Mẹ - Chương 5
Tiếng nhạc chiếc Iphone của tôi trong balô vang lên , tôi giật mình , chạy vào trong phòng , xem dãy số hiện lên trên màn hình . Tôi thở dài , là số điện thoại của bố tôi , biết chắc tầm này ông gọi cho tôi thì chỉ có một chuyện duy nhất là gọi tôi về ăn cơm . Gạt màn hình cảm ứng sang chế độ nghe , tôi lên tiếng trước " Dạ ! con nghe "! Chất giọng trầm ấm của ông ở đầu dây bên kia vang lên từ tốn " Mày đang ở đâu đấy , về ăn cơm đi con ". Đưa tay lên nhìn chiếc đồng hồ hiệu Neos dây da màu nâu đang đeo trên tay , 8 giờ 00 phút , tôi vâng dạ ngoan ngoãn rồi nói sẽ về ngay lập tức vì sáng mai là thứ hai đầu tuần , tôi phải đi học trở lại , kết thúc một ngày ăn chơi lêu lổng với bao vui buồn và những lời khó nói .
Mở cửa phòng ngủ của bố mẹ nó , tôi thấy nó đang loay hoay mặc lại đồ cho bà . Tôi chạy vào phụ nó một tay rồi nói " Chế phải về rồi , ông già gọi về ăn cơm …" Nó nhìn tôi " Sao chế không xin phép ông già cho ở đây luôn , mai rồi về " " Ông già chế dạo này quản lý chế gắt lắm , với lại chế cũng về chuẩn bị bài vở mai còn đi học nữa , thím quên mai có bài kiểm tra một tiết văn học à ?". Nó như chợt nhớ ra một điều " Ờ ha ! tý nữa chế không nhắc thì thím quên mất thật ". Sau khi mặc lại chiếc áo choàng tắm cho mẹ nó , đặt mẹ nó nằm lại ngay ngắn trên giường . Nó đã hứa danh dự với tôi chuyện tối nay chỉ có mình tôi và nó biết ,chỉ khi nó đã hứa , tôi mới yên tâm mà ra về . Nó tiễn tôi ra tận cửa chính khách sạn , có một chiếc taxi đang đợi sẵn do tôi gọi từ trước đó . Trước khi lên xe tôi nói thêm " Hứa với chế là chuyện này chỉ diễn ra một lần và sẽ không bao giờ lặp lại nữa nhé "! Nó nở nụ cười như mọi lần để trấn an tôi , nó đặt bàn tay to mập ú của nó lên vai tôi rồi bóp bóp " Thím hứa ! Chế cứ yên tâm mà về đi , thím ở lại đây ngủ rồi sáng mai nhờ bà ấy đưa đi học luôn ". " Vậy sáng mai gặp lại nhé ". " ừ ! sáng mai gặp lại … " . Tôi trèo lên xe rồi đóng mạnh cánh cửa xe taxi lại , từ cửa kính xe nhìn ra , tôi thấy nó vẫn đứng cười cười chào tôi , hy vọng rằng mọi thứ sẽ trôi qua một cách êm đềm nhất .
Về đến nhà , tôi vội vàng tháo đôi giầy hiệu Hunter ném sang một bên rồi chạy một mạch xuống bếp . Bố mẹ tôi đang ngồi tâm sự , nói chuyện vui vẻ bên bàn ăn . Điều ấy không làm tôi ngạc nhiên lắm vì tôi biết mẹ tôi rất yêu ông và ngược lại ông cũng vậy . Tôi chạy đến bên bàn ăn vòng tay ôm cổ mẹ rồi nhìn sang bố đang ngồi đối diện " Bố , mẹ "! Bố tôi thấy tôi thì mặt nghiêm túc trở lại , ông chất vấn " Đi chơi cùng bạn bè sao không gọi điện về nhà báo cho bố mẹ một tiếng , điện thoại thì tắt máy , mày có biết mẹ mày lo lắng cả chiều không hả con "? Tôi lí nhí giải thích " Sáng con đi sớm nên con không dám vào xin phép bố mẹ , với cả điện thoại con lúc sáng hết pin , đến khách sạn mới có chỗ để sạc ". Mẹ tôi vỗ vỗ tay ông " Thôi anh đừng mắng con nữa mà ". Rồi bà quay mặt sang tôi " Để mẹ hâm nóng lại thức ăn cho con ăn nhé ". Tôi rời vòng tay ra khỏi cổ mẹ , kê lại chiếc ghế gỗ lim màu nâu đỏ , tôi ngôi vào bàn ăn " Không cần đâu mẹ ạ , con ăn thế nào cũng được " Mẹ tôi nhìn tôi mỉm cười . Bố tôi gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào bát cho tôi , tôi ăn ngon lành . " Ngon không con " Mẹ tôi hỏi " Ngon lắm mẹ , mà con thấy mẹ nấu món nào cũng ngon " . Mẹ tôi cười hạnh phúc , ánh mắt bà long lanh , nhìn tôi trìu mến . Trong ánh đèn sáng trắng ấm áp của căn bếp , tôi thấy đôi mắt mẹ tôi thật đẹp , đôi mắt mà người ta thường ví von đó là đôi mắt bồ câu , ngay phía trên là đôi lông mày lá liễu cùng hàng mi cong thuôn dài . Lấp ló nơi con ngươi màu nâu nâu ấy , lúc nào cũng sáng lấp lánh như những vì sao trong đêm . Khi ta nhìn vào đôi mắt ấy , sẽ đem đến cho ta một chút quyến luyến , một chút tin tưởng , một chút khát khao và cả một chút cảm thông chia sẻ nữa .
