Mẹ - Chương 9
Cả buổi học hôm ấy , tôi ngồi cắn bút , thả hồn theo những áng mây trôi ngoài cửa sổ . Nói thật thì hiện tại tôi đang rất mong chờ được gặp cô Lan ở cuối buổi học như đã hẹn và muốn thời gian hãy trôi qua thật nhanh .
Tùng … tùng ! tiếng trống báo hiệu giờ tan học trên lớp kết thúc. Tôi vội vàng cho hết sách vở vào trong cặp , kêu thằng Hùng về trước rồi tôi đi dọc theo hành lang , nơi có những cây phượng cành lá xanh xum xuê với những chùm hoa phượng hồng đang đung đưa theo chiều gió , rơi lác đác xuống mặt đất . Tôi tìm đến phòng giáo viên như đã hẹn , khi đến gần cửa phòng , tôi bước chậm lại , tôi đứng ở cửa sổ ngó vào . Qua ô vuông cửa sổ đã được mở từ trước , tôi thấy cô Lan ngồi một mình bên chiếc bình thủy tinh có vài bông hoa huệ trắng , đặt ngay ngắn trên mặt bàn họp của giáo viên , cô đang chấm điểm cho những bước tranh mỹ thuật của học sinh cùng trường khác . Tiến về phía cửa chính , tôi đưa tay gõ nhẹ nhẹ lên tấm kính trên cửa tạo lên tiếng " Cốc cốc "!. Tôi lên tiếng
– " Thưa cô … "
Cô Lan ngước khuân mặt trắng trẻo của mình lên , nhìn tôi với đôi mắt to tròn và sáng . Đưa tay vuốt mái tóc màu nâu hạt dẻ lên mang tai , cô mỉm cười vẫy vẫy tay gọi tôi vào . Tôi vui vẻ , tiến nhanh về phia bàn giáo viên , cô kêu tôi ngồi xuống chiếc ghế gỗ màu vàng nhạt , cô lên tiếng trước .
– " Sao nào ? Gặp cô có chuyện gì hông "?
Vừa hỏi cô vừa cười , nhưng cô vẫn chăm chú ngắm nghía , đôi bàn tay thuôn dài nõn nà đang nhoay nhoáy chấm điểm cho những bài vẽ của học sinh . Chứng kiến cô Lan đang tập trung vào những bức vẽ , bức nào cô cũng ngắm nhìn , vuốt ve thật kỹ rồi cô mới cho điểm , tôi cũng phần nào cảm nhận được tình yêu của cô dành cho mỹ thuật . Tôi nói :
– " Dạ cũng không có gì đâu ạ , chỉ là em cảm thấy mình rất mê về , em vẽ cũng rất khá lên em muốn cô giúp em , chấm điểm cho bức vẽ này "
Rồi tôi mở cái balo đen , lấy ra bức tranh tôi vẽ cảnh về một góc chợ . bên một khu phố nhỏ mà tôi vẽ từ tuần trước , đưa cho cô . Cô đặt cây bút bi đỏ xuống , nhận bức tranh từ tay tôi , cô nhìn ngắm . Rồi cô mỉm cười , ngước nhìn tôi như vừa phát hiện ra điều gì đó mới lạ .
– " Đây là tranh em vẽ thật hả "
– " Vâng ! tranh em mới vẽ từ tuần trước khi em tình cờ đi ngang qua khu chợ của con phố nhỏ … "
Cô nhìn tôi , ánh mặt cô lộ rõ vẻ thán phục và ngạc nhiên lắm , rồi cô nhìn xuống bức tranh , cô nói nhẹ nhàng
– " Em vẽ đẹp lắm , khung cảnh của khu chợ hiện lên rất sinh động , không màu mè quá nhiều , nhưng cũng đủ làm cho người xem phải xao lòng mà muốn đắm mình vào nó ".
