Môi Thơm Dưới Hiên Nhà - Chương 2
Chương 2
"Em có tin vào tình yêu sét đánh không? Hay để cho anh và em quên hết rồi mình gặp nhau thêm một lần đầu tiên nữa?"
Câu tán tỉnh có phần sến súa của Phong khiến Vũ trố mắt nhìn thằng em, còn Thư thì cười nhạt đáp: "Xin lỗi anh, tình yêu của em cách điện rồi!"
Phong nhe răng cười trừ, chiêu gây ấn tượng thất bại nên gã đổi hướng làm quen từ từ: "Em là bạn của anh trai anh hả? Trước giờ anh chưa gặp?"
Chướng mắt thằng em thả thính trước mặt mình, Vũ chen vào: "Ừ, cô ấy là bạn anh, có người yêu rồi, bự con lắm."
Nói đoạn, Vũ rùng mình một cái khi thấy ánh mắt sắc lẹm của thư đang liếc hắn, vội nói thêm: "A a… Mình về thôi, anh đói quá."
"Bự con hả? Vậy thì sao chứ?" Phong thầm nghĩ, hắn quyết định dùng đến tuyệt chiêu.
Phong lấy trong túi ra một chiếc điện thoại cao cấp đời mới nhất ra vuốt mấy cái, đưa điện thoại ra trước mặt Thư và nói: "Bạn của anh trai thì cũng như bạn anh rồi! Anh tên Phong, em có thể cho anh số điện thoại để tiện liên lạc chứ?"
Thư khá chướng mắt dạng thanh niên choai choai mới lớn thích khoe của như Phong, nhưng nàng vẫn nhận lấy chiếc điện thoại, nhập vào dãy số 113, lưu tên An, tắt danh bạ rồi trả lại cho Phong.
Phong nhận lại điện thoại, không vội xem mà cho ngay vào túi quần rồi quay sang gọi Vũ: "Về thôi, anh đi không nói làm mẹ ở nhà lo lắng cả đêm."
Thấy Thư dễ dàng bị chiêu khoe khoang của Phong chinh phục, trong lòng Vũ có chút cảm giác thất vọng và mất mát, hắn và Phong từ biệt Thư rồi đi về, đến tên nàng cũng không muốn hỏi nữa.
***
Khác với nhà Thư, nhà anh em Vũ là một căn biệt thự sang trọng. Về đến nhà, Phong lại phóng xe đi cà phê sáng, còn Vũ vào nhà đi thẳng xuống gian bếp, nơi một người phụ nữ tuổi khoảng bốn mươi đang đứng nấu bữa sáng.
Vũ rón rén tiến đến ôm người phụ nữ từ sau lưng khiến bà khẽ rùng mình một cái rồi nói giọng hờn dỗi: "Sao không đi luôn đi? Theo cô Duyên của anh."
Vũ cọ má mình vào tóc người phụ nữ và đáp: "Mẹ, con biết lỗi rồi. Con không nên cãi lời mẹ."
Mẹ Vũ vừa xào thức ăn vừa nói: "Ừ! Bị nó đá rồi chứ gì, mẹ đã bảo rồi, không ai yêu anh bằng mẹ đâu, không nghe mẹ nên giờ nếm đau khổ rồi đấy!"
"Dạ con chừa rồi. Con cũng yêu mẹ nhất!" Nói xong, Vũ hôn chụt lên mặt mẹ hắn một cái khiến bà giật mình suýt làm lật chảo thức ăn.
Bà nói: "Khỏi nịnh, đi tắm rửa rồi ăn sáng, đừng quên hôm nay là ngày đầu tiên anh đi làm, liệu mà đi cho đúng giờ."
"Vâng, thưa chủ tịch!" Vũ giả bộ nghiêng mình cúi chào rồi đi chạy đi tắm.
Vũ tắm ra thì bữa sáng cho mình hắn đã tươm tất trên bàn, bụng cồn cào nên hắn lao vào ăn ngay.