Ăn uống xong xuôi , tôi xin phép bố mẹ lên trên phòng học bài vì ngày mai trên trường có bài kiểm tra văn học một tiết . Tôi trở về phòng mình , mở tung cánh cửa sổ được thiết kế ngay cạnh chiếc giường gỗ . Tôi muốn không khí trong lành của buổi tối ùa vào căn phòng mình cho đỡ ngột ngạt , mùi gió biển mặn mặn xộc vào khoang mũi tôi , làm tôi " hắt xì " một cái . Vào nhà tắm làm sạch cơ thể , tôi xả nước nóng , tôi kỳ cọ , tôi muốn kỳ cọ sạch sẽ cái chất nhờn nhờn vẫn còn đang bám trên dương vật tôi . một tay chống lên bờ tường gạch đỏ , tôi cúi mặt thở dài và hy vọng rằng mẹ nó sẽ không hề hay biết những gì vừa xảy ra tối nay , hy vọng mọi chuyện sẽ ổn , hy vọng là thế…
Ngôi trên bàn học học bài mà tôi chẳng tập trung gì cả , đầu óc tôi căng như dây đàn , tôi bị stress " Nghỉ tý đã " tự nhủ như vậy . Xé một tờ giấy , tôi vẽ vời , tôi vẽ rất đẹp , tôi vẽ đẹp từ nhỏ . Bọn bạn trong lớp thường nhờ tôi vẽ tranh , ảnh hay bản đồ địa lý giúp chúng nó và đôi khi là cả ảnh chân dung nữa . Đó cũng là ước mơ sau này của tôi , tôi định sau này khi hoàn thành phổ thông , tôi sẽ đăng ký vào học tại trường Đại học Mỹ thuật Việt Nam để có thể theo đuổi tiếp ước mơ của mình . Gian phòng tôi cũng có vài bước tranh do tôi tự vẽ , tranh phong cảnh , một góc phố , hay là cảnh làng quê . Tất cả đều là những khung cảnh thật mà tôi tình cờ bắt gặp khi đi chơi hoặc về quê thăm gia đình . Tôi đóng khung kính cẩn thận rồi treo trên tường những nơi có thể thấy rõ nhất . Mẹ tôi đặc biệt thích bức tranh tôi đang treo ở đầu giường , đó là bức tranh kỷ niệm mà tôi vẽ bà năm tôi lên 10 tuổi . Bà đã phải ngồi ngoài vườn rợp bóng dưới dàn nho suốt 5 tiếng , tạo dáng cho tôi vẽ và mặc dù tôi đã vẽ bao nhiêu bước tranh về mẹ vào mỗi dịp múng tám tháng ba , cho dù có đẹp đến đâu , có hoàn thiện đến đâu thì bà vẫn lắc đầu , bước tranh mà tôi vẽ bà lúc tôi 10 tuổi vẫn là đẹp nhất … Tôi mỉm cười .
