Mẹ tôi tình tôi 2: Loạn luân thời chiến - Chương 6
6.
[QUÁ KHỨ]
Sau đêm ấy, mẹ đến ngày hành kinh. Tôi chẳng thể tưởng tượng rằng gương mặt mẹ lại rạng rỡ đến vậy lúc mang chiếc vải xô thấm đầy kinh nguyệt đi thay. Sự lo lắng về hậu quả của 1 tháng trời giao hợp loạn luân đã qua đi. Mẹ thở phào nhẹ nhõm, và tôi, trong thời điểm đó cũng cảm thấy phơi phới trong lòng, dù tôi chỉ muốn duy nhất một điều là được tiếp tục giao hoan cùng mẹ, nhưng cũng giống mẹ, nỗi lo sợ bị phơi bày chuyện này ra ánh sáng đã bóp chặt suy nghĩ của tôi cho đến lúc này.
Thời gian cứ thế trôi, mùa đông năm đó khá lạnh. Chiến trường miền Nam lúc này đang giao tranh dữ dội, còn máy bay Mỹ thì vẫn không ngừng ném bom phá hoại miền Bắc. Căn nhà tôi ở may mắn vẫn chưa trúng bom lần nào, nhưng cảm giác ở ngay làn ranh giữa sống và chết dưới căn hầm thì vẫn còn y nguyên. Những đợt bom dày hơn, đôi khi ở rất gần căn hầm nhỏ, và ở trong căn hầm đó, có hai mẹ con luôn mong chờ những đợt bom qua đi. Không chỉ vì họ biết mình tiếp tục được an toàn cho đến trận bom tiếp theo, mà vì khi ấy, cuộc chơi loạn luân của hai mẹ con được bắt đầu.
Mối quan hệ của mẹ con tôi lúc này đã thay đổi khá nhiều. Dường như trong cuộc sống thường nhật mẹ ít giao tiếp với tôi hơn và mẹ hầu như không nhìn thẳng vào tôi bao giờ. Có lẽ, mẹ vẫn không cho bản thân mình chấp nhận được mối quan hệ loạn luân này. Tôi không biết cảm giác của mẹ thế nào khi ban ngày khi nhìn ngắm, chăm sóc đứa con vẫn còn ngây ngô tuổi ăn tuổi lớn; rồi lại nghĩ đến việc đêm đến sẽ cùng nhau chơi một trò chơi, nơi mà hai mẹ con chẳng mặc chút quần áo nào trên người, quằn quại, lăn lộn, nhấp nhổm và sung sướng cùng nhau trong nhục dục.
Mẹ và tôi chưa bao giờ đả động đến chuyện diễn ra ở trong hầm khi ở bên ngoài, và cho dù cách cư xử của mẹ có trở nên hơi lạnh nhạt, nhưng có vẻ mẹ chăm sóc cho tôi ăn uống nhiều hơn. Chắc mẹ thương tôi phải xuất tinh nhiều nên thường ép tôi ăn thêm mỗi bữa một bát cơm để đảm bảo sức khỏe.
Về phần tôi, giờ hầu như tôi thường xuyên về ngủ tại nhà, trong hầm với mẹ. Nơi mà đêm đêm tôi vẫn mong ngóng tiếng máy bay Mỹ ném bom để rồi lại được chạm vào mẹ, được vào bên trong mẹ… sướng… Ban ngày, tôi vẫn quay trở lại nơi sơ tán tiếp tế cho hai thằng em, thi thoảng có cả mẹ đi cùng, ngoài ra, tôi vẫn theo học văn hóa lớp 7 (tương đương lớp 9 bây giờ – Việt Nam những năm 196x học hệ 10/10). Tôi học khá giỏi và cũng rất nghiêm túc trong chuyện học hành.
Bên ngoài diễn ra lạnh lùng như mùa đông là vậy, nhưng bên trong căn hầm nhỏ bên cạnh khóm tre, đó là một thế giới khác của mẹ con tôi. Những ngày không có bom đạn, mẹ con tôi nằm trò chuyện trên trời dưới biển, tôi kể mẹ nghe những câu chuyện tôi được học hay đọc được trong sách, mẹ thì nằm lặng nghe và thi thoảng thốt lên những tiếng đầy ngạc nhiên “thế à… thế à…”. Những ngày đó mẹ con tôi nằm cách nhau một khoảng, nhưng chẳng biết mẹ có muốn sát lại bên tôi như tôi thầm mong mỏi hay không.
