Tôi cũng chẳng biết mặt người nhà chú, nên chẳng muốn đứng lang thang đón, tôi ngồi đợi ở quán cà phê đợi. Đang chán nản nhấm ly cà phê toàn đá, điện thoại reo lên:
– A lô! Chào anh! Anh có phải người công ty ra đón tôi không?
Giọng phụ nữ cất lên trong điện thoại.
– Vâng chào chị! Em là người ra đón chị.
– Vâng, cám ơn Anh. Tôi vừa xuống máy bay, anh đợi một lát.
Một lúc sau, điện thoại lại cất lên.
– A lô! Chị ra ngoài chưa ạ?
– Tôi ra rồi. Anh đang ở đâu?
– Em đang ngồi quán cà phê ngay ngoài. Chị chờ em một lát em quay vào đón chị.
– Thôi, anh cứ ngồi đó tôi ra.
– Vâng cũng được. Chị ra khỏi sảnh đến, rẽ phải, quán cà phê cuối hành làng. Em mặc áo thun xanh, mũ cap màu xanh nước biển chị nhé.
Một người phụ nữ, mặc áo len trắng cao cổ, quần jeans, đi ủng đen, đeo cái kính mát to tướng đang tiến về phía tôi. Đoán chắc đúng người, tôi đứng dậy. Chị tiến lại tôi, dơ tay bắt. Bàn tay ấm áp, mềm mại.
– Chào chị.
– Chào em. Em là người đón chị đúng không?
– Vâng.
Chị chuyển ngôi sang gọi tôi là em. Đỡ cái vali kéo của chị để gọn vào, tôi hỏi:
– Chị uống gì không?
– Gọi cho chị ly cà phê.
Vừa nói chị vừa tháo kính ra khỏi mắt. Một khuôn mặt trái xoan, mũi dọc dừa, đôi mắt hai màu trắng đen phân biệt, linh động. Chị trang điểm tương đối đậm, môi tô son đỏ chót, mắt kẻ chì đen, má đánh phấn hồng và nước hoa nức mũi, mái tóc uốn xù đến ngang vai cá tính.
Ngồi xuống ghế, chị lắc lắc đầu, rồi lấy tay quạt quạt vào mặt.
– Sài Gòn nóng em nhỉ, trả bù cho Hà Nội đang mùa đông.
– Vâng chị. Bắt đầu mùa khô rồi, trời nóng hơn chút.
Mồ hôi bắt đầu xuất hiện trên trán và đầu mũi chị. Tôi đề nghị.
– Hay chị bỏ bớty áo len đi cho mát.
Chị nhìn quanh như tìm chỗ thay áo. Tôi bèn chỉ vào trong:
– Chị vào trong quầy kia mà thay nhờ.
Chị đứng lên đi vào trong. Một lát chị quay lại với cái áo thun trắng có hình tháp Eiffel ở ngực. Mặc dù không có vẻ thanh xuân của thiếu nữ, nhưng lại mang vẻ no đủ, thành thục với ba vòng đầy đặn, nảy nở và làn da trắng hồng, toát lên vẻ hấp dẫn, quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành.
Ngồi xuống ghế, uống một ngụm cà phê, chị quay người mở cái túi nhỏ treo bên ghế, lấy ra gói thuốc lá màu trắng xinh xinh và rút một điếu châm lửa. Tôi hơi bất ngờ, vì rất ít phụ nữ hút thuốc, đặc biệt là phụ nữa trong có vẻ trí thức như chị. Chị nói chuyện cởi mở, nên câu chuyện của chúng tôi rất tự nhiên. Và tôi biết thêm thông tin về chị, chị từng học báo chí ở Nga và đang làm cho VP Đại diện cho một công ty viễn thông nước ngoài, con cả trong nhà, hơn tôi đúng một giáp, đây là lần thứ hai vào Sài Gòn.
– Lần trước chị vào có mấy ngày, toàn công việc chẳng chơi được gì. Lần này em phải giới thiệu cho chị đấy nhé.
– Em cũng ít dịp lên Sài Gòn, có khi còn biết ít hơn chị.
Tôi thật thà khai báo. Chị cười, có vẻ không tin lắm.
– Hay thấy chị già, em không muốn đi.
– Chị mà già gì, chị không thấy mấy ông bàn bên cạnh lau hết mấy hộp giấy ăn à. Em được đi chơi với chị là trèo cao ấy chứ.
Tôi nịnh tí, chị cười vẻ rất thích. Đàn bà chỉ thích nghe bằng tai.
Gọi chiếc taxi, chúng tôi về khách sạn tôi đang ở lấy phòng cho chị và vào thăm chú. Chú có vẻ rất vui khi nhìn thấy chị. Sau khi đưa chị đi gặp bác sỹ điều trị và nắm được thông tin của Bác, chị có vẻ yên tâm. Tôi cũng yên tâm phần nào, ngày mai tôi có thể quay về với công việc.