Tôi ngồi nghe từng câu từ một của cô nhận xét , tôi thầm mỉm cười , cô nhận xét như một nhà phê bình tranh thực thụ vậy . Rồi cô đặt bức tranh vẽ của tôi xuống , cô mỉm cười thật xinh , cô xin tôi bức tranh này để đem về nhà trưng bày tôi đồng ý . Ngồi nói chuyện vui vẻ với cô một lúc về chủ đề hội họa , tôi đã nhận ra cô và tôi đều có sở thích chung là niềm đam mê về môn nghệ thuật đẹp dẽ này . Kết thúc cuộc trò chuyện , tuy không dài nhưng cũng chẳng phải ngắn , tôi bất ngờ nhận được một lời mời ngọt ngào từ cô . Chiều nay cô Lan muốn mời tôi đi picnic , dã ngoại và cùng nhau vẽ tranh phong cảnh ở một nơi bất kỳ nào đấy . Tôi sướng rên nhận lời ngay lập tức , cô mỉm cười , cô hẹn tôi đúng đầu giờ chiều . Tôi xin số điện thoại của cô để tiện liên lạc , rồi tôi xin phép cô ra về , cô ngước mắt lên nhìn tôi cười thật tươi gật đầu rồi dặn tôi như sợ tôi không đến . Tôi vâng dạ rồi đứng dậy bước ra khỏi cừa phòng , vừa đi tôi vừa huýt sáo , tôi đang khá hào hứng với chuyến đi chơi với cô Lan .
– " Bức tranh thằng nhóc vẽ đẹp ghê "! Cô thì thầm như vậy khi tôi đã rời khỏi …
Vứt đôi giày hunter sang một bên như mọi lần , tôi vui vẻ gào toáng lên
– " Con chào bố mẹ "!
Mẹ tôi nghe thấy tiếng tôi thì vui vẻ đi tới , đưa cho tôi một cốc nước cam từ trên tay của bà , bà đưa tay gỡ cánh hoa phượng đang bám trên tóc của tôi rồi ân cần
– " Buổi học tốt không ? về có mệt lắm không con "?
Tôi cảm ơn mẹ , uống một hơi ngon lành cốc nước cam thanh ngọt mẹ vừa đưa , nắm lấy đôi tay nõn nà mịn màng của mẹ , đua lên miệng hôn nhẹ nhàng như những hoàng tử phương Tây hay làm với mẫu hậu mà tôi từng xem trên ti vi , rồi đưa lại cốc nước cam cho bà , tôi cười cười.
– " Con học vẫn đều đều mẹ đừng lo , con không làm bố mẹ phải buồn đâu ".
CẢm ơn mẹ rồi chạy huỳnh huỵch lên trên gác . mẹ tôi đứng nhìn theo tôi bà nở nụ cười mãn nguyện và cảm thấy thú vị với hành động vừa rồi .
Tôi tắm rửa sạch sẽ rồi chuẩn bị mọi dụng cụ để chiều nay , tôi có cuộc hẹn với cô Lan đi dã ngoại . Màu vẽ , giấy , bút chì , bút lông … vừa làm tôi vừa lẩm bẩm hát vu vơ vài bài ca vô danh trong miệng . Đang loay hoay , từ đằng sau tôi nghe có tiếng mở cửa phòng một cách bất ngờ , tôi chấc chắn người mở cửa không phải mẹ tôi vì bao giờ gọi tôi bà cũng tôn trọng , gõ cửa gọi tên tôi đàng hoàng . Vứt hộp màu nước lên giường , tôi quay lưng lại , là dì Hương . Dì lặng lẽ tiến vào , ngồi lên giường , im lặng quan sát tôi đang loay hoay với công tác chuẩn bị .
Thấy dì cứ ngồi im lặng nhìn tôi , tôi lên tiếng trước
– " Dì à ! Cháu xin lỗi về vụ hôm tối vừa rồi , đáng nhẽ ra cháu nên kìm chế hơn … "
Rồi dì với tay , kéo tay tôi ngồi xuống , dì mỉm cười
– " Không ! Tuấn làm dì hạnh phúc lắm , đúng ra dì phải xin lỗi Tuấn khi tự nhiên xông vào phòng với bộ dạng như vậy ".