Trong khi đó, mẹ Vũ, bà Thúy đã về phòng ngủ, bà nằm trên giường sau khi đã khóa cửa phòng, nét mặt tuy không còn trẻ nhưng mang sắc đẹp quý phái của bà hơi ửng hồng, môi bà đang giữ một nụ cười mỉm mơ màng.
Vũ có mơ cũng đâu thể ngờ rằng, cái ôm trộm từ sau lưng cùng cái hôn của hắn đã khiến người mẹ này như nổi cơn sóng tình.
Đôi mắt đẹp mơ màng, bà Thúy nhớ về hai mươi năm trước, khi bà đang mai thai thằng Phong. Chồng bà, cha của Vũ và Phong, đã dùng thân mình che chở cho mẹ con bà trong một tai nạn.
Trong cơn nguy kịch, chồng bà thú nhận một bí mật, rằng trước thời điểm bà Thúy mang thai Phong, ông trong cơn say đã cưỡng hiếp một thiếu nữ và khiến cô bé mang thai ở độ tuổi trăng tròn.
Ông vẫn thường lén dõi theo cô bé và rất hối hận nên trước khi chết, chỉ mong bà Thúy tha thứ cho ông và thay ông chăm sóc hai mẹ con cô bé kia.
Là một người phụ nữ, bà Thúy yêu chồng và tha thứ cho chồng, nhưng bà không tha thứ cho người chiếm đoạt chồng mình.
Từ thông tin mà chồng nói trước khi lâm chung cùng tài sản thừa kế khổng lồ, bà Thúy dễ dàng tìm đến nơi cô gái kia, và thực hiện một nửa lời hứa. Bà sai người bắt cóc đứa bé ngay khi nó lọt lòng, và bỏ mặc cô gái trẻ đau đớn tận cùng trong nỗi đau mất con.
Không lâu sau, chính bà Thúy cũng hạ sinh một đứa con, bà lại dùng tiền để biến đứa bé bị bắt cóc thành anh song sinh với con trai ruột của bà, một cặp song sinh khác trứng. Trừ người đỡ đẻ và kẻ bắt cóc bị tiền chặn miệng, không ai nghi ngờ về thân phận thật của đứa bé, hai anh em cùng cha khác mẹ cũng không khác biệt mấy so với hai anh em song sinh khác trứng.
Mẹ ghẻ con chồng, bà Thúy cưng chiều thằng Phong bao nhiêu thì lại khắc nghiệt với thằng Vũ bấy nhiêu, ấy vậy mà càng lớn, thằng Vũ, đứa bé bị bắt cóc ngày xưa, lại ngoan ngoãn và tỏ ra hiếu thảo với bà hơn.
Trong khi Phong mãi mê chơi bời thỏa mãn bản thân, thằng Vũ lại luôn nhớ về bà, không ngày kỉ niệm nào không có quà và hoa. Dù vậy, bà Thúy vẫn căm ghét nó.
Cho đến hai năm trước, thằng Vũ tắm mà sơ ý không đóng cửa phòng, bà Thúy vô tình thấy rõ cơ thể săn chắc của thằng con trai mười tám cùng một cây thịt thẳng tắp đang giương lên trông thật hùng dũng.
Đang ở độ tuổi hồi xuân, đó chẳng phải là thân hình mà bà Thúy hằng mơ ước mỗi đêm sao?
Cứ mỗi đêm trôi qua, những ý nghĩ dâm loạn ngày một tích tụ nhiều trong đầu óc của người đàng bà đang chờ đợi mùa xuân.
Có đêm bà tưởng tượng, rằng thằng Vũ căm phẫn sự nghiên khắc và bất công của bà, rồi nó uống say, uất ức tích tụ bùng phát, nó lao vào bà, đem uất ức đưa vào cây thịt kia đâm vào cửa mình của bà để trả thù.
