Mẹ - Chương 3
Tôi trở về nhà đã là hơn 15 giờ chiều rồi , hôm nay là chiều thứ 7 nên tôi chắc chắn rằng mẹ tôi không có nhà . Vì cứ như thường lệ , thứ 7 cuối tuần là mẹ tôi sẽ dành ra cả một ngày để làm đẹp , từ Spa , dưỡng tóc , làm móng vân vân và mây mây những phương thức làm đẹp của phụ nữ . Tôi mở cánh cửa nhà chính rồi bước vào , tôi đã hơi ngạc nhiên vì cửa không khóa . " Kỳ lạ thật tầm này nhà mình làm gì có ai ? hay là … " Tôi bỗng giật mình và nghe lạnh sống lưng " Hay là trộm " . Tôi đặt nhe nhàng chiếc cặp sách màu đen xuống sàn nhà gỗ , thận trọng , nhẹ nhàng tiến vào từng bước một . Tim tôi đập nhanh hơn mức bình thường rất nhiều , cảm giác như nó sắp rơi ra khỏi lồng ngực mình vậy , hơi thở tôi trở nên nặng nề hơn và mồ hơi thì bắt đầu thi nhau đổ ra như tắm , ướt sũng cái áo trắng đồng phục học sinh tôi đang mặc . Nhưng chưa an tâm , nếu là trộm thật thì tôi cần phải có vũ khi để tự vệ , tôi nhẹ nhàng đi vào phòng khách, rồi cùi thấp người một cách chậm dãi nấp sau chiếc ghế so-pha làm bằng nhung màu xanh sẫm , hành động nhẹ nhàng , cẩn trọng như Jame Bond trong " Điệp Viên 007 của Hollywood vậy .
Tôi lẻn được vào phòng làm việc của bố kế bên phòng khách , tôi nhe nhàng hết sức có thể để dùng chìa khóa mở cửa phòng làm việc của ông ra . Tại đây tôi tìm được một cây gậy đánh Golf của ông để làm vũ khí . Tôi men theo bờ tường , tôi tự nhủ với mình " Phải chậm rãi , không được vồn vã "!? Tôi đi đến cửa bếp , nơi mà âm thanh phát ra to nhất tiêng bát đĩa và nồi niêu xong chảo " Tên trộm này kỳ lạ thật , chẳng nhẽ nó vào nhà mình để ăn trộm thức ăn "? Tôi vừa tiến đến gần vừa thì thầm như vậy , tay nắm chắc cây gậy đánh Golf của ông già và sẵn sàng ứng chiến nếu thằng trộm kháng cự . Vô tình lúc đi do căng thẳng mà tôi lỡ để tay cầm của cây gậy đánh Golf quẹt nhẹ lên phím đàn Piano , được đặt ngay cạnh cửa sổ góc nhà khách đối diện nhà bếp . Tiếng đàn vừa vang lên những nốt cao , thì dưới bếp một giọng nói thân quen và ngọt ngào vang lên " Ai đấy " ! Tôi thở phào nhận ra đấy là giọng nói của người mẹ thân yêu , như trút bỏ được mọi gánh nặng đang bóp nghẹt trái tim tôi nãy giỡ . Vắt chiếc gậy Golf lên vai , tôi tiến vào gian bếp . Mẹ thấy tôi thì nở nụ cười thật duyên " Con trai à ? làm mẹ sợ hết hồn "! Tôi mỉm cười " Ủa ! con tưởng hôm nay mẹ đi Spa với mấy cô trong xóm cơ mà "?! Mẹ tôi vuốt tóc tôi , nhìn tôi trìu mến rồi nói " Làm đẹp thì làm đẹp chứ , nhưng ưu tiên số một của mẹ vẫn là con và bố con " Bây giờ tôi mới để ý . mẹ tôi đang chuẩn bị thực phẩm để nấu ăn cho bữa tối , rau củ quả , thịt cá được mẹ tôi bày sẵn nằm la liệt trên mặt bếp . Trước đây , để mà gọi được tôi về nhà ăn cơm cùng gia đình là cực khó , chỉ có hai ông bà ngồi ăn cơm với nhau là chính . Mẹ tôi nấu ăn không phải là tệ , mẹ tôi nấu ăn cực ngon là đằng khác . Những hôm bố tôi mà đi công tác thì mẹ tôi chỉ ăn cơm một mình , gọi tôi thế nào tôi cũng không chịu về vì theo tôi nghĩ thì ăn ở đâu mà chẳng dược , chỉ những hôm nào ông già nạt tôi như sáng nay thì tôi mới tặc lưỡi mà về ăn cơm cho tròn nghĩa vụ .