Hai dì cháu ngồi tâm sự , rồi dì thổ lộ với tôi . Chồng dì là một kiến trúc sư , ông thường xuyên chạy theo công theo việc mà nhiều lúc bỏ quên cả dì , khiến dì cảm thấy cô đơn và nhiều lúc buồn khóc một mình nhiều lắm . Những lúc như vậy di chỉ mong muốn có một bờ vai bên cạnh để tựa vào . Rồi dì rơm rớm , tôi đưa tay quệt nhẹ giọt nước mắt đang lăn trên khóe mi của dì . Rồi tôi mỉm cười , tôi khuyên dì nên nói rõ với chú Nicolas về việc dì cảm thấy cô đơn như thế nào , có thể mọi chuyện sẽ tốt hơn . Rồi với cái giọng nhẹ nhàng tình cảm , tôi nói với dì lúc nào cảm thấy cô đơn , dì cứ mạnh dạn nên phòng gặp tôi , tôi sẽ là bờ vai vừng chắc để dì tự vào , rồi tôi cười . Dì cũng mỉm cười , má dì ửng đỏ vì ngượng . Và thật ra , thà rằng việc tôi và dì thỏa mãn cho nhau còn hơn việc dì ra ngoài ăn mảnh , quan hệ với những gã đàn ông khác . Gặp gã tốt thì không sao , gặp phải gã khốn nạn thì sẽ ảnh hưởng rất nhiều điều .
Hai dì cháu đang tâm sự thì có tiếng chú Nicolas từ dưới nhà vọng lên gọi hai dì cháu xuống ăn com trưa . Mẹ tôi và dì đã đi siêu thì từ sáng để chuẩn bị bữa ăn cho gia đình , bình thường thì gia đình tôi không ăn trưa thịnh soạn như thế này đâu , nhưng vì là có khách quý nên ăn cũng phải theo kiểu quý sờ tộc ? . Tôi và dì bước xuống cầu thang từng bậc , dì đi trước , tôi đi sau . Nhìn từ sau cái dáng người thon thả và nhỏ nhắn của dì cùng chiếc mông cong tớn lên sau chiếc quần bò lửng , tôi cảm thấy chú Nicolas thật ngốc khi đã bỏ quên một tình yêu tuyệt vời như thế , rồi tôi tự hứa với lòng mình , nếu sau này có vợ , tôi sẽ yêu thương cô ấy nhiều thật nhiều …
Ăn uống xong xuôi , tôi xin phép gia đình lên phòng với ý muốn nằm ngủ một chút . Hôm nay tôi ăn rất nhiều vì mẹ tôi nấu toàn món ngon cũng như nhiều món tôi thích , bụng tôi đang căng phồng , bí bách rất khó chịu . Với tay tắt cái điều hòa , tôi bật chiếc quạt cây ở số tối đa rồi mở tung cửa sổ phòng để đón những cơn gió mát lạnh hơi biển thổi vào . Thật sự thì với tôi , gió tự nhiên bao giờ cũng sảng khoái , mát lành hơn so với cái không khí lành lạnh , ngột ngạt như nhà xác của cái hơi điều hòa . Đổ người lên chiếc giường êm ả , tôi nhận được tin nhắn từ thằng Hùng .
– " Chế về nhà chưa "?
– " Rồi nè ".
– " Buổi gặp gỡ đầu tiên với cô Lan thế nào "?
– " Không có gì đâu , chỉ là trao đổi về hội họa chút xíu "
Rồi nó ngỏ lời chiều nay rủ tôi đi chơi biển cùng bố mẹ nó bên Hạ Long , tôi định nhắn lại với nó chiều nay tôi bận có hẹn di chơi với cô Lan . Suy nghĩ một lúc , tôi từ chối với lý do chiều nay phải đi cùng bố lên Cẩm Phả huyện có chút việc , rồi hẹn nó lần tới . Cắm sạc pin cho chiếc điện thoại , tôi ngủ thiếp dần đi lúc nào không hay bởi những cơn gió lồng lộng , mớn trớn da thịt cùng những tiếng ve kêu xa xa như một bản đồng ca giữa trưa hè oi ả .