Rồi bà sẽ chống cự, sẽ rên la, sẽ oằn mình hứng lấy những dòng dịch trắng mà nó xả vào cùng uất ức.
Rồi sau đó bà sẽ bị nó chinh phục, sẽ trở thành cô vợ ngoan ngoãn đêm đêm phục vụ thằng con của chồng.
Cũng có đêm khác, bà Thúy tượng tượng về cảnh thằng Vũ ngại ngùng hỏi bà về tình dục nam nữ, và người mẹ nghiêm khắc này sẽ trở thành cô giáo dạy cho nó từng chút một, từ kiến thức…
"Nhưng con chưa có bạn gái?" Bà tưởng tượng gương mặt ngây ngô của Vũ khi nói đến chuyện thực hành.
"Đến khổ với anh, không có bạn gái thì lo mà tìm đi! Chẳng lẽ muốn đem mẹ anh ra thực hành sao?" Thúy tưởng tượng gương mặt nghiêm khắc của chính bà khi mắng Vũ.
"Dạ… Con cũng có ý này…" Thằng Vũ sẽ ấp úng đáp rồi bất chợt nhào đến hôn bà Thúy ngấu nghiến.
Bà Thúy nghĩ mình sẽ giả vờ chống cự một lúc rồi tỏ ra xiêu lòng nói nhỏ: "Lần này thôi đó…"
Và mẹ ghẻ con chồng sẽ hôn nhau say đắm, bà sẽ cố tỏ ra bất đắc dĩ dù cửa mình đã ướt đẫm vì ham muốn…
Một lần khác nữa, bà Thúy tưởng tượng về một vũ hội hóa trang, nơi bà mang mặt nạ che giấu thân phận và trở thành tình một đêm với chính Vũ, cũng mang mặt nạ.
Rồi cơn bão tình không lộ mặt tan đi, với nơi cửa mình chảy dòng dịch trắng, bà Thúy và Vũ cùng tháo mặt nạ nhau ra…
"Mẹ?"
"Vũ! Sao lại là con?"
Sẽ có một khoảng lặng, hai đôi mắt nhìn nhau…
Rồi mẹ ghẻ và con chồng cùng bật cười, rồi lại có một khoảng lặng, hai đôi mắt lại nhìn vào nhau, hai đôi môi mỗi lúc một gần…
Và mẹ ghẻ trở thành tình nhân của con chồng…
Và hiện tại, khi đang nằm trên giường, tay luồn vào váy để vuốt ve cửa mình ướt ẩm, bà Thúy vẽ lại cảnh tượng trong bếp theo một cách khác…
Vũ lén tiến đến ôm bà từ sau lưng, khẽ thì thầm vào tai bà: "Mẹ à, con yêu mẹ."
Và dù cảm giác được có một thứ nóng và cứng đang áp vào mông mình, bà vẫn sẽ gật đầu đáp lại: "Mẹ cũng yêu con."
Vũ sẽ lắc đầu, ôm siết làn eo của bà và bảo: "Không phải, ý con là…"
"Là gì?" Bà sẽ hỏi lại bằng giọng dịu dàng và ngọt ngào nhất.
"Là… Là… Anh yêu em!" Vũ sẽ thú nhận, khúc thịt nó sẽ cứng lên hết cỡ, tay nó sẽ siết thật chặt eo bà.
Bà sẽ quay đầu liếc nó bằng ánh mắt tỏ ra không mấy bất ngờ, rồi bà khẽ đáp: "Ừ! Em cũng yêu anh…"
Rồi gương mặt thằng Vũ sẽ thay đổi từ hồi hợp sang mừng như điên, nó sẽ lập tức hôn điên dại vào môi bà, bà điên cuồng đáp lại. Rồi bà xoay người nép ngực bà vào ngực Vũ, hai tay bà ôm chặt cổ nó, còn hai tay nó lướt khắp người bà, nó vén váy bà lên, kéo quần lót bà xuống, cởi quần nó ra.
