Mẹ tôi tình tôi 2: Loạn luân thời chiến - Chương 2
2.
[HIỆN TẠI]
Chuyến bay lúc này có hơi chao đảo khi đi qua vùng thời tiết xấu, cô bé tiếp viên liên tục nhắc nhở mọi người về chỗ ngồi và cài lại dây an toàn. Bất chợt, chiếc máy bay rung lên rồi rơi hẫng xuống. Cảm giác trong thời điểm đó rất đáng sợ, hãy tưởng tượng bạn sẽ bị rơi từ trên cao hàng nghìn mét xuống mặt đất, hoàn toàn không có 1 chút cơ hội sống sót nào. Đi thẳng từ thiên đường xuống địa ngục. Đèn trên máy bay tắt ngóm, mặt nạ dưỡng khí bung ra, và xung quanh là tiếng la hét của hành khách sau pha chết lặng khi máy bay vừa bắt đầu mất độ cao. Điều đáng sợ nhất là bạn không chết ngay lúc đó mà sẽ phải chịu đựng một sự tuyệt vọng đến tận cùng trong tâm trí trước khi chiếc máy bay va chạm mặt đất.
Thật may là 99.99% pha rơi hẫng này ngay sau đó máy bay sẽ lấy lại được sự cân bằng và tiếp tục độ cao, bay tiếp. Nhưng trải nghiệm cảm giác suýt chết thì không dễ chịu chút nào. Rồi mọi người thở phào nhẹ nhõm, đèn trên máy bay bật lại, đem theo thứ ánh sáng hi vọng và giọng nói ấm áp trấn tĩnh mọi người của cơ trưởng cùng nụ cười xinh xinh của những cô bé tiếp viên. Tất cả hân hoan, ngoại trừ một ông già vẫn điềm tĩnh ngồi lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay suốt từ đầu.
Ông già ấy không ai khác chính là tôi. Không phải tôi không sợ, cũng không phải là vì đã quá quen với những vụ rơi hẫng khi đi máy bay đó, mà vì lần này, cảm giác suýt chết đẩy tâm trí tôi trở lại xa trong quá khứ, ngày mà cái chết cận kề bên tôi lần đầu tiên. Cái ngày đó… mẹ… tôi… lần đầu tiên…
[QUÁ KHỨ]
“Uỳnh …” tiếng nổ chát chúa vang lên trong đêm tối. Tôi và mẹ giật mình tỉnh dậy giữa đêm khuya, căn hầm mẹ con tôi đang nằm ngủ rung lên bần bật. Đêm nay Mỹ lại ném bom. Trận đám phá hôm nay ác liệt quá, sợ nhất là có vẻ ở phía trên kia, những tên giặc lái đang thả từng quả bom đúng khu vực nhà tôi sinh sống.
Căn hầm vẫn liên tục rung lên theo từng quả bom rơi “uỳnh… uỳnh…”. Đất rơi xuống người mẹ con tôi rào rào. Nói là dưới hầm an toàn, thực ra chỉ là an toàn theo cách chống được mảnh bom rơi đạn lạc từ phía xa văng lại, nhưng giả tỉ bom trúng ngay hầm hoặc sát gần đó, sức ép của quả bom có thể san bằng và khoét một lỗ sâu hoắm xuống đất. Những căn hầm như thế này có khi lại trở thành nấm mồ chôn chung những người trú bên dưới.
Mẹ ôm chặt lấy tôi khóc “Con ơi, bố con chắc hy sinh rồi, mẹ mà chết thì ai nuôi các con đây”. Lúc đó tôi cũng sợ hãi tột độ, chỉ biết ôm chặt lấy mẹ, nước mắt dàn dụa, trong đầu chỉ nghĩ đến sắp chết rồi, sắp chết rồi. Tưởng chừng như chỉ một chốc nữa thôi căn hầm sẽ sập xuống, chôn vùi cả hai mẹ con trong này.
Thế rồi tôi thấy quần mình ấm dần lên. Là nước. Tôi sợ quá đến mức tè ra quần sao? Không, tôi cảm thấy chim mình đang cương lên, và thủ phạm làm nó cương cứng là thứ nước ấm áp kia. Là nước đái của mẹ. Mẹ sợ quá tè luôn tại chỗ, chảy thẳng vào chim tôi. Nước đái mẹ chảy ra thấm vào quần tôi đến đâu, chim tôi cương dần lên đến đó.
Căn hầm vẫn rung lên, mạnh, rồi nhẹ dần theo hướng bom xa dần khỏi khu vực nhà tôi. Mẹ con tôi vẫn ôm xiết chặt lấy nhau. Và từ cảm giác sợ chết, tâm trí tôi dần chuyển sang một cảm giác lẫn lộn hơn thế rất nhiều. Tim tôi đập thình thịch, lúc này tôi đang ở trần (do hầm nóng bức nên tôi cởi áo, chỉ mặc quần cộc lúc ngủ). Mẹ thì mặc áo yếm, lưng trần chỉ có một cái quai buộc để giữ, tay tôi chạm thẳng vào da thịt trên lưng mẹ, mát rượi. Cơ thể mẹ mềm mại quá và hơi thở của mẹ thì gấp gáp dần, phả vào tôi, đem theo một mùi hương ngai ngái.