Tôi thấy mẹ loay hoay kiễng kiễng chân để với chai dầu ăn trên chạn bếp , tôi vứt cái gậy Golf sang một bên rồi tiến đến bên mẹ " Mẹ để con giúp "! Thấy tôi muốn giúp thì mẹ vui mừng lắm , mẹ tôi mỉm cười và nói khẽ " Con trai mẹ lớn thật rồi "! Tôi cảm thấy tự hào lắm khi nghe được lời khen này từ mẹ . Sau khi giúp mẹ lấy và cất những thứ mà đòi hỏi cần phải có chiều cao , tôi làm nũng mẹ nấu cho tôi một bát mì để trả công tôi , mẹ tôi đồng ý rồi kêu tôi lên phòng tắm rửa cho mát rồi xuống ăn …
Tôi vui vẻ bước từng bậc trên chiếc cầu thang gỗ lên phòng mình , vừa bước tôi vừa huýt sáo có vẻ vui lắm . Không hề hay biết mẹ tôi đang ngước mặt nhìn theo tôi , vẻ mặt của bà mãn nguyện và hạnh phúc lắm . Tôi vào phòng tắm , xả nước rồi thà lỏng tận hưởng từng giọt nước nóng xả xuống đều đều như gội bỏ mọi căng thẳng , áp lực trong cuộc sống . Trong dòng nước nóng bất chợt tôi nhớ lại chuyện hồi sáng và suy nghĩ rất nhiều về yêu cầu của thằng Hùng ‘ Móm ‘ , một yêu cầu oái oăm nhất mà tôi từng được nhờ vả . Rôi tôi cảm thấy một sự cương cứng không hề nhẹ phía dưới hạ bộ khi nghĩ về những đoạn phim sáng nay , tôi nhìn xuống , thằng em của tôi đã cương lên từ lúc nào " Mày thật phiền phức " Tôi mắng nó như vậy . Tôi đằm mình trong bồn tắm nước nóng , thả lòng cơ thể để tận hưởng cảm giác nước trong bồn đang mớn trớn da thịt mình . Đang lim rim thì nghe tiếng mẹ tôi gọi " Tuấn ơi ! xuống ăn đi con " Tiếng mẹ tôi gọi tôi xuống ăn bao giờ cũng ngọt ngào và trìu mến như vậy đấy , làm sao tôi có thể dám hay nghĩ đến cái chuyện động trời với mẹ như thằng Hùng .
Tôi chạy từng bậc xuống cầu thang , rồi tiến dần vào gian bếp , mời thơm của mì tôm hòa quyện rau củ thơm khắp nhà . Chỉ cùng là bát mì thôi mà vào tay mẹ tôi tại sao nó lại thơm ngon đến ngư thế . Tôi ngồi vào bàn ăn , tô mì đầy ắp những rau xanh , hành lá , tôm , xúc xích , trứng , thịt . Tôi ăn ngon lành vì thật ra hồi trưa ăn mấy cái đồ KFC vớ vẩn chỉ ngon chứ chẳng no gì cả nên giờ tôi hơi đói. Tôi quay sang mẹ nhờ mẹ lấy cho cốc sữa , khi tôi bất chợt quay sang , tôi bắt gặp mẹ tôi đang cúi cúi người để nhặt bó bắp cải vừa rơi xuống đất . Trong một thoáng chốc . tôi đã đưa mắt nhìn xuống cặp đùi trắng nõn nà , minn màng , không tì vết của mẹ , rồi tôi đưa mắt lên phía trên , nơi mà cặp mông mây mẩy căng tròn sau lớp váy ngắn màu đen , hằn lên là mép viền của nội y bà mặc bên trong . Chỉ vài giây thôi , rồi tôi không dám nhìn nữa , tự nhiên tôi thấy trái tim mình đập từng nhịp dồn dập hơn , mặt tôi đỏ hoe , tôi đấu tranh tư tưởng " Mình đang nghĩ cái éo gì thế nhỉ , tệ thật "! Mẹ tôi bưng cho tôi cốc sữa rồi ngồi kế bên đối diện với tôi , tôi cảm ơn nhưng không dám ngước mặt lên nhìn mẹ . Mặt tôi đỏ au như con tôm ở trong bát mì , mẹ tôi nhíu mày , tỏ ra bất an " Con sao thế ? sao mặt con đỏ hoe vậy nè "?! Tôi thấy mẹ hớt hải thì trấn an " Không ! con không sao … tại bát mì … cay quá "?! Mẹ tôi thở phào " Vậy à ? vậy mà mẹ tưởng con thích ăn đồ cay chứ " Tôi trách thầm " Tại mẹ đấy … "!