Hai đôi môi vẫn dính chặt vào nhau khi nó bế bà ngồi lên bếp để nó cắm cây thịt nóng hổi vào chốn thâm cung ướt sũng của bà…
Nhưng, khi một mình nằm co giật trên giường, khi rút những ngón tay ướt đầy dâm thủy ra khỏi nơi cửa mình cô đơn, khi khoái cảm tự tạo tan đi như phù du ngắn ngủi, bà Thúy về với thực tại vô tình: Thằng Vũ không yêu bà, cũng không hận bà, chỉ đơn thuần xem bà là mẹ ruột, chỉ có mình bà đơn phương tự luyến.
Vũ yêu một người tên Duyên, khi nó dẫn cô gái về ra mắt, cơn ghen bùng cháy và bà tìm mọi cách để hai người chia tay. Và bà đã thành công, nhưng kết quả của thành công lại không như bà mong đợi, Vũ không cần bà an ủi, thậm chí còn trách bà vì nhiều lần chia rẽ nó và Duyên. Dù khi nãy Vũ nhận lỗi nhưng bà biết trong lòng nó vẫn còn nhiều khúc mắc, vì thằng Phong ăn chơi lêu lỏng, thay người yêu như thay áo lại không hề bị bà ngăn cấm, thậm chí còn bảo Phong tìm cho bà dâu lí tưởng.
"Chẳng lẽ lại nói là vì mẹ ghen sao?" Bà Thúy thở dài…
Chợt có tiếng thằng Vũ gõ cửa gọi bằng giọng trịnh trọng: "Thưa chủ tịch, đến giờ đi làm rồi ạ!"
Bà Thúy đáp: "Mẹ không được khỏe nên chắc không đến công ty, con cứ đi nhé."
"Mẹ bệnh à? Để con đưa mẹ đi khám!"
"Không cần đâu, mẹ nghỉ một buổi sẽ khỏe thôi."
"Vậy ạ, vậy mẹ giữ gìn sức khỏe nha, có gì gọi con về ngay."
"Yên tâm, thằng Phong đi chơi một chốc là về mà, con cứ đi làm, ngày đầu tiên làm cho tốt vào."
"Vâng, vậy con đi đây!"
Vũ chào mẹ rồi đi làm, vừa đến cổng nhà thì thằng Phong về đến, vẻ mặt bực bội.
"Sao thế mày?" Vũ hỏi.
Phong đáp: "Mịa nó! Cái con bé xinh xinh bạn anh lúc sáng ấy, thật là đáo để!"
"Là sao?"
Phong giơ điện thoại ra, chỉ vào một cuộc gọi tên An và nói: "Sáng em lịch sự xin số nó, không cho thì thôi, nó đi lưu số 113 vào, em không để ý bấm gọi, đúng thật gặp An, nhưng là Công An. Em sợ bị phạt, hoảng quá nói đại là bị chó điên cắn nhưng chủ con chó không chịu đền tiền tiêm ngừa, nhờ công an đến xử, kết quả bị mắng một trận, chết tiệt thật!"
Vũ bật cười, cảm giác thất vọng và mất mát đối với cô gái lúc sáng tan mất, thay vào đó là cảm giác thú vị và tò mò.
Thằng Phong vẫn còn bực: "Mẹ nó! Con chảnh chó, phen này em thề cua nó rồi chơi cho đã xong đá nó cho hết chảnh!"
Vũ trừng mắt quát: "Anh cấm mày, đó là bạn anh! Lo mà ăn học đi, đừng chơi bời nữa."
Mang danh anh em sinh đôi, nhưng Vũ học giỏi, học vượt và tốt nghiệp sớm ở một trường đại học danh tiếng, còn Phong cưỡi ngựa xem hoa, ăn chơi là chính.
"Rồi rồi em biết rồi!" Phong gật gù cho qua.
Vũ biết tính em nên không nói nữa, bảo Phong chăm mẹ không khỏe rồi lên moto đi làm.