15 giờ 00 phút chiều , tiếng chuông đồng hồ tôi đặt báo thức vang lên . Tôi dậy sớm hơn nó , đã chuẩn bị mọi dụng cụ để đi chơi với cô Lan . Rút dây sạc chiếc Iphone , tôi bấm theo dãy số mà sáng nay cô Lan đưa cho tôi . Tiếng điện thoại đổ chuông , một hồi lâu mới có người bắt máy , rồi giọng nói ngọt ngào của con gái miền Nam vang lên ở đầu dây bên kia
– " Alo "!
Tôi chào lại bằng giọng vui vẻ
– " Cô đã chuẩn bị xong chưa ạ "?
– " Cô xong từ lúc nãy rồi nè , em đang ở đâu rồi "!
– " Em đang ở ngoài đường này , em đâu có biết nhà cô ở đâu đâu "
Giọng cười nữ tình vang lên trên chiếc điện thoại
– " Em có biết chỗ ngã tư đèn xanh đèn đỏ không " ?
Ôi xời ! tưởng nhà cô ở đâu xa lắm , chứ chỗ ấy cách chỗ tôi có 2 cây số , ngày nào tôi với thằng Hùng chẳng lượn lờ qua , rồi tôi nói tiếp
– " Dạ em biết ! Cô đợi xíu em đến liền ".
– " Ưm ! Đến đó rồi gọi điện lại cho cô , cô ra đón nha ! Cô muốn cho em xem cái này … "!
Tôi tò mò
– " Ùa ủa cái gì vậy cô "?
Điệu cười nữ tính tiếp tục vang lên trên điện thoại
– " Em cứ đến đây đi , nói trước lộ hết … "
Tôi cười rồi chào cô , hẹn khi nào đến nơi tối sẽ gọi lại . Khoác chiếc balo màu đen lên , tôi mặc một chiếc áo sơ mi màu vàng cùng chiếc quần bò xanh bó sát , rách te tua ở đầu gối theo phong cách . Đeo đôi giầy thể thao màu đỏ cùng chiếc mũ lưỡi trai màu đen , tôi muốn ăn mặc lịch sự nhất có thể khi xuất hiện trước mặt cô trong buổi đầu tiên hẹn hò . Tôi mở cửa phòng rồi toan đi xuống lầu , vừa bước ra khỏi cửa phòng , tôi nghe thấy tiếng nói chuyện của dì và chú Nicolas cùng tiếng giường cọt kẹt ở phòng bên cạnh .
– " Khẽ … thôi anh … thằng Tuấn nó biết bây giờ "!
– " Kệ chứ ! em làm anh sướng quá … "!
Tôi mỉm cười hiểu ra vấn đề và thầm cảm thấy vui thay giúp dì …
Tôi đang bon bon trên đường , trời lúc này không còn nắng mà trở lên râm hơn với những đám mây màu trắng xám trên nền trời . Mặc dù nhiệt độ vẫn hơi hâm hấp nhưng ông trời rất biết chiều lòng người khi thường xuyên đẩy đưa những cơn gió mát mẻ xuống nhân gian . Đường phố giao thông trong thành phố tầm này bắt đầu đông đúc , bon chen , tiếng còi xe bán tải , xe oto , xe máy vang lên inh ỏi . Tôi phải bon chen lên vỉa hè để đi để kịp giờ và cũng như không muốn để cô Lan phải đợi chờ lâu quá .
Đến nơi , tôi móc chiếc Iphone trong balo ra , gọi cho cô , tiếng điện thoại vừa đổ chuông thì đã có người bắt máy .
– " Em đến chưa "?
– " Em đến chỗ ngã tư mà cô chỉ rồi nè "!