Giúp mẹ nấu ăn cho bữa tối và rồi dọn cơm ra hai mẹ con cùng ăn , mẹ đã thủ thỉ với tôi đây là bữa tối hành phúc nhất của mẹ trong vòng một tháng đổ lại . Tôi thấy mắt mẹ hơi rơm rớm , tôi không nghĩ việc tôi về ăn cơm cùng bà lại ý nghĩa với bà đến như vậy . Và tôi tự nhủ lòng mình sẽ cố gắng không để mẹ buồn và hứa với mẹ sẽ về ăn cơm cùng mẹ , cùng gia đình vào mỗi buổi tối .
Như mọt hôm trước khi đi ngủ , tôi và thằng Hùng ‘ Móm ‘ lại nhắn tin với nhau . Hôm nay cũng vậy , đang nhắn tin thì nó kêu buồn ngủ và muốn đi ngủ sớm và hẹn tôi sáng mai đi siêu thị trên Cẩm Phả huyện với nó . Vì ngày mai bố nó có việc lên Cẩm Phả Huyện nó đòi đi theo chơi , tiện thể rủ tôi đi cùng . Tôi đồng ý , chào nó rồi cũng đi ngủ sớm .
Tắt đèn mà tôi ko sao vào giấc được mặc dù đã 1 giờ sáng , đây là lần đầu tiên tôi bị mất ngủ như vậy , có lẽ là do stress . Tôi nằm nhìn lên trần nhà , suy nghĩ mông lung , suy nghĩ về thằng bạn thân , về cái đề nghị giúp đỡ của nó . Nếu không giúp nó mà cứ để nó xuân tình tưởng bọc , lúc nào cũng nghĩ về mẹ , mà chẳng chịu yêu đương gì thì cũng tội cho nó . Nhưng nếu giúp nó mà thành công , thì không biết sự ảnh hưởng của việc này sẽ đi về đâu . Liệu mẹ con nó còn có thể tiếp tục là mẹ con , rồi nếu bố nó phải hiện ra thì đúng là nhà tan cửa nát , rồi nếu chẳng may dính bầu … Haiz ! Tôi thở dài và bằng một cách nào đấy , khốn nạn thay , tôi đã quyết định sẽ giúp nó , vì nó là bạn thân nhất của tôi , tạm thời với cái bộ não 16 tuổi , tôi chỉ có thể nghĩ được đến như thế… Rồi tôi đặt báo hiệu lúc 5 giờ sáng , vì sáng mai bố nó có việc lên Cẩm Phả huyện và nó đòi đi theo , tiện thể nó rủ tôi đi cùngchơi với nó như đã hứa. Tôi thiếp dần đi mà lúc nào tôi cũng không hay .