" Cốc … Cốc "! Có tiếng gõ cửa , mẹ tôi gọi " Tuấn à " ! Tôi giật mình , cắt ngang dòng suy nghĩ " Dạ ! mẹ chờ con xíu ". Tôi vứt cây bút xuống , chạy ra mở cửa , mẹ tôi bưng vào một cốc nước chanh và một đĩa hoa quả tươi . Tôi nhận lấy đĩa hoa quả , cảm ơn mẹ , rồi ngồi vào bàn học . Mẹ tôi ngồi kế bên , tôi cầm chùm nho đỏ chín mọng lên cắn ăn ngon lành . Mẹ tôi nhìn những hình vẽ của tôi vừa vẽ trên mặt bàn , tôi mỉm cười " Con vẽ lung tung ấy mà " , mẹ nhìn tôi " Học hành có mệt lắm không con "? " Bình thường thôi mẹ , có gì đâu " . Rồi chợt nhận ra một điều tôi hỏi " Mà sao mẹ không thuê giúp việc mà cứ phải tối ngày bếp lúc vậy , con thấy mẹ vất vả quá ". " Mẹ tôi vuốt tóc tôi rồi mỉm cười " Có người có sở thích làm đẹp , có người có sở thích du lịch , có người lại có sở thích mua sắm . Việc chăm sóc chồng con là sở thích của mẹ ". Tôi gật gật , giờ thì tôi đã hiểu , tôi rời chiếc ghế đang ngồi , ngồi lên giường cạnh mẹ , tôi dựa đầu vào vai mẹ , rồi vòng hai tay ôm mẹ . Mẹ tôi mỉm cười vuốt vuốt tóc tôi , tôi cảm nhận được hơi ấm và mùi thơm dịu dàng từ da thịt của bà và thầm cảm ơn thượng để đã ban cho tôi một người mẹ tuyệt vời như thế …
Tôi quay trở lại bàn học sau khi mẹ đã rời khỏi phòng , đang định quay lại ôn văn học tiếp thì có tiếng chuông điện thoại báo có tin nhắn . Tôi mở máy , là thằng Hùng , suýt chút nữa thì quên mất thằng bạn chí cốt . " Chế về đến nhà chưa "? Tôi nhắn lại " Chế về rồi , tình hình bên ấy thế nào , ổn không thím " . " Không có gì đâu , bà ấy không biết đâu chế đừng lo lắng quá " . " Chế lo cho thím nhiều hơn đấy , đừng để mọi việc đi quá tầm kiểm soát " . " Oke ! Thím biết rồi " . " Oke thím , chúc thím ngủ ngon " . " Ngủ ngon "! Nguyên văn đoạn tin nhắn của tôi với nó là như thế , thấy nó vậy , tôi cũng cảm thấy an tâm đi phần nào để có thể tập trung vào ôn bài . Tối hôm nay tôi đi ngủ sớm hơn mọi hôm , phần vì mệt , phần vì ngày mai có một tiết kiểm tra văn học quan trọng . Tắt đèn , tôi nằm một lúc rồi dần thiếp đi . Ngoài trời trăng vẫn sáng , gió vẫn thổi , gió nô đùa , gió bay vòng , gió đưa giấc mơ của tôi bay cao , cao vút ….
" Reng … reng " Tiếng chuông của chiếc đồng hồ đặt trên kệ tủ vang lên inh ỏi , cùng tiếng cười nói ầm ầm dưới nhà của bố mẹ tôi . Tôi nhíu mày rồi kéo cài chăn màu tím thủy chung lên phủ kín đầu . Như mọi ngày , tôi cố gắng nướng thêm một chút nữa , được chừng nào hay chừng ấy trước khi mẹ tôi lên và lại giục tôi dậy cho bằng được . Tiếng bước chân trần càng ngày càng gần , tiếng mở cửa phòng khe khẽ . " Tuấn Tuấn ! Dậy ăn sáng rồi đi học đi con " " Mẹ cho con ngủ một xíu nữa đi " tôi phụng phịu , mẹ tôi dứt khoát " Không được ! Dậy ăn sáng còn đi học , không là lát nữa bố con lên , bố con mắng cho đấy ". Tôi miễn cưỡng ngồi dậy , ngáp ngắn ngáp dài . Mẹ tôi mỉm cười vuốt lại mái tóc bù xù của tôi " Mẹ cứ xuống trước đi , con xuống bây giờ " . Mẹ tôi hoài nghi nhìn tôi " Xuống luôn đấy , đừng để bố mẹ chờ " . Tôi uể oải rời khỏi giường , bước vào phòng tắm , với tay gạt cái vòi nước , tôi nhìn mình trong gương , râu ria đã bắt đầu lún phún trở lại .
Ngồi xuống bàn ăn , tôi đựa bát cho mẹ . Nhìn sang bố lúc này đang nhâm nhi tách cà phê và đọc báo sáng , tôi nói " Trưa nay học xong con qua nhà thằng Hùng nha bố ". Không nhìn tôi , đưa tách cà phê lên nhấp một ngụm rồi ông nói " Ừ ! Nhưng nhớ chiều phải về sớm , chiều nay nhà ta có khách quý " . Tôi hơi bất ngờ , vì hằng ngày cũng có rất nhiều khách khứa đến nhà tôi chơi , có khi còn ngủ tại nhà . Nhưng chưa bao giờ có khách nào mà phải gọi là khách " quý " cả , tôi thắc mắc " Khách quý là ai ạ "? . Đặt bát cháo gà xuống cho tôi , mẹ tôi mỉm cười nói " Dì Hương đó con " Tôi " À " lên một tiếng . Dì Hương là em gái ruột của bố tôi , hiện tai đang sinh sống và làm việc ở bên Pháp . Thỉnh thoảng dì cũng có về Việt Nam vì công việc nhưng chẳng bao giờ tôi có dịp gặp lại dì , lần gần đây nhất mà tôi gặp dì là cách đây 6 năm về trước khi ấy tôi chỉ là thằng trẻ trâu mới lên 10 , còn dì thì đã 25-26 gì đấy . Ấn tượng về dì gây ra ở trong tôi là dì rất sợ ma và còn thường xuyên búng chim của tôi rồi phá lên cười .
