Mẹ tôi tình tôi 2: Loạn luân thời chiến - Chương 8
Hai năm sau ba tôi mất. Biết mẹ đau buồn nên tôi càng yêu mẹ nồng nhiệt hơn với hy vọng làm cho mẹ khuây khoả phần nào nỗi đau mất chồng. Rồi tôi tốt nghiệp phổ thông, đỗ đại học, đi làm, được phân nhà và đón mẹ ra thành phố ở cùng, tôi thay ba làm chồng của mẹ. Thằng em trai của tôi cũng trưởng thành rồi lập gia đình. Với vốn ngoại ngữ giỏi tôi hay được đi công tác xa. Kinh tế khá giả, mẹ thúc giục nên tôi nghĩ đến việc lập gia đình. Trước đám cưới 1 tuần tôi giao hợp với người mẹ kính yêu hơn 60 tuổi của mình lần cuối như vợ chồng, và hai mẹ con thề với Trời Đất rằng “đây là lần cuối cùng mình sống như vợ chồng”.
Nhưng sau khi tôi lấy vợ thì cả hai mẹ con tôi khó nghiêm túc thực hiện lời thề mặc dù cả hai mẹ con đều phải cố gắng hết sức kiềm chế bản thân vài năm đầu nhưng cuộc sống đôi khi chỉ có mẹ và con chia sẻ được với nhau, mỗi lần gặp những muộn phiền trong cuộc sống thì mẹ lại dang đôi tay ôm lấy tôi vào lòng chở che, an ủi, xoa dịu cả tâm hồn và thể xác của nhau, tôi và mẹ lại có những chuyến đi du lịch ở xa như dịp trăng mật, hoặc khi chỉ có 2 mẹ con ở riêng với nhau ở nhà, nhưng nhiều nhất là ở ngôi nhà bí mật tôi mua để mẹ con làm tổ ấm mỗi lúc muốn được “yêu” nhau, ở đó tôi bài trí như ngôi nhà ở quê, nơi mà tôi và mẹ đã lần đầu tiên ân ái, khi đó mẹ lớn tuổi và tắt kinh nên tôi thoải mái xuất vào trong mẹ như mẹ là người vợ đầu tiên của mình tôi và mẹ gọi đấy là “tổ ấm bí mật” hoặc “nhà của mẹ con mình”.
Các em tôi và vợ con tôi không hay biết gì về quãng thời gian hơn 24 năm chung sống như vợ chồng của hai mẹ con tôi, tôi cũng nhiều đêm nào bị day dứt dằn vặt bởi những ý nghĩ trái ngược nhau. Biết là sai, là rất sai, nhưng rồi tôi lại tự bào chữa cho mình và mẹ: “Sai là do xã hội còn chưa đi tới tiến bộ đến mức có thể chấp nhận, nếu như xã hội phương Tây thì mình với mẹ cũng ko phạm pháp vì mẹ và mình đều đã cố gắng ko để có thai. Mình vẫn có vợ con bình thường và làm đầy đủ trách nhiệm của người chồng, người cha, mẹ mình tuy goá chồng nhưng vẫn được mình bù đắp cả nhu cầu tình cảm lẫn sinh lý, mình cũng được mẹ chở che, chia sẻ cả về tình yêu mẫu tử lẫn tình dục vợ chồng. Có lẽ nếu bố biết thì bố cũng không giận mình đâu, có khi bố còn hài lòng vì mình đã không để mẹ phải héo hon buồn phiền”.
Chịu, chưa thể đi đến kết luận nào chắc chắn. Chỉ biết là trong xã hội Á Đông này, niềm hạnh phúc riêng tư kín đáo của 2 mẹ con tôi vẫn phải tiếp tục được giữ kín chỉ giữa 2 mẹ con với nhau. Sống để bụng, chết mang theo vì đây là hạnh phúc lạc loài của sự loạn luân mẫu tử.