Tiếng chuông đồng hồ vang lên lúc 5 giờ sáng , tôi nhíu mày , lồm cồm ngồi dậy , ngáp ngắn ngáp dài mệt mỏi . Đánh rằng rửa mặt xong , tôi nhận được tin nhắn từ thằng Hùng " Mày xuống dưới nhà đi , tao với bố đang đứng ở cổng nhà mày nè "! Tôi kéo tấm rèm che cửa sổ , ngó đầu ra nhìn . Thấy nó đang đứng đợi bên cạnh chiếc Audi đen của bố nó , nó ăn mặc khá bảnh bao , sành điệu , kính râm mũ lệch các kiểu . Tôi nhắn tin lại cho nó " Chờ tao một tý " , chọn cho mình một cái áo phông trắng in hình con " dog " trước ngực , cùng quần lửng màu xanh lá mạ và đôi giầy thế thao hiệu Hunter .Khoác chiếc balo đen và đeo cái Mp3 để nghe nhạc , tôi chọn trang phục nhẹ nhàng và thoải mái nhất có thể không thôi nó chờ lâu nó lại dỗi .
Mở cổng thật nhẹ nhàng nhất có thể , tôi không muốn đánh thức mẹ , và càng không muốn đánh thức ông già dậy , vì tôi biết hôm qua bố tôi đi công tác đến tận 4 giờ sáng mới về . Gặp tôi , thằng Hùng móm niềm nở " Lâu thế chế "! " Chế ngủ quên , hôm qua mãi một giờ sáng chế mới ngủ được " Nó hỏi lại giọng tò mò " Sao thế "? Tôi dụi dụi mắt rồi thở dài " Éo biết , chắc bị stress ấy "! Nó lên giọng lém nỉnh " Thím tưởng hôm qua chế bận gánh team " Tôi nhíu mày " Trong đầu thím lúc nào cũng chỉ có game với gái thôi à thím "! Nó chống chế " Đâu có trong đầu thím lúc nào cũng chỉ có game và mẹ thôi " rồi nó cười khoái trá . Tôi thở dài … Haiz! cũng may ông già nó không hiểu chúng tôi nói gì , mà tốt nhất ông ấy đừng nên hiểu thì hơn …
Trên đường đi , nó luyên thuyên với tôi đủ thứ chuyện như mọi lần ,và tất nhiên như thường lệ tôi chỉ cố gắng để hiểu vấn đề quan trọng , còn những vấn đề khác thì tôi chỉ gật lắc cho xong , bố nó thì vừa lái xe vừa cười tủm tỉm trước cái miếng nói không ngừng nghỉ như đài phát thanh truyền hình trung ương của nó .
Đến một khách sạn 4 sao trên Cẩm Phả Huyện , ông dừng xe , đưa chìa khóa xe cho anh nhân viên khách sạn , để anh ta đánh xe gửi vào bãi đỗ xe giúp khách , một việc thường ngày của nhân viên khách sạn . Ngoài cửa của khách sạn là nhừng hàng cây được cắt tỉa gọn gàng , hai bên cánh của khách sạn là hai con sư tử to tướng , cao hơn cả cái đầu tôi làm bằng đá cẩm thạch . Từ bậc thang của khách sạn kéo tới quầy lễ tân được trải thảm màu đỏ nom rất lịch sự và sang trọng . Ông kêu hai thằng chúng tôi đi theo ông , hai đứa đang hào hứng vì nhìn sang phía bên tay phải khách sạn là cả một bể bơi rộng trong xanh thoáng đãng , nhìn ra phía xa xa hơn là cảnh biển với núi non chập trùng được lối với bầu trời mây xanh ngát . Hai thằng chúng tôi khoái trí ra mặt , nhất là thằng Hùng ‘ Móm ‘ Nó vừa đi , vừa nhảy chân sáo như bọn trẻ con vậy. Mở một cửa phòng của khách sạn , là một không gian mở thoáng đãng với những kính là kính để ánh sáng hoàng hoân và bình minh lọt vào , kết hợp với ánh đèn chùm , đèn led được nắp đặt trang trí trên nền tường gạch nung đỏ, khiến cho không gian căn phòng trở lên lung linh huyền ảo , làm cho lòng người phải xao xuyến . Rõ ràng tôi chẳng biết cái mô tê răng rứa gì về kiến trúc cả , cơ mà tôi cảm thấy ông nào mà sáng chế ra được căn phòng này thì phải gọi là vãi lúa . Bố thằng Hùng dẫn hai thằng chúng tôi vào một phòng rộng rãi , có ban công để nhìn ra biển và ngắm ngắm được quang cảnh thành phố . Giữa phòng là chiếc giường to và sang trọng được trải ga màu trắng , bên trên là chiếc đèn chùm làm bằng pha lê long lanh nom rất đẹp và quang trọng là sáng .