Ăn hết bát cháo gà của mẹ , tôi khoác chiếc balo đen lên vai rồi chào bố mẹ , tôi đi học , không quên nhắn tin cho thằng Hùng hẹn nó đợi ở cây xăng ngoài ngã tư , đây là nơi mà nó và tôi hay chờ nhau khi đi học . Phóng chiếc xe đạp điện đến nơi , từ đằng xa tôi đã thấy cái dáng cao to mập ú của nó đang cầm trên tay hai cốc trà sữa đứng đợi tôi . Dáng vẻ nó ung dung và thoải mái lắm , dường như chẳng có điều gì quá bất ngờ xảy ra , tôi thở phào nhẹ nhõm . Thấy tôi nó gọi lớn " Ê ! chế ! Đằng này "! Tôi xuống xe , dựng chân chống rồi đi bộ vào cây xăng . " Ngủ được không chế ? ". " Ngủ tốt ! Còn thím "? Nó nở nụ cười tươi, đưa cho tôi cốc trà sữa hương vị cacao nó nói bằng giọng vui vẻ " Chưa bao giờ tuyệt hơn " Rồi nó ngớ người " À mà hôm qua chế có ôn văn không đấy " . " Có ". Nó vỗ vỗ vai tôi " Tốt ! Tý nữa giờ kiểm tra , chế cho thím chép bài với nha , hôm qua thím chẳng học hành gì cả " . Tôi giả vờ giận dỗi " Thì ra thím mời chế cốc trà sữa vì lý dó đấy hả " . Nó xuề xòa " Ừ ! thì coi như là vì cả hai lý do đi " . hai thằng cười ha hả , đứng chém gió một lúc rồi lên xe , rẽ ra đường cái , vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ lắm .
Trong giờ kiểm tra một tiết văn hôm ấy , tôi căng thẳng lắm vì đây là giờ kiểm tra văn cuối cùng trước kỳ thi . Việc điểm cao hay điểm thấp ngày hôm nay sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến điểm tổng kết cuối học kỳ bộ môn này . Nhưng khi nhận được đề bài thì , tôi đã thở phảo nhẹ nhõm khi trúng đúng bài hôm qua tôi có ôn vài lần . Thằng Hùng ‘ Móm ‘ ngồi cùng bàn nhìn sang tôi thì thào " Ăn được không chế "? Tôi gật gật đầu , cười tự tin , nó thấy vậy cũng cười . Buổi học hôm ấy ngoài bài kiểm tra môn văn đầu tiết ra thì không có gì đặc biệt nữa cả . Tan học , hai thằng rủ nhau ra quán sinh tố ngoài cổng trường , ngồi hàn huyên một lúc cho mát vì quán này có máy lạnh và wifi . Nó nói với tôi lát nữa qua nhà nó chơi rồi đi ăn trưa luôn cùng nó , tôi đã đồng ý .
Về đến căn biệt thự tại bãi biển của gia đình nó , hai thằng dựng xe ở gốc cây dừa rồi phi thật nhanh vào trong nhà , để chạy trốn cái ánh nắng như thiêu như đốt của buổi trời trưa mùa hạ . Vào đến trong nhà , gió từ ngoài biển thổi vào lồng lộng cùng với máy lạnh bật 24/24 khiến không gian trở lên vô cùng mát mẻ trờ lại , hai thằng sàng khoái nằm vật ra nền nhà được ốp gạch đá cap cấp . Từ trong gian bếp mùi thức ăn thơm phức bay ra , quyện vào không khí rồi bay vào trong mũi , đánh thức mọi khứu giác của hai thằng tôi . Tôi ngồi dậy nhìn ngó , mẹ nó từ dưới bếp đi lên cùng bộ váy ngắn màu trắng và cái tạp dề hồng hồng . Mẹ nó mỉm cười chào tôi và yêu cầu tôi ở lại ăn cơm mẹ nó nấu . Tôi nhìn thằng Hùng lúc này nó đang nằm dưới đất . Nó nhìn tôi , nó nhướn lông mày rồi nó nở nụ cười , qua đôi mắt và cử chỉ ấy , tôi biết nó lại sắp sửa lặp lại những gì tối qua , tôi và nó đã làm …