Trận bom đã kết thúc rồi, xung quanh im lặng như tờ. Mẹ con tôi người ướt đẫm, nhớp nháp, vẫn đang ôm chặt lấy nhau. Hai người cứ giữ như vậy, không một ai động đậy cả, chỉ có hơi thở gấp gáp của cả mẹ và con vang trong tĩnh lặng. Mẹ ép sát vào người tôi, phía trên ngực mẹ mềm quá, chỉ cách ngực tôi tấm áo yếm. Và tôi chợt nhận ra chim mình vẫn đang cương, và đầu chim tôi thì đang chạm vào cái gì đó mềm mềm trên cơ thể mẹ.
Tôi không dám cử động, khó khăn lắm mới cất được lời gọi “Mẹ…”. “Mẹ đây con…” – Giọng mẹ run run đáp lại.
“Mẹ… tè… vào con…” – Tôi run run nói tiếp.
“Uh… để … mẹ thay…” – Mẹ đáp rồi mẹ rò rẫm đưa tay xuống phía dưới quần như để kiểm tra độ ướt. Bất chợt mu bàn tay mẹ chạm vào chim tôi. Rồi dường như mẹ phát hiện ra điều đó nên tay mẹ chợt cứng đơ lại và giữ nguyên ở đó, tay mẹ lúc này đang chặn giữa mu bướm của mẹ và chim tôi. Tôi vẫn ôm chặt lấy mẹ, hồi hộp. Giữ nguyên như thế một khoảnh khắc, mẹ liền đẩy người tôi ra, nhoài người ngồi dậy và nói “Con nằm yên để mẹ lau!”
Căn hầm tối om như mực, tôi chẳng thể nhìn mà chỉ có thể cảm giác thấy mẹ ngồi dậy và hình như mẹ cởi quần mẹ ra, dùng quần đó lau qua loa dưới háng, và lau qua chiếu. Rồi mẹ đưa tay lên cạp quần tôi, gại gại lên người tôi ra dấu. Tôi hơi nhấc người để mẹ kéo quần tôi ra. Chim tôi đang cương cứng nhưng mẹ chẳng có vẻ gì là ngại, còn tôi thì không biết làm gì ngoài việc cứ nương theo những hành động của mẹ.
15 tuổi, chim tôi bắt đầu lún phún mọc những sợi lông quăn quăn, những sợi lông rì rào dưới bàn tay mẹ lúc này đang lấy quần lau vùng bẹn cho tôi, mẹ cầm lấy chim tôi lật qua lật lại để lau cho sạch nước đái. Và những gì tôi cảm nhận được là bàn tay mẹ đang nắm chặt chim tôi, những ngón tay mẹ làm cho chim tôi như nổ tung. Một cảm giác tôi chưa từng có bao giờ. Lau xong rồi, tôi thì nằm, mẹ thì ngồi đó, tay vẫn cầm chim tôi trong bóng tối. Người mẹ run lên và tiếng của mẹ cũng run rẩy khi vuốt ve chim tôi “Con của mẹ… lớn rồi…”.
Tôi vùng lên đè nghiến mẹ xuống, mẹ kêu lên một tiếng “Ớ!” cơ thể gày gò của một thằng trai mới lớn tong teo, đè lên cơ thể của một người đàn bà nhỏ bé. Tôi giật tung áo yếm của mẹ, vồ lấy cặp vú mười mấy năm trước đã tiết sữa nuôi tôi khôn lớn. Tôi ôm xiết lấy mẹ, ngấu nghiến vục đầu vào vú mẹ, bóp vú, bóp mông… Cơ thể trần truồng của mẹ quằn quại dưới những nụ hôn của tôi vào cổ, lên má, lên ngực mẹ.
“Đừng con… không… không được… không được…” – Mẹ hổn hển liên hồi, nhưng tay thì ôm xiết lấy người tôi. Trước lúc đó tôi không biết giao hợp là gì, nhưng bản năng của một con đực thôi thúc tôi hẩy chim mình vào giữa háng mẹ. Tôi hẩy trượt hoài làm chim chọc lung tung không vào đâu cả. Cơ thể tôi như đang nổ tung lên rồi. Rồi tôi thấy mẹ luồn tay xuống dưới, cầm chim tôi chỉnh hướng vào khe bướm. Nhưng chưa kịp đưa đầu chim vào bướm mẹ, tôi đã cứng người, một cảm giác sảng khoái len lỏi khắp trên cơ thể tôi cả người tôi giật giật, đợt tinh trùng đầu tiên của đời trai xuất ra chảy đầy trên bụng mẹ. Lần đầu của tôi.
Tôi nằm vật sang bên cạnh mẹ. Hai mẹ con nằm cách nhau một quãng, không ai nói với ai câu nào. Dù không được dạy bảo gì nhưng tôi biết chuyện mình vừa làm với mẹ là sai, và có lẽ mẹ cũng như tôi, đang tự vấn lương tâm mình.