Tôi và thằng Hùng đổ cái uỵch xuống chiếc giường , sự êm ái và vỗ về của nó khiến tôii muốn ngủ ngay lập tức , nhưng chẳng nhẽ đến khách sạn 4 sao chỉ để ngủ . Tôi rủ thằng Hùng xuống bể bơi khách sạn nghịch nước tiện thể nhờ nó dậy tôi cách bơi . Thằng Hùng ngay từ bé nó đã theo bố nó đi biển suốt lên nó bơi rất giỏi , còn tôi thì công tử bôt hay nói chính xác là nhát chết , cứ mỗi lần tập bơi , cái cảm giác tai mũi miệng mình ngập trong nước nghe ù ù , rồi không thở được , bị sặc nước , người ta bơi nổi còn tôi bơi thì toàn chìm ( Thật ra thì hồi bé tôi bị chết đuổi hụt , có lần tôi theo đám bạn nghịch dại tắm sông , không biết bơi nhưng ỷ mình có áo phao lên tôi nhảy đại xuống . Không ngờ , khuy áo phao cài chưa chắc bị tuột ra , tôi chìm nghỉm , uống bao nhiêu là ngum nước sông . May mắn sao tôi vớ được cành cây trôi trên sông , tôi dùng như cái cọc đẩy người tôi trồi lên mặt nước. Vì thế bây giờ tôi rất sợ biển ) .
Nói là nhờ thằng Hùng dạy bơi chứ tôi cùng chẳng dám bơi , chỉ men men gần bờ bể bơi rồi nghịch nước , thằng Hùng nó bơi dăm ba vòng rồi nghỉ , rồi lại bơi dăm ba vòng . Thấy tôi còn sợ sệt , nó nói " Ra đây thím dậy cho biết bơi , bể này nông sao chết đuối được " "Thôi thím bơi một mình đi , chế không thích "! Nó bắt đầu chọc ngoáy " Ủa ! Không thích thì chế rủ thím xuống đây làm gì "?! " Mặt tôi ngắn lại , ngượng ngượng " Nói nhiều ! Biến "! Nó cười ha hả rồi tiếp tục bơi quanh bờ hồ như để trêu ngươi tôi . Mang tiếng là dân Quảng Ninh , thành phố biển mà không biết bơi , tệ thật.
Ngâm nước một hồi , tôi và nó quyết định rủ nhau đi siêu thị BigC khá là to ở đây , cách khách sạn 1 km . Hai thằng bắt xe taxi đi vì trời đã gần trưa , cái dịu mát ban sáng đã phải nhường chỗ cho cái nóng như thiêu như đốt xuất hiện .
Nó và tôi vào siêu thị , mua sắm , cười đùa vui vẻ . Chủ yếu là mua thức ăn , quần áo , trò chơi điện tử , đồ dùng cá nhân . Rồi nó dẫn tôi qua cửa hàng thuốc tây y , tôi thắc mắc nó bị làm sao mà phải mua thuốc . Nó chỉ ậm ừ , tôi cảm thấy hơi lo lo , thằng ôn này bị làm sao thì ẳng lên cho tao biết coi , tôi thầm nghĩ trong đầu như vậy . Tôi đang đi bên cạnh nó , lặng lẽ quan sát xem nó đang định mua là loại thuốc gì. Nó cứ đi rồi bất ngờ nó reo lên " A ! đây rồi "! Rồi nó giơ lên cười cười với tôi . Tôi lấy hộp thuốc từ tay nó , đọc xem là thuốc gì và mặc dù tôi không giỏi tiếng Anh cho lắm , nhưng rõ ràng loại thuốc mà nó mua là thuốc theo dạng an thần , nói chính xác là thuốc ngủ liều cao .[/QUOTE]