– " OKE ! đợi cô một chút cô ra liền "
Tôi dắt xe vào bóng râm của một gốc cây phượng bên đường , ngồi lên xe , mắt liếc ngang liếc dọc chờ đợi cô . Tầm 10 phút sau , tôi thấy phía xa xa đường ray tàu hỏa , cô Lan xuất hiện đang đi bộ về phía tôi . Chiếc quần đùi bò màu xanh có hai dây vắt lên vai , cùng chiếc áo phông cộc tay in hình chú mèo Kitty trước ngực và đôi giầy thể thao , để lộ ra là cả cặp chân thon nhỏ , trắng muốt . Mái tóc dài mái ngố , được để xõa màu nâu hạt dẻ của cô tung bay theo từng cơn gió của trời chiều làm cô trở lên thật duyên dáng , thật gợi cảm . Tôi ngồi ngắm nhìn cố , cô đưa mắt thấy tôi đang ngồi ở gốc cây phượng thì đưa tay vẫy vẫy nỡ nụ cười thật tươi . Tôi di chuyển về phía cô , khoảng cách thì gần mà dường như là xa lắc , cô ngồi lên yên xe tôi , rồi cô bảo tôi chở cô về nhà , theo hướng cô chỉ . Chiếc xe đạp điện bon bon trên con đường sỏi đá ngay cạnh đường ray tàu hỏa , hai bên là những ngôi nhà của người dân mọc san sát .
Tôi dừng xe lại khi chiếc xe tiến vào được tầm 100 mét so với mặt đường , cô nói đây là nhà cô . Nó là một căn nhà như bao căn nhà khác ở khu này , cao hai tầng được sơn màu trắng , có ban công nơi những chậu hoa ti gôn đang đua nhau nở rộ . Đưa tay mở chiếc cổng sắt được sơn màu đen , cô gọi tôi vào và bảo tôi dắt cả xe vào không mất . Tôi dắt xe vào trên nền sân được ốp bằng bạch đỏ , tôi thấy một phụ nữ trung tuổi cùng một thằng nhóc 5,6 tuổi gi đấy , đang chăm sóc những chậu cây cảnh trong sân . Cô kêu tôi đi theo cô , tôi mỉm cười rồi lễ phép chào hỏi người phụ nữ trung niên
– " Cháu chào cô ạ "!
Người phụ nữ trung tuổi , ngừng tay , rồi cũng vui vẻ chào lại tôi bằng giọng con gái miền Nam , đồng thời quay sang cô Lan hỏi , cô Lan nói đây là học sinh của con .
Cô dắt tôi vào trong nhà , căn nhà bên trong khá khang trang so với bên ngoài . Căn nhà dạng hình ống , đầu tiên là nhà khách , rồi đến phòng ngủ , phòng ăn , rồi phóng tắm sinh hoạt chung của gia đình . Kéo tay tôi ngồi xuống chiếc ghế đệm da màu đen , đặt một cốc nước chanh đá lên mặt bàn kính , cô vui vẻ mời tôi uống nước . Tôi cười gật gật rồi đưa mắt nhìn xung quanh ,trên tường trong phòng khách là những bức vẽ về mọi chủ để được lồng khung gỗ treo lên . Tranh phòng cảnh , tranh tĩnh vật , tranh làng quê và cả tranh con vật nữa . Cô nói với tôi đây là những bức tranh do cô tự vẽ từ hồi bé xíu đến bây giờ . Rồi cô đứng dậy giới thiệu rõ về nguồn gốc , thời gian , địa điểm cô vẽ những bức tranh này …Tôi ngồi nghe và quan sát , tôi gật gù , so với những bức vẽ này thì nói thật khả năng vẽ của cô còn thua xa tôi nhiều lắm .