Cõi thiên thai của mẹ con sẽ bắt đầu khi có tiếng còi hụ báo động, nhưng không được làm ngay đâu, mà phải đợi tới đợt rải bom cuối cùng của máy bay Mỹ. Mẹ con tôi sẽ bắt đầu mơn trớn khi tiếng bom bắt đầu lác đác lại và cuộc chơi nhục dục sẽ lên đến cao trào khi đợt ném bom ngừng hẳn. Lý do thì mẹ cho là nếu khi bắt đầu có bom mà mẹ con tôi đã quan hệ, nếu chẳng may bom trúng hầm, người ta đào lên được hai mẹ con nhồng nhộng ôm nhau thì ô danh mấy đời họ hàng, bố và các em sẽ sống ra sao? Tôi cũng tuyệt đối tuân thủ việc không được xuất tinh trong bướm mẹ để tránh hậu quả.
Cho đến buổi đêm hôm ấy, trời lạnh lắm, cho dù trong hầm có ấm hơn bên ngoài đôi chút nhưng mẹ con tôi vẫn phải đắp 2 lớp chăn mới đỡ lạnh, ấy vậy mà hai mẹ con vẫn cách nhau khoảng 1 gang tay. Hồi ban chiều khi trời nổi cơn gió lạnh, tôi đi mót con cua con cá chỗ bờ ao làng bị vấp nên ngấm nước, giờ có vẻ hơi rát nơi cổ họng. Thấy tôi nằm một góc khục khặc ho mẹ thì thầm “Có sao không con?” rồi xoa xoa lưng cho tôi dễ chịu.
“Con ngứa họng tí thôi mẹ ạ!” tôi trả lời kèm theo một tiếng ho rõ to. Mẹ xích lại gần tôi, đưa tay sờ lên trán tôi rồi thì thầm “Trán con không có nóng đâu, chắc cảm nhẹ thôi. Sớm mai mẹ nấu bát cháo tía tô ăn xong là khỏi. Con cố ngủ đi!”, đoạn mẹ kéo chăn lại lèn chặt vào người tôi. Mẹ nói là vậy, chắc tôi không có sốt, nhưng tôi đang nóng hết cả người lên rồi, làn da của mẹ chạm vào tôi… chim tôi ngóc dậy, thẳng đứng… chỉ muốn quay sang đè mẹ xuống.
Cơ mà tôi không dám, chỉ ậm ừ vâng dạ rồi nằm đó tiếp tục ho hắng. Nói thật thì cũng chả phải là ho thật hoàn toàn mà tôi cứ cố rặn ra ho. Trong khi bàn tay mẹ cứ sau mỗi tiếng tôi ho lại xoa lưng tôi gấp gáp hơn. Thế rồi mẹ dừng lại một lúc như nghĩ ngợi gì đó, rồi tôi thấy mẹ vén lưng áo tôi lên, luồn tay vào trong áo xoa tấm lưng trần của.
Hành động của mẹ làm tim tôi như vỡ tung, ôi, bàn tay mềm mại của mẹ, đang xoa lên cái lưng trần của tôi, với nhịp điệu đúng như cái cách mẹ vẫn làm khi tôi ôm ghì và thúc từng nhát từng nhát chim tôi trong bướm mẹ. Căn hầm lặng thinh, tôi nín thở, mà ngừng ho tự lúc nào chả hay. Tay mẹ vẫn xoa… không chịu được nữa, tôi đưa tay nắm lấy tay mẹ, nhưng chỉ mới kịp chạm vào thì mẹ đã rụt tay về. Tôi nằm trân ra đó, lưng vẫn xoay về phía mẹ, thầm nghĩ “Bỏ mẹ rồi! Hôm nay mình không được phép cơ mà…”
Phải chừng gần 1 phút trôi qua, tôi nằm đơ ra đó, chả ho lấy 1 cái nào, lòng băn khoăn không biết nên ho 1 phát cho đỡ ngại ngùng không hay cứ thế lẳng lặng mà ngủ đi. Tôi cảm nhận phía chăn bên mẹ động đậy, rồi thì có hai chiếc bánh bao nhỏ, mềm cực là mềm, ấp áp, ép chặt vào lưng tôi (lưng áo tôi vẫn được vén lên gần cổ mà). Mẹ đang ở trần rồi, cơ thể mẹ đang ép chặt vào lưng tôi, tay mẹ luồn vào áo tôi, xoa xoa, mân mê bộ ngực lép kẹp của thằng con trai 15 tuổi trong tiếng hỏi đi kèm nhịp thở “Thế này… dễ chịu hơn không con?…”
[CÒN TIẾP]