[HIỆN TẠI] Xin quý khách ổn định chỗ ngồi và thắt dây an toàn. Dự kiến chuyến bay sẽ đáp tại sân bay Tân Sơn Nhất trong 15 phút nữa” giọng cô bé tiếp viên trưởng lại cất lên chậm rãi và dứt khoát. Tôi gấp cuốn sách trong tay mà mình chẳng đọc chữ nào, chỉ cầm để khỏa lấp những trăn trở của lòng mình về tình yêu của tôi và mẹ. Dẫu vậy cuốn sách cũng ko phải là vô ích, cuốn sách cũng là đề tài tôi quan tâm về phân tâm học của Sigmund Frued về phức cảm Oedipus (người đã lấy mẹ mình là Jocasta vì hoàn cảnh trái ngang trong thần thoại Hy Lạp). Sách cũng nêu quan niệm của phương Đông “con trai là người tình kiếp trước của mẹ”, vậy thì chuyện loạn luân đâu phải là khái niệm mới trong lịch sử nhân loại, người xưa cũng đã biết và chia sẻ điều này, chỉ có là điều kiện của xã hội xưa chưa thể khắc phục những hậu quả xấu của việc loạn luân và chưa thể chấp nhận nó. Nếu ở quá khứ những việc loạn luân luôn kết thúc bằng bi kịch thì ở hiện tại, ít nhất tôi và mẹ đã và đang hạnh phúc, chỉ phải giữ bí mật tình yêu của hai mẹ con. Và tôi tin rằng ở tương lai, khi xã hội đã tiến bộ, có cái nhìn thoáng hơn thì cũng như việc tình yêu đồng tính, tình yêu chênh lệch tuổi tác mà xã hội gần đây đã ít nhiều tạm chấp nhận, tình yêu loạn luân giữa những người trong gia đình như mẹ con tôi cũng sẽ được xã hội thông cảm, chấp nhận, bao dung hơn.
Đắm mình với những suy tư, ý nghĩ xa xăm, tôi giật mình với thực tại khi tiếng chuông điện thoại reo vang làm cắt đứt dòng suy nghĩ. Tôi gạt bỏ mọi muộn phiền trong đầu mình kể cả những khó khăn của chuyến công tác. Tiếng mẹ vang lên trong điện thoại nhẹ nhàng, yêu thương: “Con trai mẹ khỏe không, xuống máy bay sao ko gọi ngay cho mẹ, mẹ đang trong taxi chờ con trước sân bay nè. Ở “nhà mẹ con mình” mẹ đã kho cho con nồi tôm càng kho thịt, món con thích nhất từ lúc ở quê mình rồi đó”. Tôi buột miệng trong vô thức: “Con ra ngay, con thấy mẹ rồi, con yêu mẹ”. Mẹ cười khúc khích, tiếng cười mẹ lớn tuổi vẫn nhẹ nhàng, trong trẻo vì mẹ biết chữ “yêu” tôi nói với mẹ có nghĩa là gì. Tôi chợt nhìn vào mớ hành lý mình xách trên tay, cùng với những món quà cho vợ, cho con, cho người thân là món quà tôi dành riêng cho mẹ, một chiếc váy ngủ màu tím tôi mua ở Pháp, màu mà cả tôi với mẹ đều thích vì nó thể hiện cho tình yêu chung thủy, sắt son mà lặng thầm,…bí mật. Món quà đó cùng với 1 tuần về sớm sau chuyến công tác mà tôi ko nói với vợ con, sẽ là những chuỗi ngày hạnh phúc đầy ái ân mặn nồng mà tôi dành cho mẹ ở “tổ ấm bí mật” của chúng tôi. Hít một hơi thật sâu, tôi bước lên chiếc taxi, ôm mẹ thật chặc mừng gặp lại, mẹ cười tủm tỉm khi cảm nhận dương vật tôi cương cứng chọc vào bụng mẹ qua chiếc váy xanh nhạt bằng ren tôi tặng mẹ lần trước. Chiếc xe lao vút đi, người tài xế bận rộn và nôn nóng vì chờ lâu nên cũng chẳng để ý đến những biểu hiện của mẹ con tôi. Chiếc xe bỏ mẹ con tôi trước “tổ ấm bí mật” rồi nhanh chóng rời đi, tôi bước vào cùng mẹ, mẹ đứng đó, chiếc váy ren kín nhưng mỏng làm làn da trắng mẹ ẩn hiện, đôi vú nhỏ nhắn ẩn sau chiếc áo ngực mà mắt tôi đang đờ đẫn nhìn. Cánh cổng vừa khép lại, chiếc váy mẹ đã mở ra, đón tôi, HẠNH PHÚC.
Hồng
Truyên viết về thời chiến tranh chống Mỹ sống ở miền Bắc mà cuối truyên mẹ đón ở sân bay tân sơn nhất.ngu