Rôi cô bảo tôi ngồi đợi , cô chạy lên phòng khách rồi cầm xuống một bức tranh đã được đóng khung lồng kính . Cô nói đây là bức tranh mà cô cảm thấy yêu thích nhất trong tất cả những bức tranh mà cô từng vẽ . Tôi đưa bức tranh lên ngắm nhìn , bức tranh vẽ phác họa chân dung bố mẹ cô và em trai cô . Rồi cô giới thiệu bố cô là dân Bắc , rồi tình cờ yêu và cưới mẹ cô là gái miền Nam . Tôi mỉm cười , thì ra đây là điều mà cô muốn cho tôi biết …
Đi hai xe bất tiện quá nên cô chủ động để chiếc xe tay ga của mình ở nhà , rồi vui vẻ ngồi lên yên xe của tôi . Chưa quyết định được đi đâu , địa điểm nào cho phù hợp nên tôi và cô quyết định cứ lang thang rồi nếu bắt gặp cảnh nào mà hai người vừa ý thì sẽ dừng lại và bắt đầu đặt bút . Trên đường đi , tôi không nhớ tôi đã nói những gì , cô đã nói những gì , chỉ biết là cả hai đều trò chuyện vui vẻ lắm , làm cô ngồi sau xe cứ tủm tỉm cười hoài…
Tôi đưa cô lên ngọn đồi sau một khu chung cư xuống cấp , nơi mà tôi thường đi qua để lấy cảm hứng hội họa cho bản thân , vì nơi đây cách xa khu đô thị xầm uất , với tiếng còi xe và khói bụi của các nhà máy xí nghiệp . Nơi đây Là những rừng cây xanh tươi mát , những đồng cỏ mềm mại và hồ nước rộng mênh mang , rất dễ để cho những người yêu nghệ thuật tìm kiếm và thả hồn lên những trang giấy . Tôi dựng chân chống xuống đồng cỏ xanh mọc sát rạt trên mặt đất nâu xốp , tôi và cô xuống xe tiến thật nhanh ra phía bờ hồ rộng mêng mông , với những cơn gió thổi man mát sóng gợn lăn tăn . Tôi và cô nhất trí chọn địa điểm ngồi là dưới bóng của một gốc cây gạo to xum xuê , xanh tốt mọc ngay sát bờ hồ . Chuẩn bị giấy , bút , màu vẽ từ trong chiếc balo . Hai người ngồi bệt xuống vùng cỏ xanh mềm mại , hướng mặt ra phía mặt hồ rộng và trong , nơi mà phía xa xa là rừng cây lá xanh với đủ loại màu như một bức tranh thiên nhiên phác họa từ trước đó . Tôi nhìn cô , cô chăm chú nhìn ra phía xa mặt hồ , rồi bắt đầu đặt những nét vẽ đầu tiên lên trang giấy , pha mực và tôi cũng bắt dầu đặt những nét bút đầu tiên . Xung quanh là những tiếng chim hót níu lo ,tiếng cá nhảy tóc tách và tiếng rì rào của những ngọn phi lao sau lưng chúng tôi đang nghiêng mình trong gió .
Sau hơn một tiếng tập trung vào phác họa và tẩy vẽ , tôi và cô hầu như chẳng nói chuyện với nhau mấy . Tôi nhân ra một điều rằng cô thật sự có niềm đam mê cháy bỏng về hội họa .
– " Xong rồi "!
Cô la lên thích thú khi vừa hoàn thành xong tác phẩm của mình , tôi hơi giật mình vì tiếng là của cô , tôi nhìn sang cô mỉm cười .
– " Cô vẽ nhanh vậy ? em mới xong một nửa thôi "!
Cô nhìn sang tôi hất hàm
– " Tất nhiên thầy thì phải giỏi hơn trò chứ "!
Tôi đứng dậy , tiến lại phía cô , tôi ngắm bước tranh cô vừa vẽ . Là một bước tranh phong cảnh về mặt hồ sóng gợn và rừng cây xanh ngát được cô phác họa lên thật sinh động hư một bức ảnh chụp , chứ không còn là bức vẽ nữa . Tôi khen lấy khen để khiến cô vui lắm cứ tủm tỉm cười hoài , rồi tôi ngỏ lời ngày mai muốn tiếp tục cùng cô đi khám phá những tác phẩm thiên nhiên mới . Cô nhìn tôi bằng ánh mắt tròn xoe , trong sáng rồi cô hứa sẽ tiếp tục chuyến đi với tôi , nếu tôi có một bức tranh đẹp hơn của cô vừa vẽ . Tôi rụt rè rồi đưa cho cô xem , cô đưa bức tranh lên ngắm nghía , mắt cô rưng rưng xúc động , cô quay sang nhìn tôi , ánh mắt cô trìu mến , rồi cô mỉm cười .
Bức tranh mà tôi vừa vẽ , là bức tranh tôi phác họa về cô giáo Lan xinh xắn của tôi …