Công ty Vũ vào làm là công ty của cha Vũ dựng nên và được mẹ Vũ và Phong, bà Thúy kế thừa, đã cổ phần hóa và do bà Thúy giữ chức chủ tịch hội đồng quản trị.
Công ty của cha mẹ nhưng Vũ chỉ được mẹ đưa đến vài lần, lại cách nay khá lâu nên không nhớ rõ đường đi, đành dừng xe trước một trạm xe buýt chờ hỏi đường.
Xe buýt ghé trạm, Vũ nhìn gương chiếu hậu thấy một cô gái mặc trang phục công sở rời xe buýt và bước đến, liền quay sang hỏi: "Em gì ơi cho anh hỏi công ty Thiên Địa nằm ở… Ủa?"
Cô gái không ai khác chính là Thư, nàng nhìn Vũ, ngờ ngợ rồi nhớ ra gã say ở nhà nàng đêm qua, liền ngạc nhiên hỏi: "Bợm nhậu!"
Thấy Thư nhận ra mình, Vũ vừa cười vừa gật đầu lia lịa: "Ừ đúng rồi anh là bợm nhậu nè… Ặc! Không phải! Anh tên Vũ, không phải bợm nhậu!"
Thư đáp: "Vũ bợm nhậu! Đừng xưng anh, tôi lớn hơn cậu nhiều nha!"
"Ặc! Thôi cũng được, chị cho em biết tên đi!"
Thư cũng không có ý giấu tên mình, nàng thoải mái đáp: "Chị tên Thư, lúc nãy cậu muốn hỏi gì?"
Vũ đáp: "Tên Thư, nghe tên là biết người xinh đẹp dịu dàng rồi! Em muốn hỏi công ty cổ phần Thiên Địa nằm ở đâu ạ?"
Nghe thế, Thư nhíu mày: "Công ty Thiên Địa, khoan đã, nhìn cậu quen quen… Hình như tôi có thấy qua trong hình… Trông lịch sự sáng sủa lắm chứ không bê bết như lúc sáng…"
Thư nhớ ra điều gì, liền hỏi: "Cậu tìm công ty đó có việc gì sao?"
Vũ gật đầu: "Phải, em đến thử việc."
"Thử việc? Phòng nhân sự? Đoàn Tấn Vũ" Thư hỏi.
Vũ ngơ ngác gật đầu: "Đúng rồi! Sao chị biết?"
Thư mỉm nụ cười khoái trá nhưng cũng đầy xinh đẹp: "Biết… Tôi là Thư, trưởng phòng nhân sự, người trực tiếp quản lý cậu!"
Vũ trợn mắt há mồm, đảo mắt nhìn khắp người Thư, từ gương mặt xinh đẹp, bộ ngực nhô cao dưới lớp sơ mi trắng, váy không ngắn nhưng cũng đủ lộ ra cặp đùi thon trắng ngần quyến rủ.
Vũ xuýt xoa: "Sếp như vầy sao mà em làm việc được?"
"Cậu lầm bầm gì vậy?" Thư hỏi.
"Không có gì, lên xe em đèo đến công ty nè!"
Thư lắc đầu: "Thôi tôi đi bộ quen rồi, để tôi chỉ đường…"
"Cứ lên em chở!"
"Nhưng tôi không có mũ bảo hiểm."
Vũ vỗ ngực bành bạch: "Cứ lên, cảnh sát giao thông khu này toàn đệ em!"
"Thật không đó…" Thư nghi ngờ.
"Chị yên tâm!"
Kết quả Thư xiêu lòng ngồi lên xe, chạy được trăm mét thì bị cảnh sát giao thông chặn đường. Vũ gặp "đệ", cúi đầu vâng vâng dạ dạ, đưa giấy tờ bằng hai tay rồi nộp cho các "đệ" mấy trăm nghìn, xong còn cảm ơn các "đệ" rối rít, khiến Thư phải nhịn cười suốt quãng đường còn lại.
Hết chương 2